[JeTi] Tìm Thấy - Au:Thi
Chap 1
Bính boong!!!!
Một cô gái cầm đống vali đứng ngoài cửa.
“an nhon ha sê yo!!”
J
. “Ở đây cho thuê phòng phải không ạ?” cô gái cuối đầu chào lịch sự.
Một cô gái đứng ở sau cánh cửa sắt bước ra, mắt cô ta lạnh tanh.
“cô muốn thuê phòng ak'! Vào trong đi!”
….
Cô gái ở ngoài vui vẻ và cảm thấy như mình vừa nhận được một phép màu do chúa ban xuống, cô bước vào theo sự chỉ dẫn.
“Woa!! Căn nhà lớn thật. Nhưng………..hơi tối thì phải. Sao………..ấy không mở cánh cửa sổ đó ra??” fany láo liên.
Cô gái kia với gương mặt chẳng khác j so với lúc nãy, vẫn lạnh tanh và cô cũng chẳng để ý đến mấy câu lảm nhảm của Fany.
“Phòng của cô ở trên lầu kia, bước lên là gặp….. Chìa khóa đây!” Cô gái đưa chiếc chìa khóa trước mặt cho Fany, có lẽ cô cũng không cần biết rằng người nhận có cần nhận hay ko, cô chỉ việc đưa và ko hề quan tâm đến nó.
“Ak'….uk. Cám ơn!!” Fany cụt hứng.
Cô gái ngồi xuống chiếc sofa rồi bấm bấm chiếc TV trước mặt,…
Fany lặng lẽ bước lên căn phòng của mình. Căn phòng rộng hơn cô tưởng, tường xung quanh được sơn phủ bằng một màu hồng sáng. Tường chừng như căn phòng này là của riêng cô, vì cô ko thể ngờ rằng nó lại có một màu mà cô yêu thik, phải nói là “cuồng” hay “lậm”. Chính ngay bộ đồ cô đang mặc ngay đây cũng toàn cái màu ấy. Một chiếc áo trắng viền hồng bên trong, khoác ngoài là chiếc áo hồng đậm.
Căn phòng gọn gàng khỏi chê, nó được một bàn tay nào đó chăm sóc rất kĩ càng. Dường như cô gái chủ nhà rất thích đọc sách, vì ở đây có hẳn một cái kệ bằng gỗ dùng để chưng bày chúng. Ngón tay Fany bắt đầu rà xét từng quyển một, rồi cô dừng lại với một quyển sách màu hồng.
“Ôi!” Fany thốt lên một tiếng kinh ngạc, cô cảm thấy tự xấu hổ với chính mình.
“một quyển sách… nó ko phải là quyển bình thường” Fany đỏ cả mặt.
Cô dùng tay che lấy một bên con mắt, phần còn lại để xác định lại những kí tự trên bìa.
“ Khi bạn động phòng”.
“= =! Aigoo!!!!. Thật đen tối làm sao!! Hahaha” Fany cười một mình, cười trong sự hí hững.
“Mà cũng thật quá quắt, sách như vậy mà để nền màu hồng” Cô hơi nhíu mày.
Lúc sau…
Fany nói vọng xuống nhà từ phía cầu thang mình đang đứng.
“Này ấy ơi!! Ấy tên là gì thế, bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
..
Fany tiếp tục phần ko trả lời “ tên của mình là Tiffany Hwang sinh năm 1989. Cậu ko nói tên nên mình gọi cậu là ấy nhé!!!!”
Cô gái kia vẫn chăm chú nhìn vào chiếc ti vi đang được chiếu.
“ Ấy ơi ấy!! Ấy nghe mình gọi như vậy ko cảm thấy bực bội a'! Chứ từ nãy đến giờ mình mệt lắm rồi đó” Fany nói và thở một hơi dài, làm bộ thất vọng.
Cô gái kia cầm remote tắc chiếc tv để mạnh xuống bàn, quay người lại phía Fany.
“ Tôi tên Sooyeon, bằng tuổi cô!!” Cô gái trả lời như để Fany đừng càu nhàu nữa.
Nhưng Fany đã chạy ào xuống cầu thang với vẻ mặt hớn hở càng làm cho đôi mắt cười của cô thêm rạng ngời. Cô đứng phía sau chiếc ghế sofa nơi Sooyeon đang ngồi.
“ Thế tên thật cậu là gì?”
….
Sooyeon cau mày.
“Ak' ko! Vậy tụi mình có thể thoải mái với nhau rồi. Xưng cậu với tớ nhé!! Hì” Fany nói nghiêng đầu xuống trước mặt Sooyeon và nở một nụ cười trẻ con, đôi mắt cô híp lại. Sooyeon cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên vs khuôn mặt Fany đang rất gần vs cô. Đột nhiên lúng túng, mặt cô đỏ lên, đôi mắt cô vội lia đi nơi khác. Rồi cô đứng dậy, đi ra khỏi khu vực chỗ ngồi.
“Do you agree?” ( Cậu có đồng ý ko?) Fany nói theo
“Tùy cô thôi” Sooyeon nói rồi đi về hướng phòng mình.
Tiffany cũng bước nháo nhào theo.
“Cậu cũng biết tiếng Anh ư? Tớ nghĩ cậu còn biết rất rành cơ! Có phải cậu là con lai không?” Fany cố gắng để cho người đó trả lời.
Sooyeon có vẻ đã bị đánh trúng tim đen, cô quay lại.
“ Why do you know?” ( Tại sao cô biết?)
“ Hì. Đơn giản “because, your yellow hair” ưm… tớ có một con mắt thẫm mĩ cao có thể nhận biết được con lai hay chính cống. Cũng có lẽ do tớ cũng vậy nên việc đó càng dễ dàng hơn.
“Ok!”
“ Tôi có việc cần làm, có gì cần cứ gọi”
Hình như Sooyeon- cô gái lạnh lùng ban nãy đã có thể mở lòng mình hơn…. đôi mắt cười cùng với tính cách sôi nổi của Fany có lẽ một phần nào làm tan chảy tản băng lớn sâu tận trong cõi lòng cô.
Nhìn theo hướng Sooyeon bước vào phòng, Fany chu mỏ tinh nghịch thổi bay những lọn tóc mái trên trán, làm lộ đôi chân mày cong đen sắc nét. Fany cũng bước lên phòng mình một cách chậm rãi.
“Thật chán!” Fany lẩm nhẩm…
….
Cô cười một mình…khi bước vào phòng..
Chap 2
Trong con người của Fany lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và lòng nhiệt huyết của một cô gái trẻ. Thói quen tập thể dục mỗi sáng cũng là một phần nhỏ giúp cô có được những điều ấy, thế nên không ngày nào mà cô bỏ tập, nó giống như việc cô sẽ không thể làm bất cứ điều gì cho một ngày mới. Nhưng buổi sáng hôm nay, việc tập thể dục có phần thay đổi. Cô phải đi qua đi lại, thâm chí chạy luôn mấy chục vòng trong căn phòng này, cảm thấy thật ngột ngạt và khó chịu khi ko được hít thở cái không khí bên ngoài. Do tình thế bắt buộc mà cô đành phải lặng lẽ tập thể dục ở đây, cũng bởi nguyên nhân là cánh cửa ra vào ở dưới nhà đã bị khóa và chưa có ai mở nó ra cho cô mặc dù cô đã gọi họ đến khô cả cổ. Nhưng bù lại một phần vì mấy hôm vừa rồi Fany chỉ biết ôm mấy cái túi vali nặng cồng kềnh đi rong ruổi ngoài đường, tối thì ngủ bụi trên những băng ghế đá ngoài công viên, ko có chăn, nệm êm ái làm cô cũng chẳng có đủ một giấc ngủ ngon. Bay từ Los Angeles đến Hàn Quốc để đi du lịch, ban đầu số tiền của cô đủ cho cả chuyến đi và về, nhưng cũng bởi cái tính nghiện shopping, hic, đặc biệt là đồ màu hồng khiến cô không thể cưỡng lại. Mua cứ mua chẳng còn biết trời đất gì, hay nghĩ đến cái tương lai sẽ ở lại đây làm ăn mày, cô đã bỏ mặc tất cả. Thành ra bây giờ mới tìm đến căn nhà cho thuê này, đến cuối tháng mới trả tiền phòng nên cô đành liều đại.
Ánh sáng Mặt Trời bắt đầu xuyên qua những tấm rèm cửa. Toàn thân của Tiffany bây giờ đã nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt cô lưỡng bóng như vừa mới thoa một lớp kem dày dưỡng thể. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun ba lỗ và chiếc quần sooc màu hồng, làm lộ rõ nét đường cong của cơ thể với đôi chân không thể nào chuẩn hơn nữa. Mái tóc ban nãy được túm lại gọn gàng nay rớt xuống lòa xòa hai bên, mồ hôi cũng theo những lọn tóc mà rơi xuống đọng lại một phần trên đôi vai trắng nõn nà.
Fany cuối người gần sát đất để nhặt lại chiếc kẹp mái đã rơi từ lúc nào. Bỗng cánh cửa phòng mở tung, như một luồng không khí bị đè nén bấy lâu bên ngoài bị tràn vào căn phòng đang yên ắng một khoảng lặng . Fany giật mình trố mắt nhìn người đã tự tiện mở cánh cửa ấy, cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào để che đi cái thân hình thật tệ của cô bây giờ, nó có thể đang bốc mùi. Nhưng không được rồi, vì bây giờ cô phải đối mặt với Sooyeon- người đang đưa đôi mắt sắt như mũi dao chỉa thẳng vào cô.
“ Cô làm cái quái gì trên phòng này thế hả? Nó có phải là nơi của riêng một mình cô đâu chứ! Đây đâu phải là phòng tập thể hình hay là một cái club nào, mà nó là cái phòng cô đang thuê….!!
Fany nãy giờ đứng như bất động, cô sụ mặt như một con cún nhỏ vẻ sợ hãi.
Sooyeon có vẻ cũng nhìn thấy được cái khuôn mặt tội nghiệp đáng thương ấy, nên cô cũng hơi xuống giọng. “ Làm ơn,…. đừng nhảy nhót trên đây,….. vì tôi… còn phải ngủ nữa.”
