Chương 48: The End
Sáng sớm hôm sau Kai đi tập thể dục về, thấy cũng đến giờ rồi liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lại giao việc cho Nini "đi gọi Jennie dậy, đừng làm cô ấy sợ."
Jennie đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy một thứ đầy lông cọ vào lòng bàn tay, mơ màng tỉnh lại, thấy sinh vật trước mắt thì giật nảy mình, là Nini ? cô đờ đẫn một lát rồi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường. Hôm qua rõ ràng cô trằn trọc trên ghế sofa, vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết? Lại còn ngủ trên giường Kai? cô ra khỏi phòng ngủ, Kai đang làm bữa sáng, nghe thấy tiếng liền ló đầu ra:"Em rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn sáng. Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, đừng đến muộn."
Jennie hơi ngơ ngẩn, quay người đi vào nhà vệ sinh, đi vài bước mới nhớ ra đây là nhà của Kai , đồ vệ sinh cá nhân của cô ở nhà đối diện. Cô bèn quay lại định về nhà, nhưng vừa mở cửa ra đã sững người lại. Jennie nhìn một đám người trước cửa đang kinh ngạc, lại cúi đầu nhìn mình. Sáng sớm cô mặc quần áo ở nhà, còn chưa rửa mặt, đầu tóc bù xù đi ra từ nhà Kai, bị người khác hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu.
Quá trình phản ứng kéo dài mấy giây, sau đó cô bình tĩnh mỉm cười chào hỏi, điềm nhiên giải thích: "Lúc dậy rửa mặt phát hiện nhà không có nước, sang đây hỏi mới biết do nhà mình bị mất nước, chắc không cẩn thận đập vào van rồi, đang định về nhà kiểm tra lại. Các em tìm thầy Kim à? anh ấy ở nhà đấy, mau vào đi."
Nói xong, cô bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của đám học trò của Kai tỉnh bơ đi về nhà, đóng cửa lại mới bắt đầu cào tường. Jennie rửa mặt xong, đứng trong nhà mình nghe thấy tiếng nói ngoài hành lang, tiếng mở thang máy, tiếng bước chân ngày càng xa dần mới mở cửa ra ngoài.
Kai đưa học sinh đến thang máy, còn chưa về đến nhà đã bị Jennie lao ra khiến anh giật mình. cô giận dữ chất vấn anh: "Kim Kai ! Chắc chắn là anh cố ý!"
Kai vẫn điềm đạm:"Sao lại thế? Họ đến chúc Tết mà, anh cũng vừa biết."
Jennie hằm hè: "Có ma mới tin anh."
Kai bật cười trước bộ dạng như nhím xù lông của cô: "Em có chứng cứ gì chứng minh anh cố ý?"
Jennie ngoảnh đi: "Em không có chứng cứ."
Kai cười nhẹ:"Thế thì thật không phải. Em đã nói pháp luật tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoán thì cũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ cơ mà?"
Jennie nghe vậy thì mỉm cườ: " Anh đã thích lý lẽ thì chúng ta lý lẽ. Đúng là em từng nói ai đưa ra suy đoán thì đồng thời phải cung cấp chứng cứ, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, gọi là trách nhiệm chứng minh đảo ngược. nói đơn giản là, em nghi ngờ anh, nếu anh không thể cung cấp chứng cứ chứng minh mình không phải thủ phạm, thì suy đoán của em được thành lập."
Kai kinh ngạc: "Em có cần phải lý lẽ đến mức ấy không?"
Jennie mỉm cười: "Lúc nào em cũng rất có lý lẽ."
Kai cười bằng mắt: "Có lý lẽ mấy đi chăng nữa cũng vô ích thôi, dù sao đã bị thấy rồi."
Jennie nghe vậy thì càng tức, không muốn cãi nữa, xông thẳng vào cào anh: "Kim Kai, anh cố ý! Tất cả đều do anh sắp đặt!"
Trước cơn giận của Jennie ,Kai vẫn nhìn cô tỉnh táo: "Có cần anh kê cho em ít Chlorpromazine không?"
Jennie ngừng lại, "Chlorpromazine là gì?"
Kai nhìn cô đầy ý tứ: "Thuốc dùng để khống chế các triệu chứng như kích động, căng thẳng, lo lắng, ảo giác, tưởng tượng... của bệnh nhân tâm thần phân liệt hoặc các bệnh tâm thần khác."
Ngọn lửa giận trong Jennie lại bùng lên:"Anh mới là đồ thần kinh ấy!"
Kai sửa lời: "Bệnh thần kinh với bệnh tâm thần khác nhau."
Jennie lập tức ra tay: "Anh im ngay! Em phải gửi văn bản luật sư cho anh!"
Cô vẫn luôn bình tĩnh lý trí, hiếm khi vùng vằng không khuôn phép thế này. Kai cười tránh đi: "Nói mới nhớ, lâu rồi luật sư Kim không gửi văn bản luật sư cho anh, giận như vậy hay là gửi anh một cái cho đỡ tức đi?"
Jennie giận tím mặt: "Gửi văn bản luật sư cho anh em cũng thấy phí giấy!"
Trên đời này có lẽ chỉ có tên làm nghề mổ xẻ này mới có thể khiến luật sư Kim luôn tỉnh táo, lý trí trở nên ồn ào, vùng vằng như thế. Tầng này chỉ có hai nhà của bọn họ, cũng không sợ bị ai nhìn thấy. Hai người đang lôi kéo, cửa thang máy bỗng mở, Lisađi ra rồi đứng sững lại: "Chị họ... em... em quên điện thoại ở nhà sếp nên quay lại lấy... Chắc không làm phiền hai người chứ?"
Jennie đơ người rồi chạy về nhà đóng sầm cửa lại. Kai nhìn cánh cửa đóng chặt, cười thích thú: "Ôi, Lisa ơi, không hay rồi, cô làm chị họ giận rồi."
"Em không gánh mối họa này đâu nhé!"
Lisa nhìn chằm chằm Kai: "Hình như em chưa bao giờ thấy chị ấy như thế..."
"Chị họ cô còn nhiều dáng vẻ mà cô chưa từng thấy lắm."
Lisa không chịu yếu thế: "Hừ, em với chị họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, chị ấy cũng còn nhiều dáng vẻ mà sếp chưa thấy bao giờ lắm!"
Kai ngạc nhiên: "Đây là thái độ nói chuyện với thầy giáo của cô đấy à? Cô còn muốn tốt nghiệp không?"
"Lại lôi chuyện này ra uy hiếp..."
