Chương 42
Khi cả hai cùng trở lại phòng ngủ, mặt Jennie lại đỏ lên. Trên giường vẫn còn nguyên dấu vết khi nãy, lúc nằm xuống, nhiệt độ còn sót lại trên chăn không biết là của cô hay của anh. Cô bỗng thấy hô hấp thật khó khăn, liền hít sâu vào. Trong không khí dường như có một mùi hương khác biệt, có lẽ là mùi hương cơ thể anh, cũng có lẽ là một mùi khác. Tóm lại, cô cảm thấy càng lúc càng khó thở. Nhưng Kai thì chẳng có vẻ gì khác lạ, cũng không nhắc lại chuyện khi nãy. Anh đắp chăn cho cô: "Mau ngủ đi."
Jennie chợt nhớ ra điều gì, nhìn đến quyển Luật hôn nhân ở đầu giường, vươn tay ra khỏi chăn cầm lấy tay anh, ngập ngừng một chút mới khó nhọc lên tiếng: "Thật ra... trong pháp luật không có cách gọi "vợ" mà gọi là "phối ngẫu". Nói cách khác, pháp luật chỉ thừa nhận "phối ngẫu", từ "vợ" này không được pháp luật bảo vệ."
Kai ngây ngẩn, nghi hoặc nhìn Jennie. Hai người đấu mắt một lúc lâu, Jennie mới hiểu được cô đang nói gì. Anh bật cười: " Jennie, em sớm muộn cũng là phối ngẫu của anh, câu này nghe sao thiếu tình nguyện thế? Quả nhiên xét chuyện không hiểu tình ý thì không ai qua được luật sư Kim."
Jennie chui vào trong chăn, cau mày ghét bỏ: "Anh mau đi đi, em muốn ngủ."
Kai đứng đậy rồi ra ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ, đọc tiếp quyển sách vừa rồi chưa đọc xong:"Anh đợi em ngủ rồi mới đi."
Jennie thẹn nên cũng mặc kệ anh, xoay lưng nhắm mắt lại. Lúc cô sắp ngủ, chợt nghe thấy giọngKai: "Em không cần pháp luật bảo vệ. Anh đương nhiên sẽ bảo vệ vợ mình."
Giọng anh quá khẽ, dường như chỉ thoáng qua tai cô rồi vụt bay. Cô trằn trọc một lúc, cuối cùng cũng thiếp đi. Kai thấy cô ngủ say mới lấy chiếc điện thoại bị nhiễm virus ra khỏi túi quần, cắm tai nghe, khởi động máy, màn hình lại xuất hiện người phụ nữ mặc áo trắng mặt đầy máu, biểu cảm dữ tợn kia. Anh nhìn chằm chằm một lúc, giống như đang nhìn màn hình, lại dường như ngây ngẩn, mãi sau mới nhếch miệng cười rồi tắt máy, ngoảnh nhìn người nằm trên giường bằng ánh mắt sâu xa. Cô là người rất có khuôn phép. Tướng ngủ rất tốt, duy trì một tư thế, anh chỉ nhìn thấy một dáng lưng mảnh mai.Nhưng chủ nhân của dáng lưng này cũng chính là người đã đứng trước mặt anh, bừng bừng khí thế nói với anh rằng, cô sẽ vung đao chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn. Vậy thì ở một nơi khác, anh cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Sáng hôm sau, Jennie vừa dậy đã nhìn về phía ghế dài, không ngờ lại trông thấy Kai vẫn ngồi ở đó, không biết là đã thức dậy hay vốn chưa hề ngủ, nhưng trông anh rất tỉnh táo, khỏe khoắn. Jennie không thấy lạ trước sự xuất hiện của anh, chỉ cảm thấy lạ ở chỗ tại sao đêm qua không mơ ác mộng. Chẳng lẽ vì Kai? Anh ở bệnh viện lâu ngày, thường nhìn thấy máu me, sống chết, nên đã trấn áp được? Anh là đá quý trấn yểm? Nghĩ vậy, cô quay sang anh: "Anh ở đây suốt đêm à?"
Kai để mặc cho cô nhìn:"Ừ."
Jennie hỏi tiếp: "Cả đêm không ngủ?"
