10.1
Tại trường cấp ba, lớp 11/6, một thiếu niên trắng trẻo, dễ nhìn đứng trên bục giảng giới thiệu về bản thân: "Mình tên Tương Hách, từ thành phố A chuyển về đây, rất mong được các bạn giúp đỡ."
Bởi vì Lý Đông Toàn chuyển công tác nên cả nhà đều dọn đến thành phố mới, hôm nay là ngày đầu tiên Tương Hách nhập học.
Ngồi ở phía dưới không ít bạn bè bắt đầu bàn tán xôn xao; ở độ tuổi mười tám bọn họ thường đối với người khác phái tràn ngập tò mò. Ví như, một giọng cười trong veo của nữ sinh vang lên khe khẽ: "Hình như là hot boy đó..."
Chủ nhiệm đầu hói mỉm cười nhìn Tương Hách, ông trỏ vào một bàn trống ở dãy ba, nói: "Trò ngồi cùng Tống Văn đi. Trò ấy là lớp phó học tập, có gì không hiểu cứ hỏi bạn bè."
"Mình tên Tống Văn, sau này chúng ta là bạn cùng bàn!" Tống Văn có ngoại hình chính trực, mày rậm mắt to, lúc cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh; có vẻ rất bình dị, gần gũi.
Tương Hách nhìn y cười cười: "Sau này nhờ cậu nhé."
"Được được. Chắc cậu không biết từ nhỏ tới lớn bạn cùng bàn của mình đều là con gái, cậu là bạn nam đầu tiên ngồi chung khiến mình rất kích động." Tống Văn vỗ vỗ bàn.
Tương Hách bị y chọc cười to: "Nghĩa là cậu có diễm phúc, số hưởng đó."
"A, không phải đâu..." Tống Văn còn định nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm đã vỗ bàn, trừng y khiến y vội vàng im miệng.
Tương Hách ngoan ngoãn không dám hé răng, còn thầm nghĩ có một bạn nam thân thiện ngồi cùng bàn, khoảng thời gian sắp tới chắc cũng không tẻ nhạt.
20 phút của tiết một trôi qua, vì để tạo ấn tượng tốt cho bạn bè và giáo viên, Tương Hách ngồi thăng lưng nghiêm túc nghe giảng; nhưng sau 20 phút cậu đã cảm thấy buồn ngủ, còn đưa tay dụi dụi đôi mắt vừa rồi vẫn mở to. Chuyện này không thể trách Tương Hách, tất cả là do chuyển nhà quá vội, chuyển trường cũng vội nốt, gần như không kịp nghỉ ngơi. Thẳng đến khi buối sáng thức giấc, hai mắt cậu đen như gấu mèo.
Vì thế Tương Hách một tay chống cằm, gục lên gục xuống y hệt gà mổ thóc; qua đó cũng thể hiện rất rõ tư tưởng đấu tranh giữa việc nằm ngủ hay không năm ngủ. Tống Văn ngồi cùng bàn liếc nhìn
Tương Hách giây lát, chợt nở nụ cười.
Cuối lớp học phía tay trái có một thiếu niên tóc vàng đơn độc ngủ quên. Hàng mi cong dài khẽ rung, sau đó hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi xanh thằm như càng thêm rực rỡ, lung linh. Dường như cảm nhận được cái gì, hắn nhìn về phía Đông Hách, tâm trạng nhất thời có hơi sửng sốt. Rồi hắn chống căm, lằng lặng quan sát bóng lưng Đông Hách. "Hệt như mơ, Hách Hách à..."
Reng! Reng!
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ giải lao, Tương Hách uể oải nằm dài trên bàn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai cô em ngôi đăng trước bèn quay xuông làm quen, nhưng đã bị Tống Văn 'suỵt' một tiếng không cho làm phiền. Hai cô em chỉ tủm tỉm cười: "Trời ơi, câu còn rất quan tâm ban mới!"
Bỗng một nữ sinh kéo tay nữ sinh còn lại, kinh ngạc nói: "Trịnh Chí Huân đang tới đây!"
Trịnh Chí Huân đứng đó, nghiêng đầu nhìn Tương Hách đang ngủ mê man. Hắn cong môi cười, cũng không đánh thức cậu, chỉ lằng lặng đặt xuống bàn một chiếc bút màu xanh.
