Chap 20
Trí Tú chỉ tập trung ăn uống mà không chú ý có hai ánh mắt nhìn mình từ nảy tới giờ. Một là của Gia Hân đang say mê quan sát dáng vẻ của cô lúc ăn. Còn lại là ánh mắt tràn ngập sát khí của Trân Ni đang nhìn cả hai. Hình như bún hôm nay có vẻ hơi nhanh nguội thì phải, lạnh lẽo quá.
-" Chị ăn nhiều một chút, em thấy chị ốm quá."
Gia Hân gắp bỏ vào tô của Trí Tú thêm vài miếng thịt, điều đó không có gì đáng lo. Nhưng đằng này Trí Tú cũng không ngần ngại bỏ vào miệng ăn, chẳng hề để ý đến ánh mắt của ai kia.
-" Cảm ơn cô, tôi ăn uống cũng được lắm nhưng chắc do cơ địa nên mới ốm thôi, cô Hân đừng lo lắng."
Gắp bỏ lại vào tô của Gia Hân một miếng thịt, từ tốn trả lời. Theo cô đó là phép lịch sự tối thiểu thôi chứ không có ý gì khác.
-" Lo chớ, chị ốm như vậy làm sao mần mấy chuyện nặng nhọc được. Chị là phải được ăn sung mặc sướng cơ."
Gia Hân lại dùng đũa gắp vào tô của Trí Tú thêm vài lát thịt nữa. Làm mặt của ai kia tức đến đỏ giờ lại càng đỏ thêm.
-" Đúng đó Tú ăn nhiều vào, không người ta xót."
Trân Ni cũng gắp vào tô của Trí Tú vài ba miếng, nhưng là vài ba miếng ớt. Trí Tú nhìn vào tô bún của mình mà nuốt nước bọt. Tự nhiên ứ ngang, cô no rồi không thể nào ăn tiếp được nữa.
-" Thôi tui no lắm rồi cô ba với cô Hân ăn đi."
Thấy Trí Tú bỏ đũa xuống nên hai người mới không tranh nhau gắp đồ ăn nữa. Mà chuyển sang bàn chuyện hôm nay nên đi đâu chơi. Gần nhà Gia Hân có cái chợ cũng lớn lắm nên họ quyết định ra đó chơi rồi sẵn tiện mua ít đồ, vậy cho tiện đỡ phải đi tới đi lui cho mệt.
Nghe Gia Hân nói đâu là cha má của cô ấy phải đi lên vùng trồng cao su mua đất để mở đồn điền. Nên hiện tại trong nhà cũng chỉ có cô ấy và vài người gia nhân thôi. Nhờ như vậy mà Trân Ni và Trí Tú cũng sinh hoạt thoải mái hơn.
Ăn sáng xong thì ba người về phòng thay đồ để chuẩn bị đi chợ. Nói là thay nhưng cũng chỉ lấy thêm ít đồ thôi, chớ mới thay lúc sáng rồi còn đâu. Họ quyết định đi bộ thay vì đi xe, một phần là muốn được hít khí trời với một điều quan trọng là đi xe thì Trân Ni không được thoải mái cho lắm.
Ra đến chợ Gia Hân sực nhớ là mình quên mang theo đồ, nên để Trân Ni và Trí Tú ở lại cô về nhà lấy đồ rồi chạy ra. Trân Ni với Trí Tú cũng chưa có ý định là sẽ mua cái gì. Nên quyết định đi dạo một vòng xem có gì mua được thì mua.
Dừng lại trước một sạp bán vải lụa, Trân Ni cầm vài xấp lên ướm thử rồi nhìn sang Trí Tú. Em thấy cô chỉ có vài bộ bà ba mặc đi mặc lại, nên em định là sẽ may cho cô vài bộ mới. Mấy xấp vải này mà được Trí Tú mặc lên chắc sẽ đẹp lắm.
Đang chăm chú lựa vải bỗng Trân Ni nghe đâu từ đăng xa có tiếng la hét của ai đó. Hình như là gây xung đột rồi, mọi người bu đông lắm. Em thì em không có nhiều chuyện nên cũng không quan tâm cho lắm.
Ủa? Nhưng mà..
Trí Tú đâu rồi nhỉ? Trân Ni quay tới quay lui tìm nhưng chẳng thấy Trí Tú đâu hết. Em ngó về phía đám đông ngay lập tức em đập tay lên trán. Trời đất cơi ai mà lẹ bằng Trí Tú đây, Trân Ni nhớ là cô mới đứng kế bên em đây mà, sao giờ lại chen chúc ở đằng kia rồi.