Lisa cúi đầu thì thầm bất mãn, lúc ngẩng lên đã đổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt: "Sếp ơi, sếp mệt không? Có cần em cõng sếp về nhà không? Có đói không? Em mời sếp đi ăn nhé! Sếp muốn biết gì về chị họ em thì cứ hỏi em, em sẽ nói hết. Sếp đã xem ảnh đầy trăm ngày của chị họ em chưa? không mặc quần áo, HD không che..."
Lisa đi theo Kai nói không ngừng, anh mặc kệ , về nhà. Vừa mới sáng ra đã ầm ĩ nên ngày làm việc đầu năm mới của Jennie cũng chẳng tốt đẹp gì. Jennie đã bị Wendy cử đi làm luật sư ly hôn. Đây không phải chuyên môn của cô. Nhìn đôi vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trước mặt, cô đưa tay nhìn đồng hồ, quả thật sức chiến đấu quá mạnh, đã cãi sắp được bốn mươi phút rồi mà mặt chưa đỏ, hơi thở cũng chưa gấp. cô lại nhìn sang luật sư đối phương, ồ, đã bắt đầu lướt web. cô hắng giọng nhắc nhở đương sự: "cô à, chúng tôi đều đã nắm rõ tình hình cơ bản. Hay là cô nhấn mạnh trọng điểm giúp tôi đi?"
cô ấy lập tức tố tội chồng: "Anh ta không yêu tôi! Tôi đổi kiểu tóc mới anh ta không phản ứng gì, mặc quần áo đẹp anh ta cũng làm lơ. anh ta chẳng quan tâm đến gia đình chút nào, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn trong nhà đã thay được một tuần cũng không hề nhận ra! Tôi phải nghĩ hai tuần mới chọn được những hoa văn đó. Uổng công tôi suy nghĩ nhiều như vậy. Ban đầu tôi thích phong cách Hàn Quốc, nhưng nghĩ đến anh ta lại không dám chọn bừa..."
Jennie gào thét trong lòng, lại nữa, lại nữa, nói vào chủ đề chính xem nào, sao lại bắt đầu rồi...
Có lẽ trông cô khổ sở quá nên cô ấy cuối cùng cũng dừng lại gọi cô: "Luật sư Kim?"
Jennie tỉnh táo lại, ngồi ngay ngắn: "Vâng, tôi đang nghe đây, cô nói tiếp đi ạ. Cuối cùng cô đã đổi sang hoa văn gì? Để tôi ghi lại."
Lần này đến phiên cô gái gơ ngác, "... Chuyện này rất quan trọng sao?"
Jennie gật đầu nghiêm túc, "Đương nhiên, tôi phải nhớ ghi lại, tới lúc ra tòa sẽ trình lên cho thẩm phán xem. Nếu thẩm phán cũng thích hoa văn của rèm cửa này thì đây chính là điểm cộng. Thẩm phán cũng là người, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi sở thích của mình. Nếu không ngại thì lúc về cô có thể chụp rèm cửa gửi cho tôi không? Có cả hình minh họa và chú thích càng tốt, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả."
Bộ dạng nghiêm túc nói xằng của cô khiến luật sư đối phương bật cười, hắng giọng tán thành: "nói có lý lắm."
cô gái dường như được cổ vũ, tiếp tục nói: "Luật sư Kim, cô biết trò "Hôm nay lúc em uống thuốc đã thấy một tin tức" đang nóng trên mạng không?"
Jennie lắc đầu : "không biết."
Cô gái cũng không để ý đến câu trả lời của cô: "Lúc tôi nói thế với anh ấy, anh ấy đã trả lời sai thì thôi đi, lại còn phân tích với tôi rằng điểm quan trọng trong câu này là "thấy một tin tức", anh ấy hỏi tôi "hỏi rằng nội dung bản tin là gì" thì có gì sai?"
Jennie cũng không biết sai ở đâu, tò mò hỏi: "Vậy nên trả lời ra sao?"
cô gái lập tức giải thích: "Thì phải xem thứ người kia chú ý sẽ là "vì sao cô lại uống thuốc" hay chỉ có mỗi "nội dung tin tức là gì"! Nếu người đó yêu cô thật lòng, chắc chắn sẽ quan tâm đến lý do cô cần uống thuốc!"
Jennie bừng tỉnh: "thật sâu sắc..."
Luật sư Kim, trông cô trẻ thế này chắc vẫn chưa kết hôn. Để tôi nói cho cô nghe, đàn ông ấy mà...
Đương sự còn chưa kịp ba hoa thêm đã bị luật sư đối phương ngắt lời: "Tôi thấy hôm nay tới đây thôi, để hôm khác tiếp tục nhé?"
Jennie tất nhiên là đồng ý. Sau khi đôi vợ chồng kia đi, cô bất đắc dĩ nhìn luật sư đối phương, "Chuyện này còn có thể tiếp tục thế nào? Toàn là những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt, tôi thấy không hết tuần này sẽ ổn thỏa thôi."
Luật sư đối phương cũng đau đầu, cúi xuống thấy ghi chép của Jennie trong laptop, đột nhiên làm mặt bí hiểm: "Thật ra bạn gái tôi cũng đã hỏi tôi câu vừa nãy..."
Jennie tò mò: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Luật sư đối phương cười lớn: "Đùa thôi! cô còn không rõ à? Làm luật sư thì lấy đâu ra bạn gái?"
Jennie nhếch miệng: "Đâu đâu cũng là chiêu trò..."
Chiều tan làm, gặp Kai ở thang máy cũng vừa đi làm về, Jennie chợt nhớ tới chuyện ban ngày, chào nhau xong bèn hắng giọng hỏi anh: "Hôm nay lúc em uống thuốc... đã thấy một tin tức..."
Nói xong, cô nhìn Kai chằm chằm, đợi phản ứng của anh. Kai thắc mắc: "Đây là thần chú của thầy pháp à? Sao hôm nay nhiều y tá cũng nói với anh câu này thế? Kiểu như em gọi anh, anh dám thưa không? Sau đó em thu phục anh à?"
Jennie gượng gạo vuốt tóc, che đi vẻ ngượng ngùng trên mặt: "Ừm, đại khái thế... Dù sao em học ngành pháp luật, vốn chính là thầy pháp..."
Jennie vừa định đi thì bị Kai kéo cổ tay, bấm điện thoại cho cô nhìn. cô cầm xem rồi vứt trả anh, hơi bực mình: "anh biết sao không nói sớm?"
Kai cười điềm đạm: "Muốn kiểm tra anh có thích em không à?"
