Chương XIV
Từ "Ý trung nhân" xem ra là từ mới đối với Jisoo nên cô quay sang nhìn Trân Ni thắc mắc, Trân Ni liền dịch lại. Lần này, đôi môi cong nở nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều. Jisoo lắc đầu quầy quậy:
"Cháu vẫn chưa nghĩ đến, nhưng..." Jisoo ta dừng lại, mắt nhìn xuống như thể che giấu cảm xúc thật bên trong: "Cô có muốn đi Pháp chơi không?" Jisoo quay sang hỏi Trân Ni vẫn ngồi khuất trong bóng tối. "Tôi muốn cô được thấy đất nước của tôi."
"Pháp? Ở đó có gì hay?" Bà Thanh ra vẻ thắc mắc mà hỏi lấy
"Pháp là đất nước của tình yêu và dường như điều đó làm cho mọi thứ ở nơi đây đều mang nét lãng mạn từ nền văn hóa đến phong cảnh, những công trình nghệ thuật hay các bãi biển, cả những vùng nông thôn thanh bình"
"Nhưng có lẽ chúng tôi không đến được nơi ấy đâu."
Câu nói chen ngang giữa chừng làm Jisoo bất ngờ: "Vì sao? Nếu như..."
"Vì... chắc chúng tôi cũng chẳng muốn đi." Giọng nói hơi thẳng thừng làm cho người kia lập tức im bặt.
"Xin lỗi..." Jisoo khẽ khàng nói, rồi đặt cây đàn xuống, xếp gọn ghẽ, đổi tư thế ngồi và thở dài: "trời cũng tối rồi... Tôi phải về đây."
"Con cứ ở lại chơi cũng được."
Bà Thanh ngăn, nhưng Jisoo nhanh chóng đứng dậy: "Cháu đến làm phiền lâu rồi, đến lúc nên về thôi."
"Khi nào rỗi lại đến chơi nhé."
Jisoo lễ phép cúi chào rồi lặng lẽ ra về, Trân Ni đi theo sau cách một quãng. Dáng cao cao ấy chần chừ một chút, chờ cho Trân Ni bước tới gần rồi từ từ quay lại:
"Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã nhiều lời." Thấy Trân Ni chỉ đứng yên lặng tựa vào cánh cổng, Jisoo hạ giọng nói tiếp: "Những gì tôi nói ban nãy không có ý gì ngoài việc... Nếu như chúng ta là bạn nhau, khi nào chiến tranh kết thúc mà tôi còn sống, tôi sẽ mời cả nhà ta đi Pháp chơi bởi mọi người đã có công cứu giúp tôi. Nhưng nếu cô không thích, tôi sẽ không nói nữa."
Trân Ni bối rối vì khó xử. Đôi mắt sắc sáng lên trong bóng tối, nhìn Trân Ni dò xét rồi Jisoo mới quay người đi lẫn vào đêm đen.
"Ni... con đóng cửa rồi vào đây với mẹ một chút." Giọng người mẹ nghe nghiêm khắc, cô gái liền nhanh chóng làm theo. Bà Thanh ngồi thẳng dậy còn người bà lùi vào trong tìm cơi trầu lạch cạch. "Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, chuyện..."
Trân Ni ngắt lời, giọng hơi chua xót: "Mẹ chỉ toàn nói con hành động như vậy là không phải, không nên! Nhưng con không thể không như vậy, con không xóa bỏ được nỗi căm ghét ấy khỏi lòng con dù con đã cố gắng rồi. Con không thích cô ta cứ kể lể về đất nước mình, khoe mẽ với ta rằng đất nước cô ta đẹp như thế nào tốt ra làm sao. Đó là việc của cô ta, con không muốn biết, không muốn nghe cũng không muốn thấy. Chính vì bọn họ mà làm cho bao gia đình trên đất nước ta phải ly tán, bọn họ gieo rắc khổ đau khắp nơi nơi." Giọng cô nghẹn ngào như đang thổn thức:
"Không phải chỉ mỗi mình cô ta có người mong ngóng ở hậu phương. Người dân của chúng ta cũng phải trông chờ người của ta đấy thôi. cô ta còn may là sống trên đất ta lành lặn, sung sướng đầy đủ. Chúng ta chưa bao giờ xét đến. Còn bản nhạc này..." Trân Ni đưa tay chỉ vào cây đàn: "Con chỉ chơi cho mình cậu hai Khải nghe. Tại sao... sao cô ta phải ghi nhớ rồi chơi lại bản nhạc của con chứ."
