Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

sᴛʀᴀᴡʙᴇʀʀɪᴇs ᴀɴᴅ ᴄɪɢᴀʀᴇᴛᴛᴇs

[warning: OOC, badwords, cân nhắc trước khi đọc.]

- Chúng mày biết chưa? Seo Youngeun lớp mình ấy, không phải người bình thường đâu.

Bảy giờ, ban sáng. Tuần học thứ hai tại trường mới. Tôi kéo cửa bước vào, lọt tai vài lời thì thầm không được tuyệt mật cho lắm.

- Nó bê đê đấy. Khiếp, con gái mà đi thích con gái. Nghe nói trước quen đàn chị nào. Bị đá, thành chẳng bao giờ yêu ai nữa, thằng nào cũng từ chối cả. Tội nhở, trông xinh xắn phết cơ mà.

- Phí thật! Đúng gu tao mà đầu óc lại có vấn đề. Bệnh vãi.

Cái lớp bại hoại, chuỗi ngày tiếp theo ở nơi này hẳn sẽ chẳng dễ dàng gì. Kể cũng tội cho cô bạn trong câu chuyện kia.

Tôi tặc lưỡi thầm nhận xét, đoạn định mở miệng chửi một câu cho màu trời thêm đẹp, trả lại sự trong lành của nắng sớm mai.

- Này mấy người...

- Làm như tao thẳng thì đến lượt chúng mày húp. Không nói được lời nào tử tế thì tử nạn mẹ đi.

Thật đấy?

Chưa kịp mở mồm đã bị chặn họng bởi chính nhân vật trong chủ đề bàn tán. Uy lực từ miệng Seo Youngeun cũng đáng gờm thật, đám nam sinh ban nãy cuống cuồng lỉnh mất.

Thế là lớp học vắng tanh.

- Mắc gì nhìn tôi?

Tự nhiên yên lành bị bắt chuyện, làm giật nảy người à.

- À thì, cậu xinh nhỉ.

- Không phải lươn đâu. Tôi thừa biết cậu thấy gớm thay chuyện tôi là lesbian mà. - Chưa kịp để đối phương hồi đáp, Youngeun đốp ngay - Mới tới hả? Lớp này à?

- Ừ, kể từ hôm nay mong cậu giúp đỡ.

- Trốn học không?

Xin lỗi, cái gì cơ? Nghe đếch rõ. Bảo học sinh giỏi quốc gia hãy trốn học?

- Không.

- Xời, tưởng như nào. - Youngeun buông cái ngáp dài, tiện tay quẳng thật mạnh chiếc cặp đã sờn trên tay vào góc phòng. - Đi có tí cũng sợ. Đằng nào trong cái lớp này cũng chẳng có ai chịu học, ở lại khéo lo lạc lõng đấy.

- Ý cậu là trốn học sẽ tốt cho mình?

- Một buổi nay thôi chứ nhiêu. Không học vài hôm có dốt đi đâu mà lo. Tôi dốt sẵn còn chẳng tí bận tâm.

- Thật ra là do cậu dốt sẵn nên mới không sợ đấy...

Tôi nhỏ giọng, hoàn toàn muốn tránh ánh mắt người đối diện. Nhỏ này bé tí, chắc còn chưa tới mét sáu mươi, nhưng trông dân anh chị phát sợ. Thiếu mỗi mấy cái hình xăm rồng phượng múa lượn, áo khoác đại bàng và vài xấp tiền nữa thôi, xứng đáng ngang hàng Ngô Bá Khá.

Nghe được lời nhận xét từ phía bạn mới, Youngeun không khỏi bực mình.

- Thế giờ cậu chịu đi cùng tôi hay là không?

Đầu tôi đau như búa bổ, cố phân tích đúng sai sự việc. Đi thì trái lương tâm quá. Không đi cũng ngại ngùng. Dẫu sao cũng là người bạn, à không, người đầu tiên bắt chuyện với tôi tại nơi này.

Youngeun nhìn tôi không rời. Chẳng lẽ nhỏ vốn biết tính tôi dễ mủi lòng, nhất là khi khi người đối diện trông (có vẻ ) đáng thương và bao trùm bởi đơn côi đến vậy.

- Thì đi. Chẳng mất gì.

Đoạn, nhỏ kéo tay tôi lôi xềnh xệch.

- Sân thượng á? Chỉ vậy thôi sao?