…
….
“Tớ xin lỗi, tớ thật sự không cố ý” Fany cất tiếng nho nhỏ.
Sooyeon hình như lại không nghe thấy những điều Fany nói vừa rồi. Không phải cô không quan tâm đến những điều lảm nhảm của một cô gái khác như lúc ban đầu Fany đến đây, mà hình như ánh mắt cô đang bị quyến rũ bởi cái sức hút nóng bỏng từ cơ thể của Fany-một cô gái đang đứng bối rối.
Fany vội lấy chiếc khăn ở trên bàn cạnh nơi cô đứng, phủ lên đôi vai. Cô cố làm một sự chú ý khác để đỡ phải đỏ mặt trong lúc này.
…………
“Ò !Huh!!”Sooyeon vs điệu bộ tằng hắng, cô như lấy lại được thể xác của mình vừa bay lơ lửng đâu đó. …………………..Cô bước ra khỏi phòng và trở xuống lầu…
…..
Đeo chiếc túi xách hiệu J.ESTINA lên bờ vài mảnh khảnh của mình, Sooyeon bước ra khỏi cổng, đi bộ ra khỏi con đường nhỏ của căn nhà và như thường lệ cô đón một chuyến xe bus để đến được công ty nơi cô làm cách khoảng 4 cây số.
Chiếc xe bus quen thuộc ngày nào đã đứng sững sờ ngay bên lề đường. Một chuyến xe vào buổi sáng trễ nên cũng không mấy đông người. Điều đó khiến Syeon cảm thấy thoải mái hơn vì không phải chen lấn, xô đẩy. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, còn lòng cô lại vô cùng đau thắt khi mà quá khứ lúc xưa cứ tràn về trong tâm trí. Chỉ là cánh cửa ra vào của một chuyến xe bus, nhưng sao cô chỉ toàn thấy hình ảnh của người ấy hiển hiện ngay trước mắt. Đã cố gắng lờ đi rất nhiều lần, nhưng sao nó cứ ám ảnh cô mãi, nó khiến con người cô phải sống trong bóng đêm, một khoảng không vô cùng lạnh lẽo với những giọt nước mắt cứ không ngừng rơi. Người cô yêu thương nhất, tin tưởng nhất, trao hết trái tim của mình chỉ để cho riêng họ. Vậy mà họ đã phủ phàng, không biết trân trọng, gạt phắt đi cái món quà quý giá đó, để rồi cô phải ôm nỗi đau khổ một mình trong suốt một năm trời không nhìn thấy ánh sáng.
“An nhon ha se yo!” Sooyeon cuối đầu chào với tất cả mọi người cùng công ty, nhưng đôi môi cô vẫn không thể nào chuyển tiếp thành nụ cười, dù chỉ là cười mỉm với một ai đó. Có lẽ cô đã không thể cười nữa kể từ cái ngày đó…
Flash back
“ An nhon!” Sooyoung-một cô gái tóc ngắn cá tính đầy sự quyến rũ cất lời chào thân thiện với Sooyeon. Đó có thể được coi là nơi tình yêu bắt đầu giữa hai con người họ, nơi cánh cửa ấy, chỗ ngồi ấy của một chuyến xe bus số 09….
…. Và cô cũng cười….
……..
“ Tớ sẽ luôn là bờ vai vững chắc để cậu dựa vào, là đôi tay ấm áp để cậu nắm lấy và bước đi cùng…”
“ Con người cao nghều kia!! Đừng có mà khoác lác và sến như thế chứ!!” Sooyeon bẹo đôi má phúng phính của Sooyoung trêu đùa.
“Yah!” Sooyoung hơi cáu
Một làn gió nhẹ từ đâu thổi tới, nó tinh nghịch làm bay những lọn tóc của Soo. Khiến cho đôi môi mỏng manh của Sooyeon càng thêm thuận lợi để bắt đầu làm việc. Cô hôn ngay lên má của Soo-một nụ hôn bất ngờ nhưng thật nhẹ nhàng.
“ Đừng tưởng chỉ cậu mới biết sến, tớ cũng không kém đâu. Vì tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều Soo ạ ~~. Hãy luôn đi cùng với tớ đến hết chặng đường phía trước nhé!” Sooyeon nói hai má cô ửng đỏ.
………Cả hai cùng lồng đôi tay của họ vào với nhau…
……………………………..
Một năm sau..
Xoãng! Tiếng đỗ vỡ hỗn độn của chiếc bình bông….
“ Cậu nói đi! Tại sao cậu lại trờ nên như vậy, cậu đã không còn là một Choi Sooyoung như lúc trước nữa, cậu trở nên lạnh nhạt và không còn quan tâm đến tớ… Tụi mình đang rất hạnh phúc với nhau mà Soo! Có phải…Có phải…….cậu…??” Sooyeon nói nghẹn ngào trong tiếng khóc, tim cô đau nhói, nó như sắp vỡ tung khi cô phải nặng lời với người mà cô rất mực yêu thương.
Soo vội ôm cô vào lòng như để xoa dịu đi sự tức giận đó,cô không muốn nhìn thấy Sooyeon khóc, cũng như không muốn làm tổn thương đến một cô gái mà Soo đã từng yêu, đã từng chăm sóc, đã từng lo lắng…
Nhưng Sooyeon đã cố gắng đẩy Soo ra khỏi cơ thể mình.
“ Có phải cậu đã không còn yêu tớ nữa?” Sooyeon cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang trực trào, cô cố tỏ ra thật mạnh mẽ.
….
….
“Phải vậy không?”… Sooyeon nói rồi mím chặt lấy môi.
“…………..”
“ Có phải vậy không, phải vậy không?CẬU TRẢ LỜI ĐI!! Sao cậu lại im lặng như vậy?????” Sooyeon nắm chặt tay đánh vào lòng ngực Soo,những cái đấm bởi đôi tay yếu ớt giờ đây như đang bùng nổ, cô vùng vẫy.
Soo chỉ biết đứng bất động chịu đựng, cô không thể nói ra những điều mà bấy lâu đã giấu trong lòng. Cô sợ sẽ càng làm cho cô gái đứng trước mặt mình lại thêm đau khổ gấp bội lần. Phải làm gì đây, cô phải làm như thế nào mới là đúng?? Đầu óc cô chỉ là một khoảng không vô hình……
Ánh mắt Soo đang ngấn lệ…….cô khóc thật rồi….khóc vì cảm thấy mình là một kẻ tội lỗi, một đứa hèn nhát,… Cô nhìn Sooyeon-cô gái đó mới đang thật sự đáng để tội nghiệp.
………
Sooyeon đã thiếp đi trong cơn xúc động tột cùng, cô chẳng còn thiết làm gì nữa, có lẽ bây giờ chỉ cần một vấn đề nhỏ bên ngoài tác động vào cũng làm cho Sooyeon cảm thấy bị tổn thương. Soo đã bế cô vào phòng và để cho cô ngủ say.
“Khi tỉnh lại mong cậu hãy quên hết mọi chuyện, mọi vấn đề giữa chúng ta.” Sooyoung thả hai tay vào túi cô đứng thả những dòng suy nghĩ của mình chung hòa vào làn gió bên khung cửa sổ. Cô quay người sang nhìn lại phía chiếc giường nơi Sooyeon đang nằm. Đôi mắt nhắm nghiền nhưng sâu thẳm bên trong là sự đau khổ tột cùng…..
Mắt Sooyoung nhòe đi, cô cảm thấy cả thân thể mình như đang có một thứ gì đó nặng hàng ngàn tấn đè lên người.
“ Tớ chỉ còn biết chọn con đường đó để tốt cho cả đôi ta..” Sooyoung lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.
“Khi cậu cầm lá thư này trên tay là lúc tớ đã đi thật xa cùng với Taeyeon. Sẽ không bao giờ để cho cậu gặp lại đươc tớ, vì vậy hãy yên tâm sống và quên hết quá khứ giữa chúng ta đi.
Sooyeon ak'! Tớ nhận ra rằng giữa chúng ta không có thứ gọi là tình yêu, vì tớ chỉ xem cậu như một đứa em gái. Taeyeon mới chính là người tớ thật sự yêu và muốn sống hết cả cuộc đời này với cô ấy. . Tớ xin lỗi, vì đã không nói với cậu sớm hơn, vì tớ sợ cậu sẽ đau lòng. Và tớ cũng không thể nói trực tiếp được với cậu, vì tớ sợ sẽ thấy cậu khóc….”
Sau khi đọc xong lá thư này tớ chỉ mong cậu ghét tớ thật nhiều vào, hãy xem tớ như món dưa chuột mà cậu sợ vậy. Tạm biệt!”
Sooyeon cầm lá thư trên tay, cô đã chẳng thể tin nỗi đâu là sự thật và đâu là ảo tưởng nữa. Cô chỉ muốn gào lên để xua tan đi nỗi tuyệt vọng, một cuộc sống giả dối mà bao lâu nay cô phải sống….Cô đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến khi cô chẳng còn cười được nữa, khóc đến khi trái tim cô đã hoàn toàn bị đóng băng……..
…………………….
“ Tớ sẽ luôn là bờ vai vững chắc để cậu dựa vào, là đôi tay ấm áp để cậu nắm lấy và bước đi cùng. Tớ hứa là suốt đời này tớ chỉ yêu một mình cậu thôi.”
……………….
“ Đừng khóc nữa baby!” Soo xoa đầu Sooyeon. “ Con mèo nhỏ ngoan của tớ, nào hãy dựa vào lòng tớ mà ngủ đi cưng!”…………….
…………Cậu đã làm cuộc đời tớ khép lại với bốn bức tường ….
End Flash back
“ Này cô Sooyeon, hôm nay cô có thể về sớm, vì phần kế hoạch mới tôi đã bàn giao lại cho anh Lee làm rồi.” Trường phòng Kang nói với Sooyeon.
“ Cám ơn anh, vậy tôi xin phép ra về” Sooyeon nói.