"Hai cậu biết..." Một nữ sinh dùng hết can đảm bắt chuyện với Trịnh Chí Huân.
Đáng trùng hợp là Trịnh Chí Huân cũng 'suỵt' một tiếng, lắc đầu ra hiệu 'đừng làm ôn cậu ấy' bằn khấu hình; sau đó tựa như chăng chuyện gì xảy ra, hắn điềm nhiên quay về cuối lớp.
Nữ sinh đôi má hồng hồng, bạn cùng bàn của nhỏ mở miệng trách móc thay: "Trịnh Chí Huân đúng là kỳ quái!"
Tổng Văn nhìn Tương Hách trăng nõn, lại quay đầu nhìn kẻ ngồi đơn độc đằng sau. Một Trịnh Chí Huân lạnh nhạt, thờ ơ quá đỗi, ấy thế mà quen biết Tương Hách?
Đối với bạn bè học ban sáu, Trịnh Chí Huân là một gã thiếu niên quái gở.
Hắn phảng phất cốt cách của một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện cổ phương Tây, mắt xanh tóc vàng; nếu có thể dùng một vài từ ngữ để hình dung thì hắn chính là "kinh tâm động Lý."
Nhưng bằng diện mạo đẹp đẽ như thế, Trịnh Chí Huân vẫn như một ma cà rồng sống trong lâu đài âm u. Hắn không tới gần bạn, bạn cũng không tiếp cận được hắn.
Tuy rằng có kẻ thi thoảng trông thấy hắn đùa giỡn cùng với một vài người, hoặc lúc hắn thưa chuyện với giáo viên, vừa lễ phép vừa khiêm tốn. Thậm chí lớp có tổ chức dăm ba hoạt động, hắn đều sẽ hứng thú tham gia. Tuy nhiên hắn hay ngồi ở góc cuối cùng, hoặc ngủ quên, hoặc trầm mặc; chỉ cần ai có ý định thân thiết, đôi mắt xanh thằm lạnh lùng kia sẽ nhìn chằm chặp đối phương. Thoạt trông hắn không quá khác thường, thậm chí giống như một người bạn tốt, nhưng hắn cũng âm thầm vạch ra ranh giới cho bản thân, nếu người ngoài muốn đến gần thì thứ nhận được chỉ là sự hắt hủi.
Và rồi 'tiếng lành đồn xa', đâu đó trong trường sẽ xôn xao: Trịnh Chí Huân đúng là kỳ quái - Hình như cậu ãy không thích tôi, nhưng rõ ràng sáng còn nhìn tôi cười - Cậu ta vừa hoạt bát, vừa trầm tĩnh - Muốn nói chuyện với cậu ta cơ, nhưng hơi thẹn thùng, cũng hơi sợ hãi...
Vì thế, trong những câu chuyện không ăn nhập vào nhau, bạn bè cùng lớp sẽ không chủ động tìm hắn.
Bọn họ cố ý lãng quên hắn, và đôi khi hắn ngẫu nhiên vỗ vai một bạn nam nào đó, đề nghị: "Chiều nay chơi bóng rổ đi." Ban đầu đối phương sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó nói: "Được mà!" Cứ như thế, hẳn không quá lạnh lùng, càng không nhiệt huyết.
Tương Hách bị Tông Văn đánh thức, lúc này đầu óc cậu vẫn còn đình công, chỉ ngơ ngác nhìn bàn học.
Có một chiếc bút màu xanh đặt trên mặt bàn, "Là của cậu sao?" Tương Hách hỏi Tống Văn.
Tổng Văn lắc đầu, ánh mắt y hướng về phía sau:
"Là của Trịnh Chí Huân, hai cậu quen nhau à?"
"Trịnh Chí Huân?" Tương Hách cao giọng. Cậu quay đầu nhìn, phát hiện thiếu niên mắt xanh đang nghiêm túc chống cằm nhìn mình; ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hẳn cười khẽ gọi, "Hách Hách."
Tựa như Trịnh Chí Huân trong ký ức.
Tương Hách hơi nghệch ra, sau đó mỉm cười với hắn, còn đáp lại bằng khẩu hình: "Trịnh Chí Huân."