Jennie chỉ sách trong tay: " Ngủ một lúc rồi."
Jennie hé miệng rồi lại nuốt về những gì muốn nói. Sao anh thức cả đêm, mặt cũng không rửa mà vẫn đẹp trai thế?
"Em có thể ngủ thêm một lát, anh dắt Nini ra ngoài đi dạo."
Kai vừa nói vừa thu dọn máy tính và sách bên cạnh, lại giơ tay chỉ vào mắt mình, ra hiệu với Jennie: "Chốc nữa dậy lấy nước lạnh chườm mắt nhé."
Jennie lúc này mới nhớ ra, cô chỉ lo nhìn khuôn mặt thức thâu đêm chưa rửa mà vẫn đẹp trai của người khác mà quên hẳn bộ dạng lôi thôi khi ngủ dậy của mình. Kai vừa ra khỏi phòng ngủ, Jennie chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương cẩn thận. Tóc sấy khô rồi mới ngủ. Tướng ngủ của cô cũng không tệ lắm, tóc và mặt đều ổn, chỉ có điều, đôi mắt...
Tối qua cô chỉ chảy mấy giọt nước mắt thôi, sao bây giờ mắt lại sưng đến mức này? Sưng đến mức khiến đôi mắt một mí của cô biến thành hai mí rồi. Chẳng trách vừa nãy Kai trông như đang nhịn cười. Ngoài mặt anh kiềm chế, nhưng trong lòng chắc đã cười ngất rồi? Lisa lại lén vào bếp, đi quanh Kai mấy vòng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cô cũng lấy dũng khí, hỏi Kai : "Sếp, hôm trước sếp không ngủ ở nhà chị họ em thật chứ?"
Kai: "Dựa vào quan hệ giữa tôi và chị họ cô, tôi mà ngủ ở nhà cô ấy thì cũng ngủ ở phòng chính, việc gì phải ngủ phòng cho khách?"
"Sếp nói cũng đúng..." Lisa như bừng tỉnh, yên tâm rời đi.
Kai nhìn theo thở dài: "cô nhóc này ngốc thật nên mới nắm bắt trọng điểm kiểu đó..."
Ăn sáng xong, Kai và Lisa đi làm. Jennie không đến văn phòng luật mà làm việc tại nhà. Chuyện kia còn chưa giải quyết xong, email có virus hôm qua lại khiến cô sợ hãi, vì vậy hiệu suất làm việc rất thấp, cô quyết định tắt máy đi ngủ bù. Jennie nghỉ thêm hai ngày mới đến văn phòng luật làm việc. Tới giờ ăn trưa, cô nhận được điện thoại, nghe xong đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: "Nghe nói bố mẹ luật sư Kim ở thành phố Jeju, có cần tôi dành thời gian đi thăm hỏi chút không?"
Jennie lại áp di động vào bên tai, cau mày hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng cười: "Không muốn làm gì cả, chỉ cảm thấy gần đây hẳn là luật sư Kim đã phải sợ hãi nhiều, muốn mời cô ăn bữa cơm cho tinh thần thoải mái."
Jennie nhắm mắt thở dài một hơi, nhanh chóng đáp lời: "Thời gian, địa điểm."
Nửa tiếng sau, Jennie ngồi ngay ngắn trong căn phòng ở một câu lạc bộ tư nhân. Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cô hơi đau đầu, mấy món này trông cũng được, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào mà ăn. Sau khi trao đổi ánh mắt với Wendy, cô nhìn về phía hai người một trẻ tuổi một trung niên đang ngồi phía đối diện: "Anh Jung, lúc trước tôi đã nói rõ rồi, tôi không nhận vụ này, anh tìm người khác đi."
Người đàn ông họ Jung tầm tuổi Jennie nở nụ cười khinh miệt: "Đã là luật sư, có vụ nào mà không nhận được. Nói giá đi."
Jennie miễn cưỡng đáp: "Không phải vấn đề tiền. Theo điều luật liên quan, nếu sự việc ủy thác là phạm pháp, đương sự lợi dụng dịch vụ của luật sư để đối phó với hoạt động phạm pháp, hoặc đương sự cố ý giấu giếm sự thật quan trọng có liên quan đến vụ án thì luật sư có quyền chấm dứt đại diện. Tôi không có hứng thú với vụ này của anh, dù có miễn cưỡng nhận thì cũng sẽ không tận tâm, như vậy cũng không giúp được gì mà còn có hại cho anh. Sao anh phải thế?"