“ Ak' mà khoan đã, cô Jung có thể đi ăn bữa trưa cùng tôi không?” Trưởng phòng Kang nói đặt tay lên vai Sooyeon.
Sooyeon gạt tay của ông Kang……
Chap 3
“ Này cô Sooyeon, hôm nay cô có thể về sớm, vì phần kế hoạch mới tôi đã bàn giao lại cho anh Lee làm rồi.” Trường phòng Kang nói với Sooyeon.
“ Cám ơn anh, vậy tôi xin phép ra về” Sooyeon nói.
“ Ak' mà khoan đã, cô Jung có thể đi ăn bữa trưa cùng tôi không?” Trưởng phòng Kang nói đặt tay lên vai Sooyeon.
Sooyeon gạt tay của ông Kang “ Thành thật cám ơn anh, nhưng tôi không thể đi được. Vì tôi không cảm thấy hứng thú với việc đó.”…………… “ Tôi có thể về được chứ?”Sooyeon với vẻ mặt lạnh lùng.
“ Oh vâng! Cô về đi!” Ông Kang nói, nhúng vai và xua hai bàn tay của mình lên như thể không có chuyện gì cả.
Sooyeon bước đi bỏ lại một gương mặt đang tỏ ra thất vọng và có vẻ gì đó của sự bị quê.
Đã 1h trưa, cái nắng vẫn còn gây gắt bao phủ lấy toàn bộ thành phố Seoul. Sooyeon đón xe bus trở về nhà, trán cô đã lấm đầy mồ hôi vì phải đi bộ dưới cái nắng nóng vào mùa hè để đến được trạm xe bus.
Uể oải đẩy cánh cửa để bước vào nhà, mặc dù mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng xếp đôi giày cao gót của mình thật ngay ngắn đúng vị trí của nó. Cô định sẽ tiến thẳng đến phòng để thõa mãn cơn thèm ngủ của mình bởi sự mệt mỏi đang chiếm lấy toàn bộ thân thể . Nhưng Sooyeon đột nhiên dừng lại với thứ ánh sáng chói chang hắt vào từ phía cánh cửa số. Đôi mắt cô trợn trừng, như vẻ đã lâu rồi cô không thấy được ánh sáng từ vị trí đó. Ánh sáng của thiên nhiên, mùi hương của hoa lá. Một khu vườn đã từng chứa biết bao kỉ niệm đẹp đẽ của cô và người ấy. Người Sooyeon nhũn ra, cô đánh rơi chiếc cặp xách của mình xuống đất, khóe mắt dường như đang đỏ lên rõ rệt, nó sắp hoàn toàn trào ra và bắt đầu rơi tự do khỏi đôi mắt. Lại một lần nữa, tim cô như sắp vỡ tung khi mà hình ảnh người ấy cứ bám lấy cô…..
“A!! JESSICA!!!” Tiffany gọi lớn và đang từ từ chạy xuống khỏi cầu thang.
Hoảng hồn khi nghe tiếng của Fany, Sooyeon lau vội những giọt nước mắt đang trực trào trước khi Fany kịp đến.
“Jessica, là Jessica có phải không?” Fany nói điệu bộ như một người đang dò xét.
“Làm sao cô biết đó là tên của tôi??” Sooyeon nói, vờ cuối người xuống để nhặt chiếc cặp vừa rớt ban nãy.
“Vậy…. là đúng rồi!! Tớ sẽ…gọi cậu là Sica nhé!” Fany vừa nói vừa để ngón trỏ và ngón cái lên cằm ra dáng một cô gái thám tử, cô dò xét xung quanh Sica.
“À! Mà này! Cậu có thấy chậu bông tớ mới mua đặt ở phía bên ngoài cánh cửa sổ đó không? Fany quay người và chỉ tay về hướng cánh cửa.
Sica im lặng…………. cô gái với hướng mắt vô định.
“Tớ vừa mới mua nó ở cửa hàng” Fany cho hai tay vào túi quần, từ từ tiến về phía cửa sổ.
“……………”
“Cậu thấy nó có đẹp không nào?” Fany tiến lại gần hơn.
“………..” Vẫn không có tiếng trả lời.
“Yah! JESSICA!” Fany hơi cáu, quay lại phía sau nơi cô gái đứng. Nhưng cô chẳng thấy ai cả vì Sica đã bỏ lại cô và bước lặng lẽ vào phòng của mình từ lúc nào.
“ Đúng thật là…..” Fany biểu môi.
Sica bước ra khỏi phòng với khuôn mặt ngái ngủ của mình. Cô vừa mới đánh một giấc cho buổi trưa. Trời hè oi bức, Sica muốn tiến đến ngay cái tủ lạnh tìm cho mình một thứ gì đó để làm dịu cơn nóng này. Cô gái mở tủ lạnh…………chợt nhăn mặt, cau mày. Cô chạy một mạch lên thẳng phòng của Fany.
“Mở cửa!! Mở cửa mau!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Sica đập cửa phòng của Fany, cô hét lớn.
“ Có…có…chuyện gì vậy?” Fany cuống cuồng theo cô gái kia.
“ Cô làm gì với cái tủ lạnh của tôi đấy? Sica nói chống hai tay lên eo.
“ Chỉ là thức ăn thôi mà” Fany nói với vẻ mặt ngây ngô.
“ Cô định ăn nguyên một năm chắc, để trong đó không còn lấy một chỗ trống, kể cả ngăn đá mà cũng không tha nữa!.” Sica nói vẻ mặt vẫn giận dữ.
“ Hi.” Fany mím môi ngượng ngịu
“Tại….tại thấy tủ lạnh của cậu không có thứ gì, mà tính tớ thích thì mua nên có hơi quá tay rồi,”
“ Oh!! Vậy ra đây là tủ lạnh của cô hả???” Sica khoanh hai tay lại.
“Không! Không….” Fany lúng túng.
“ VẬY DÙ KHÔNG CÓ THỨ GÌ THÌ LÀM ƠN MẶC KỆ CÁI TỦ LẠNH CỦA TÔI ĐI!” Sica cao giọng.
“Mong…mong…. cậu bỏ qua.” Fany nói, cô lại giả làm mặt cún con.
……………………..
“ Cô… cccccô… làm cái quái gì vậy hả???” Sica nhìn chừng chừng vào Fany như một sinh vật lạ.
“Sorry, sorry, sorry, sorry… naekan…..naekan....... hay là… Im so sorry but I love you nê ka chin mờ” ( Sorry Sorry của Super Junior và bài Lies- Big Bang) Fany nhúng nhảy theo điệu nhạc. Cô bỗng dừng lại khi thấy sica đang ngây người.
“ Xin lỗi kiểu này hơi mạnh bạo quá, vậy thì nhẹ nhàng hơn vậy”
“ *Im sorry…..So sorry……*”. Cô tiếp tục với màn xin lỗi, lần này fany diễn tả một cách đầy nội tâm.
* Bài I love you của Taeyeon
Lúc này Sica chỉ biết đứng trợn tròn mắt và miệng há hốc nhìn cô gái kia đang làm những điều kì lạ.
Sica nuốt nước bọt, cô ra khỏi phòng với vẻ mặt ngơ ngác và sự sợ hãi.
“OMG! Chưa bao giờ gặp ai như con người này, chẳng những không sợ mình mà còn làm cho mình phát hoảng lên.” Sica lẩm bẩm.
Cô mở tủ lạnh và quơ đại một chai nước ép được Fany mua về, Sica bước vào phòng của mình.
“ Hay mà……. Sao lại tỏ thái độ như vậy chứ? Hazzz!!” fany đóng cửa phòng.
“ Yah! Cậu đừng bao giờ nhảy cho ai coi nhé, nó không hợp với cậu đâu!” Fany nhớ lại câu nói của cô bạn mình khi còn ở LA.
“ CHẾT THẬT!”…. “ Thảo nào!!!” A.sss!! Fanny bụm miệng lại.
“ Otoke~~, Phải làm sao đây?? Mặt mũi nào mà còn dám gặp người ta nữa, cô ấy chắc sẽ nôn mất khi nhớ lại những điều ban nãy.” Cô lo lắng đi đi lại lại trong phòng. “Hơ!!!!!!!!!!”
…………..
Sáng hôm sau.
Tiffany bước ra khỏi phòng, cô cố gắng dò xét dưới nhà trước khi bước xuống để lấy một vài thứ để ăn sáng. Không thấy động tĩnh gì, cô nghĩ rằng cô gái kia chắc còn đang ngủ. Nhanh như sóc fany đã đến gần cái bậc cuối cùng của cầu thang. Nhưng cô bỗng hoảng hồn dừng lại vì tiếng mở cửa từ phòng của sica vang lên như lấy đi toàn bộ thể xác cô. Lúc này, cũng chẳng thể “quay đầu là bờ” nữa, cô nhăn mặt khẽ thở dài. Fany ngồi xuống tại chỗ, cố ẩn người sao cho cô gái kia đừng thấy, lấy chiếc áo khoác che đi cái khuôn mặt đang ngượng đỏ như quả cà chua của mình, nhưng đôi mắt vẫn tò mò theo dõi hành động của cô gái kia.
Sica ra khỏi phòng và ngoác miệng ngáp một hơi dài, cô vương vai như lấy lại tinh thần. Fany- người ở vị trí có phần cao hơn một chút cười nhếch mép, “ A.ss! xem kìa, ngủ như vậy mà còn ngáp nữa, thật là xấu ko còn lời nào để nói, haha!”. Sica mở tủ lanh, cô lấy một chai nước ép như hôm qua, hình như cái thức uống đó đã làm cô cảm thấy thích thú. Cô đưa chai lên miệng rồi tu một nốc thật tự nhiên. Đôi mắt sica liếc láo liên trong khi uống. Nó chợt phát hiện ra cái gì đó to lớn ở phía cầu thang, nó dừng lại và nhìn thật kĩ thứ đó. Vật đó đang cựa ngoạy……..