Thật tốt, lần nữa bọn họ lại tương phùng. Vào ngày định mệnh, ngày mà mẹ Trịnh Chí Huân qua đời, Tương Hách vẫn còn đang ngủ. Chờ đến khi biết chuyện thì Trịnh Chí Huân đã theo bà ngoại hắn chuyển trường, và khắp tiểu khu bàn tán xôn xao về việc Trịnh Chí Huân công xác người mẹ quá cô rời khỏi nhà trọ. Có kẻ nói Phùng Tây tạo nghiệt, có kẻ nói Trịnh Chí Huân đáng thương, cũng có kẻ cảm thán đây là số mạng, không thể trách ai. Mà sáng hôm ấy Tương Hách không còn gặp lại Trịnh Chí Huân, bằng những lời đồn đãi mà cậu nghe được và đôi mắt đỏ sậm đầy tơ máu của hắn, Tương Hách nhớ tới càng thêm đớn đau. Giá như cậu ở bên cạnh hắn, an ủi hắn nhiều hơn thì tốt rồi.
Bởi vì chuyển trường mà lần nữa gặp nhau, vẫn là bạn cùng lớp, Tương Hách thầm cảm thăn duyên phận đúng là kỳ diệu.
Tống Văn nhìn Tương Hách bằng dáng vẻ ngạc nhiên: "Hai cậu thật sự biết nhau?"
Tương Hách cười đáp: "Đương nhiên, mình và cậu ấy có thể gọi là thanh mai trúc mã."
Tổng Văn cười cười, y sẽ rất khó tưởng tượng Tương Hách và Trịnh Chí Huân làm sao ở cùng nhau.
Vì thế Tương Hách cầm bút máy màu xanh, đi tới bàn của hắn.
"Trịnh Chí Huân, đã lâu không gặp." Tương Hách khom người nhìn sâu vào đôi mắt thằm xanh.
Trịnh Chí Huân ngồi tại chỗ. Hắn ngẩng lên, mắt xanh mỉm cười, sau đó như suy tư một chút: "Cao lên nhiều nhỉ."
Tương Hách biết hắn đang nói về chiều cao của cậu.
Giờ cậu đã 1m7, so với hồi cấp hai đúng là đột ngột từ mặt đất đâm chồi. "Còn cao nữa, cậu đừng quá ngạc nhiên." Rồi Tương Hách lấy ra chiếc bút.
"Quà gặp mặt à?"
Lý Minh Hưởng gật đầu với cậu: "Tặng quà gặp mặt cho Hách Hách."
Tương Hách cười: "Nhưng mình chưa chuẩn bị quà nữa."
"Ra là thế," Trịnh Chí Huân đứng lên, ghé sát vào thân thế Đông Hách. "Trưa nay chờ mình, mình tự lấy, không được chạy."
Bởi vì hắn bỗng đến quá gần khiến Tương Hách nhớ tới một vài hình ảnh, do đó cơ thể hơi lui về phía sau, một tay che miệng, vành tai cũng ửng hồng.
Trịnh Chí Huân sửng sốt vài giây, rồi hẳn cười thành tiếng. "Hách Hách, suy nghĩ gì đấy?"
Tương Hách có hơi xấu hổ, may mắn tiếng chuông vào giờ đã giải cứu cậu. "Không nghĩ gì, vào học thôi." Sau đó nhanh như chớp trở về bàn học.
Trưa tan trường, Tương Hách chậm rãi thu gom sách vào cặp. Lớp học trống hoác chỉ còn lại 7 bạn trực vệ sinh, mà Trịnh Chí Huân chính là một trong số đó. Nói rằng sẽ chờ hắn nên Tương Hách sẽ không nuốt lời, vì thế cậu cũng cầm chối quét tiếp bọn họ.
Một nữ sinh mặt tròn cười vui vẻ với Tương Hách:
"Bạn mới, mình tên Trần Nguyệt, chào mừng cậu đến lớp chúng ta!" Lúc này một nữ sinh khác cũng tiến lên tự giới thiệu. "Mình tên Triệu Lệ Lệ, rất mong được làm quen."
"Cảm ơn mọi người, các cậu đều rất thân thiện."
Tương Hách không giỏi giao tiếp với nữ sinh, nhưng lời tán thưởng là tự đáy lòng.
Lúc này một nam sinh khác kêu lên: "Này hai cô mê trai, vừa nhìn thấy hot boy đã cầm lòng không đặng, bình thường hai cô dữ như cọp ấy."