Không đợi đối phương mở miệng, Wendy cười tiếp lời: "Ở văn phòng luật chúng tôi còn có luật sư tố tụng hình sự khác cũng rất xuất sắc, nếu anh Jung có hứng thú thì tôi có thể giới thiệu."
Ông Jung bật cười: "Luật sư Kim đang không nể mặt nhau đấy à? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?"
Câu này khiến cả ba người đều cau mày. Người đàn ông lớn tuổi lập tức nhìn Ông Jung với vẻ không đồng tình: "Này, sao có thể nói vậy? Không lịch sự gì cả!"
Nói xong lại cười xin lỗi Jennie: "Xin lỗi, đứa cháu này của tôi hay mất bình tĩnh. Luật sư Kim là chuyên gia về mặt tội phạm kinh tế, chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng nên mới tìm đến, thật sự rất có thành ý. Luật sư Kim có điều kiện gì xin cứ nói."
Jennie nhìn người đàn ông này mặc dù vẫn luôn giữ nụ cười, nhưng khó nhằn, nụ cười giấu dao còn đáng sợ hơn hung hăng trực diện nhiều. Jennie lắc đầu: "Không có điều kiện gì hết."
Cô đau đầu vì cứ liên tục phải từ chối khéo. Đối phương có vẻ sẽ trở mặt, lời nói ra nửa uy hiếp nửa lợi dụng, cô dần mất kiên nhẫn, vừa định đứng dậy bỏ đi thì cửa phòng chợt mở ra, Lisa xuất hiện, nhìn vào trong, sững người một chút rồi lại nhìn tên phòng: "A, xin lỗi, đi nhầm."
Trông thấy Jennie, Lisa hớn hở: "Chị họ? Sao chị lại ở đây?"
Jennie dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đối diện. Cô không muốn Lisa bị cuốn vào chuyện này, liền nháy mắt ra hiệu cho Lisa: "Ừm, đi ăn với khách hàng ấy mà. Bọn chị đang bàn chuyện, em mau ra ngoài đi."
Ai ngờ Lisa lại đẩy cửa bước vào: "Trùng hợp vậy sao, thầy Kim bảo chúng em ăn ngay phòng bên cạnh, hay là chúng ta cùng ăn đi? Người đông thì vui mà!"
Jennie đi đến chặn Lisa lại, lôi cậu ra ngoài, giữ nét mặt bình thản hỏi: "Thầy Kim của các em mời các em đến chỗ này ăn cơ à? Giàu nhỉ?"
Lisa xua tay: "Không phải, có người mời thầy ấy, chúng em đi ăn chực thôi."
Jennie vừa kéo Lisa ra khỏi phòng đã trông thấy Kai đứng trong hành lang. Thấy cô, anh cười vẫy tay gọi: "Trùng hợp quá."
Jennie lẳng lặng nhìn anh. Đúng là trùng hợp thật, một sự trùng hợp đầy cố ý. Câu lạc bộ tư nhân này cách bệnh viện rất xa, dù không tắc đường thì đi xe cũng phải mất bốn mươi, năm mươi phút. Giữa trưa Kai đi nửa vòng thành phố tới đây ăn, thật sự có hơi kỳ quái, mà.....
Cô nhìn lướt qua vạt áo len của anh, bên trong còn thấp thoáng lộ ra trang phục phẫu thuật màu xanh lam. Ai có mặt mũi đến mức khiến anh không cả thay quần áo, đi quãng đường xa như vậy đến đây ăn? Jennie còn chưa kịp mở miệng thì phía sau có một giọng nói đầy bất ngờ vang lên: "A, cậu Kim !"
Người đàn ông khi nãy ở bàn ăn còn vừa dụ dỗ vừa uy hiếp cô, giờ đang tỏ vẻ hòa nhã đi tới trước mặt Kim Kai, thân thiện chào hỏi anh. Năng lực trở mặt này khiến Jennie trông mà than thầm, nụ cười trên mặt ông ta trông cũng chân thành hơn hẳn.
