𝑛𝑖𝑛𝑒𝑡𝑒𝑒𝑛
"Ích kỷ?"
Jennie tròn mắt nhìn bà. Lần đầu tiên nàng nghe thấy mẹ mình chê trách mình như thế. Nàng nghĩ mẹ mình đã nghe được hết mọi chuyện nhưng thật bất nhờ là chẳng những không an ủi, ủng hộ nàng mà còn dùng những lời lẽ đó công kích nàng. Người mẹ trước kia luôn chiều chuộng, đồng cảm với nàng đã đi đâu rồi?
"Con muốn giữ lấy con gái của con cũng là ích kỷ sao? Người phụ nữ kia lấy tư cách gì mà đem Jisoo của con đi chứ? Bà ta đã nuôi Jisoo của con được ngày nào chưa?"
Jennie như phát điên giật bỏ dây truyền dịch rồi ngồi dậy, hai mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình. Tại sao ngay cả bà cũng không hiểu nàng vậy?
"Con cho rằng con thật sự là mẹ của Jisoo sao? Jennie con hãy tỉnh lại đi! Con bé Jisoo có quyền trở về với gia đình của nó, hà cớ gì con lại đẩy nó vào thế khó xử như vậy chứ?"
Có trách cũng chỉ trách năm đó bà Kim đã không ngăn cản Jennie xem Jisoo là con gái thật của nàng. Bà cứ nghĩ khi nàng lớn sẽ nhận ra rằng mình không thể nào làm mẹ của Jisoo. Bà khi ấy đã hùa theo con gái chỉ muốn trêu đùa nàng. Chính suy nghĩ của bà đã tạo nên sự ngộ nhận rất lớn cho Jennie từ trước đến nay.
"Con không muốn! Con vĩnh viễn sẽ không để Jisoo đi theo người phụ nữ kia đâu! Trừ khi Kim Jennie con chết, bằng không đừng ai mong có thể dẫn con gái của con rời khỏi con!"
Jennie quát lên trong sự phẫn nộ. Ngay sau đó má phải của nàng đau rát khi nhận lấy cái tát từ bà Kim. Bà dùng ánh mắt vừa đau lòng vừa thất vọng nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Jennie bị chính mẹ mình đánh như vậy. Nàng không thể tin nổi điều vừa xảy ra với mình, nàng điếng người nhìn trân trân vào bà Kim.
"Mẹ, sao mẹ lại đánh Jennie?"
Jisoo ra ngoài mua đồ ăn cho bà Kim vừa mở cửa bước vào thì trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Cô kinh ngạc đặt vội thức ăn xuống bàn rồi bước đến giữ tay bà Kim trước khi bà đánh nàng thêm lần nữa.
"Jisoo, mẹ xin lỗi con, là mẹ dạy Jennie không tốt để nó làm khổ con như vậy."
Thật ra trong chuyện này Kim Jisoo là người bị tổn thương nhiều nhất. Trong suốt những năm qua cô ở cạnh nàng không có một danh phận nhất định nào, cho đến khi muốn tìm lại gia đình thật sự thì lại bị sự ích kỷ của nàng trói buộc. Bà biết Jisoo vì yêu con gái bà đã chịu rất nhiều khổ sở từ nàng nhưng trước giờ cô vẫn chưa một lời oán trách Jennie, còn yêu thương nàng luôn cả phần của bà.
"Mẹ nói gì vậy? Jennie đâu có làm khổ con chuyện gì."
Jisoo cố cười, nhưng tản đá đè giữa lòng ngực của cô khiến cho nụ cười ấy trở nên cứng nhắc. Thật sự lòng cô rối như tơ vậy, không có cách nào gỡ bỏ mọi vướng bận để tâm hồn nhẹ nhàng hơn.
"Đủ rồi! Phải đó! Tôi ích kỷ đó, tôi xấu xa đó! Nhưng sao mẹ không tự hỏi tại sao tôi lại trở nên như vậy? Nếu mẹ và ba chịu ở cạnh tôi, chịu chăm lo cho tôi như những đứa trẻ khác thì tôi đã không thấy cô đơn mà tìm đến Jisoo rồi xem cô ấy như người thân nhất của mình. Tôi sẽ không thống khổ để tìm ra mọi cách để giữ cô ấy lại như bây giờ đâu! Mọi người chỉ biết trách tôi thôi sao?"
Jennie vừa nói vừa rơi nước mắt. Bộ dạng của nàng dường như đang căm hận cả thế giới này. Chính chúng đã khiến nàng trở nên tồi tệ như thế. Đây không phải là lỗi của nàng!
"Mẹ không ngờ con không biết sai mà còn trách người khác như vậy. Kim Jennie con được mẹ chiều chuộng đến hư rồi!"
"Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa được không? Jennie có lẽ tâm trạng chưa ổn định nên mới nóng nảy như vậy. Mẹ hãy để chị ấy nghỉ ngơi đi, những chuyện khác để sau này nói tiếp cũng được."
Jisoo chủ động chấm dứt cuộc tranh luẩn kia trước khi sự căng thẳng này trở thành ngọn núi lửa phun trào dữ dội. Cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà Kim. Bà không còn cách nào đành gật đầu, nén cơn giận kia xuống mà bỏ ra ngoài.
"Không phải con muốn rời bỏ mẹ sao? Con cũng đi luôn đi!"
Jennie chỉ tay ra cửa hét lớn.
"Chị còn chưa khoẻ đâu, nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Trái ngược với sự tức giận của Jennie, Jisoo vẫn bình thản đưa tay đè nàng nằm xuống giường. Cô phớt lờ đi câu hỏi kia của nàng.
"Jisoo, mẹ không muốn con trở về Trung đâu."
Jennie oà khóc rồi ôm chặt lấy cô.
"Khờ quá, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa."
Cô vuốt tóc nàng, dịu dàng xoa dịu cô gái đang mất bình tĩnh kia.
Thật tình nếu mọi chuyện cứ như thế này Kim Jisoo không biết phải xử lý thế nào mới vẹn toàn nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com