Jennie chẳng mấy khi nói chuyện ẩn ý, lại bị vạch trần ngay tại trận, cảm thấy không kìm nén được, yếu ớt trừng mắt với anh.Kai cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt đong đầy tình ý dịu dàng: " Kim Jennie, chuyện anh thích em còn cần phải kiểm tra sao?"
Jennie đỏ mặt, vùng vẫy muốn đi lại bị anh tóm lấy cổ tay đè vào tường. Anh cúi đầu áp sát, dừng cách khuôn mặt cô rất gần, nhẹ giọng nói: "Nhìn vào mắt anh đây."
Jennie căng thẳng, chớp mắt: "Sao... Sao thế?"
Kai buông cô ra, chỉ vào mắt mình: "Mắt khô nên vừa mới nhỏ thuốc nhỏ mắt, trông rất ướt át tình tứ đúng không?"
Ướt át tình tứ cái con khỉ! Jennie bị chơi chiêu cả ngày, khó khăn lắm mới định chơi người khác một vố nhưng bị người ta chơi lại, lập tức xù lông nhím, đẩy Kai ra, lườm anh hung dữ: "Anh tránh ra! Kim Kai , em sẽ gửi văn bản luật sư cho anh, anh quấy rối em!"
Kai giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội: "Lần này anh không động vào em nhé."
Jennie tức tối đi về nhà: "Quấy rối bằng lời nói cũng tính là quấy rối tình dục."
Kai cười cười, thong thả về nhà mình:"Vừa mới vào xuân mà nóng tính thế..."
Tới giờ cơm, Kai dùng đồ ngon dỗ người như thường lệ, Jennie vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm khác thường cô vốn đang lạnh mặt, ngửi thấy mùi này thì sáng mắt lên, quay đầu hỏi: "Anh làm đậu hũ trộn hương nhu đấy à?"
Kai xoa mũi cô: "Mũi còn thính hơn cả Nini !"
Jennie lập tức lao đến bàn ăn, nhưng đồ vừa lên bàn cô đã cau mày: "Sao xanh lè thế?"
"Mùa xuân can khí quá mạnh, nóng trong, ăn nhiều rau xanh sẽ tốt cho gan."
Kai lấy cho cô một bát cơm, lại cười gian: "Em không nhận thấy là dạo này em nóng nảy lắm sao?"
Jennie ngoảnh đi, thầm mắng trong lòng, anh không động đến em thì em làm gì phải nóng thế. Cũng may mà Kai tay nghề tốt, dù là đồ chay, Jennie cũng ăn hết sức ngon lành, không bao lâu sau đã tít mắt thỏa mãn, còn cười với anh. Sau bữa ăn, Jennie ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn hoa quả. Kai đưa cho cô mộtchiếc gối: "Đây là gối trà, có tác dụng giúp người ta dễ ngủ."
Jennie nhận lấy, nhìn gối trà rồi lại nhìn Kai, hỏi: "Anh học Tây y, sao luôn dùng các phương pháp Đông y thế?"
Kai ngẫm nghĩ, hình như đúng vậy, anh cũng không biết phản bác thế nào. Jennie kìm nén suốt tối, cuối cùng cũng thắng được Kai một ván, hí hửng cắn mộtmiếng hoa quả, đột nhiên răng đau nhói, bèn kêu lên.
Kai đưa khăn giấy cho cô nhổ ra, "Sao thế?"
Jennie bưng mặt, nhăn mày: "Hình như em bị nóng trong thật, đau lợi quá."
Chẳng ngờ cô dứt lời, Kai lại không có phản ứng gì, tiếp tục xem tivi chăm chú. Jennie đá đá anh:"Em bảo là em nóng trong."
Kai quay sang nhìn cô ngơ ngác: "Anh học Tây y, không biết nóng trong là thế nào."
Jennie nghiến răng hít sâu:"... Hẹp hòi! Em về nhà làm việc đây!"
Jennie về nhà, đau khổ bật máy tính lên. Nghỉ Tết mấy ngày được thoải mái, giờ lại sắp tiến vào trạng thái làm việc cường độ cao, cô thật sự không quen. Gần mười giờ, Kai dắt Nini sang gõ cửa, cầm một cái khay trong tay, "Bữa khuya đây. Kẹo hạnh phúc [1], bánh kem hạt dẻ với cháo gạo tím."
[1] Kẹo hạnh phúc: Kẹo được làm từ đường hoặc mật ong kèm với các loại quả cứng như quả hạnh nhân, óc chó, hạt dẻ cười hoặc hạt mắc-ca; cùng với lòng trắng trứng tươi và đôi khi là cả kẹo hoa quả cắt nhỏ.
Jennie cười, nghiêng mình tránh cho anh vào. Jennie ngồi trên sofa, vừa ăn vừa hỏi: "anh tự làm à?"
"Cháo là anh nấu, còn những cái khác là bà nội anh làm."
Kai cười ẩn ý:"Làm riêng cho em."
Jennie dừng lại: "Làm riêng cho em?"
Kai chỉ bánh kem hạt dẻ trong tay cô, tươi cười giải thích: "Đúng vậy, món ăn nhẹ trái mùa nhưng vẫn làm, còn cố ý cho thêm mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn [2]."
[2] Mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn: Từ thời cổ đại, Trung Quốc có tập tục ngày tân hôn tặng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen. Bốn thứ này lần lượt có phiên âm Hán Việt là hồng tảo, hoa sinh, quế viên, liên tử khi lấy ở một chữ ở tên mỗi món ghép lại sẽ được câu "tảo sinh quế tử", đồng âm với câu chúc "Sớm sinh quý tử"
Jennie ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra, nhìn nụ cười xấu xa của Kai , thiếu chút nữa ném bánh kem hạt dẻ vào khuôn mặt đó. Kai vừa cười vừa đẩy bánh đến bên miệng cô: "Tấm lòng các cụ, mau ăn hết đi."
Cũng may bánh kem hạt dẻ này ngon thật, Jennie mặc kệ Kai trêu chọc, cúi đầu ăn thoải mái. Kai cười xong, ánh mắt chuyển đến con gấu lớn ở bên cửa sổ: "Mùa xuân đã đến, nó cũng nên chấm dứt kỳ ngủ đông đi chứ nhỉ?"
Jennie nhìn theo ánh mắt anh, mỉm cười. Hồi trước giận dỗi Kai mua một con thú bông rồi vứt đó phủ bụi, nhờ anh nhắc mới nhớ ra nó .
Kai quay sang nhìn cô: "Ăn xong rồi à?"
