chap 2
Tôi giống như chú chim bị gãy cánh, rơi xuống một cột buồm rách nát, lênh đênh trên mặt biển đầy gió. Không biết nơi đâu là bờ đối diện, không biết khi nào sẽ lật thuyền. Tôi chìm nổi trong sóng lớn, nghe tiếng sóng gầm gào, nghe cành hoa thở nhẹ. Mưa to hòa với mặt biển âm trầm, đón ý nói hùa xoay tròn không ngớt, gió gào thét, cuồn cuộn quấn lấy cột buồm tôi đang đậu. Thân thể tôi bị rơi tan thành mảnh nhỏ, chỉ có linh hồn, vẫn đang giãy dụa trong gió lớn.
Gió ngừng, mưa tạnh, mà linh hồn tôi vẫn còn phiêu đãng. Mưa làm ướt tóc tôi, ướt cả da thịt tôi. Không, đó không phải mưa, đó là mồ hôi, có của Jisoo, cũng có của tôi. Trần nhà không hề xoay tròn, thần trí tôi cũng dần dần tỉnh táo, thấy rõ khuôn mặt khi đi qua cơn kích tình của chị, mỏi mệt mà thỏa mãn. Jisoo nằm nghiêng, một bàn tay khẽ vuốt tấm lưng trần của tôi, một bàn tay đè nặng cánh tay phải. Tôi cảm thấy kì lạ, nhất thời không nói rõ được lạ ở chỗ nào, tóm lại bình thường chúng tôi không nằm tư thế này. Tôi giật giật cánh tay phải, cảm giác đau đớn ở cổ tay không còn quá nghiêm trọng nữa, tôi biết rồi, là bởi vì chị đè nặng tay phải của tôi, vậy nên mới thấy lạ. Có chút tình tự mềm mại chạm vào đáy lòng, tôi mơ hồ biết Jisoo duy trì động tác này để làm gì, lại cố chấp không muốn làm rõ nguyên nhân sau nó. Tôi nguyện tin tưởng mình chỉ là một chú chim dùng để tiêu khiển, như vậy khi được phóng sinh mới không thấy quyến luyến.
Jisoo chậm rãi mở mắt. Con ngươi thoáng hiện ra màu xanh lam sâu thẳm, có vẻ trong suốt mà sáng ngời. Chỉ khi Jisoo cực kì vui vẻ và thỏa mãn, con ngươi mới hiện ra màu sắc như vậy. Jisoo nhìn tôi, khóe miệng thả lỏng, đuôi lông mày hơi hạ xuống, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Tôi xem đến ngây người, cảm giác hạnh phúc này, tựa như bão táp đi qua lại thấy mặt trời mọc trên biển, ấm áp, sáng lạn, đầy ánh sáng.
Đúng lúc đó, một âm thanh bất nhã đánh vỡ im lặng giữa chúng tôi. “Ọccc...”
Jisoo hơi nhíu mi, nghiêm trọng nói.
“Bụng chị đang sôi.”
Tôi cũng nghiêm trọng đáp.
“Cả em nữa.”
Jisoo nở một nụ cười hàng thật giá thật, kéo tôi đứng dậy, buộc dây lưng giúp tôi, sau đó cùng nhau xuống lầu ăn bữa tối nguội lạnh, hoặc gọi là bữa đêm, hoặc cũng có thể gọi là bữa sáng.
Thật ra Jisoo là một người không biết cười, lúc cười rộ lên luôn có vẻ thiếu tự nhiên, nếu không trông âm trầm kì lạ, thì sẽ trông kiêu ngạo, mà nụ cười vừa rồi, lại có vẻ hơi ngốc nghếch. Người không biết cười, tốt nhất không cười thì hơn. Mà tôi, cũng là một người không biết cười.