"Hồ Hàng, có phải cậu muốn ăn đòn không?" Triệu Lệ Lệ giơ cây chối lên, bày ra tư thế chiến đấu.
Hồ Hàng vội gào to: "Bạn mới nhìn xem, đây mới là bộ mặt thật của cô ấy!"
Tương Hách đứng một bên ha hả cười, nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ cũng rất vui, đúng là tuổi trẻ! Nghĩ vậy bèn nhìn sang Trịnh Chí Huân, hóa ra Trịnh Chí Huân cũng đang ngồi tựa ghế nhìn cậu. Dường như ngoại trừ Tương Hách, ai cũng không khiến Trịnh Chí Huân để mắt.
"Ai ra cuối cùng sẽ đố rác, tôi về nha!" Một nam sinh đeo cặp lao ra khỏi lớp học, mấy bạn khác thấy thế cũng nhanh chóng ném chổi, xách cặp trốn đi.
Lúc Trần Nguyệt chạy ngang qua Trịnh Chí Huân, sắc mặt ửng hồng, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi: "Cậu chạy nhanh đi..." Dứt lời đã ù bỏ chạy.
Theo sau Trần Nguyệt là một nam sinh khác, bấy giờ lớp học chỉ còn Tương Hách và Trịnh Chí Huân.
"Cậu đổ rác ư?" Tương Hách cười, khó mà tưởng tượng được hắn lại nhập vai kẻ hiền lành.
Trịnh Chí Huân lắc đầu, hắn nhìn Tương Hách: "Mình chờ quà của cậu."
"Hả? Cậu muốn gì?"
Trịnh Chí Huân bỗng vươn tay kéo Tương Hách vào trong ngực, thì thào nói: "Muốn Hách Hách."
Bị ôm bất ngờ khiến Tương Hách hoảng sợ: "Đừng đùa!" Cậu đưa tay toan đẩy Trịnh Chí Huân.
Trịnh Chí Huân nắm tay Tương Hách, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó ép Tương Hách lùi vài bước, chặt chế áp cậu vào tường. "Hách Hách, mình đã lớn." Trịnh Chí Huân nhẹ nhàng cười.
Tương Hách đỏ bừng mặt, cậu cố vùng lên nhưng không thể tránh thoát, bởi lẽ sức lực hai người hoàn toàn cách xa. "Cậu muốn xem ai khỏe hơn hả? Cậu buông mình ra đi!"
"Ha ha..." Trịnh Chí Huân tựa lên vai Tương Hách, cười thành tiếng. "Hách Hách quá đáng yêu." Rồi hắn sờ sờ vành tai của cậu, "Nhớ mình không?"
Tương Hách bị hẵn sờ đến rụt người: "Đừng táy máy tay chân, Trịnh Chí Huân buông mình ra đã, có gì từ từ nói!"
"Không buông. Mình nhớ Hách Hách lắm, nhớ mãi trong đầu, ngay cả hiện giờ vẫn còn nhung nhớ, không buông được." Tay Trịnh Chí Huân siết lấy tay Tương Hách, thấp giọng lẩm bẩm. "Mình thích Hách Hách, Hách Hách thích mình chứ?"
Hơi thở nam tính càng gần khiến Tương Hách hoảng hốt không thôi, cậu trả lời theo bản năng: "Thích, thích! Tụi mình... là bạn bè tốt." Lần nữa lại đẩy Trịnh Chí Huân, vì muốn thoát khỏi tình cảnh mờ ăm nên cố tình pha trò. "Thời tiết nóng ghê, người anh em cũng đừng ôm quá chặt."
"Sao cơ? Anh em tốt..." Trịnh Chí Huân suy tư lặp lại một lần, sau đó đột nhiên luôn tay vào trong áo Tương Hách, nhẹ nhàng mơn trớn eo của cậu, "Vậy cũng là anh em sao?"
Tương Hách sợ nhột, dường như muốn ngồi xốm xuống theo phản xạ có điều kiện; nhưng cả người lại bị Trịnh Chí Huân đón lấy nên chỉ còn biết cong lưng. Nếu không phải do Trịnh Chí Huân chống đỡ cho thì cậu ngã lăn rồi. Đầu cậu tựa trên vai Trịnh Chí Huân, tinh tế thở hổn hển: "Đừng sờ, mình nhột lắm."