Jennie gật đầu:"Ừ."
Kai chợt đứng dậy đi đến phòng đọc sách. Jennie đi theo: "Anh làm gì vậy?"
Kai cho cô nhìn máy tính trong tay: "Vào phòng đọc sách đọc ghi chép."
Jennie ngây ngẩn nhìn anh đi vào, kinh ngạc hỏi: "Ở nhà anh không đọc được à?"
Kai ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, trả lời đường hoàng: "Anh nghĩ rồi, dù sao chúng ta đều phải làm thêm giờ, thế này sẽ tiết kiệm điện, không cần bật hai đèn."
Jennie cũng lười chẳng thèm tính toán với lý do khiên cưỡng của anh, rửa tay đi vào phòng đọc sách làm việc tiếp, Kai đã chiếm lấy bàn, cô bèn ôm máy tính tới ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc xem tài liệu.
Thoáng chốc bầu không khí trong phòng đọc sách trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy vang lên. Qua một lúc lâu, Jennie xoay xoay cổ, liếc nhìn Kai, thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy đọc ghi chép. Lòng cô bỗng thấy áy náy. Dường như họ chưa bao giờ hẹn hò một cách đúng nghĩa, lúc ở riêng với nhau phần lớn là anh ngồi làm việc thêm giờ với cô. Nghĩ vậy, cô lại mở máy tính ra. Kai không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Jennie. Chợt thấy thông báo có email mới hiện lên ở góc phải màn hình, anh mở ra xem mới biết là email cô gửi hẹn anh thứ Tư tuần sau đi xem phim. Anh thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Em ngồi ngay đối diện anh, hỏi thẳng anh không được à?"
Jennie dường như vẫn còn đang chìm trong trạng thái công việc, ra vẻ nghiêm túc: "không được, gửi email sẽ chính thức hơn, mà nếu như anh làm trái thỏa thuận... không, ý em là, nếu anh đến muộn thì em còn có chứng cứ, có thể buộc tội anh."
Kai vỗ trán: "Chúng mình đang yêu nhau, anh không phải là khách hàng của em!"
Jennie cẩn thận suy nghĩ: "Thật ra có lúc tình yêu cũng là một vụ án mà."
Kai nhìn chằm chằm động tác tay vô thức của cô: "Em đang làm gì đấy?"
Jennie cúi đầu nhìn, lúc nhận ra cũng giật nảy mình, lập tức vứt thứ trong tay đi. Lần này Kai thấy rõ hơn, đi đến cúi xuống đất nhặt lên, cảm thấy không tin nổi: "Đến chuyện này mà em cũng ghi âm!"
Jennie cực kỳ hổ thẹn:"Xin lỗi, em có thói quen giữ lại chứng cứ!"
Kai cầm bút ghi âm, không biết ấn vào nút nào mà bỗng dưng có một giọng nói phát ra: "Sao anh lại phải nói linh tinh? Vốn là anh thích em trước, sau đó nhờ Mino mới biết được rằng em đã nói với cậu ấy là em thích anh."
"không thể nào!"
"Sao lại không thể? Jennie, em thật sự cho rằng anh không biết người dùng tài khoản của Lisa đấu với anh trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em bỏ trốn vì một câu "không thích luật sư mà thích bác sĩ", khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, em đã từng hỏi anh xem anh có thích em hay không chưa?"
Là đoạn nói chuyện mà khi ấy Jennie đã không cẩn thận ghi lại. Hai người đều ngây ngẩn, sửng sốt nhìn đối phương. Jennie phản ứng trước, đứng bật dậy muốn cướp bút trong tay anh.
Kai tránh tay cô: "Anh không cho em cảm giác an toàn à?"
Jennie ngước nhìn, phát hiện nỗi buồn trong đôi mắt sâu thẳm của anh. cô mím môi: "không."
Kai trả bút ghi âm: "Vậy sao em phải giữ lại những đoạn ghi âm này? Sao lại phải nghe đi nghe lại những video giải thích game kia?"
"Không phải do anh, thật sự không phải."
Jennie ủ rũ cúi đầu, không nhận bút ghi âm mà nắm lấy ngón tay anh thật chặt: "Đại khái là bệnh nghề nghiệp... Vì mọi thứ đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chính em cũng chẳng dám tin, thế nên muốn tìm một ít chứng cứ để chứng minh tất cả đều là thật."
Kai không nói gì, bỗng quay người rút một quyển sách ra khỏi giá sách. Vừa thấy bìa sách, mặt Jennie lập tức biến sắc, trơ mắt nhìn anh lấy tờ giấy kẹp trong đó ra giơ lên, "Chẳng hạn như cái này?"
" Kim Jennie thích Kim Kai"
Vẻ ảo não trên mặt cô lập tức chuyển thành kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Kai ung dung mở ra xem: "Lần trước ngủ ở đây, lật bừa ra thì trông thấy."
Jennie không tin: "Anh nói dối! Làm gì có chuyện trùng hợp thế!"
Kai điềm nhiên cười với cô: "Vậy chắc là duyên phận rồi."
"Nghiệt duyên!"
Jennie đuổi theo định cướp về, Kai lại giơ cao tay không cho cô giật lấy. Bình thường Jennie đi giày cao gót còn thấp hơn anh nửa cái đầu, giờ đang đi dép lê, khoảng cách chiều cao càng xa. anh không muốn cho cô lấy, cô làm thế nào cũng không lấy được. Hai người giành giật, thế rồi anh chợt kéo cô vào lòng, lẳng lặng ôm. Jennie dựa vào lồng ngực vững chắc, ngửi thấy mùi hương cơ thể dễ chịu trên người anh, cũng nghe được tiếng đập của trái tim, còn cảm nhận được Nini đang vẫy đuôi đi vòng quanh.Một lúc lâu sau, Kai khẽ giọng đề nghị: "Đêm nay liệu có mất ngủ không? Muốn ngủ ở nhà anh không?"
Jennie rùng mình, đứng thẳng người nhìn anh cảnh giác: "Mai còn có sinh viên đến chúc Tết không?"
Kai không nhịn nổi cười, lắc đầu: "không có."
Jennie lườm anh: "Ma mới tin. đi mau! Em muốn đi ngủ! đi làm cả ngày mệt chết đi được, khôngmất ngủ nổi đâu!"
Kai thở dài dẫn Nini về nhà. Jennie quả thật không mất ngủ nữa, thời gian trước chắc là rảnh rỗi quá rồi.