Sica bỗng phun toẹt ra hết thức uống mà cô đang uống trong miệng.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa!!!!!!!!!...... MAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!” Sica la toáng lên làm lây động cả một góc sân, mấy chú chim non ngoài cây nghe tiếng động lạ liền vỗ cánh bay mất. Tiffany cũng hoảng hốt theo sica, cô lấy tay bịt lỗ tai mình lại và phát hoảng việc mình bị bắt gặp nên cũng la lên. “á á á á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!!!”. Lần này cô cấm đầu chạy như bay lên phòng mình. Sica cũng đã chui tọt vào phòng trước Fany 1 giây.
“Ma…Ma, làm j có ma ở đây chứ.” Sica thở hổn hển, cô cố chấn an lại mình…..
“Không! Là cô ta, lại là cô ta…. lúc nãy mình hơi hoa mắt nên đã nhìn lầm, choy ạ!! Sao khi không lại đi ngồi lù lù ở đó làm j ko bik nữa, rõ là!!.. làm mình tim đến chết mất.”
“Chết!! trễ giờ làm mất rồi!!” Sica lại hốt hoảng khi nhìn lại đồng hồ trên tay.
Gấp rút thay đồ, cô chạy một mạch ra cửa chính, bỗng dừng lại.
“ Lỡ trễ rồi, ko lẽ cứ vậy mà đi bỏ nhà như vậy!!” Sica lại quay trở lên lầu tiến đến phòng của Tiffany. Cô vẫn còn một chút rùng mình khi bước lên những bậc thang. Đứng trước cửa phòng, Sica gõ cửa.
“Cộc! Cộc!”
………..
…………phù!
Chỉ có tiếng thở vang lên trong phòng đáp trả.
“Yah!! Tiffany Hwang! Có nghe tôi nói không hả???” Sica hét lớn.
………..
…………..
“ Tôi phải đi làm, ổ khóa của nhà bị hư rồi không thể khóa được nên bây giờ cô phải xuống dưới trông nhà, làm ơn đừng ở trên đây mãi thế ăn trộm vô nhà…… sẽ giết cô đấy!!!” Sica nhấn mạnh 4 từ cuối để hù dọa Fany.
“ Yah!! Cô không nghe hả?”
“Ya…” Fany mở nhẹ cánh cửa phòng của mình cắt ngang lời Sica. Còn Sica nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Fany.Cô quay lưng lại bước xuống lầu kèm với nụ cười nhoẻn miệng.
“ Này!! Ra đây đóng cổng dùm tôi đi chứ! Đứng đó làm gì?” Sica thúc giục.
Fany bẽng lẽng làm theo như một con cún, cô chẳng dám ngước mặt lên nhìn lấy cô gái kia một cái. Sica bước đi được 3 bước cô quay đầu lại về phía cánh cổng như kiểm tra rằng Fany đã đóng nó. Nhưng Sica chợt thấy ánh mắt cô gái kia đang nhìn mình rồi như bị bắt gặp cô gái ấy lúi húi làm tiếp công việc của mình. Ánh nắng mặt trời vô tình rọi qua khuôn mặt của Fany, làm cho đôi má ửng hồng thêm rạng rỡ, mái tóc vàng óng cũng long lanh theo từng tia nắng. Điều đó thật sự đang làm cho đôi mắt Sica không thể rời đi, dù chỉ là một cái chớp mắt. Cô giật mình khi tiếng của một chiếc xe vừa thắng gấp “Két!”.
“ YAH! Cô gái kia, sao lại đứng giữa đường như thế hả? Muốn tự tử thì lại chỗ khác đừng làm ảnh hưởng đến người khác chứ?” Người đàn ông giận giữ quát.
“ Xin lỗi, xin lỗi ạ!!” Sica cuối đầu lễ phép.
Đợi cho người đàn ông đi khỏi, Sica quay lại phía cánh cổng, cô thấy cô gái kia đang che miệng cười tủm tỉm.
“ Cười gì hả? Vui lắm sao?” Sica lia Fany
“ Vui!!! Hahaha” Fany đùa cợt vs Sica, rồi cô vội chạy vào nhà để tránh ánh nhìn của cô gái kia.
“YAH!!!” Sica vọng theo vs khuôn mặt giận dữ.
“Đã 10h hơn rồi sao cô ấy vẫn chưa về nhỉ?” Fany liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
“ Lẽ nào do mình chọc giận cậu ấy hồi sáng, nên đi bụi luôn rồi” cô đưa ngón tay vô miệng như một thói quen.
“Không đâu, cậu ta cũng biết suy nghĩ lắm chứ bộ” Fany lắc lắc quả đầu.
“ Haha, cũng buồn cười thật, nhìn cái quái gì xe đến mà lại không nghe thấy” Cô bụm miệng cười khoái chí.
Vừa lúc đó.
“ Mở cửa……Mở cửa cho tôi!!!!”
Fany giật bắn người khi đang nghĩ vẫn vơ về Jessica.
“ Có tiếng ai đó? Hình như là Sica đã về” Fany vui mừng chạy ra ngoài.
Nhưng trước khi mở cổng cô hoàn toàn chẳng thấy một ai ngoài tiếng cho sủa bên nhà hàng xóm. Fany cảm thấy lạnh ở sống lưng, nhưng cô vẫn cố gắng nhìn thật kĩ mọi hướng xung quanh mình. Rồi cô dang rộng cánh cửa.
“Khoan đã! Lỡ như là ăn trộm thì sao??” Fany đóng cánh cổng lại, cô nhớ đến lời hù dọa của Sica ban sáng. Chạy vội vàng vào nhà, cô đóng tất cả các cánh cửa đang mở, bật hết tất cả các bóng đèn sáng trong nhà, không ngoại trừ nhà WC. Ngoài kia chó vẫn sủa, nhưng không nghe thấy tiếng người gọi nữa.
“ Có…đúng…..đug…thật là ăn trộm ko??” Fany người đang run lên theo từng nhịp đập của tim. Cô mở tủ lạnh lấy một chai nước ép để uống nhằm xua đi sự sợ hãi.
“ KHÔNG ĐƯỢC!” Fany để mạnh chai nước xuống bàn làm nước bắn ra tung tóe.
“ Ối!! Thôi chết cái áo của mình. Otoke~~” Cô cọ cọ phần áo bị dính nước ép vào nhau.
“ A.sss.ss!! Mặc kệ!” khoanh tay lên ngực, Fany lại lẩm bẩm. “ Mình ko việc gì phải sợ, ăn trộm ư??”
Cô búng tay. “ Đã có cách rồi”
Lúi húi tìm vật gì đó trong nhà, rồi tiến từ từ ra cánh cổng. Từng bước đi của Fany mới thật nhẹ nhàng, không gian hai bên im lặng hẳn, tiếng chó sủa đã ngưng lại từ lúc nào. Cô dùng tay phải mở cánh cổng, tay còn lại cầm một cây lao nhà thật dài. Cô cho đầu mình ra trước để xem xét tình hình, rồi một bàn chân dần được bước ra hẳn. Một cái gì đó lạnh lạnh nắm lấy cổ chân cô.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!” Fany quăng véo cái thứ mà cô đang cầm trên tay bay mất.
“ Buông ra!! Buông tôi ra!!! Aaaaaa…… buông…..bu…” Fany nhắm tít cả mắt cô vùng vẫy hết mức có thể rồi chợt nhận ra cổ chân cô đã trở lại trạng thái bình thường từ lúc nào. Fany hướng đầu xuống phía dưới, người cô lúc này như đóng băng. Mắt Fany cố gắng mở ra để xem thử đó là gì mà lại khiến mình sợ đến thế.
“ aaaaaaaaaaaaa!!! Là Sica ư!!!!!!!
“ Sao thế này?? Sao cậu lại ngồi ở đó??” Fany bước nhanh về phía Sica.
“ EO! Cậu uống rượu đấy ak'?...” Fany bịt mũi lại.
“Yah!! Cậu định không vào nhà hả?” Fany lây người Sica.
Cô gái vẫn bất động ngồi dựa vào phía góc tường. Hình như Sica đã thiếp đi từ lúc Fany đến gần cô, có lẽ cô đã không còn biết gì nữa. Fany dìu cô gái ấy vào một cách khó khăn.
“ Thật là!!! Toàn mùi rượu, chắc mình chết mất!!” Cô thả Sica xuống ghế sofa, rồi Fany cũng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
“ Cái con người này làm mình sợ đến chết mất” Fany thở phù.
“ Soo…young! Soo.. đừng bỏ tớ!!”
“ Lại còn nói mớ nữa ak'!! haha” Fany cười tít cả mắt.
Cô đứng dậy khỏi chỗ mình đang ngồi, tiến đến gần chỗ Sica đang nằm. Một giọt nước mắt đang rơi ra từ khóe mắt đã nhắm nghiền của Sica. “ Đừng bỏ tớ!!.. Soo ơi!!”
“ Gì vậy chứ, khóc ư?” Fany cau mày nhìn Sica. Rồi ánh mắt cô cứ thế nhìn vào con người ấy trong một khoảng không gian im ắng hiếm hoi.
Đây không phải là lần đầu cô thấy một người khóc, chỉ có điều không hiểu sao khuôn mặt ấy lại làm cho Tiffany cảm thấy vô cùng tò mò.
Cô cuối gần sát mặt cô gái ấy, quệt một giọt nước mắt của Sica lên đầu ngón tay.
Fany đưa lên gần mũi mình.
“ Ầy!! Mình điên ak', khi không lại đi kiểm nghiệm nước mắt của người ta” Fany như lấy lại được trạng thái tỉnh táo.
“Nhưng mà cậu ấy say ngủ rồi, chắc là không biết gì đâu” Những ý nghĩ đen tối bao trùm lấy đầu Fany. “ keke!!! CẬU!!!!!” cô lia mắt nhìn thẳng vào cô gái đang bất động.
“ Da dẻ cậu sao mỏng thể này??? Hí hí” Fany nựng mặt Sica. Ngón tay tiếp tục mân mê xuống làn môi.
“ Í, sao môi cũng mỏng dữ vậy!!!” Fany cuối gần hơn nữa để đôi mắt mình thõa mãn chí tò mò.