"Chỗ này thì sao?" Ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển trên eo Tương Hách, càng ngày càng hướng về phía trước, cho đến khi chạm vào ngực cậu, ấn nhẹ vào nụ hoa...
Da đầu cậu tê rần, cậu bèn đè lại bàn tay không vâng lời trên ngực, thở đứt quãng nói: "Tay cậu ở yên đi!!"
Đôi mắt xanh lằng lặng nhìn Tương Hách đỏ mặt, cười cười: "Mình vẫn ở yên mà, thích hửm?"
Nói tới đây Tương Hách bỗng phát hiện, tay cậu đang giữ chặt tay hẳn trên ngực mình, thoáng chốc mặt cậu lại đỏ lên, vội vàng buông bỏ: "Cậu mau lấy ra."
Nét cười nơi đáy mắt Trịnh Chí Huân càng sâu, dường như đôi con ngươi ánh lên nhiều sắc màu rực rỡ. Tuy nhiên hắn cũng không làm khó Tương Hách, bàn tay chậm rãi rời khỏi người cậu, sau đó cúi xuống một chút: "Nếu liếm thử, có phải mặt Hách Hách càng hồng? Như vậy, chúng ta cũng là anh em tốt sao?"
"Trịnh Chí Huân, cậu rốt cuộc muốn gì? Cậu..."
Nhanh như chớp, những lời Tương Hách muốn nói đều bị nuốt vào môi lưỡi của Trịnh Chí Huân. Hắn nhắm mắt, đôi tay giữ lấy đầu Tương Hách, chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng cậu, mang theo tiếng mút mát ái muội, vừa kịch liệt lại phóng đãng.
Tương Hách đẩy Trịnh Chí Huân sang một bên, thở hổn hển. Cậu cuống đến mức sắp rơi nước mắt, vừa tức vừa xấu hổ, cả người lúng túng không biết làm sao; giờ phút này kiểu gì cũng không đẩy hắn ra được.
Trịnh Chí Huân không ngừng nỉ non bên tai Tương Hách. Sự tình đã phát triển thế này, cậu đương nhiên biết Trịnh Chí Huân thích mình như nam thích nữ. Nhưng hai đứa con trai thích nhau? Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Trịnh Chí Huân Hách không phải đồng tính luyến ái. Huống chi đối với Trịnh Chí Huân, Tương Hách không rõ tình cảm của cậu là gì. Nghĩ lại, từ đầu sợ hãi cho đến đau lòng, sau đó tiếc thương, kỳ vọng hẳn trở thành người tốt. Rồi hạnh phúc, rồi nhớ thương hắn suốt mấy năm qua, lần nữa tương phùng cũng rất vui vẻ. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế, Tương Hách không ngờ có một ngày bọn họ sẽ như vậy với nhau.
Có thể ôm ấp và hôn môi thân mật...
Tương Hách cảm thấy rất loạn, cậu vội vàng lắc đầu: "Trịnh Chí Huân, nghe đây. Có lẽ cậu đang lầm tưởng tình cảm dành cho mình, trước hết cậu buông mình ra, chờ khi chúng ta bình tĩnh thì nói tiếp, được không?"
"Hách Hách." Ánh mắt hắn thằm sâu. Hắn kéo Tương Hách đến gần mình, rồi nhẹ nhàng bảo: "Mình muốn làm cậu, bằng cách này cậu sẽ hiểu tình cảm là dành cho ai." Hơi thở nóng rực phả vào tai Tương Hách, giờ phút này vành tai cậu đã đỏ bừng, nong nóng. Còn chưa đợi cậu trả lời, Trịnh Chí Huân đã vùi đầu liếm mút cần cổ mảnh khảnh của Tương Hách.
Bất giác Trịnh Chí Huân chen một chân vào đôi chân cậu, đem Tương Hách vây hãm nơi vách tường và lồng ngực của mình; động tác giam cầm như vậy càng khiến Tương Hách chạy không thoát.
Lúc Tương Hách cuống lên muốn khóc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động. Trịnh Chí Huân ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện Tống Văn với sắc mặt kỳ quái nhìn chằm chằm bọn họ, sách rơi đầy mặt đất.