Một tuần sau đó cô đều bận rộn xử lý vụ ly hôn của vợ chồng cô gái kia . May mà Wendy sắp về, khi ấy cô có thể giao vụ này lại cho chị ấy. Hôm nay Jennie cùng luật sư đối phương gặp mặt vợ chồng cô gái kai xong, lúc nhìn hai người đi ra ngoài, cô bỗng gọi người phụ nữ lại: "cô ."
Cô gái quay đầu nhìn: "Sao vậy?"
Jennie nhìn người bên cạnh cô ấy: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô."
Cô gái hó chịu nhìn chồng: "Vậy anh ra xe chờ tôi đi."
"Nếu có một người đàn ông vào lúc rời đi có thể cầm khăn giấy, cốc giấy mà cô đã dùng vứt vào thùng rác mà không cảm thấy ghét bỏ chút nào, là tôi thì tôi sẽ không nỡ bỏ anh ấy đâu."
"Có thể anh ta được rèn giũa tốt mà thôi."
"Vậy thói quen đưa tay sửa lại vạt áo giúp cô sau khi cô đứng dậy thì sao?"
"..."
"Tôi không có kinh nghiệm hôn nhân, không biết hai người sau khi kết hôn rốt cuộc có còn giống như lúc yêu nhau không, nhưng tôi đã gặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấn trên tòa án rồi, tôi biết khi một người đàn ông thật sự ghét bỏ một người phụ nữ, anh ta sẽ thế nào."
Jennie không biết cô gái có nghe lời cô không, nhưng sau này cô không còn gặp đôi vợ chồng ấy ở văn phòng luật nữa. Giống như lời cô nói, cô đã gặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấn trên tòa án, biết khi một người đàn ông thật sự ghét bỏ một người phụ nữ, anh ta sẽ thế nào, thế nên tới bây giờ, sâu trong lòng cô vẫn tồn tại chút mâu thuẫn với hôn nhân. Nhưng sau khi tiếp xúc với hai vợ chồng này, cô đột nhiên thay đổi cách nhìn, có lẽ cũng không thể vơ đũa cả nắm, có lẽ thật sự có những cặp vợ chồng có thể nắm tay nhau cả đời.
Buổi tối hẹn Kai xem phim, nghĩ đến việc giờ tan tầm của cả hai đều không cố định nên Jennie đã cố ý chọn giờ chiếu lúc chín rưỡi. Sắp tan làm, Wendy bỗng nhiên nói tối nay văn phòng luật đi liên hoan, cô lại nghĩ ăn uống xong xuôi rồi đi xem phim cũng được nên đồng ý.
Ai ngờ họ uống rượu vào thì sôi nổi hẳn lên, chín giờ vẫn chưa xong, Kai tới đón Jennie. Cô đề nghị đi trước, mọi người không đồng ý, rót thêm cho cô mấy chén rượu trắng mới chịu thả người.
Lên xe, Kai liếc nhìn cô: "Em uống rượu à?"
Jennie ôm mặt, cúi đầu tìm kẹo cao su: "anh ngửi thấy à?"
Kai lắc đầu, áp tay lên mặt cô: "Hơi đỏ."
Jennie lắc lắc đầu:"Uống nhiều quá, hơi chóng mặt."
Kai đề nghị: "Vậy không xem nữa, chúng ta về nhà nhé?"
"không được!"
Jennie lập tức phản đối: "Em không sao. Xem phim chỉ ngồi một chỗ không phải làm gì, không ảnh hưởng gì hết."
Kai gật đầu, vặn nắp một chai nước đưa cho cô rồi khởi động xe. Lúc mua vé xem phim, Jennie vốn chỉ chọn bừa, không ngờ bộ phim sản xuất trong nước này lại có một chi tiết kích thích cô.
Ra khỏi rạp chiếu phim, cô ngoảnh sang nhìn Kai, đột nhiên mở miệng hỏi: "Kim Kai, hồi đi học hẳn là anh được nhiều con gái theo đuổi lắm đúng không?"
Đường vào rạp chiếu phim vốn tối, người lại đông, Kai vừa che chắn cho Jennie đi ra ngoài, vừa nhìn cô cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Jennie cũng cười theo, tiếp tục hỏi: "Họ có bao giờ gửi thư tình cho anh không? đã viết gì?"
Kai biết cô bị ảnh hưởng bởi bộ phim vừa xem: "Lâu quá rồi, không nhớ kỹ."
Jennie chưa chịu thôi: "Vậy bây giờ thì sao? Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện có viết thư tình cho anh không?"
Kai nhìn khuôn mặt mơ màng say của cô: "Giờ internet phát triển như vậy, ai còn viết thư tình?"
Jennie gật đầu: "Đúng vậy, giờ hẳn chẳng có ai viết thư tình nữa... Nhưng em vẫn cảm thấy thư tình trong sáng giản đơn thật tốt..."
Kai nắm tay Jennie, biết cô uống say nên nói vẩn vơ, nhưng cũng không phớt lờ: "Sao thế?"
Jennie khoác cánh tay anh, giọng nhập nhèm: "Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ nhận được thư tình của phái nam, chưa bao giờ. Hồi đi học không, đi làm cũng không, luôn cảm thấy đây đúng là một nổi tiếc nuối của cuộc đời. Hồi còn đi học, mỗi lần chia lớp em đều học lớp số Mười một, cảm thấy số này thật không tốt, ám chỉ em sẽ độc thân suốt đời. Đến Lisa còn từng nhận thư tình và quà của con trai rồi, nhưng em thì chưa bao giờ..."
Kai ngẫm nghĩ, khách quan trả lời: "Nếu chỉ nhìn mặt thì việc Lisa nhận được thư tình của con trai cũng không phải chuyện lạ."
Jennie vô tình bị anh chuyển hướng suy nghĩ, bật cười: "thật ra hồi nhỏ Lisa còn đẹp hơn bây giờ."
Kai nhìn cô: "Hồi nhỏ em cũng đẹp."
Jennie xì một tiếng: "Anh đã thấy bao giờ đâu, làm sao biết được?"
Kai nhớ tới bức ảnh đầy trăm ngày của ai đó trong ví, nở nụ cười. Nếu cô biết anh đã thấy, chắc sẽ đánh chết Lisa mất thôi. Jennie vốn có tửu lượng tốt, uống cũng không nhiều, ngủ một giấc dậy thì không có cảm giác gì nữa, cũng quên luôn chuyện "nỗi tiếc nuối trong đời" đã thảo luận với Kai. Cô không nhớ, nhưng anh lại ghi khắc trong lòng.