Bỗng Fany nhận ra môi mình chỉ còn vài milimet nữa là chạm phải môi Sica, định sẽ ngước lên nhưng đã không còn kịp mất rồi, Fany bị cánh tay Sica níu lấy ghì chặt lại và toàn bộ thân thể Fany lúc này…… đã hoàn toàn nằm phía trên Sica. Điều không thể phủ nhận rằng là môi của cả hai đã chạm nhau.
“ Cô….co…!! Làm cái quái gì vậy hả??” Sica xô fany ra xa, cô ngồi bật dậy.
Fany người dường như cũng không biết mình đã làm điều gì, khuôn mặt đờ ra ngồi im bất động.
“ Cô vừa mới phun…… gì vào miệng tôi vậy hả???” Sica dùng tay lao mép miệng, cô cau mày khó chịu bởi cái thứ chất lỏng nhựa nhựa đang mắc trong miệng cô.
“ A.sss.ss!! Ôi trời! Thật là dơ bẩn.” Sica đứng phắt dậy tiến về phía nhà WC.
Fany chạy vội lên lầu khi Sica vừa đi khỏi, cô vừa chạy vừa khóc, nước mắt cứ dàn dụa. Sica nghe tiếng chạy cô quay lưng nhìn về phía Fany.
“Khóc ư?'” Sica nhìn theo.
………..
………………………..
“ Thật là một tên chẳng ra gì…..oa….oaaaa!!! Đồ đê tiện!! Chết tiệt, đồ biến thái!! oa….oaaaa!!!” Fany khóc miệng liên tục nguyền rủa tên đáng ghét đã cướp đi nụ hôn đầu của mình.
“ oaa…, miệng toàn là những thứ rượu kinh tởm!!! Đã vậy còn không chịu buông mình ra nữa. Đồ cố tình!!! oaaaaaaaaaaaaaaa…………..!! Còn gì là nụ hôn đầu đẹp đẽ nữa!!!!!!!!!!!!! ………
Giọng Fany thút thít trong phòng đã làm con người phía bên ngoài phải giật mình động lòng. Sica chậm rãi bước về phòng mình, vừa đi cô vừa cười thì thầm.
Chap 4
Sáng hôm ấy bầu trời nắng ấm lạ thường. Một điều càng khác thường hơn nữa đến nỗi……….. cứ ngỡ hôm nay Trái Đất sẽ bị diệt vong là Jessica Jung thức dậy rất sớm, trước cả khi Mặt Trời mọc. Thật sự là cô chẳng cảm thấy khó khăn cho việc bất thường như thế này. Có một thứ gì đó đã thôi thúc trái tim lẫn thể xác cô làm điều đó.
Flasback.
Jessica mở tủ lạnh lấy cho mình một chai nước ép mà cô thích sau khi đi từ phòng Fany xuống. Môi cô không tài nào khép lại được khi mà bộ não cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi lại cười khì một mình..
“ Nụ hôn đầu ư?” Sica mân mê môi mình.
“ Mình là đồ tồi…. ha ha ha ha” Cô cười run người.
“ Mình đang làm gì thế này??” Sica bỗng khép chặt miệng. “ Không lẽ, đã phải lòng…………… Omo!!” ……….Đôi má chợt ửng hồng….
Suốt đêm đó, cô gái nhỏ tóc vàng không thể nào chợp mắt được với những dòng suy nghĩ lẫn lộn và hình ảnh Fany luôn ẩn hiện trong đầu cô.
End flash back.
Cười một nụ cười rộng đến mang tai trước gió, Sica hăm hở bắt đầu kế hoạch của mình.
Để hứng thú cho công việc, cô mở tất cả các màng và cửa sổ đã bị đóng suốt một năm trời.
“Phù!” Sica lau những giọt mồ hôi trên trán, cô tiếp tục với cái giẻ lau đang bỏ dỡ trên những bậc cầu thang. Thi thoảng đôi mắt lại liếc nhìn lên cửa phòng Fany với một hy vọng cô gái ấy sẽ mở cửa và nhìn thấy những hành động mà Sica đang làm. Nhưng thật kì lạ làm sao, bầu trời đã có vài tia nắng ấm len lỏi qua khung cửa sổ và Sica thì đã hoàn thành xong các bậc cuối cùng của cầu thang, mà vẫn không thấy cánh cửa ấy hé mở. Lòng cô chợt nóng lên, đầu óc với một mớ suy nghĩ hỗn độn……..
“Chắc không có chuyện gì đâu” Cô tự chấn an mình.
Cô lại nhìn lên cánh cửa phòng ấy lần nữa…….
“ …….Nếu vậy sẽ phá giấc ngủ của cô ấy mất” Sica nghĩ.
…..
……………………….
Nhưng hình như không thể chịu đựng được nữa, nôn nao, vội vàng như một đứa trẻ khi muốn thấy ngay quà của mình, Sica lại chạy lên trước cửa phòng Fany. Cô hít một hơi dài với nụ cười trên môi, bạo dạng gõ cửa.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Jessica POV
“Cộc! Cộc! Cộc!” chỉ gõ có 3 tiếng mà sao tim cứ như đập 3000 lần vậy.
Tôi đứng chờ phản ứng vang lên trong phòng mới có 5 giây mà ngỡ đã trôi qua 5 tiếng đồng hồ.
Thật sự không thể kiên nhẫn được nữa, tim tôi như thúc giục mình hãy tự mở cửa nhanh đi.
“ Fany ak', Fany!” Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, miệng gọi nho nhỏ tên của cô gái.
Căn phòng xung quanh im ắng hẳn, chỉ có tiếng thở có vẻ như thật nặng nề được phát ra từ cô gái trên chiếc giường phía trước mặt tôi. Tôi nhẹ nhàng định bước ra để tránh làm phiền, nhưng hình như điều này không hoàn toàn bình thường và vô cùng kì lạ. Tôi quay lại và tiến gần đễn chỗ cô gái ấy.
Chợt nhìn thấy rõ trán Fany đang lấm tấm mồ hôi hột, tôi ngồi lên chiếc giường khẽ chạm phải chiếc chăn còn đang tỏa ra hơi ấm từ cơ thể cô gái nhỏ, tôi vội sờ tay lên trán cô gái để kiểm tra xem như thế nào.
“ Nóng!!! …. Sốt cao quá”. Sửng người, vẻ mặt tôi biến sắc.
Không nghĩ ngợi gì thêm tôi lập tức gọi bác sĩ đến khám ngay cho Fany. Rút chiếc điện thoại ra bây giờ dường như rất khó, tôi cứ cuống cả lên. Đã cầm được trên tay rồi mà phải mất mấy phút tôi mới bấm được số điện thoại của vị bác sĩ mà tôi quen……….
……………………………..
…………………………………..…………………………………
……….
Ngồi chờ thấp thỏm trên chiếc ghế gỗ ở phòng Fany để bác sĩ khám bệnh, cuối cùng tôi cũng được nghe kết quả. Cô ấy lúc này đang bắt đầu cuộn tròn người lại vào chăn sao màng hỏi han về bệnh tình trong khi khám. Nhưng tôi vẫn chưa an lòng vì vẫn đợi câu trả lời từ vị bác sĩ kia.
“ Chỉ là sốt nhẹ và do một số việc khiến cô ấy bị sốc thôi, cháu ko cần phải lo, chỉ cần uống thuốc vài ngày là hết.” Bác sĩ có một khuôn mặt nhân từ ôn tồn đáp.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cũng đón được rằng chỉ là sốt nhẹ nhưng không hiểu sao mình cứ lo sợ như một người sắp sửa ra đi không bằng.
“ Vâng ạ! Cháu cám ơn bác!” Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của ông ấy.
Tiến lại gần nhìn Fany một lần nữa rồi mời bác ấy xuống dùng trà.
“ Ak' mà cô ấy là gì của cháu thế? Sao ta chưa từng thấy nó trước đây?” Bác ấy nhâm nhi tách trà rồi lên tiếng hỏi tôi.
Tôi chợt đỏ mặt lúng túng đáp “ dạ…da.. chỉ là người bạn thuê phòng của cháu thôi ạ?”
“ Um.. Theo ta nghĩ thì sự việc không đơn giản thế” Ông ta nói và cười mỉa mai về phía tôi.
Tôi chỉ cuối gầm mặt cười trừ với đôi má đang nóng đến mức như muốn bệnh theo Fany, tay không ngừng ngọ nguậy chiếc muỗng.
“ Ta biết cháu đã trải qua những tháng ngày đau khổ khi đánh mất cô gái kia” Ông nói rồi im lặng một hồi….
….
“ Vâng!” Tôi chỉ đáp lại cho màng im lặng của ông ấy.
End Pov
“ Vâng!” Sica đáp lại cho màng im lặng của ông ấy.
Chợt ông ta cười lớn một tràng làm cho Sica giật mình “ Vâng gì mà vâng hả cháu gái của ta. Tốt quá rồi, hãy nắm chặt cô bé ở trên kia đi nhé, ta có linh cảm cô bé đó như nguồn ánh sáng Mặt Trời được đem đến riêng cho cháu đó.”
Lúc này, mặt Sica cứ như hiện lên hẳn hai chữ “ Cà Chua” vậy. “ Vâng ạ! Cháu….cháu….ak' bác có muốn dùng thêm trà không ạ?” Sica nói lãng đi.
Vị bác sĩ lúc này đứng lên kéo ngay ngắn lại chiếc áo đồng phục trắng “ Không cần đâu, ta có hẹn với bệnh nhân khác rồi.”
“ Vậy bác….”
“ Uk… ta phải đi. Rãnh rồi ta sẽ lại đến uống trà của cháu, nó ngon đấy.” Ông cười hiền từ.
“ Vâng! Cảm ơn bác” Sica cuối đầu.
Cho đến khi ông bác sĩ rời khỏi nhà, trong đầu Sica chỉ hiện lên hai chữ là “ Phòng của Fany”. Cô chạy tức tốc lên để xem cô gái nhỏ ấy như thế nào rồi.
Lấy cái khăn trắng trên trán của Fany xuống để Sica có thể kiểm tra nó có còn nóng như lúc nãy không. Thật ra thì chỉ mới đây làm sao mà giảm được, nhưng cô cũng đã đỡ lo hơn phần nào. Cô ngồi ngay cạnh Fany nhỏ bé……
………………….
