05 - Ca ca, đệ về rồi
Đội quân mà Lý Đế Nỗ chỉ huy có gián điệp, toàn bộ chiến thuật hắn bày ra đều bị kẻ thù nắm gọn trong lòng bàn tay. Lý Đế Nỗ liều mạng đưa huynh đệ của mình thoát thân, kết quả là ngã xuống hố bẫy, bị kẹt trong đó hơn một ngày đêm. Con ngựa hắn cưỡi chết thảm, hắn núp dưới xác ngựa và lá khô, cắn răng chịu đựng để máu ngựa thấm đẫm thân thể, may mắn thoát khỏi truy sát của kẻ thù. Lý Đông Hách sau đó trở lại tìm hắn, cứu được hắn lên, liền phát hiện một chân của hắn đã gãy nát.
Chân gãy thì chẳng cách nào cầm gươm giết giặc, tướng quân chỉ huy liền cho hắn hồi hương. Lý Đế Nỗ gói ghém đồ đạc, lên xe ngựa trở về thành Sở Chi.
Ngày hắn về, dân thành ùa ra đón từ cổng, đông đúc náo nhiệt không để đâu cho hết. Thành Sở Chi vốn đã chẳng có bao nhiêu người sẵn sàng ra chiến trường, mà ba năm qua, Lý Đế Nỗ lại lập được không ít chiến công, đạt được không biết bao nhiêu vinh quang, rất nhanh đã trở thành nhân tài hiếm có, được lòng triều đình, cái chân gãy chẳng hề ảnh hưởng đến lòng ngưỡng mộ mà người dân thành Sở Chi dành cho hắn.
La Tại Dân chậm rãi phơi những lá thuốc vừa hái được, động tác vẫn thuần thục và chậm rãi như mọi ngày, như thể khung cảnh ồn ào ngoài kia chẳng hề ảnh hưởng đến y. Tiểu tử học việc đứng bên cạnh cùng y phơi thuốc, thấy vậy không khỏi tò mò. "Sư phụ, người không đi đón Lý công tử sao?"
Ba chữ 'Lý công tử' này mới thật lạ lẫm làm sao, La Tại Dân thầm cảm thán.
Trước đây, hắn chỉ đơn giản là Đế Nỗ, là tiểu đệ đệ của y.
Giờ đây ở thành Sở Chi, ai ai cũng biết đến Lý công tử, thậm chí là 'Lý tiểu tướng quân' Lý Đế Nỗ, ai cũng nói về hắn bằng một giọng điệu sùng bái, ngưỡng mộ. Ngay cả đứa nhóc bên cạnh y đây, cả đời chưa gặp Lý Đế Nỗ lần nào, nhưng khi nhắc đến hắn vẫn không giấu nổi bộ dạng phấn khích tôn sùng.
"Sao ta phải đi gặp hắn?" La Tại Dân bình thản nói.
"Nhưng..." Tiểu tử bối rối. "Sư phụ, không phải người rất thân thiết với công tử sao?"
Ba năm qua, La Tại Dân thường xuyên sai nó mang thuốc cho nhà họ Lý, cũng thường xuyên dắt nó tới thăm bệnh cho hai vị lão nhân gia. Nó chứng kiến sư phụ chăm lo cho cha mẹ Lý Đế Nỗ như vậy, đương nhiên tự hiểu rằng, vị trí của Lý Đế Nỗ trong lòng y cũng chẳng hề tầm thường.
Vậy thì tại sao Lý Đế Nỗ trở về sau ba năm, La Tại Dân lại không chịu gặp?
La Tại Dân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó, không nói gì.
Lý Đế Nỗ trở về, cho dù kéo lê theo một cái chân gãy thì cũng là chuyện đáng mừng, cha mẹ hắn vô cùng phấn khởi, mở tiệc rượu mời mọi người tới tham dự, ồn ào đến tận khi trăng đã lên cao. La Tại Dân không ưa náo nhiệt nên từ chối tham dự, một mình ngồi trong thư phòng thắp đèn đọc sách.
Có điều, một nén hương trôi qua, sách mà La Tại Dân đọc vẫn không lật được trang nào.