Năm nay Jennie định đổi lĩnh vực, phải tích lũy kinh nghiệm nên đi công tác nhiều hơn, lúc này mới thấy thấm thía câu "làm luật sư sao có thể có đối tượng". May mà Kai là bác sĩ nên cũng bận rộn, cho nên không trách móc câu nào.
Kể từ sau khi cầu hôn được Jennie, mỗi lần Kai trông thấy Lisa đều có cảm giác chướng mắt. Nhưng Lisa lại không biết tự giác, thầy đã không thích, cô lại còn đi trêu chị họ. Sửa sang xong nhà mới, Kai cùng Jennie lần lượt dọn đồ vào trong, Lisa xung phong giúp việc. Chiều cuối tuần đang cùng Kai sắp xếp phòng đọc sách, Lisa bỗng dưng nhìn vào một đống văn bản luật sư ở trong hòm. Cô tiện tay lấy ra: "Sếp, sao nhà sếp lại nhiều văn bản luật sư thế?"
Kai cầm lấy phủi bụi, bỏ vào ngăn kéo: "Tôi và chị họ cô đang chơi một trò chơi tên: Bất đồng ý kiến gửi văn bản luật sư."
Lisa xì một tiếng:"Người ta yêu nhau gửi thư tình, sao hai người lại gửi văn bản luật sư?"
Kai không buồn ngẩng đầu, tiếp tục dọn dẹp giá sách: "Cô có ý kiến?"
Lisa lắc đầu: "Chị họ gửi văn bản luật sư cho sếp, sếp đáp lễ chị ấy cái gì? Dao phẫu thuật à?"
Kai đá cô ra khỏi phòng. Lisa khóc lóc kêu than đi tìm Nini chơi. Nini vốn đang chơi trong phòng khách, nhưng Jennie vừa mới lau sàn, nó cứ chạy đến đâu thì để lại dấu chân đến đó. cô thở dài, dẫn Nini vào phòng tắm, đưa vòi nước đến trước mặt nó: "Nini ngoan, cho mày nước đây, tự rửa chân đi."
không biết Nini nghe vậy có hiểu không, chỉ thấy nó lè lưỡi cười hớn hở nhìn Jennie. Lisa đi đến thấy cảnh này, sợ hãi nhận lấy vòi phun: "Chị họ, để em rửa cho nó."
Lisa tắm cho Nini mà lòng vẫn không yên, quay đầu hỏi Jennie: "Chị họ, chị muốn kết hôn với sếp em thật à?"
Jennie gật đầu: "Sao? không nỡ xa chị à?"
"Chị có cần suy nghĩ thêm không?"
Lisa nhìn về phía phòng đọc sách một lát rồi mới thấp giọng nói tiếp: "Sếp của em... độc mồm ác miệng lắm. Ở bệnh viện mọi người đều có chung một nhận thức, đó là tuyệt đối đừng tranh cãi với bác sĩ Kim, anh ấy sẽ dùng ba tấc lưỡi độc địa kia chà đạp bạn."
Lisa nhìn bộ dạng của Jennie, biết tình hình đã không thể cứu vãn. Trước khi đi, Lisa lấy từ trong túi ra hai quyển Tiêu chuẩn giám định mức độ tổn thương cơ thể đưa cho Kai và Jennie: "Sếp, đây là quà đính hôn em tặng hai người. Chị họ, tặng chị một cuốn luôn đấy, chuẩn bị sẵn cho lúc cần. Cuối cùng chúc hai người yêu thương hành hạ lẫn nhau, trăm năm hòa hợp, tra tấn giày vò đến bạc đầu, đau lòng đổ máu chẳng buông tay."
Lisa đắc tội với thầy và chị họ mấy lần, hậu quả là nửa tháng sau Jennie một mình về Jeju ăn Tết. Người lớn trong gia đình tò mò hỏi: "Em họ cháu đâu?"
Jennie thản nhiên trả lời: "À, luận văn không qua, bị Kim Kai giữ ở đó bắt viết lại."
"Sao cháu không giúp?"
Jennie tủi thân: "Sao lại không giúp? Cháu mà không giúp, ít nhất phải qua Tết Kai mới đọc luận văn của nó!"
"…"
Mọi người ồ lên, nếu qua Tết mới đọc thì em họ cháu sẽ được về ăn Tết còn gì? Sau đó mọi người thở dài, Lisa, đừng đắc tội với chị họ cháu nhé.
Vừa sáng mùng một, Lisa đã gọi điện thoại làm phiền Jennie: "Chị họ, em không viết được, làm sao đây?"
Jennie lạnh lùng: "Em bảo em có chiêu thức bí mật cơ mà?"
Lisa kêu to: "Em có! Nhưng chiêu đó là bị động, nhất định phải đợi đến mấy ngày cuối cùng mới phát huy tác dụng!"
Jennie cười: "Vậy em cứ đợi đi."
Lisa bị kích thích, nhẫn nhịn ở trong phòng mấy hôm, cuối cùng cũng hoàn thành, mang luận văn đến nhà tổ của Kai nhờ anh xem hộ. Lisa quan sát cẩn thận một chút, phát hiện tâm trạng Kai cũng khá tốt, liền hỏi một câu: "Sếp, lần này có thể qua chứ ạ?"
Kai hờ hững lật giấy: "Dựa vào số chữ của luận văn mà xét đi."
"Dựa vào số chữ của luận văn?"
Lisa ngạc nhiên: "Nếu là số lẻ thì qua, số chẵn thì không qua?"
"không phải."
Kai ung dung trả lời: "Nếu là số thập phân thì qua, số nguyên thì viết lại."
"..."
Lisa nhũn chân, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Kai: "Sếp, em đã xin lỗi về chuyện lần trước rồi, với lại dạo này em cũng không chọc giận chị họ."
Kai gật đầu: "Tôi biết."
Lisa hỏi dò: "Vậy..."
Kai day ấn đường, khẽ thở dài: "Không có gì, chẳng qua tôi nghĩ cô không tốt nghiệp được thì sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn của chúng tôi nên tức thôi."
"..."
Lisa cướp lại luận văn, chạy đi như bay.
Dạo này Lisa luôn thấp thỏm lo âu, nguyên nhân là do trước đó Kai luôn bày trò hành hạ, nếu không bắt cô bóc vỏ lựu tìm hiểu đường vân đường ngang thì cũng bắt bóc trứng gà sống chỉ để lại lớp màng để luyện lực tay, mà gần đây anh lại rất yên tĩnh. Thế nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt lặng lặng sâu thẳm đó là cô phát run, chỉ có thế cố gắng làm bài tập. Rồi một ngày, sau một hội nghị thường kỳ nào đó, Lisa được giữ lại.