______
Cổ tay của tôi sưng lên suốt một tuần, khiến tôi không thể làm việc, đôi tay với tôi quan trọng hơn so với người bình thường, bởi tôi là một nhà soạn nhạc, hay thông thường thì gọi là nhạc sĩ, dù viết bài hát hay phổ nhạc, đều phải có một đôi tay linh hoạt. Trên thực tế, những lúc Jisoo không làm việc, bình thường cũng không thích tôi làm việc, chị sẽ mang tôi đi du lịch nước ngoài, vận động, điên cuồng tiêu tiền, hoặc chỉ ngồi trong nhà xem TV, nghe nhạc, ngẫu nhiên đi tham gia vài bữa tiệc. Khi tâm tình tốt, Jisoo sẽ bảo tôi hát cho chị nghe. Chị lắp đặt một dàn âm thanh hoàn hảo ở tầng bốn, tiện cho tôi làm việc, nhưng thực chất là để tiện kiểm soát tôi. Chỉ có điều cho tới nay, tôi vẫn chưa từng sáng tác được gì trong căn phòng ấy, phải ở phòng làm việc thì tôi mới có thể chuyên tâm công tác. Làm sao tôi có thể sinh ra cảm xúc ở một nơi đẹp đẽ tới mức khiến tôi ngộp thở?
Tôi nằm một mình trên võng ở ban công tầng bốn, nghe âm nhạc truyền ra từ phía trong cửa sổ sát đất, có chút buồn ngủ. Võng treo dưới giàn nho xanh um tươi tốt, râm mát thích ý, ngước mắt liền có thể thấy chùm nho xanh đậm rủ xuống giữa tầng tầng lá cây, quả nho bé nhỏ mà non nớt, nhất định vừa chua vừa chát. Cơn bão táp của một tuần trước không hề tạo ra nhiều tổn hại với loài cây này, tôi thật hoài nghi, những thứ thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt như vậy, tại sao lại có sức chịu đựng hơn cả con người? Là thứ gì đã cổ vũ nó đấu tranh với mưa rào gió lớn?
Tôi xoa xoa huyệt thái dương hơi đau, ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bụi địa lan, khóm trúc, giàn nho, xuyên qua lan can đá cẩm thạch xám trắng khắc hoa, nhìn về phía bể bơi dập dềnh sóng.
Jisoo giống một con cá mập đã ăn no, tao nhã thỏa mãn bơi trong nước. “Ào” một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, chị đu tay vịn nhảy lên bờ, thân thể quyến rũ, tỉ lệ cân xứng, theo từng bước đi, mái tóc đen ướt át tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Xa xa truyền đến tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đường đá sỏi, một bóng người mảnh mai thon dài, giỏi giang, vòng qua đài phun nước đi về phía Jisoo. Mái tóc màu nâu búi lên gọn gàng, cài chặt sau gáy, kính đen quá lớn che khuất cặp mắt thâm thúy xinh đẹp, quần áo công sở màu lam khiến người này thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc hà khắc. Đó là thư kí của Jisoo.
Park Chae Young, một nữ thư kí vô cùng tiêu chuẩn. Không biết vì sao, mỗi khi tôi tưởng tượng đến cụm từ “Thư kí tiêu chuẩn”, trong đầu liền hiện ra cụm từ “Sát thủ tiêu chuẩn“. Hai loại người này tuy khác nhau nhưng cũng có những điểm tương đồng, sát thủ lấy tiền rồi cướp đoạt mạng người, thư kí lấy tiền rồi cướp đoạt thời gian của bà chủ.
Chaeyoung đi tới cạnh Jisoo, không nhìn dáng người gợi cảm cùng tư thái nhàn hạ mê người của chị, trực tiếp mở tập công văn ra, báo cáo mục đích tới đây. Jisoo nằm ngửa trên ghế mây, uống ly Martini vừa thêm đá, không hề có ý kiến với hành vi không đặt chị vào mắt của Chaeyoung. Nếu thế giới này còn có người để Kim Jisoo phải tôn trọng, như vậy không phải Chaeyoung thì có thể là ai? Chỉ cô ấy mới dám nói chuyện khi chị nổi giận, chỉ cô ấy mới dám thẳng thắn chỉ ra chỗ sai khi chị phạm lỗi.