Kai nhìn ông ta hỏi: "Ông là?"
Ông Jung lập tức lấy danh thiếp ra, cười giải thích: "Hẳn là cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu. Mấy năm trước trong lễ mừng thọ của ông cụ Kim, tôi đã may mắn trông thấy cậu."
Nhà họ Kim xưa nay luôn khiêm tốn, mấy năm trước ông cụ Kim tổ chức mừng thọ cũng chỉ mời mấy người thân quen. Kim Kai không tiện làm mất mặt ông ta, chỉ khẽ cười, quay sang hỏi Jennie: "Mọi người ăn cũng kha khá rồi nhỉ? Có muốn sang bên này ngồi chút không?"
Jennie chỉ đợi có thế, vội vã gật đầu. Suốt cả bữa cơm Wendy đều cố gắng giúp Jennie thoát thân, giờ gặp Kai như trông thấy thiên thần giáng thế: "Đi mau, đi mau."
Jennie vừa nhấc chân đã bị cản lại. Cậu Jung nhìn Kim Kai khinh miệt: "Luật sư Kim, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà?"
Jennie lạnh mặt tránh khỏi tay anh ta, vẻ chán ghét lộ rõ trong đôi mắt: "Anh Jung, vừa nãy tôi đã nói rất rõ những gì nên nói rồi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa."
Kai bước lên hai bước, kéo cô đến bên mình, nhìn người kia: "Luật sư Kim là bạn tôi, ép buộc phụ nữ không hay lắm đâu."
Ông Jung theo sát, nhìn một lát rồi đắn đo hỏi: "Không biết là bạn thế nào?"
Sau đó anh ta khinh bỉ nhìn hai người, cười thô tục: "A, không ngờ luật sư Kim còn nhận kiểu nghiệp vụ này?"
Giọng anh ta hết sức ngả ngớn. Đôi mắt vẫn luôn điềm đạm của Kim Kai giờ phút này chợt trở nên tối tăm sâu thẳm, thản nhiên nói: "Bạn gái."
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Suho bước ra, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhìn về phía Kim Kai , hỏi: "Kai , sao thế?"
Ông Jung nhìn thấy Suho , lập tức cúi người đi đến, "Bộ trưởng Kim."
Suho hờ hững gật đầu, sau đó quay sang chào Jennie: "Em dâu."
Jennie biết Suho đang giữ thể diện cho cô, nhưng hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng anh khiến người cô cứng đờ, hết nhìn Suho lại nhìn Kai không biết nên phản ứng thế nào. Bàn tay Kai đặt trên eo cô tăng thêm lực, cười tươi: "Thưa đi chứ."
Khí thế của Suho quá mạnh, Jennie mãi mới thu được dũng khí nhìn anh ta, cười nhẹ gật đầu xem như đáp lời. Ông Jung cũng nhận ra, Suho đã gọi một tiếng "em dâu", vậy thì Jennie chắc chắn không phải bạn gái chơi qua đường của Kim Kai . Ông ta nhanh chóng cười giảng hòa: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, thật không biết hóa ra luật sư Kim lại là... Thật xin lỗi, trước đó có nhiều điều không phải với luật sư Kim, hôm khác nhất định sẽ đến nhà xin lỗi."
Nói xong lại lễ độ hỏi ý Kai: "Cậu Kim, cậu thấy thế nào?"
"Xin lỗi thì thôi đi, nhưng đúng là đừng có quấy rầy nữa." Kim Kai liếc nhìn cậu Jung biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẻ uy hiếp đậm nét lại hằn sâu giữa hai đầu lông mày, khác hẳn với hình tượng ôn hòa nho nhã ngày thường. Kim Kai như vậy khiến Jennie cũng hơi sợ, yên lặng cúi đầu không nói.
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cậu bận việc gì thì làm đi. Chúng tôi đi trước đây."
Ông Jung vừa nói vừa kéo cháu trai vào phòng ăn, còn cốc đầu anh ta: "Cháu không có mắt à? Người nhà họ Kim mà cũng dám trêu vào!"