Kai đang cúi đầu đọc luận văn học sinh nộp. Đọc của người khác không sao, đến lúc xem luận văn của Lisa thì chậm lại một cách bất ngờ, đọc đi đọc lại liên tục, xem một lát lại cau mày, ngẩng đầu liếc Lisa rồi lại cúi đầu đọc tiếp. Thái độ này... Mình viết dở lắm sao?Lisa đã bị hành hạ quá lâu, thật sự không nhịn nổi nữa, liều chết mở miệng hỏi: "Sếp, có phải em là sinh viên kém nhất mà sếp đã dạy không?"
Hỏi xong câu này, Lisa cũng thấy nhẹ lòng, nhưng Kai lại im lặng, không nói. Một lúc sau, anh mới đóng luận văn, chậm rãi trả lời: "Vậy phải xem là so với ai. So với tôi thì tất nhiên là không bằng. Nhưng so với người khác ấy hả, sinh viên của tôi đều do tôi tốn công tốn sức tự mình đào tạo, thả ra ngoài kia người khác không bì được."
Lisa ngẫm nghĩ cả buổi: "Sếp đang khen em hay tự khen mình?"
Kai lại nhìn cô, chợt nghiêm mặt: "Khi các cô học y, hẳn là được tiếp xúc với lời thề Hippocrates đầu tiên. Còn tôi, thời tôi bắt đầu học y, bài học đầu tiên ông nội dạy tôi chính là Đại y tinh thành. Đây là cuốn sách kinh điển mà tất cả những người theo nghề y đều phải đọc, Đại y tinh thành chỉ có hai ý chính thế này thôi: Đầu tiên là "tinh", muốn chữa bệnh cho người ta thì phải tinh tường y thuật, phải hiểu rằng học y là một việc "cực kỳ tinh vi", người học y nhất định phải "hiểu rõ về cội nguồn của y thuật", cần cù luyện tập không mệt mỏi để tinh tường y thuật; thứ hai là "thành", đó là muốn hành nghề chữa bệnh thì phải có phẩm chất và giáo dưỡng cao cả, lòng phải ghi tạc "coi phiền muộn của người khác như sầu não của chính mình", phát "lòng từ bi trắc ẩn", tiến tới thề nguyện "cứu vớt nỗi khổ của chúng sinh", mà không được "khoe tài khoe nhanh, mưu cầu danh vọng, ỷ vào sở trường, chiếm lấy tiền tài". Nói tóm lại là, tinh thông y thuật, thành tâm cứu người."
Dứt lời, anh viết vào mặt sau còn trống của luận văn mà Lisa nộp: "Phàm là đại phu y sĩ, tinh thần trong vắt, ánh mắt ngay thẳng. Dư dả dồi dào, không sáng không tối. Chẩn bệnh khám tật, tâm ý phải sâu, tỉ mỉ kỹ càng, tuyệt không thiếu sót. Phán dùng châm thuốc, chẳng được lệch sai. Vẫn nói bệnh nên mau cứu, còn cần bình tĩnh chững chạc. Tư tưởng thâm sâu kín kẽ, trước sinh mạng, không được coi nhẹ, kiêu tài khoe nhanh, tham lấy danh vọng, vậy rất bất nhân."
Lisa cúi đầu đọc, nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Sếp, em có thể hỏi một câu không?"
Kai gật đầu: "Hỏi đi. "
Lisa gật đầu: "Đoạn văn này có ý gì ạ?"
Kai cười: "Ý nói, phong thái mà một bác sĩ tài đức toàn diện nên có, đó là phải có tư tưởng trong sạch, biết mình ở đâu, biết tự kiểm điểm, mắt không nhìn láo liên, trông phải thật nghiêm túc, có khí phách và biết khoan dung, ngay thẳng đường hoàng, không tự ti không kiêu ngạo, khi khám chữa bệnh phải hết sức tập trung, tìm hiểu thật kỹ triệu chứng, không được sơ hở dù chỉ một ly. Nếu điều trị có dùng dao kéo kim châm thì tuyệt đối không được có sai sót. Dù bệnh tật nên cấp tốc chữa trị, nhưng khi đối mặt với tình thế, quan trọng là không được rối lọan hoang mang, cũng cần chu đáo cẩn thận, suy xét kỹ càng, đối với chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, không được lơ là, không được vì danh vọng mà cố ý khoe tài năng, khoe thao tác, làm vậy là vô nhân đạo."
Lisa càng hoang mang: "Sếp, rốt cuộc là sếp muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..."
Kai đưa luận văn cho Lisa , ngừng lại một chút. Đuôi mắt Lisa giật giật, đau khổ đoán mò: "Mau về viết lại?"
Kai bật cười: "Tôi muốn nói, Lisa, cô có thể tốt nghiệp rồi."
Lisa sửng sốt, cảm thấy không thể tin nổi. Dù trong gần hai năm qua cô vẫn luôn nghĩ rốt cuộc đến bao giờ mình mới có thể tốt nghiệp, nhưng khi thật sự nghe thấy câu này lại không thể nuốt trôi, nhíu mày mãi mới mở miệng hỏi: "Vì sếp sắp cưới chị họ em sao?"
Kai thu lại biểu cảm, liếc xéo cô. Lisa càng không dám nhận luận văn. Nét mặt cô lúc này cực kỳ đặc sắc, kêu khóc: "Sếp, sếp không thể như thế, em không muốn tốt nghiệp, em còn chưa học đủ, em muốn học tiếp!"
Kai cố nhịn không bùng phát, Lisa lại táo tợn hơn, kéo vạt áo blouse của anh lau nước mũi: "Sếp, dù sếp muốn cưới chị họ em thì cũng không thể vứt bỏ em chứ!"
Kai không nghe nổi nữa, chỉ vào cửa ra lệnh: "Ra ngoài."
Từ khi chướng ngại vật cuối cùng là Lisa, Lisa cũng được tốt nghiệp, hôn sự của Kai và Jennie bắt đầu được lên lịch trình, tất nhiên không thể thiếu phần ảnh cưới.
Tối hôm trước, Kai là quần áo cả buổi trong phòng thay đồ. Jennie tắm rửa xong mà anh vẫn ở trong đó, bèn vào xem. Chẳng ngờ anh đang đứng soi gương chỉnh lại quân phục, trông thấy Jennie liền cười: "Mai anh sẽmặc quân phục đi chụp ảnh cưới."