………………..
………………………
……………
.im lặng nhìn vào gương mặt đang nhắm nghiền mắt …………..
……………
…………………….
…………………………
hí…. Sica cười …==! Dường như cô cảm thấy lòng mình đang trở nên hạnh phúc kì lạ, một điều đã mất đi đã từ lâu lắm rồi.
“ Mau khỏi bệnh nhé cô bé!!”
Chap 5 ( cuối)
Thường khi bị bệnh nếu ở nhà Tiffany sẽ có umma của mình chăm sóc từng chút một. Còn bây giờ cô chỉ có một thân một mình ở Hàn Quốc không ai nương tựa, mà từ hồi nhỏ cô đã được mọi người cưng chiều vì là bé út trong nhà. Nhưng thật sự là không cần phải lo lắng một điều gì nữa vào hiện tại, bởi vì những công chuyện như đúc cháo, giặc đồ, lo thuốc……cho người bệnh Fany đã có Jessica đảm nhận tất cả. Cô gái ấy làm mọi thứ để cho Fany an tâm dưỡng bệnh, kể cả việc thay đồ Jessica cũng làm. Nhưng muốn làm là một chuyện còn không cho là một chuyện.
FlasBack.
“ Cậu muốn thay đồ hả, để tớ giúp cho.” Sica mặt tỉnh như ruồi đụng vào áo của Fany.
“ Cậu định làm gì hả?” Tiffany đang đưa con mắt viên đạn của mình vào Sica.
Cô gái kia lập tức nhận ra hành vi của mình vừa rồi quả thật không có suy nghĩ, chỉ là cô chỉ muốn được làm tất cả cho đứa trẻ đó thôi, cô đâu có ý xấu….. và Sica đỏ mặt quay đi.
“ Ak' không, cậu tự thay đi, tớ ra ngoài đây.”
Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc Tiffany bật cười tủm tỉm
. Mặt cô cũng đang ửng hồng.
End Flasback.
Vào một buổi sáng đẹp trời của thành phố Seoul, …..
Tại căn nhà của Jessica Jung, trong căn phòng đầy màu hồng có một cô bé nghiện màu hồng, đang nằm trên giường nhắm mở đôi mắt cười của mình thấp thỏm chờ đợi một người lên đánh thức. Nhưng hôm nay có lẽ cô gái ấy đã không xuất hiện, vì một lý do gì đó….
Fany đành lật đật mệt mỏi ngồi dậy. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ngừng ở ngay chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Một tờ giấy màu vàng nhỏ được chèn ở dưới một lọ hoa. Cô vội rút tờ giấy để xem.
“ Là lời nhắn của Sica!”
Tiffany POV.
“ Chào buổi sáng Pink Baby!
…..” đọc tới đây người tôi nổi lên hàng ngàn cái gai óc. Con người lạnh lùng mà tôi biết cũng sến như vậy sao. @@!! Nhưng là con gái mà ai không thik như vậy.
“ Hôm nay tớ phải đi công tác rồi, cậu cũng đang khỏe dần nên tớ cũng không cần lo lắng nhiều nữa. Tớ có nấu sẵn cháo nấm ở dưới nhà bếp. Nhiệm vụ của cậu là phải ăn đủ và uống thuốc đúng giờ, nếu không làm theo là tớ sẽ cho Pink Baby thấy Sica effect đấy nhé!!!
Tớ nhớ cậu! Mau khỏi bệnh để cùng…với tớ nhé!”
Tôi cười hí hửng sao khi đọc xong giấy nhắn của Sica. “Gì chứ, tớ mà sợ Sica effect ak'?? Nhưng mà mình cũng không muốn thấy cậu ấy lại trở về như xưa đâu.”
Flasback.
Tiffany chạy vội vào nhà trước cái lia của Sica vào ban sáng ( sau sự cố việc Sica bị một người chạy xe ngoài đường mắng do Sica cứ nhìn đâu đâu) Cô mở tủ lạnh lấy một cái bánh sanwich cho mình. Miệng nhâm nhi miếng bánh, cô bước thêm vài bước nữa là đến phòng của Sica. Đôi mắt cười dò xét ngang dọc.
“ My Bedroom” Fany đọc dòng chữ trên cánh cửa. Bỗng cô trố mắt nhìn phía nắm xoay của cửa bị hở ra một khoảng. Tim Fany đột nhiên cũng đập liên hồi……….
“ keke, cậu ấy đã đi rồi…. chỉ là tớ vô tình thấy thôi mà………chỉ là tớ muốn tò mò xem phòng cậu có màu gì thôi …………” Hàng ngàn câu trả lời biện hộ của Fany cứ tuôn ra.
“Thôi thì cứ vào hahahahahaha…..”
Cô từ từ xoay nấm đấm cửa tiến vào. Đập ngay trước mắt Fany là căn phòng cũng toàn màu hồng và cũng gọn gàng ngăn nắp như phòng của cô vậy. Nhưng từ lúc vào cho đến giờ Tiffany cảm thấy căn phòng này có cái gì đó thật lạnh lẽo, cứ làm cô rùng mình. Mà cũng phải mái lạnh còn chưa tắt lấy gì mà không lạnh.
“ Cái con người này cũng hậu đậu hết sức, quên đóng cửa phòng, quên tắt cả máy lạnh. Chẳng biết tiết kiệm là gì………………………….
Í mà mình cũng vậy” Fany bụm miệng cười hí hửng……………………….
“Phạch” Tay Fany vừa quơ đụng một vật gì đó khiến nó rơi xuống đất tạo thành tiếng động nhẹ, nhưng cũng đủ làm Fany phải sửng sốt trong vài giây. Căn phòng trở nên im lặng như lúc ban đầu.
1…2…..3…..4, Fany nhặt quyển sổ lên, cô tò mò xem xét từng chi tiết một. Đó là một quyển sổ nhỏ nhỏ xinh xinh có màu hồng nhạt. Cách trang trí ngoài bìa không rõ hình thù, nhưng lại rất thu hút ánh nhìn.
“ Lại màu hồng, bộ cậu ấy định cạnh tranh với mình chắc!” Fany cau mày.
Cô tiếp tục mở ra trang đầu tiên, một hàng chữ tiếng Anh được viết rất đẹp ở giữa mặt giấy: “ Now or never.” Câu nói đó có vẻ như người viết nó đã từng đặt quyết tâm rất cao cho những mơ ước của mình. Fany lại thản nhiên lật tiếp trang kế. Lần này mặt giấy có nhiều chữ hơn, cũng toàn là tiếng Anh.
“ ngày 22 tháng 8 năm…
Mình đã trãi qua 4 năm vất vả và có nhiều kỉ niệm nhất vào cấp hai. Nhưng 3 năm cuối chắc sẽ thú vị hơn nữa đây…..!! Jessica Jung này sẽ vượt qua thôi.”
Đọc tới đây, Fany vội đóng cuốn sổ lại, tim cô đập liên hồi. “ là….là…. Nhật Ký sao???”
Mắt cô láo liên một dọc khắp căn phòng, vẫn là những đồ vật đứng yên tĩnh lặng, cánh cửa ra vào vẫn bất động để hở, máy lạnh vẫn nhè nhẹ phà hơi ra. Fany lại quay về với cuốn sổ trên bàn. Cô vờ nheo nheo mắt với tay lấy nó, rồi nhằm đại một trang cứ thế mà mở. “ Chỉ một chút thôi mà,…… chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi, tảng băng ạ!”
“ Ngày 18 tháng 4 năm 2011
Sinh nhật cô đơn. Không người thân, không tiếng nói, chỉ là bốn bức tường với những giọt nước mắt đang rơi trên má…….. Làm sao khi tớ quá nhớ cậu đây Sooyoung???”
“ Là cái tên này, là Sooyoung….. chẳng lẽ…..”
Cô lật lại một hai trang trước để thõa mãn sự tò mò đang lên đến tột độ. Fany đọc, dường như cô đọc rất say mê, ánh mắt nghiêm túc xoáy sâu vào từng nét chữ đang uốn cong như khiêu khích cô. …………..
“ Ngày 9 tháng 9 năm 2009
Tớ tình cờ gặp cậu trên một chuyến xe buýt, cậu đã làm tớ mê tít…..”
“ Ngày 9 tháng 3 năm 2010
Tớ thấy cậu đi với một cô gái khác, mọi chuyện sẽ bình thường nếu như cậu không tỏ vẻ thân mật với cô gái ấy. Nhưng tớ đã cố gắng xem như mình chưa bao giờ biết chuyện gì xảy ra vào hôm đó, vì tớ……yêu cậu…. Tớ đã cố kìm nén……”
Ngày tháng năm
Và cuối cùng cậu đã ra đi để lựa chọn cô gái ấy mà không phải là tớ. Tất cả đến với tớ như một cơn mưa lạnh ập vào, tớ vẫn không thể nào tin được đó là sự thật……….
Một cuộc gặp gờ như được sắp đặt …………….cho đến một cuộc chia tay không thể lường trước……………..Tiffany đọc cho đến khi nước mắt cô không thể kìm chế được nữa. Cô khóc ngon lành, giống như vừa được xem một bộ phim tình cảm ngắn. Lật đật để cuốn Nhật ký ngay chỗ cũ, rồi thẩng thờ lên phòng, trong đầu cô lúc đó không phải là một khoảng không vô hình mà toàn là hình ảnh Sica – một cô gái đã quá khờ dại yêu một người mà không yêu mình. Cô cảm thấy xót thương cho cô gái nhỏ….. Nước mắt cô vẫn còn đọng lại trên hàng mi, mặc dù nó không trào ra nữa. Tự nhiên cô cảm thấy mình như muốn gặp Sica ngay tức khắc……..muốn làm điều gì đó cho cô gái ấy…………
Và từ hôm đó cho đến khi Tiffany bị bệnh, cô không có cơ hội để nói chuyện nhiều với Jessica. Cô gái ấy vẫn hằng ngày chăm sóc cho Fany. Nhưng mỗi lần đúc cháo cho Fany ăn xong thì Fany lại mệt vì say thuốc và thiếp đi ngay, không thể nào gượng dạy được.