Người đàn ông trẻ tuổi vừa tránh vừa chống cự: "Nhà họ Kim cái gì chứ? Đừng đánh cháu mà! Đau!"
Wendy xem màn này cũng sững sờ, mãi sau mới lấy lại được phản ứng, chào hỏi một tiếng rồi lập tức rút đi. Kai nhìn Jennie: "Cùng ăn nhé?"
Jennie vội lắc đầu: "Không được, không được, em còn phải về văn phòng luật. Mọi người cứ ăn đi."
Lisa cũng bám lấy Jennie: "Chị họ, chị họ, em đi với chị!"
Jennie gật đầu: "Được! Được!"
Nhìn hai chị em cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại rời đi với bước chân hoảng loạn, Suho chép miệng: "Cậu dọa vợ với em vợ tương lai sợ rồi. Chẳng trách giữa trưa lại vội vàng lôi tôi đến chỗ này ăn."
Kai thản nhiên: "Nhờ chút thì đã sao? Cũng đâu có nhờ không, đã bảo bao giờ anh cưới sẽ giúp mà."
Suho gật đầu hài lòng: "Hàng xóm của cậu có khí phách thật đấy, nói không nhận là nhất quyết không nhận."
Kai bất mãn:"Không phải hàng xóm."
Suho nghi hoặc: "Không phải hàng xóm?"
Kai cười cười: "Anh vừa gọi là em dâu còn gì?"
Suho cũng cười theo: "Nói như vậy tức là cậu đã thừa nhận tôi là anh cậu?"
Nụ cười cứng lại trên mặt Kai: "Ha ha."
Suho cũng chẳng để ý: "Còn ăn nữa không?"
Kai giơ tay xem đồng hồ: "Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, anh ăn một mình đi."
Suho lắc đầu: "Tôi cũng đi. Cậu đưa tôi về nhé."
Kai cau mày: "Cả buổi sáng tôi ở trong phòng phẫu thuật, vừa mổ xong liền tới đây, đến nước còn chưa uống, cho tôi nghỉ một lát đi!"
"Được."
Hiếm khi Suho dễ tính như vậy. Kai còn chưa kịp nghi ngờ đã nghe thấy câu tiếp theo.
"Tới lúc đó viết thiệp cưới hộ tôi."
Kai sững người: "Đánh máy là được mà!"
Suho kiên trì: "Viết tay."
Kai liếc xéo anh ta: "Vậy anh đi mà viết."
Suho cười, dịu dàng uy hiếp: "Cậu có chắc trong quãng đời dài dằng dặc của cậu sẽ không bao giờ cần đến tôi nữa không?"
Kai nghiến răng: "...Kim Suho."
Suho nhướng mày: "Sao?"
Kai hít sâu, "Không có gì. Tôi tự gọi xe về."
Còn hai chị em kia vừa bắt được xe, ngồi vào rồi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Lisa níu tay áo Jennie hỏi: "Chị họ! Chị họ! Bộ dạng thầy khi nãy thật đáng sợ! Sao tự dưng thầy ấy lại hóa đen như thế?"
Jennie nhìn về phía trước, rõ ràng cũng đang khiếp sợ: "Không biết..."
Lisa vỗ ngực: "Vậy sau này thầy sẽ như thế với em sao?"
Jennie lắc đầu: "Khó nói lắm.."
Chuyện này được Kai giải quyết trong lặng lẽ, nhưng lại khiến Wendy chấn động. Jennie chỉ nói qua loa là Kai nhờ bạn giúp, nhưng Wendy phải dạng bình thường, không lý nào lại không biết nhân vật nổi danh trên chính trường như Suho. Một câu "em dâu" của Suho khiến cô dám chắc Kim Kai ắt hẳn không chỉ đơn giản là một bác sĩ ngoại khoa, cô cũng chỉ có thể qua quýt cho xong chuyện. Vết thương trên tay Jennie không nghiêm trọng, sau mấy tuần, cô đến bệnh viện tháo bột. Lúc tháo bột Kai đang làm phẫu thuật, vậy là Lisa xung phong đến đây cùng cô.
Trước khi tháo bột, cô ý tá chỉ vào chỗ Kai ký tên, ngượng ngùng hỏi: "Sau khi tháo ra có thể cho tôi miếng này không?"