Y ngồi lặng người trong ánh đèn le lói, mông lung nhìn vào bóng đêm.
Lý Đế Nỗ về rồi.
Hắn không còn ở thành Lục Biên xa xôi nữa, hắn về rồi.
Hắn đang ở thành Sở Chi, đang ở cách y rất gần.
Chỉ cần một chút nữa thôi, y sẽ có thể gặp lại hắn, bằng xương bằng thịt.
La Tại Dân liếc nhìn hộp gỗ nhỏ chứa đầy những lá thư của Lý Đế Nỗ suốt ba năm qua, trái tim bất giác đập nhanh hơn một chút.
Tiểu tử này, trưởng thành nhất định sẽ rất tuấn tú, nhất định sẽ được rất nhiều cô nương ái mộ.
Chẳng có hay, Lý Đế Nỗ hai mươi tuổi có còn ấu trĩ như Lý Đế Nỗ năm mười bảy tuổi? Ba năm qua, La Tại Dân chưa từng trả lời thư của hắn, liệu hắn có giận y hay không?
Nếu như hắn giận rồi, y phải làm thế nào để dỗ hắn đây?
Đến khi hai mắt La Tại Dân đã có chút hoa lên, muốn thổi tắt đèn đi ngủ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không hề gấp gáp mà vô cùng từ tốn, điềm tĩnh. La Tại Dân gần như nín thở, có chút thất thần nhìn cánh cửa gỗ vẫn đóng chặt.
Muộn như vậy còn nhàn nhã tìm đến y quán của y, thì chỉ có thể là một người.
Hai chân La Tại Dân có chút loạng choạng, y vội vàng lao tới mở cửa.
"Ca ca, đệ về rồi."
Nam nhân đứng trước mặt y còn cao hơn y nửa cái đầu, vai rộng lưng thẳng, sống mũi cao, khóe môi cong lên nét cười hạnh phúc chẳng hề che giấu. Tay trái hắn chống nạng gỗ lớn, chân trái hơi run lên. Người này mặc một bộ y phục cũ, để lộ hai cánh tay săn chắc, còn có vài vết sẹo trắng vô cùng bắt mắt.
Hai mắt hắn gần như biến mất khi cười, nốt ruồi nhỏ dưới mắt nổi bật trên làn da rám nắng.
La Tại Dân nhìn thấy đôi mắt này, liền không kiềm chế được mà cười lớn.
Có cao lớn hơn thì sao, thêm vài vết sẹo thì sao. Chỉ cần thấy đôi mắt này, y liền có thể chắc chắn, đây đúng là đệ đệ Lý Đế Nỗ của y!
La Tại Dân nhào vào ngực Lý Đế Nỗ, hai tay ôm siết lấy hắn. Tiểu tử này cũng thật khá, cơ thể không còn gầy gò như trước nữa rồi, ôm vào liền cảm thấy vô cùng săn chắc. La Tại Dân giờ chỉ cao đến sống mũi hắn, dựa vào liền ngửi thấy mùi hương nam tính trên cơ thể hắn, vừa lạ lẫm mà cũng vừa quen thuộc.
Lý Đế Nỗ dùng tay phải không chống nạng ôm chặt lấy y, vùi đầu vào mái tóc y mà ngửi như chó nhỏ, khiến La Tại Dân bật cười khanh khách.
"Trâm ngọc của ca đâu rồi?" Lý Đế Nỗ hỏi.
"Vỡ rồi." La Tại Dân đáp cụt lủn.
"Tại sao vỡ?"
"Tại đệ đấy."
Lý Đế Nỗ ngẩn người, La Tại Dân liền véo má hắn một cái.
Ngay cả mặt cũng gầy như vậy rồi, ba năm trước y véo sướng tay hơn nhiều.
Tiểu tử học việc nửa đêm khát nước tỉnh dậy, nhìn thấy sư phụ mình đang ôm ấp một nam nhân cao lớn chống nạng, choáng váng đến nỗi suýt ngất đi.
Một lát sau, khi đã hoàn hồn, nó mới hiểu ra.
Sư phụ nó không buồn đi gặp Lý công tử, là bởi vì người biết Lý công tử sẽ đến tìm mình.