Thừa dịp Trịnh Chí Huân phân tâm, Tương Hách bèn đẩy Trịnh Chí Huân, gương mặt cậu ửng hồng như cà chua chín. Tương Hách vội vàng chạy ra cửa, lúc vừa ngang qua Tống Văn đã bị y bắt lấy cánh tay: "Cậu...."
Tương Hách liền nói: "Lâu rồi tụi mình không gặp nên đùa tí mà." Sau đó hất tay Tống Văn ra, hai má hồng hồng ngượng ngùng bảo: "Mình đi trước." Dường như muốn trốn khỏi lớp học.
Nhưng Tương Hách nào đâu biết rằng, khi ấy trên cổ cậu lộ ra một dấu hôn đầy ái muội, huống chi Tống Văn đã trông thấy hết.
Tống Văn nhìn bóng lưng của Tương Hách, bạn học trắng nõn khi đỏ mặt trông rất mê người. Y ngẩng đầu liếc Trịnh Chí Huân, sau đó dùng giọng điệu thành thật nhất nói chuyện: "Tôi đem sách tài liệu của ngày mai cất ở đây, cậu cứ đi trước, cửa để tôi khóa là được." Nói xong bèn ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển từng quyển lên, trong đầu y luôn nghĩ về gương mặt thẹn thùng muốn khóc của bạn mới.
Thật đẹp mắt, nếu mà...
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đóng, ngay lúc Tống Văn quay lại thì Trịnh Chí Huân đã giơ chân đạp y ngã nhào trên đất. Còn không đợi Tống Văn chống trả, Trịnh Chí Huân cầm một chiếc ghế nện vào người cậu ta.
Bị Trịnh Chí Huân đột kích khiến Tống Văn đã ở thế kẹt ngay từ đầu, về sau càng vô lực phản kháng.
Tống Văn ôm đầu cuộn tròn trên đất, ngay cả bò dậy cũng rất khó khăn.
Trịnh Chí Huân không có ý định buông tha. Hắn thít chặt cổ Tống Văn, cầm lấy cây thước góc cạnh trên bục giảng đặt ngay cổ y, đem y đẩy tới cửa sổ lớp học.
"Trịnh Chí Huân, mày muốn làm gì?" Tống Văn sợ đến mức quát lên.
Trịnh Chí Huân túm tóc y, ấn đầu y trượt ra ngoài cửa sổ. Đây là lầu 7, chỉ cần ngã xuống không chết cũng bại liệt.
"Mày nhìn Hách Hách bằng ánh mắt đáng ghê tởm." Lý Minh Hưởng đè cây thước trên cổ Tống Văn. "Vì cậu ấy, chuyện gì tao cũng dám làm, kính thưa lớp phó học tập." Gương mặt tinh xảo bấy giờ vô cùng tàn nhẫn, đôi mắt xanh như kết một tầng băng lạnh thấu xương.
Tống Văn nhìn ánh mắt ngoan độc của Trịnh Chí Huân, trong lòng phát rét. Y biết Trịnh Chí Huân sẽ không nói đùa, y cũng không có khả năng đem 'pháp luật' ra giảng giải, vì thế vô cùng khốn khổ gật đầu.
Trịnh Chí Huân buông tha Tống Văn, sau đó dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nét mặt cũng bình thường như trước. "Tôi đi đây, phiền cậu khóa cửa." Chẳng khác nào tạm biệt bạn bè.
Biểu cảm của Tống Văn trở nên thâm hiểm, y thù hận nhìn theo bóng dáng của Trịnh Chí Huân, thằng đến khi giọng nói Trịnh Chí Huân vang lên rành mạch. "Thứ sáu tuần trước, Phương Hằng ban 5 đi khách sạn với cậu? Cho nên lớp phó học tập hẳn không đem chuyện hôm nay mách lẻo với người khác, đúng không?"
Tống Văn trợn trừng đôi mắt, sắc mặt y trở nên trăng toát như tro. Mối quan hệ giữa Phương Hằng và y làm thế nào Trịnh Chí Huân lại biết?
Trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài miệng đã vội vàng nói ngay: "Tôi sẽ giữ bí mật, tôi hi vọng cậu cũng thế."
"Được." Trịnh Chí Huân cười lạnh lẽo. Cái thứ phế vật này cũng tơ tưởng đến Hách Hách ? Quá buồn cười!
--
happy Chobíbo day 🥳🎉🎉🎉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com