Bà Thanh khẽ thở dài, giọng nói dịu đi: "Con nói thế cũng không hẳn. Đúng là chiến tranh làm dân ta khổ sở điêu đứng. Nhưng con cũng đừng quên đó không phải là lỗi của con bé. Bản thân của con bé cũng vì chiến tranh phải tha phương đến đây, con bé có làm gì nên tội ngoài việc thực thi nhiệm vụ của mình. Con không thể trách được. Việc con bé kể về đất nước mình, có lẽ cũng không chủ ý khoe khoang rằng nước mình vĩ đại tuyệt vời ra sao. nó chỉ muốn nói đến quê hương để đỡ nhớ nhà mà thôi."
"Con bé là một người tốt, luôn cố gắng thân thiện với người mình thay vì dọa dẫm, dùng vũ lực như ở những nơi khác. Con cũng từng nghe người ta kể đấy, là họ bị ức hiếp như thế nào nhưng con bé Chi Xô có bao giờ làm thế đâu. Cả bản nhạc này cũng vậy, nó là người nước ngoài, làm sao mà hiểu được ý nghĩa của bài hát, chỉ là bản tính nghệ sĩ, nghe thấy ai chơi bài gì thì ghi nhớ lại, có dịp thì đem ra chơi thử."
"Con cũng không thể trách móc việc này. Điều quan trọng là con không nên nói thế, nghe không lọt tai chút nào cả, mẹ không có ưa đâu. Người xưa đã dạy "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau", con có tức giận hay không vừa ý cũng nên giữ trong lòng thôi mới phải. Dù sao con bé ấy cũng giúp ngoại con trị bệnh mà không than vãn điều chi" Trân Ni lặng im, gương mặt khuất trong bóng tối nên nhìn không rõ. "Mẹ nhắc lại lần nữa là mẹ không vừa lòng. Mẹ muốn con không được làm thế nữa, ít ra là vì mẹ."
Trân Ni không đáp lại, chỉ ngồi lặng yên, chờ không thấy mẹ nói gì nữa bèn ra cất cây đàn lên vách, cô quay chở lại buồng đóng kính cửa lại.
Bà mẹ chỉ biết thở dài: "Con bé này cứng đầu quá."
"Nó còn trẻ con mà con." Bà ngoại Trân Ni xé lá trầu chầm chậm bỏ vào miệng nhai. "Tính khí tuổi này thường bồng bột, tình cảm yêu ghét thường không cất giữ được như người từng trải. Nghe nó nói, xem chừng cái con Ni cũng có vẻ thích thích thằng Hai Khải đấy, Thanh ạ."
"Thì chắc có đôi chút. Chúng nó chơi với nhau từ bé, hiểu nhau thế nên còn gì. Nhưng cái Ni kể với con là nó chưa nhận lời gì cho đến khi đối phương trở về thế nên con bé có vẻ chờ đợi."
"Còn cái con bé Chi Xô này, mẹ xem ra có vẻ lạ lùng kiểu gì ấy." Bà già vừa nói vừa cặm cụi giã trầu.
"Là sao hả mẹ..." Bà Thanh đăm chiêu suy nghĩ lời mẹ nói, một vài ý nghĩ hoang đường hiện lên bà liền lắc đầu phản đối, tỏ vẻ không đồng ý. "Chắc không phải vậy đâu ạ."
"Con cứ để ý mà xem. Mắt mũi cái con bé đó mỗi khi nhìn con Ni nhà mình là lạ làm sao ấy. Hơn nữa, con bé thì hay chạy qua lại thế này, cho dù là khuya khoắt cứ hễ rảnh việc là chạy vội đến đây. Con Ni nó có nói gắt, mắng nhiếc thế nào, giỏi lắm cũng chỉ biến mất một thời gian là lại xuất hiện."