Gãy xương chẳng phải là thương tích nhẹ nhàng gì, Lý Đế Nỗ đi lại rất khó khăn, không có nạng thì khó mà di chuyển được, còn thường xuyên bị đau đớn. Y sư ở thành Lục Biên đã chữa trị cho hắn rất cẩn thận, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chỉ tin tưởng ca ca La Tại Dân của hắn, ngày nào cũng tìm đến y quán mè nheo với y.
"Đệ đau lắm." Lý Đế Nỗ bĩu môi. "Ca ca, ca mau xem, có phải chân đệ sắp đứt lìa ra rồi không?"
"Không đứt được đâu." La Tại Dân cười bảo. "Đệ đó, đã là tiểu tướng quân rồi, sao vẫn ấu trĩ như vậy?"
"Đệ chỉ ấu trĩ với mình ca ca."
Lý Đế Nỗ trở về liền lại như trở thành một chú cún nhỏ, ngày nào cũng đến y quán của La Tại Dân làm phiền y, hệt như ngày xưa khi hắn đòi y dạy viết chữ. Lý Đế Nỗ đặt nạng gỗ của mình bên cạnh, dùng đôi tay chai sạn và rám nắng của mình bới loạn đống thuốc của y, nghịch chán liền chống cằm nhìn y bốc thuốc, ý cười chẳng bao giờ tắt trên môi.
Có điều, giờ đây Lý Đế Nỗ đã không còn là tiểu tử nghịch ngợm ngày xưa nữa, hắn là Lý công tử, Lý tiểu tướng quân, là người đã trải qua máu tươi đao kiếm mà bò về từ quỷ môn quan lạnh lẽo. Hắn chẳng còn đơn thuần là đệ đệ Lý Đế Nỗ của y nữa.
Lý Đế Nỗ ở y quán của y, liền có những thiếu nữ e thẹn loanh quanh bên ngoài cửa nhìn trộm hắn, thậm chí là bạo gan tới gần trò chuyện với hắn. Những thiếu nữ này đều đang ở độ tuổi cập kê, ai nấy đều xinh đẹp thanh tú vô cùng. La Tại Dân đứng sau quầy thuốc của mình, trông thấy các nàng vây quanh Lý Đế Nỗ mà lòng có chút không vui.
Tiểu tử học việc đứng cạnh y khẽ hỏi. "Sư phụ, người cần con đuổi bọn họ đi không?"
"Vì sao phải đuổi?" La Tại Dân lạnh nhạt đáp. "Bọn họ thích đứng đó thì cứ đứng, ta đâu có cấm cản."
Tiểu tử nhỏ mím môi, còn không phải người đang ăn giấm chua đó sao?
"Bọn họ ồn ào quá, ảnh hưởng đến sư phụ. Con ra đuổi bọn họ." Tiểu tử biết sư phụ nhà mình không vui liền khéo léo viện cớ.
"Mặc kệ bọn họ. Đều là người trẻ tuổi, ồn ào một chút cũng là lẽ đương nhiên. Đừng để thân già này làm họ mất vui."
"Sư phụ, người mới có hai mươi sáu tuổi, đâu có già." Tiểu tử bất mãn kêu lên.
La Tại Dân không nói nữa. Y bắt đầu chuẩn bị đun nước nấu trà, đột nhiên các thiếu nữ kia đồng loạt bỏ đi. La Tại Dân khó hiểu nhìn Lý Đế Nỗ, nhướn mày hỏi. "Sao đi hết rồi?"
Lý Đế Nỗ chống cằm nhìn y mà cười. "Tại đệ nói với bọn họ một câu."
"Câu gì?"
Lý Đế Nỗ nhìn thẳng vào mắt y, rành rọt nhả ra từng chữ. "Đệ nói, đệ có người trong lòng rồi."
Tiểu tử học việc trông thấy vành tai đỏ bừng của La Tại Dân, liền biết ý mà lặng lẽ lui ra ngoài.
Nó thầm nghĩ, có lẽ không chỉ mình nó, mà sư phụ nó cũng đã đoán được người trong lòng Lý công tử là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com