Thật tình tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ định nghĩa trốn học lại đơn giản thế này. Đáng lý ra phải trèo tường, nhảy rào hoặc những điều tương tự cơ. Sau đó sẽ làm đôi chút việc điên rồ mà trẻ vị thành niên không nên, thay vì nằm cả ra hít thở khí trời.

Mà Seo Youngeun trông thích thú đến lạ.

- Cậu cần gì hơn thế nữa? Học sinh nghiêm túc có ý muốn thử một lần sa ngã à?

Nhỏ ta cười. Thì vốn chẳng có gì, ai cũng được quyền cười mà, chỉ là điệu cười vừa giả vừa ghê muốn chết.

Tôi thả chiếc ba lô ngả màu xuống, ngồi xếp bằng êm ru cách xa nhỏ chừng hai mét, chờ đợi một điều chưa rõ sắp sửa xảy ra.

- Này! - Nhỏ gọi giật - Có bật lửa không?

- Cậu đốt trường à?

- Nói nhăng nói cuội gì thế? Dù cũng đáng thử đấy.

- Chứ xin chi? Mình thì có chắc?

- Hiển cả nhiên. Tôi thấy trong túi áo cậu rồi.

Mồ hôi thi nhau thằng này đánh con nọ mà túa ra sau gáy tôi. Cảm giác như nhất cử nhất động đều bị ghim vào mắt vậy, khó chịu đấy nhưng chẳng biết phải đối đáp thế nào. Rút từ trong túi cái bật lửa xỉn màu, tôi hất cằm về phía nhỏ:

- Muốn đốt gì?

Chắc cà hẩy nghịch giấy giải khuây thôi nhỉ. Ấy là tôi nghĩ, chứ nhỏ rút ra bao thuốc lá nguyên seal, hình như cũng chẳng rẻ. Lại đánh giá thấp người ta rồi.

Nói thật tôi không muốn dính dáng nhiều đến mấy đứa quần rách bô bô đi phá làng phá xóm, lại dính vào tệ nạn thế này. Sau hôm nay phải cắt đứt liên lạc với nhỏ.

Seo Youngeun hết nhìn điếu thuốc đến nhìn tôi.

- Này, châm hộ đi.

- Bớt.

- Đi mà, đây là lần đầu tôi thử hút.

Chắc tôi tin, lần sau làm ơn chỉnh lại cái nụ cười mười phần giả trân của mình nhé.

- Nhét điếu thuốc vào mồm đi. - Tôi hươ khóm lửa trước mặt nhỏ. - Hay để mình làm hộ nốt?

Vẫn cười, Youngeun răm rắp nghe theo. Điếu thuốc được châm. Nhỏ rít một hơi và nhả. Hẳn là thuần thục. Từng vòng ôm lấy nhỏ, mờ dần trước mắt. Tôi khụt khịt mũi vì cái mùi khó ngửi, nhắm mắt chờ thời làn khói tan dần. Nhỏ như hoà vào nền trời khi chúng nhiều bất chợt.

Seo Youngeun lẫn trong khoảng không, bỗng nhiên kéo tôi gần sát lại. Thậm chí bên tai còn nỉ non tiếng cười khúc khích, khó lòng đoán ấy là loại cảm xúc gì.
Nhỏ tiến tới, đưa cả hai vào một nụ hôn.

Mà, cũng không hẳn là hôn chăng? Giống như môi lưỡi chạm nhau giữa hai người xa lạ. Tôi nghe vị đắng nghèn nghẹn của thuốc hoà trong khoang miệng, lén mở mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, môi nhỏ cũng rời luôn. Seo Youngeun nhìn tôi như không, lần này cười thành tiếng lớn:

- Hôn phải nhắm mắt chứ. Không ai dạy cậu à?

- ...Cậu vừa mới cho mình biết đấy thôi.

Kì lạ ghê, chẳng thấy ngại lắm.

Đùng cái nhỏ đứng lên. Tiếng cái bật lửa rơi xuống nền đánh cốp.

- Học đi, còn chưa tới giờ vào lớp đâu, tôi doạ cậu thôi. Có duyên gặp lại, vậy nhớ.

Tôi vội vã ôm cặp theo sau, nhưng rồi mỗi người mỗi hướng. Seo Youngeun tung hứng bao thuốc lá trong tay, ngân nga một giai điệu kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com