Thế là Trân Ni bỏ xấp vải trên tay xuống đi về phía đám đông. Không biết là có chuyện gì mà bu đông dữ vậy không biết làm em chen mệt muốn lã người. Vừa bước lại gần là Trân Ni dùng tay đánh một cái chát vào vai Trí Tú một cái đau điếng.
-" Tú làm cái gì vậy hả? Sao đi mà không rủ em."
Đánh thì đánh vậy nhưng thấy người ta xoa xoa vai mặt nhăn nhó nên cũng thấy xót. Để tay lên vai cô xoa nhẹ, miệng vẫn lên tiếng trách móc.
-" Em bớt giận, nhìn kìa."
Đưa mắt nhìn về phía tay Trí Tú chỉ, lông mày Trân Ni lập tức nhíu lại, cái quái gì đang xảy ra vậy. Giữa thanh thiên bạch nhật như này mà có thể ngang nhiên ức hiếp người khác ư?
Không sai, cảnh đập vào mắt Trân Ni là cảnh ba người con trai đang la hét chửi bới một bà lão. Trong đó có một tên nhìn cũng gọi là bảnh tỏn đó chứ, còn mấy thanh niên kế bên chắc là đám bạn của hắn, xem ra cũng chẳng khác gì, toàn đám công tử bột.
Đối với kiểu người như Trân Ni thì tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ được. Em không thèm kêu tới Trí Tú mà ngay lặp tức chạy thẳng ra chỗ của cái đám côn đồ đội lốt công tử đó.
Để hôm nay Trân Ni cho chúng nó biết hiếp đáp người khác sẽ có kết cục như thế nào.
-" Này anh kia, anh có biết mình đang làm cái gì không hả?"
Ba tên đó nghe tiếng nói xuất phát từ đằng sau mình thì quay đầu lại xem. Hoá ra là một cô gái thích lo chuyện bao đồng, trông cũng xinh đẹp đó.
Tên đứng giữa mặc bộ tây trang màu trắng có vẻ là tên cầm đầu, hắn đút tay vào túi quần ung dung tiến về phía Trân Ni.
-" Em gái, nếu em thích thì đi chơi với bọn anh, đừng có lo chuyện bao đồng. Em chắc là từ dưới quê mới lên còn lạ lẫm, có cần anh đưa em vào đời không."
Hắn đưa tay vuốt cằm Trân Ni miệng không ngừng thốt ra những lời chẳng ra gì. Trân Ni theo phản xạ lùi ra sau, cảnh đó làm Trí Tú đứng trong đám đông mà tức sôi cả máu. Trí Tú không bước ra bởi vì cô nhìn là biết tên này thuộc dạng con nhà giàu có, cậy quyền hành áp bức dân nghèo song hiện tại cô cũng chỉ là người ở, con hầu nên không muốn chuốc thêm phiền phức với bọn người này.
Nhưng bây giờ cô không muốn đứng yên nữa, bọn nó quá đáng lắm rồi. Trí Tú bước về phía bà cụ té dưới đất cầm tay đỡ bà đứng dậy.
-" Sao nữa đây, lại thêm một cô em chuyện nhà không lo đi lo chuyện thiên hạ à."
Một trong số ba tên đó lên tiếng chế giễu. Hắn biết ở đây chả có ai dám làm gì tới bọn hắn đâu. Ai mà không biết ba người họ là con của ba ông lớn bật nhất cái Sài Thành này chứ. Mấy cô em này đây chắc còn trẻ người non dạ nên mới dám động tới bọn hắn. Cũng được đó chớ, lâu lâu đổi khẩu vị xem sao.
-" Không không chúng tôi không lo chuyện thiên hạ. Tại tôi thấy bà cụ lớn tuổi rồi, lại để bà động vào những thứ không sạch sẽ như thế thì không nên."
Những lời vừa rồi chính xác là được phát ra từ Trân Ni. Nếu bọn người này không có cha mẹ dạy thì để em dạy dùm. Chớ mà ra đường phá phách như vầy thì tội cho bá tánh quá. Mấy ai mà yêu thương động vật được như Trân Ni chớ.
Cái tên lúc nảy trêu chọc Trân Ni lúc này đang tức sôi cả máu. Từ trước đến nay chưa có ai dám làm trái lời hay cãi lại hắn chứ nói gì đến chửi vào mặt giữa bàn dân thiên hạ. Làm như thế mặt mũi hắn còn biết để ở đâu.
Con đờn bà này để xem cô đấu với tôi như thế nào.
—————————————
Chap 20 và cũng là 20/10
Chúc những bà chưa yêu, sắp yêu và sẽ được yêu có một ngày tốt lành 🍀🍀🍀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com