Tôi không rõ loại tự tin và dũng khí nào khiến cô gái này có gan không để ý tới tâm tình của Jisoo, có gan làm theo ý mình ở trước mặt chị, hay là, cô ấy có ý nghĩa đặc thù với chị? Bình thường, loại quan hệ kì lạ này sẽ phát triển thành tình yêu khắc cốt ghi tâm. Bà chủ và nữ thư kí, làm việc ăn ý, lối sống phù hợp, thư kí tuy áp lực nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, bà chủ ngây thơ mà mãnh liệt để ý, vì thế, một ngày nào đó, trong một tình huống bất ngờ nào đó, hai người rốt cục xua tan mây đen gặp trăng sáng, tỏ rõ lòng nhau, vì thế hiểu nhau gần nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Tiểu thuyết tình yêu đều viết như vậy, không phải sao?
Cho tới nay tôi vẫn luôn chờ mong, chờ mong Chaeyoung có thể bắt lấy lực chú ý của chị, như vậy, tôi sẽ có thể an toàn rời xa bão táp.
Tôi vẫn đang chờ mong, hy vọng, hy vọng xa vời.
Những thứ Chaeyoung nói, tôi hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn hiểu. Tôi nhảy xuống võng, đi về phòng âm nhạc.
Jisoo ngẩng đầu liếc mắt nhìn ban công lầu bốn, tiếp tục nghe thư kí báo cáo.
Tôi vặn âm lượng đến lớn nhất, mở bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh “Love story”, một trong số ít những ca khúc tiếng Anh mà tôi thích. Câu danh ngôn kinh điển “Love means not ever having to say you are sorry”, hồi còn ở đại học đã khiến biết bao người thảo luận sôi nổi. Lúc ấy có rất nhiều người nói: “Tôi không tin trên thế giới có tình yêu chân thành như Oliver và Jennifer, “Love story” chung quy cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi.” Hiện giờ, chỉ sợ càng khó có người tin tưởng trên đời còn tồn tại cặp đôi nào chịu thỏa mãn “Một mái nhà tranh hai trái tim vàng”, tin tưởng “Tình yêu nghĩa là không bao giờ phải nói lời xin lỗi“.
Ít nhất, tôi sẽ không tin.
Tôi cuộn mình trên tấm nệm dày mềm mại, ngâm nga theo ca khúc:
Where do I begin to tell story of how great love can be
The sweet love story that is older than the sea...
Tôi không biết Jisoo vào lúc nào, khi dòng suy nghĩ du đãng trở về theo ca khúc, mặt chị đã ở phía trên, con ngươi tối đen khóa chặt ánh mắt mê ly của tôi.
Jisoo cắn nuốt âm cuối trên môi tôi, vừa hôn sâu vừa tắt nhạc, đôi môi trượt đến vành tai, nhẹ nhàng thổi hơi nóng.
“Về sau không cho phép em hát những bài thương cảm như vậy, dù em hát rất hay.”
”Thương cảm?”
Tôi nghi hoặc than nhẹ.
“Bài này không hề thương cảm.”
”Nhưng em đang khóc.”
Jisoo dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt của tôi, đầu ngón tay có một giọt nước nhỏ.
Sao lại thế được? Tôi chớp ánh mắt hơi cay, nhìn theo đầu ngón tay của Jisoo.
“Nhất định là chị chưa lau khô tay.”
”Chị nằm phơi nắng mười phút, có bao nhiêu nước đều bốc hơi hết rồi.”
”Rượu Martini của chị, trên ly có bọt nước.”
Tôi nhất định không chịu tin mình nghe một bài hát lại rơi lệ. Huống chi bộ phim này từ đầu đến cuối chưa từng khiến tôi cảm động.
”Thật mạnh miệng.”
Jisoo lẩm bẩm một câu. Kéo tôi dậy. Nhìn nhìn vết bầm không rõ lắm trên cổ tay tôi, vừa lòng gật đầu.
“Gần khỏi rồi, có thể đi cùng chị.”
”Cái gì?”
”Ngày mai chị họp ở Busan, nơi đó vừa xây một khu tàu lượn, kết thúc hội nghị xong chúng ta sẽ tới chơi.”