Đêm đó, sau khi ăn xong, Fany cũng chui vào chăn và nhắm mắt ngủ như thường ngày, cô chỉ biết nói cám ơn và cầu mong cho mình mau hết bệnh để có thể bù lại cho Sica. Còn Jessica vẫn loay hoay bên phòng Fany. Cô đợi cho Fany hoàn toàn ngủ say để có thể ngắm đôi mắt cười khi nhắm lại và hình như Jessica đã làm điều này kể từ ngày Fany bị bệnh. Ngoài trời tối hôm đó, mưa rơi lất phất, se se lạnh, trong căn phòng màu hồng rộng, chỉ có hai con người nhưng không khí ấm áp bao trùm một cách lạ lùng. Jessica nhìn sâu vào gương mặt ngây ngô đang ngủ, cô nắm lấy bàn tay thon thả đang bất động.
“ Tiffany ak'………………………………,
tớ xin lỗi………………………………………… vì đã đối xử không tốt với cậu lúc ban đầu. Chỉ vì tớ có nỗi khổ riêng,……………………. Vì….. bây giờ………………… tớ nhận ra cậu rất quan trọng với tớ, nên tớ mong cậu hãy mau chóng hết bệnh nhé …………
Cậu đã đem đến cho tớ những niềm vui nho nhỏ hằng ngày……..Nhưng tớ thật ngu ngốc vì cho đến giờ mới nhận ra. Từ khi cậu đến đây, tảng băng trong người tớ đã dần tan đi hẳn, cậu có biết không, Fany?? ……………….
Jessica vẫn nhìn sâu vào gương mặt ấy……………………………..
“ Tớ biết chứ, tại vì tớ rất dễ thương mà!” Fany siết chặt đôi bàn tay của Sica làm cho cô gái đang ngồi hoảng hồn.
“ Cậu….cậ…. chưa ngủ hả? Sica vội rút lại đôi tay của mình, cô bối rối, tim cô như đang chạy loạn xạ.
“ Tớ định sẽ chìm vào giấc mơ nhưng lại bị cậu lôi ra đấy chứ”
Tiffany từ từ ngồi dậy.
“ Tớ…to….” Sica chỉ biết ấp úng.
“ Tớ cũng đỡ nhiều rồi. Cám ơn cậu nhé, baby!” Fany lại nở nụ cười không thấy tổ quốc. Rồi cô vội tiếp lời không để Jessica ngượng ngùng.
“ Mấy ngày vừa rồi, cậu làm tớ cảm động vô cùng.” Fany vừa nói vừa ôm lấy tấm lưng gầy của Jessica làm cho toàn thân cô gái ấy nóng như lửa đốt.
“To…tớ…”
Fany lại cười một cái nữa trước mặt Sica. Cô đang làm cho con người trước mặt mình sắp gục ngã vì những hành động đó.
“ Sica ak'! Tớ biết cậu đã trải qua những ngày tháng đau khổ rất nhiều. Cho nên cậu mới trở thành một con người khác hoàn toàn. Nhưng tớ nhận thấy trong những lúc tớ bị bệnh, cậu không phải là con người khác đó, mà cậu chính là cậu……có phải không?” Fany thể hiện gương mặt như cầu xin.
Sica mỉm cười. “ Uk, trước đây tớ là một cô gái luôn mỉm cười, luôn quan tâm chăm sóc cho người đó…………..như.n…”
Tiffany để ngón trỏ của cô chặn lên môi của Sica. “ Cậu đừng nói nữa………………Thật sự là tớ biết hết về cậu rồi……………”
Jessica trố mắt nhìn Fany “ Là……làm sao cậu biết…..”
“ Vì tớ là ai?? Vì tớ là Tiffany Hwang mà!” Fany nắm lấy tay của Sica. “ Tớ không cho phép cậu nhắc về chuyện cũ với một ai đó nữa đâu. Vì bây giờ tớ mới là người cậu nên quan tâm.
Jessica chưa kịp hiểu hết câu nói thì cô gái trước mặt đã che tầm mắt của cô bằng một nụ hôn đặt lên môi………………..nó thật nhẹ nhàng, chỉ lướt qua vài giây……nhưng có lẽ cũng đủ để cả hai cảm nhận được…..
Nụ hôn đã dứt ra từ lúc nào, nhưng có lẽ trong họ vẫn còn đọng lại không thiếu một li nào.
Một cơn gió luồn qua cửa sổ, làm lạnh sống lưng của hai cô gái…………….họ vẫn đang ngồi im lặng………nhưng trái tim thì đang hòa chung một nhịp đập.
“ Gió lạnh quá, để tớ đóng cửa sổ.” Sica rởi khỏi chỗ ngồi.
1 giây, 2 giây, 3 giây……Sica khó khăn lắm mới đóng được cánh cửa sổ, người cô cứ run lên, tim cô như đang nhảy nhót. Sica quay lại về phía giường Fany, cô định nói gì đó, nhưng cô gái trước mặt đã nằm gọn gàng trong chiếc chăn ấm áp, đôi mắt cô gái đã thiếp đi từ lúc nào.
Sica mỉm cười nhìn Fany. “ Sau cô bé này mới đó mà đã ngủ rồi”
Cô lặng lẽ tắt đèn và không quên chúc Fany ngủ ngon rồi cô bước ra khỏi phòng.
End Flash Back.
Một cốc cà phê nóng cho riêng mình, Sica ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sa lông ở khách sạn. Miệng hớp một ngụm cà phê, mắt hướng nhìn mông lung. Tiếng leng keng của chiếc thìa chạm vào thành ly nghe vui vui tai…………. Sica chìm đắm trong những mớ suy nghĩ hỗn độn…….
“Không biết Fany đã thấy giấy nhắn của mình chưa nhỉ???? Aigoo!” Sica bỗng nhiên đứng dậy và đi qua đi lại trong căn phòng. Tay cô bắt đầu lục lọi trong túi quần mình để tìm chiếc điện thoại.
Cô lại ngồi xuống chiếc ghế sa lông và bắt đầu bấm bấm điện thoại của mình.
“ Fany bé nhỏ, đã làm theo lời tớ chưa?”
Xóa! Cô gái xóa một lượt dòng nhắn vừa rồi.
Cô lại tiếp tục bấm bấm…..
“ Tiffany! Đã thi hành nhiệm vụ của Jessica chưa?”
Đút ngón trỏ vào miệng trong vô thức, Sica cau mày, “Không được!” cô lại xóa…..xóa..
“Asss!”. Cô gãi gãi cái đầu không ngứa của mình.
“ Cậu đã ăn chưa?” ……. “Hazzz! Sao mình thấy đói quá vậy nè!” Mặt Sica trông ngố như kẻ làm hề và cô lại xóa…
“ Fany lùn! Đang làm gì đó baby. Đã làm theo lời Jessica cao bảo chưa?” Lần này Sica trông rất hí hửng, cô vừa cười vừa nhắn tin, nhưng có vẻ như số phận của dòng tin nhắn này cũng giống như những lần trước….Sica không có ý định gởi nó đi…
“Hahaahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahahahaha!!!!!!!” Sica cười lớn một tràng vang vọng khắp phòng. “ Ôi! Lùn!” Cô cười lăn bò trền chiếc ghế Sa lông mà không biết rằng có người đang gõ cửa ở ngoài.
Lật đật ngồi chồm dậy, cô ra mở cửa. Một người nhân viên mặc một chiếc áo sơ mi trắng được bỏ vào quần trông rất lịch sự đến mời cô, có một số việc xuống phòng khách của khách sạn.
“ Sao chán thế này, lại phải đi rồi………..Fany……..Tớ nhớ………………….. cậu lắm!” Sica mếu mặt.
“ Cố lên! Tớ sẽ về với cậu. Yeah! Fighting!” Sica nhảy một cái bay trên không rồi chạm mông xuống chiếc ghế Sa lông. Cô lại đứng lên chống hai tay lên eo, nhìn một lượt khắp phòng, rồi lại ngồi xuống với một điều gì đó……. Cô không biết rằng việc đứng lên ngồi xuống của mình hai lần như vậy đã giúp cho chiếc điện thoại nằm dưới mông đã tự động gởi tin nhắn vừa nãy mà cô chưa kịp xóa sang cho người nhận, hẳn ai cũng biết là ai.
“ Mình sẽ mặc đồ gì đây?” Sica cau mày.
“ Ah! Biết rồi!” Cô tiến đến chiếc vali đặt trên giường.
Ngay khi đó, ở nhà, Tiffany cũng ray rứt đứng ngồi không yên. Cô đã ở dưới phòng khách của căn nhà từ rất lâu rồi. Hết coi tivi, đến ăn,………. uống,………… rồi lại ăn………….. uống,….. bật tivi,…… tắt tivi….. Thậm chí cô còn đi ra đi vào cổng đến lần thứ n.
Chiếc điện thoại của cô bị quăng một mình trên giường vì tài khoản chính của nó chỉ còn một con số không, nên cô cũng không để ý đến và quên mang xuống phòng. Đầu Fany bây giờ chỉ nghĩ đến cánh cổng được mở ra và cô gái tóc vàng kia sẽ xuất hiện sau nó……… Fany cũng đã ngủ quên trên chiếc ghế một cách ngon lành. Rồi cô lại bị đánh thức 1, 2 lần bởi tiếng chó sủa của hàng xóm.
“ Đồ con chó!!!!!!” Fany cáu gắt
“Hazz!” Fany thở dài thườn thượt……….. cô chu môi thổi bay lọn tóc mái trước trán“ Cậu đang làm gì vậy……….Sica?
Ở Khách sạn.