Jennie lưỡng lự, chưa mở miệng đã nghe thấy Lisa từ chối: "Tất nhiên là không được!"
Cô y tá hết nhìn Jennie rồi lại nhìn Lisa bằng vẻ mặt tiếc nuối. Jennie cười với cô nàng, lườm Lisa. Lisa mặc kệ, hí hửng ngồi trong góc gõ đập cả buổi rồi cầm cục thạch cao tròn đầy nhẵn mịn cười hớn hở đi về.
Jennie nhìn cục thạch cao rồi lại nhìn Lisa:"Không đưa cho chị à?"
Lisa ôm trước ngực như báu vật: "Sao lại đưa cho chị? Có phải của chị đâu?"
Jennie khó hiểu: "Tháo ra từ trên tay chị, không phải của chị chẳng lẽ là của em? Với lại, em giữ cái này làm gì?"
Lisa cười gian: "Chốc nữa em chụp ảnh đăng lên diễn đàn bệnh viện đấu giá, phải ra giá cao một chút! Ít nhất cũng phải được một bữa thịnh soạn! Ôi, em đúng là bậc kỳ tài."
Kể từ khi Kai cấm cô chụp lén ảnh báo cáo tình hình thường ngày của anh, duyên ăn uống của cô kém hẳn, kiểu gì cũng phải nghĩ cách bổ sung. Jennie lẳng lặng không nói, mãi sau mới mở miệng: "Kiểu nhập kí tự di động của em là bàn phím số đúng không?"
Lisa không hiểu: "Vâng, sao ạ?"
Jennie mỉm cười: "Thế em không biết hai từ "kì tài" và "ngốc nghếch"[6] có cùng cách viết à?"
[6] Hai từ "kỳ tài" và "ngốc nghếch" khi dùng bộ gõ tiếng trung với kiểu nhập là bàn phím số đều cần gõ lần lượt các phím 74224.
Lisa lấy điện thoại ra bấm thử, sau đó cung kính dâng cục thạch cao ra: "... Chị, em xin lỗi, em sai rồi. Đây là của chị, em trả chị đấy ạ. Em chợt nhớ ra vẫn còn bệnh án chưa viết xong, em đi đây."
Jennie nhận lấy: "Ngoan lắm."
Jennie đi ra từ khoa Chấn Thương Chỉnh hình, đúng lúc gặp vợ chồng Suho và Jisoo đang đến từng khoa phát kẹo mừng. Một cặp đôi tuyệt đẹp, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến người ta hâm mộ, huống hồ trong mỗi cử chỉ của cả hai đều lộ ra sự thân mật khó tả bằng lời. Trông thấy Jennie , Jisoo cười đi đến chào hỏi. Jennie nói chuyện với cô ấy mấy câu rồi nhìn sang Suho: "Chuyện lần trước đã làm phiền anh rồi."
Suho khẽ gật đầu: "Em dâu đừng khách khí."
Jennie đơ người, không biết phải nói tiếp thế nào. Jisoo bặm môi cười, đưa cho cô thiệp cưới và kẹo mừng. Jennie ngạc nhiên: "Tôi cũng có?"
Jisoo gật đầu cười dịu dàng: "Cô là bạn gái của anh Kim, đương nhiên phải mời cô rồi. Ban đầu định gửi anh Kim đưa cho cô, vừa nãy nghe nói cô tới bệnh viện nên tự mang qua luôn."
Jennie vội nhận lấy, nở nụ cười: "Chúc mừng, chúc mừng."
Cô vừa nói vừa mở ra xem. Đã nhìn thấy nhiều thiệp cưới, không ngờ thời buổi này còn có người viết tay, nhưng sao chữ viết trên thiệp này trông quen thế? Dường như Jisoo đã nhận vẻ ra nghi hoặc của cô, cười gian: "Thiệp cưới là đàn anh Kai viết, kẹo mừng là đàn anh Mino gói."
Jennie bỗng dưng cảm thấy hộp kẹo đang cầm nóng đến bỏng tay: "Mino"
Jisoo gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy là phù rể."