”Nhưng công việc của em, chị đã làm em chậm một tuần rồi.”
”Bỏ nó.”
”Nhưng mà...”
”Không nhưng gì hết.”
Jisoo đặt ngón trỏ lên môi tôi.
“Chuẩn bị hành lý đi, một giờ sau chúng ta xuất phát.”
Jisoo buông tay, phun ra hai chữ: “Hiện tại.”
Tôi nhắm mắt lại, nghe Jisoo bước xuống lầu, đè nén cảm xúc mãnh liệt muốn phản kháng trong lòng. Tôi tựa như di động của chị, một ngày hai mươi tư giờ phải sẵn sàng đợi lệnh, muốn mang đi đâu thì mang, muốn sử dụng lúc nào thì sử dụng, nhưng thật đáng buồn chính là, di động còn có lúc được sạc điện, mà tôi, thậm chí không có quyền lợi ấy.
Một giờ sau, tôi cầm hành lý đơn giản ngồi vào xe, tới sân thượng tòa nhà công ty của chị đáp trực thăng đi Busan.
_______
Đêm mùa hạ thường âm trầm oi bức, nơi nơi đều là hơi nước bão hòa, tôi rất ghét mùi không khí sau khi lọc qua máy điều hòa, mở cửa sổ ra, lại vẫn không thể hít thở thoải mái. Xa xa truyền đến tiếng sấm ầm ầm, dường như lại sắp đổ một trận mưa to. Tại sao những nơi tôi ở luôn có mưa? Tuy tôi thích nghe tiếng mưa tí tách đánh vào đồ vật, nhưng tôi không thích trời mưa, nhất là gió lớn. Một trận gió lạnh thổi qua, mưa nhanh chóng ập xuống nơi đây, không khí dần dần có mùi thơm của bùn đất, còn kèm theo hơi thở cỏ xanh, cuối cùng tôi cũng có thể hít thở thoải mái.
”Mưa ơi, rơi đi, rơi đi. Tốt nhất mưa hai ngày hai đêm, tôi sẽ không cần đi cùng Jisoo.”
Tôi thành kính cầu nguyện trong lòng.
Lồng ngực của Jisoo dán sát lưng tôi, nhẹ nhàng hôn lên gáy và đầu vai của tôi.
“Sao còn chưa ngủ? Ngồi máy bay hai tiếng không thấy mệt?”
”Bên trong ngột ngạt quá, em ra đây hóng chút gió.”
Những lúc có Jisoo, rất ít khi tôi thở được dễ dàng.
”Tay em lạnh quá.”
Jisoo khép cửa sổ, ôm tôi vào lòng, nửa bắt buộc tôi quay về giường.
Jisoo luôn ngang ngược ngăn cản những việc tôi làm, tắt nhạc, kéo rèm, tắt máy tính, lấy quyển sách nhạc, khép đàn dương cầm... Chỉ cần Jisoo muốn tôi chú ý chị, dù tôi đang làm cái gì, đều phải lập tức dừng lại. Trong mắt chỉ có thể có chị. Những ngày như vậy, tôi còn phải chịu bao lâu? Jisoo từng nói, chỉ cần tôi thuận theo là sẽ được tự do. Nhưng cái ngày ấy, giống như xa xăm không hẹn, bởi vì Jisoo tham lam không đáy, không chỉ giam cầm cơ thể tôi, còn muốn giam cầm linh hồn và trái tim của tôi. Nếu Jisoo là chiếc lồng sắt, còn có ngày tôi được bay ra, nhưng chị là biển rộng, là bão táp, dù tôi bay tới đâu, cũng không thể thoát được mưa rền gió dữ. Tôi hâm mộ chú chim hải âu dưới ngòi bút của Maksim Gorky cỡ nào, có dũng khí nghênh đón bão táp phong ba.