“ Buổi gặp mặt của chúng ta đến đây là kết thúc!!!!” Một đám những người ăn mặc chỉnh tề, bắt tay và cuối chào nhau rạng rỡ, riêng chỉ có mỗi Jessica bắt tay mà cô cứ như đang truyền nội công cho người khác, cô cứ vằng lia lịa cánh tay của mình thật nhanh để có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Cuối cùng Jessica cũng đã ngồi được trên chiếc xe taxi và đang trở về nhà. Cô lại rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm nút mở khóa màn hình, Sica nhận được một tin báo cáo “ Tin nhắn của bạn đã được gởi thành công.” ( tin nhắn báo cáo này một số đt có nhưng một số thì không). Ban đầu thái độ của cô vẫn còn bình thường khi nhìn vào cái tin báo cáo ấy, nhưng 1………2………..3…….. giây Sica trợn tròn mắt, lưng cô ngồi thằng lên chiếc ghế. Má cô bắt đầu nóng, nhịp tim bắt đầu tăng…….. “ thình thịch thình thịch”
“CHẾT RỒI!!!!” giọng Sica vang lên làm chấn động bác tài xế ngồi phía trước. Sica giả vờ ổn định lại trạng thái của mình và cười một nụ cười gượng ép trước mặt bác tài xế, khi bị bác lia đôi mắt không thể nào tốt hơn với một người quá bình thường như cô.
“ Otohke!!!” Sica nói bằng giọng cá heo đặt trưng của mình và trông cô chẳng còn tí sinh lực nào.
“ Fany lùn! Đang làm gì đó baby. Đã làm theo lời jessica cao bảo chưa?”
“ Lần này không chừng mình còn lùn hơn cô ấy mất.” mặt sica không còn chút máu.
“ Bác tài ak', chạy nhanh hơn một chút đi ạ!!!” Sica hốt hoảng.”
Tiffany lê từng bước lên phòng, cô định lấy một thứ gì đó.
“ Điện thoại của mình đâu rồi nhỉ?”
Cánh cửa phòng mở ra với một không gian yên ắng. Máy lạnh cũng đã được tắt cách đây rất lâu rồi cộng thêm cánh cửa khép kín nên không gian của phòng trở nên rất nóng. Fany bước vào phòng như bước vào lò lửa. Cô bắt đầu lục tìm chiếc điện thoại của mình. Chiếc tủ nhỏ đầu giường bị đảo lộn trật tự, phòng WC Fany cũng không bỏ qua, vì cô cũng thường bỏ quên điện thoại trong đó…..v…v.. Cuối cùng, Fany cũng tiến đến chiếc giường xinh xắn, cô định sẽ làm nó tung lên như những thứ khác, nhưng vừa đưa tay kéo chiếc gối lên cô đã thấy chú dế hồng của mình nằm ngoan ngoãn ở đó. Cô bắt đầu……………………………… mở
Khóa
điện
thoại……………………
“ TIFFANY!!!!!!!” Giọng Sica vang vọng từ dưới cổng lên đến tai của Fany làm cô gái hoảng hồn cầm chiếc điện thoại chạy thật nhanh xuống nhà.
“ Sica…….Jessica……!!!!!!” Vừa chạy Fany vừa gọi Sica, giọng nói vang vọng hòa lẫn vào không trung……………….
“ TIFFANY AK'!!!!!!!!!!!!”
Sica bước vào cánh cửa và Fany cũng vừa tiến lại vị trí đó, ánh mắt họ gặp nhau………nụ cười rạng rỡ của Fany lại xuất hiện……
Sica bỏ hết đống đồ trên tay, cô ôm chầm lấy tấm lưng Fany. Cô gái kia cũng đáp lại bằng việc áp hai má vào nhau và quấn tay quanh cổ của Sica.
“ Tớ nhớ cậu lắm…..Jessica!” Fany phụng phịu.
“ Tớ cũng vậy!” Sica siết chặt vòng ôm của mình.
Cái ôm từ từ nới lỏng ra khi Sica bắt gặp điện thoại của Fany đang ở trên bàn ngay trước mặt cô.
Sica buông Fany ra hoàn toàn mặc dù cô đang rất muốn ôm Fany lâu hơn nữa.
“ ak'…..Cậu…. vẫn…….lùn…..lù……” Sica ấp úng…
“ What?” Fany ngạc nhiên trước thái độ của Sica.
“ ak' không, ý tớ muốn nói cậu cao mà” Sica bắt đầu bối rối.
“ Cậu nói gì đó Jessica Jung?” Fany lỡ miệng nói luôn họ của cô gái làm cho Sica rụt rè.
“To….tớ…….” Sica ỉu xìu mặt. “ Tớ biết lỗi của mình rồi……”
“ Cậu biết rồi sao?” Fany khoanh tay lại đưa lên ngực.
Sica xanh mặt cho đến khi Fany lại lên tiếng “ Cậu dám đi bỏ tớ ở nhà một mình như thế hả? Có biết là tớ sợ một mình lắm không?”
Như vừa được trời giúp Sica thay đổi sắc mặt. *Thì ra Fany vẫn chưa biết*. Cô quay sang nài nỉ Fany bằng giọng cá heo của mình.
“ Thôi được, thôi được, tớ sẽ không trách cậu nữa đâu, cậu làm ơn ngừng ngay cái giọng làm tớ nổi da gà đi.”
“ Fany ak', Baby của tớ!!! kekeke” Sica chêm thêm vài câu để chọc Fany.
“ Tớ có thể mượn điện thoại của cậu để gọi điện cho xếp của tớ không, điện thoại của tớ hết tiền rồi.” Sica ôm lấy eo Fany từ đằng sau.
“ Nè! Tự nhiên đi baby! Hi” Fany lại nở một nụ cười tươi tuyệt chiêu của mình.
“ Tớ mượn luôn vào WC nhé, chịu hết nổi rồi. Hì”. Nói rồi Sica nhanh chóng chạy một mạch vào phòng WC.
Fany chợt nhớ ra điều gì sau khi Sica vừa đóng cánh cửa WC lại……..Cô cũng chạy lại chỗ Sica.
“ Yah!! Sica ak', tớ vừa nhớ là điện thoại của tớ cũng hết tiền rồi……” Fany vỗ nhẹ cánh cửa.
Không thấy tiếng trả lời, Fany tăng lực tay của mình vào cánh cửa, không ngờ cánh cửa mở toang ra trước mặt. Là Sica không khóa, cô đang đứng trơ ra nhìn Tiffany. Cả hai cùng đưa ánh mắt trợn tròn nhìn nhau. Toàn thân Sica đã thấm mồ hôi hột.
“ Si…ca…..ak'”
Lần này Jessica bỗng nhiên chủ động nở nụ cười đầu tiên với Fany, rồi cô vội đưa môi mình lên môi của Tiffany. Jessica đã có thể thoái mái để chiếc điện thoại của Fany lên kệ bồn tắm vì cô đã giải quyết xong mọi chuyện trước khi Fany vào.
Môi Sica bắt đầu quấn lấy môi Fany một cách mạnh mẽ…………………..
Đêm hôm đó, cả hai vui vẻ bên nhau. Fany cũng không để ý đến những điều bất thường của Sica khi nãy.
Và cũng đến ngày Tiffany phải quay trở về LA, nhưng vì cô đã đem hết tình yêu của mình dành cho Sica và cô gái kia cũng vậy. Hai người họ không thể nào rời xa nhau như vậy được. Mà Jessica cũng không còn gia đình và người thân ở đây nên cô lựa chọn việc sẽ sống cùng Tiffany ở LA. Khi sang bên đấy, Sica rất được lòng của cha Tiffany. Ông cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn nên vs trình độ tốt nghiệp trường Đại Học kinh tế nổi tiếng bên Hàn Quốc của Jessica, nên cô gái được ông tin tưởng cho làm phó giám đốc.
Có một lần Sica đã gặp lại Sooyoung- người yêu cũ của cô đang tay trong tay với Taeyeon trong khi cô cũng đang đi chơi cùng với Fany. Jessica đã không ngại nói với người yêu của mình đó là Choi Sooyoung. Bởi vì tình cảm của cô bây giờ thật sự đã thuộc về Tiffany, cô đã không còn vương vấn với quá khứ đau buồn nữa.
“ Jessica…… Jung!” Fany nói giọng nhảo nhẹt của mình khi đọc dòng chữ dưới tấm hình để chọc Sica, khi cô gái đó đang lấy tấm hình của mình từ một cái khung hình gỗ, mà cô đã đem từ HQ sang. Tiffany cầm tấm hình của Sica lên, cô săm soi.
“ Cũng nhờ tấm hình này của cậu mà tớ mới biết tên của cậu á.”
“ What? Thì ra cậu đã ngắm nó ư?” Sica đang cho một tấm hình mới vào khung gỗ.
“ Gì chứ? Ý cậu là tớ ngắm ak'? Cậu thì đẹp đẽ gì mà ngắm. Cái mặt i chang cục đá lạnh, bỏ vô ly uống một cái sướng ruột hahahahahah” Fany đắc ý.
“ Ờ! Vậy hả? được rồi lùn ạ, sao cậu không cao thêm được chút nào vậy. Còn chút nữa là bằng tớ mà….” Sica dùng tay làm động tác đo đạc.
“ Eh! Cậu nói ai lùn hả đồ……đồ……..đồ….” Fany nói câu nói của mình, còn Sica bắt đầu chạy.
“ Đồ Cục đá dễ thương kekekeke.” Sica tiếp lời nói của Fany trong khi đang chạy quanh nhà.
Fany cố gắng đuổi theo cô gái của mình. Sica chạy xen qua hàng ghế sa lông, cô vấp phải chân bàn và té nhào xuống ghế khi đang quay mặt lại vs Fany trong tư thế lùi dần lùi dần nhằm khiêu khích. Fany thấy Sica đã ngã, cô nhảy lên đè lấy toàn bộ thân thế của cô gái.
“ Bắt được cậu rồi nhé! Không bao giờ thoát khỏi tay tớ đâu, lần này là tớ chứ ko phải cậu nữa Sica ạ!” Vừa dứt lời Fany đưa làn môi của mình áp xuống đôi môi mỏng manh của Sica đang nóng lên……………………………( mấy bạn tự tưởng tượng đi, au chưa thể đạt đến trình độ tả mấy cái này, còn nhát lắm
The End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com