𝑡𝑤𝑒𝑛𝑡𝑦
Khi Jennie mở mắt, lại lần nữa không nhìn thấy Jisoo, nàng hốt hoảng bật dậy, muốn rời khỏi phòng tìm cô nhưng bà Kim đã bước vào phòng rồi ngăn cô lại.
"Con muốn đi đâu?"
Bà hỏi nhưng Jennie không hề trả lời. Nàng dùng vẻ lãnh đạm nhìn bà, khiến người phụ nữ ấy nhận ra con gái mình vẫn còn đang giận bà lắm.
"Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã nóng nảy với con, nhưng Jennie à mẹ nói những điều đó là chỉ mong con có thể nhận ra sai lầm của bản thân mà thôi."
Bà thở dài.
"Con thấy mình không sai gì cả."
Nàng lạnh lùng đáp.
"Jennie, cho dù thật sự mẹ của Jisoo không có quyền nhận lại con bé nhưng con cũng không thể ép con bé ở mãi bên con với tư cách là con gái con được. Làm sao con lại nhẫn tâm để một người hết lòng yêu thương con sống cả đời trong mối quan hệ mà chắc chắn rằng Jisoo sẽ bị tổn thương. Bao nhiều năm qua con bé đã chịu đựng dày vò vì điều này quá nhiều rồi. Con không thể dùng sự bao dung của mình mà giải thoát cho Jisoo sao?"
Nào có ai chịu được cảnh đeo gông cùm vì tình yêu, Kim Jisoo là một cô gái ngốc nghếch nhất trên thế gian này. Bao nhiêu năm qua bà Kim tuy không trực tiếp ở cùng họ nhưng vẫn có thể nhận ra được sự bảo vệ và hy sinh của Jisoo. Chỉ cần nàng khóc, chỉ cần nàng buồn, hay đơn thuần là cái chau mày một cái cũng khiến cô trở nên lo lắng. Đứa trẻ ngốc nghếch ấy đã thay bà chăm lo cho nàng từng miếng ăn từng giấc ngủ nhưng chưa một lần đòi hỏi sự báo đáp từ bà hay Jennie. Cho đến ngày hôm nay bị nàng nhăn cách cấm việc đoàn tụ cùng gia đình, Jisoo vẫn ra sức biện mình cho sai lầm của Jennie. Thử hỏi một người têu nàng còn hơn bản thân mình thì có đáng chịu những cảnh khổ sở vì sự mập mờ ngu ngốc của Kim Jennie hay không?
Kim Jennie không biết trả lời gì sau những lời nói kia nữa. Nàng trở nên rối loạn. Nàng có thể cảm nhận được tình têu của cô, một loại tình cảm rất lớn lao và đẹp đẽ nhưng đáng tiếc rằng nàng không tài nào tiếp nhận được nó.
"Mẹ chỉ muốn hỏi con một câu thôi Kim Jennie. Con thật sự không có bất kỳ tình cảm nào khác dành cho Jisoo ngoài tình cảm mẹ con hay sao?"
Tình cảm khác sao? Thế nào là tình cảm khác? Kim Jennie thật sự không rõ ràng về cảm xúc của bản thân. Nàng tránh đi ánh mắt của mẹ mình, miễn cưỡng lắc đầu dù trong đầu vẫn mờ mịt vô định.
"Không. Con đối với Jisoo ngoại trừ tình cảm mẹ con thì không bất cứ cảm giác nào khác."
Bà thở dài một cách thất vọng. Bà biết rằng con gái mình lại không thành thật đối diện với con tim mình thêm lần nữa. Cả hai người để sự yên lặng nhanh chóng bao trùm không khí xung quanh sau đó.
Rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là một kẻ đơn phương ngu ngốc...
Cô gái ngoài cửa chỉ còn biết khổ sở nở nụ cười. Bên ngoài trời vẫn trong lành những cõi lòng Kim Jisoo đã bị ấn chìm bởi một cơn bão tuyết. Lạnh lẽo quá. Cô không còn cảm nhận được nhịp tim và dòng chảy ấm áp của từng mạch máu nữa. Mọi cảm xúc cô nuôi dưỡng giờ tựa như đốm lửa còn sót lại trong cơn bão tuyết ấy, nó đang tắt dần, tắt dần rồi sau đó ngắt lịm. Sẽ chẳng ai cảm nhận được sự đau đớn này rõ bằng Kim Jisoo đâu. Chẳng một ai cả.
Mà khoan đã, hình như trời đang mưa có phải không? Bởi vì những giọt nước từ trên bầu trời kia đã đọng lại nơi mi mắt của cô rồi này. Nó chậm rãi rơi xuống khoé miệng đem đến cảm giác mặn đến khó lòng nuốt trôi.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com