Khuôn mặt Jennie chẳng lộ vẻ gì khác thường. Cô cúi đầu, thấy ở phần khách mời viết tên hai người, thản nhiên lảng sang chuyện khác: "Sao lại viết tên tôi cùng với tên Kim Kai ?"
Jisoo cũng nhìn sang: "Tôi cũng hỏi vậy, anh Kim nói là để tiết kiệm giấy. Thật ra không tiết kiệm chút nào, bởi vì lúc anh Mino nhìn thấy đã bóp nát mấy hộp kẹo."
Jennie đóng thiệp lại, nghiêm mặt nhìn Jisoo: "Có lẽ bác sĩ Kim ở trong bệnh viện lâu ngày nên không hiểu cách cư xử bên ngoài lắm, không biết viết tên trên cùng một thiệp cưới là có ý gì. Tôi sẽ dạy lại anh ấy cẩn thận."
Jisooo kính nể: "Gia giáo thật nghiêm."
Jennie bất lực vỗ trán, không biết giải thích thế nào. Lúc chào tạm biệt, cô nhìn thoáng qua phần eo của Jisoo. Cánh tay Suho đang đặt lên chỗ ấy. Một động tác thật đơn giản nhưng lại cực kỳ vừa vặn, thân mật mà không suồng sã. Lúc họ nói chuyện, anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng Jisoo quay sang nhìn, anh sẽ cười với cô ấy. Jennie ngưỡng mộ trong lòng, lại nói thêm một câu chúc mừng chân thành. Cô gái thoạt nhìn dịu dàng mà lại hay phát ngôn gây sốc này khiến Jennie bị chấn động không nhẹ, mãi đến lúc về văn phòng luật mới nghĩ đến chuyện tiền mừng.
Cô nhắn tin Wechat cho Kai: "Anh họ anh kết hôn, em mừng bao nhiêu thì thích hợp?"
Mất cả buổi Kai mới trả lời: "Anh vừa mổ xong. Em nhận được thiệp rồi à? Không cần mừng tiền, anh đã có quà cưới rồi. Một tấm thiệp mời thì chỉ một phần quà cưới thôi."
"Thế anh mừng bao nhiêu? Mình chia đôi."
"À, thế này nhé, anh chuẩn bị cho hôn lễ một cặp phù đâu phù rể nhí, vậy chúng mình chia đôi, cùng tạo một em bé được không? Bao giờ thì bắt đầu đây?"
Jennie vứt di động sang một bên. Sao cô ngã bao nhiêu lần mà không khôn hơn chút nào vậy chứ?
Kai cười cất điện thoại, nhìn Suho đang chiếm chỗ của mình: "Này bộ trưởng Kim , sao dạo này anh rảnh thế, còn đi phát kẹo mừng chung với Jisoo?"
Suho đang cau mày nhìn điện thoại, không biết có nghe thấy Kai nói gì hay không, lẩm bẩm: "Trang phục mời rượu này liệu có truyền thống quá không.."
Nói xong đưa di động đến trước mặt Kai: "Cậu thấy màu đỏ này trông có hơi lạ không?"
Kai nghiêng đầu đi: "Đừng... Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nhìn máu suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ nhìn cái gì cũng ra màu xanh."
Suho đứng dậy: "Có thể là độ phân giải của màn hình có vấn đề. Tôi tự đến hiệu xem thì hơn."
"Khoan đã."
Kai ngăn anh lại:"Sao đến chuyện này cũng cần anh lo?"
"Tôi muốn cưới vợ thì tất nhiên tôi phải lo."
Suho chỉnh lại cổ áo, nhìn Kai ẩn ý: "Người chưa từng cưới vợ tất nhiên là không hiểu."
Kai tỏ vẻ giễu cợt, cười khan: "Đúng rồi."
Suho đi đến cửa lại quay người: "Hôn lễ mời thêm mấy người nữa, tối nay lại đến nhà tôi viết thiệp tiếp nhé."
Kai gật đầu: "Ừ, để tối. Hết giờ làm tôi còn phải đi đón hàng xóm, sau đó về nhà nấu cơm."
Suho cười: "Quả nhiên là gia giáo rất nghiêm."
Kai mặc kệ anh, cúi đầu đọc bệnh án.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com