"Có thể vì con bé ấy buồn, cô đơn ạ. Con Ni lại nói được tiếng nước ngoài nên con bé ấy muốn đến nói chuyện thường xuyên."
"Nếu muốn nói chuyện thì cũng không nhất thiết phải đến gặp người nhà mình. Người bên doanh trại đầy ra đấy, bên kia sông cũng thiếu gì, việc gì phải đến đây để con Ni nó mỉa mai, đay nghiến cho khổ." Bà Thanh im bặt, nhìn người mẹ già đang đưa miếng trầu lên miệng. "Con cứ thử quan sát xem. Mẹ mắt mũi kém rồi, đừng vội tin lời mẹ làm gì, mẹ chỉ nghi ngờ vậy thôi. Mặc dù đây là chuyện rất lạ những linh cảm của mẹ cứ bảo thế"
"Nếu thật như vậy thì việc này cũng... không phù hợp rất hoang đường mẹ ạ..."
"Thì tùy thôi, cứ từ từ suy xét. Mẹ không có cấm cản gì cả, quan trọng là ở con bé Trân Ni"
Bà Thanh thở dài, trong lòng cảm thấy nặng nề xen lo lắng bà ngoại của Trân Ni thấy thế liền lên tiếng nói tiếp: "Con nghĩ thế nào thì cũng phải từ từ, suy xét cho kỹ nhé con, đừng khuấy tung lên kẻo mà 'hư bột, hư đường', rồi lại không hay."
"Chuyện này Con Ni nó biết thì là to chuyện."
"Cứ từ từ quan sát xem thế nào đã."
Đêm đó Jisoo vừa về đến doanh trại đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô lập tức quay về phòng mình, cô đoán không sai. Ông của cô đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhàn hạ uống trà đợi cô, tuy ông không nổi nóng nhưng thái độ đã cho thấy rõ sự việc, ông ấy đặt cái ly trà xuống bàn thở hất ra một cái rồi đưa mặt về phía Jisoo mà hỏi
"Là ai, thấy mặt không"
"Dạ không ạ..."
"Chuyện đó ta sẽ xử lí, từ nay con sẽ chuyển về lại Sài gòn, ta cho con thời hạn ba ngày sắp xếp..."
"Nhưng mà..."
"Đây là mệnh lệnh.."
"Rõ..." cô hô to nhận lệnh từ ông mình, đôi mắt khẽ buồn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần
Ông cô khi đưa ra mệnh lệnh xong đưa tay cầm lấy cái nón trên bàn đội lên đầu mình rồi nhanh chóng rời đi. Trời càng lúc càng tối, Jisoo cứ đứng cạnh cửa sổ cùng với cây đàn trên vai mình mà kéo lên từng nốt nhạc du dương cao bỗng. Trong lòng cảm thấy không còn mấy cảm giác vui vẻ cô liên cất vội cây đàm mà đi đâu đó.
Ngọn đèn dầu nhỏ treo trên tay tỏa ánh sáng đỏ mờ đủ để thấy dáng cao cao của ai kia. Gương mặt có phần hơi rám nắng màu nâu nhạt phản chiếu ánh đèn dầu nên ánh lên sắc đỏ, nhìn thoáng qua tưởng như bức tượng đồng. Nụ cười mỉm hơi nở trên môi, điệu bộ như thể đang vô cùng thoải mái không thèm bận tâm đến thái độ của người đối diện thậm chí còn huýt sáo một điệu nhạc chậm rãi, nhẹ nhàng ra chiều tâm đắc. Giai điệu ấy làm Trân Ni nôn nóng bước nhanh hơn để về nhà vì trời đã khuya, chợt chững lại khi có giọng nói nhẹ nhàng vang lên
"Nói chuyện một chút được không."
"Có chuyện gì?" Cô đối đáp bằng giọng điệu đầy cộc lóc
"Tôi được nghỉ từ ngày mai, nên tối nay ghé đây thăm cô một chút. Thời gian này tôi sẽ lên sài gòn." Người nghe vẫn im lặng, không tỏ ra nghe thấy hay có phản ứng gì với những điều đối phương nói. Thấy vậy Jisoo liền nói tiếp: "Thật ra chuyện tôi bị tấn công đã đến tai ông mình, vì còn bị thương nặng nên ông đã cho tôi nghĩ ba ngày để sắp xếp..." Giọng nói chùng xuống, còn Trân Ni bắt đầu bối rối. Jisoo bèn nói tiếp: "Biết đâu sau kỳ nghỉ phép này, tôi có thể chuyển hẳn đến nơi khác. Người nào đó chắc sẽ thở phào nhẹ nhõm khi biết tin."