Đợi Jisoo ngủ say, tôi lại ngồi xuống xem mưa, chị không hề biết, từ khi ở cùng chị, tôi bắt đầu mất ngủ. Tôi thường mơ thấy mình là một con chim xinh đẹp, bị tên tàn bạo bắt nhốt, kì lạ chính là, thứ chị dùng để nhốt tôi không phải lồng sắt, mà là một sợi dây vô hình, mỗi khi tôi bước xa một khoảng cách nhất định, toàn thân sẽ vô cùng đau đớn. Hàng đêm tôi vẫn gặp cơn ác mộng này, nhưng từ đầu tới cuối không thấy rõ khuôn mặt, cũng không nhìn thấy kết cục của mình.
Thượng Đế không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, trời vừa sáng, mưa liền ngừng, mặt trời mọc sau cơn mưa có vẻ hết sức chói mắt, vạn vật cỏ cây được mưa tắm rửa mà tươi mát sáng bóng. Chỉ có tôi, so với đêm qua càng thêm buồn bực.
Jisoo để tôi ở lại khách sạn, giữa trưa trở về đưa tôi ra ngoài ăn cơm, sau đó tới thẳng khu vui chơi. Cả buổi sáng, tôi khi ngủ khi tỉnh, đầu váng mắt hoa, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Tôi nhờ người phục vụ lấy cho mình hai viên thuốc hạ sốt, miễn cưỡng ngủ một giờ, đổ một thân mồ hôi.
Điện thoại vang lên lúc mười một giờ, tôi yếu ớt lên tiếng.
“Alô?”
”Nửa giờ sau anh đến khách sạn, ở đại sảnh chờ chị.”
Hạ lệnh xong, Jisoo lập tức cúp máy, căn bản không cho tôi cơ hội nói chuyện. Tôi rửa mặt, cảm thấy có chút tinh thần, thay quần áo xong liền xuống sảnh, vừa vặn kịp giờ.
Jisoo có chút hờn giận nhìn quần áo của tôi.
“Mặc vậy thì chơi kiểu gì?”
”Em nhìn chị chơi là được.”
Jisoo trợn mắt, lớn tiếng quát.
“Lái xe, đến công ty bách hóa.”
Tôi giống một con búp bê không có linh hồn, bị Jisoo đưa vào cửa hàng quần áo, mua một bộ đồ thể thao xong liền đưa về xe. Mãi đến khi tiến vào khu vui chơi, tôi mới có cơ hội giãy dụa giải thích.
“Em không thoải mái, không muốn chơi.”
”Em làm mình làm mẩy cái gì thế?”
Hai mắt Jisoo phun hỏa.
“Từ hôm qua em đã tỏ vẻ miễn cưỡng rồi, đi cùng chị khiến em khó chịu thế sao? Công việc chết tiệt kia của em quan trọng thế sao?”
Tôi làm mình làm mẩy? Chẳng lẽ Jisoo không nhận ra tôi không thoải mái? Chẳng lẽ Jisoo không nghe ra tôi nói chuyện hụt hơi? Chẳng lẽ Jisoo không nhìn thấy tôi yếu ớt sắp té xỉu? Tôi muốn gào to với chị, nhưng là, gào to cho tới bây giờ không phải tính cách của tôi, huống chi lúc này, căn bản tôi không có sức.
”Jennie?!!”
Jisoo đỡ lấy thân thể mềm nhũn của tôi.
“Em sao vậy?”
Trong tầm mắt mông lung, dường như tôi có thể thấy chút lo âu trong mắt chị. Nhất định là ảo giác, chị làm sao biết lo âu là thứ gì?
”Jennie, không được ngất, chị ra lệnh cho em không được ngất.”
Jisoo bế tôi lên, chạy về phía bãi đỗ xe.
Jisoo ra lệnh cho tôi, chị luôn ra lệnh cho tôi, đến lúc này, chị vẫn đang ra lệnh cho tôi, nếu chị thật sự ngang tàng đáng sợ như vậy, hãy mệnh lệnh ốm đau đừng tới tìm tôi nữa. Ý thức dần dần bay xa, tiếng nói của chị khiến tôi phiền không chịu được. Theo ngay từ đầu, từ giây phút chị nghe được tiếng ca của tôi, chị đã không tính toán để tôi thanh tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com