Jennie ngẩn ra: "Hả?"
Kai lại cười, vừa cười vừa thay quân phục, một tay cởi cúc áo sơ mi, một tay nắm tay Jennie :"Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp! anh muốn cho cả thế giới biết điều này!"
Jennie chẳng màng đến tính trẻ con của Kai , chỉ liếc nhìn một bên xương quai xanh của anh, rồi lại nhìn sang bên xương còn lại, mặt dần đỏ lên.Kai tiến đến gần: "Em đỏ mặt cái gì?"
Jennie không trả lời, im lặng một lúc, đột nhiên duỗi tay ra sờ xương quai xanh của anh thật nhanh rồi đi thẳng ra ngoài.Ra khỏi phòng thay đồ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ sờ thích thật... Kai nhướng mày, thế này là... anh vừa bị trêu ghẹo?
Hôm sau là một ngày chật vật của Jennie. Cô chưa bao giờ thấy Kai mặc quân phục. Lúc chụp ảnh cưới, vừa nhìn vào ống kính là cô cứng cả người, suốt cả buổi đều để anh dẫn dắt. Thợ chụp ảnh nhìn thấy đôi trai gái tuyệt đẹp này, lòng kiên nhẫn cũng gia tăng: "cô dâu đừng căng thẳng, cười đi nào, đúng rồi. Ánh mắt của chú rể được lắm!"
Jennie hơi tò mò, ngoảnh sang nhìn anh rồi lập tức chìm vào đôi mắt tràn ngập tình si đó. Kai cười, thuận thế ôm lấy cô. Mặt cô áp lên quân hàm, lành lạnh, hơi gai, nhưng khuôn mặt lại nóng lên, tim đập rộn ràng. Thợ chụp ảnh giơ máy lên khen: "Tư thế này rất đẹp! Đừng cử động, được lắm! cô dâu đẹp quá! Ôi, chú rể cũng rất tuyệt!"
Nửa tháng sau Jennie đến chọn ảnh cưới, cuối cùng cũng thấy được tấm ảnh mà thợ chụp ảnh liên tục khen ngợi. Trong ảnh, Kai mặc quân phục trang nghiêm, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại rất đỗi dịu dàng, đong đầy yêu thương, nụ cười tuyệt đẹp. Nét mặt cô như hoa đào nở rộ, tình ý thoáng ẩn hiện. Tay anh nắm lấy tay cô, cô dịu dàng dựa vào lòng anh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đỏ mặt. Hóa ra trong mắt người khác, hai người họ trông như thế này...
Thợ chụp ảnh thấy Jennie ngơ ngẩn bèn lấy một bức ảnh đã rửa ra, đưa cho cô như trao của báu. cô vừa nhìn thấy đã ngơ ngẩn. Hôm ấy lúc kết thúc buổi chụp thì trời đã sập tối nên hơi lạnh, Kai cởi áo khoác quân phục, khoác lên vai Jennie. Khoảnh khắc ấy được thợ chụp ảnh vô tình chụp lại, cố ý rửa thành màu đen trắng hoài cổ. Chụp rất đẹp, từ sườn mặt của hai người có thể thấy được nét quyến luyến dịu dàng.
Buổi tối Kai tan làm về nhà, trông thấy Jennie đang cầm một tấm hình ngắm khôngbiết đã được bao lâu. anh đi tới, cười hỏi: "Nhìn gì thế?"
Jennie đưa ảnh chụp cho anh: "Anh xem đi."
Kai xem xong cũng ngẩn người, sau đó cười lên: "Chụp bao giờ thế?"
"Thợ chụp ảnh chụp đấy."
Jennie cười vui vẻ xem lại: "Em thích tấm này."
Kai ngồi xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng: "Ừ! anh cũng thích."
Jennie nghĩ Kai chỉ nói lấy lệ cho cô vui, thế nhưng sáng hôm sau khi ngủ đậy, thấy tấm ảnh kia đặt bên gối, đằng sau ảnh chụp có nét chữ cứng cáp quen thuộc.
Mừng được gặp khanh, dung nhan xinh tựa hoa đào
Cho đến mai này, lối nhỏ cũng nồng ý xuân
Cô xỏ dép lê ra khỏi phòng ngủ tìm Kai, nhưng đi một vòng không thấy bóng dáng anh đâu. Nini cũng không ở nhà, cô lại quay về phòng ngủ.
Ngày nắng đẹp, Jennie đứng tựa bên ban công phòng ngủ sưởi nắng, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ nhỏ chơi đùa ở vườn hoa dưới tòa nhà chung cư. trên sân bóng rổ cách đó không xa có bóng người đang nhảy vọt lên, nắng chiếu vào phòng, thả những đốm sáng loang lổ nơi mặt đất. Cô đưa tay chạm vào tia nắng, ngón tay lướt theo đường sáng ấy, đi đến bên ngoài cửa sổ. Có lẽ vì trời đẹp quá, suối phun nhân tạo của chung cư cũng được bật lên, một chiếc cầu vồng hiện ra giữa không trung. Ngón tay Jennie vẽ theo đường cung của chiếc cầu vồng, trượt từ đầu bên này sang đầu bên kia. Ở đầu kia cầu vồng, có một bóng người và một chú chó xuất hiện. Cô nhớ lúc ngủ dậy, dép lê bên giường đã đổi hướng thành góc độ mà cô đưa chân ra là có thể đi vào. Trái tim Jennie ấm lên, đưa ngón tay chạm thật nhẹ vào hình bóng mơ hồ kia, cẩn thận chuyển dịch theo, ve vuốt quyến luyến, không nỡ tách rời...
Vài phút sau, tiếng mở cửa vang lên. cô vẫn không cử động, nhắm mắt sưởi nắng thêm một lúc. Bước vào nhà bếp nhìn thấy hình dáng của anh đang đứng nấu ăn bên bếp khung cảnh giống như ngày đầu tiên cô đã gặp anh. Cô chạy đến ôm eo của anh, anh ngẩng lên, anh nhìn cô giữa làn hơi nóng mịt mờ, trên khuôn mặt đong đầy niềm vui: "Dậy rồi à?"
Cô vẫn duy trì tư thế biếng nhác, nghiêng đầu cười, Kai cũng mỉm cười Sau đó nghe thấy tiếng gọi thánh thót: "Chồng ơi, em yêu anh."
Dứt lời, cô đặt nụ hôn lên môi anh.
Nụ cười đong đầy nét mặt, khung cảnh hòa hợp, tình ý vấn vương.
The End
26042020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com