Trân Ni là hiểu rõ "người nào đó" trong câu nói ấy muốn đụng chạm tới ai. Cô hơi cau mày bực bội nhưng cũng chẳng có lý do gì mà cự nự nên đành quay lưng ra về theo lối cũ. Jisoo đi theo sau cách cô một quãng làm Trân Ni phải cố hết sức để không liếc nhìn ngang dọc. Giọng nói trầm trầm cất lên bâng quơ rồi bỏ lửng như muốn Trân Ni lên tiếng trò chuyện: "Sao cô phải đến tận đây vào lúc tối tăm khuya khoắt thế này, có vẻ không an toàn."
"Đây là đất nhà tôi. Nếu có sự không an toàn xảy ra thì chắc chắn không phải là do người Việt gây ra!"
Giọng điệu đầy ý nhạo báng pha lẫn chế giễu. Dáng người cao lớn kia liền bước nhanh tới gần, cầm lấy cánh tay Trân Ni mà giật mạnh: "Phải, đây là đất nhà cô, đất của Việt Nam. Tôi là kẻ thù, là kẻ xấu xa độc ác xâm chiếm đát nhà cô, nhưng tôi cũng chưa từng làm hại đến ai... Cô đừng tưởng nơi này an toàn. Tôi không ở đây lâu nữa, sau đó sẽ có người khác đến thay. Khi ấy, cô sẽ được nếm mùi vị thật sự của chiến tranh và xâm lược!" Jisoo mím môi mình rồi nói tiếp :
"Khi làm nhiệm vụ ở đây tôi đã cố gắng thân thiện với mọi người, cố gắng để người ta hiểu rằng cho dù là dân tộc nào, nói ngôn ngữ gì thì đều giống nhau ở chỗ biết sợ, biết yêu, biết ghét, cũng có nết tốt tính xấu như nhau cả. Bản thân tôi vì nhiệm vụ mà tha hương đến đây" Jisoo càng lúc bàn tay cô càng nắm chặt lấy tay người kia mà tức giận nói tiếp: "Còn cô, tôi không biết vì sao mà cô lại trở nên đa nghi với hết thảy mọi người như thế, cô nghi ngờ bất kỳ ai đến gần mình, cô căm ghét tình bạn hữu, và cô... là người không có trái tim..."
"Không đúng, tôi đã..." Trân Ni buột miệng nói, nhưng rồi dừng lại.
"Có thể cô đã có người yêu nhưng cô chưa biết đến tình yêu thật sự. Cô chưa từng nếm qua tình yêu dịu dàng, đến sự gắn bó sâu sắc có thể khiến con người ta chịu hy sinh tất thảy mọi thứ trên đời vì người mình yêu. Cô chưa từng được thử qua" Nói rồi Jisoo dùng sức hất mạnh cánh tay mình đang nắm sang một bên.
Trân Ni nắm chặt bàn tay, người run lên, chân cẳng rã rời loạng choạng suýt ngã vào cái cây gần đó. May là có một cánh tay chìa ra đỡ kịp, nhưng khi đối phương vừa chạm vào người mình, Trân Ni liền hất mạnh ra mà nói lại: "Cô thì biết cái khỉ gió gì mà trách tôi, bọn thực dân Pháp các người làm gì dân tôi, các người tự biết. Tình bằng hữu sao, nực cười, tôi còn mong cô chết nhanh hơn đi kìa, không thì cút về nước các người ấy, tôi sẽ không bao giờ làm bạn với thực dân Pháp. Cô nói tôi không có trái tim, không biết yêu à, tất nhiên là tôi có. Nhưng nó không bao giờ đặt vào người Pháp các người". Nói rồi Trân Ni quay ngoắt người một cách dứt khoát rời khỏi nơi đó, đi nhanh về phía nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com