^^
01
Phác Chí Thịnh và Chung Thần Lạc đã ở bên nhau hơn một năm, không dài cũng không ngắn, nhưng một năm đủ để các cặp đôi khác làm rất nhiều việc, còn họ vẫn ở trong trạng thái ngượng ngùng ngay cả khi hôn nhau. Trong trạng thái này, chủ yếu là cậu tự ngượng ngùng.
Khi cả hai mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, Chung Thần Lạc vẫn còn là một cậu nhóc tinh nghịch nhưng lại dễ đỏ mặt như quả cà chua. Nhưng dần dần, khi cả hai trưởng thành, Chung Thần Lạc như muốn thoát khỏi cái bóng của thời kỳ trẻ con, trở nên lạnh lùng và điển trai như thể muốn xóa bỏ hình ảnh yếu đuối trước đây.
Hơn nữa, bạn trai không chỉ thay đổi về khí chất, mà cả cách đối xử với cậu cũng khác hẳn. Dù cùng tuổi nhưng Chung Thần Lạc luôn có thể nói ra những lời khiến cậu ngượng chín cả mặt mà anh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Chẳng hạn như bây giờ.
Bị đôi chân dài của bạn trai kẹp chặt trên ghế sofa, Phác Chí Thịnh cảm thấy khó thở nhưng không dám làm phiền khi bạn trai đang chăm chú chơi game, chỉ có thể phân tán sự chú ý để tự cứu mình.
Nhưng khi Chung Thần Lạc đã bắt đầu chơi game thì không bao giờ dừng lại. Phác Chí Thịnh cuối cùng không thể tự trấn an mình được nữa. Cậu khó khăn lắm mới gặp được bạn trai, bây giờ bị ép mà không làm được gì, dù cậu cũng không định làm gì nhưng thế này thì thật lãng phí thời gian bên nhau.
Phác Chí Thịnh buồn bực bóp nhẹ ngón chân của Chung Thần Lạc qua đôi tất, bị đạp một cái để bảo đừng động vào.
"Chúng ta khó khăn lắm mới hẹn nhau, sao anh cứ chơi game mãi thế?!"
"Bảo anh chơi cùng em lại không chịu!" Chung Thần Lạc tay nhắm bắn, qua ống ngắm tám lần bách phát bách trúng, không chút áy náy với kẻ địch hay bạn trai.
"Thần Lạc!"
Bị hét đến giật mình, chú mèo cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn bạn trai mình một cái, Phác Chí Thịnh chu môi giận dỗi nhìn anh trông thực sự không có sức sát thương như giọng nói, nên Chung Thần Lạc lại càng táo bạo, đứng dậy ngồi lên người Phác Chí Thịnh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
"Đừng giận nữa, lát nữa anh sẽ làm em no nê."
Ở tuổi hai mươi, cơ thể đang trong giai đoạn sung mãn, dù biết bạn trai không có ý như vậy, Phác Chí Thịnh vẫn không khỏi đỏ mặt vì bị trêu ghẹo.
Chung Thần Lạc cứ thế mà nằm trên vai cậu tiếp tục chơi game, Phác Chí Thịnh cắn răng chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng cướp lấy kẻ thù lớn nhất của mình—chiếc điện thoại của Chung Thần Lạc. Tiếp đó, cậu dùng một tay ôm chặt người đàn ông đang giãy giụa vào lòng.
"Điện thoại quan trọng hay em quan trọng?"
Chung Thần Lạc hơi ủy khuất, "Đương nhiên là em quan trọng, nhưng anh sắp thắng rồi, chỉ còn một người thôi..."
"Em không quan tâm, dù sao hôm nay anh chỉ được chọn một!" Cơn ghen của Phác Chí Thịnh luôn giống như một đứa trẻ giận dỗi. Nhưng Chung Thần Lạc lại rất thích điều này ở cậu.
Phác Chí Thịnh cảm thấy tai mình ấm nóng, rồi tiếng súng trúng đích và giọng nói của Chung Thần Lạc cùng vang lên bên tai, "Điện thoại là gì chứ, anh đương nhiên chọn bạn trai của anh rồi."
Chàng trai Hàn Quốc đỏ bừng cả tai, chỉ có thể lắp bắp nói để giữ thể diện, "Đúng, đúng vậy!"
Ngay giây tiếp theo, vì mất cảnh giác mà điện thoại bị Chung Thần Lạc cướp lại.
"Chung Thần Lạc!"
"Một ván! Chỉ một ván thôi!
02
Đối với một người Trung Quốc như Chung Thần Lạc, chỉ giỏi miệng lưỡi thì không phải là đại trượng phu. Anh là kiểu người nói và làm. Anh nói muốn hôn Phác Chí Thịnh thì tuyệt đối không ngượng ngùng hay chần chừ đến giây tiếp theo. Với vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo sau tuổi dậy thì, Chung Thần Lạc đúng là một bá vương học đường đang ép buộc làm trò lưu manh.
Chung Thần Lạc không hiểu tại sao đã hôn nhiều lần rồi mà Phác Chí Thịnh vẫn luôn ngượng ngùng. Rõ ràng là người yêu, mà lại cẩn thận hơn cả trước đây. Trước đây ít nhất cũng không ngần ngại ôm ấp, giờ đây ngay cả nắm tay cũng phải ngó nghiêng mãi mới dám.
Vì vậy, anh phải hỏi Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh trả lời sau một hồi lâu bằng một tin nhắn khó hiểu.
"Có chút... sến súa."
Hả?
Chung Thần Lạc nhìn vào tay mình, rất tốt, năm ngón tay cũng giống như của người khác, có gì mà sến?
"USB à?"
Phác Chí Thịnh trố mắt nhìn nghiêng đầu, USB? Liên quan gì đến USB? Quyết tâm hiểu bằng được mật mã của bạn trai, chàng trai Hàn Quốc vội vã tìm Hoàng Nhân Tuấn.
"Anh Tuấn, USB là gì?"
Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh với vẻ mặt "Em đùa à", "USB mà cũng không biết? Em chưa từng dùng máy tính à?"
"Nhưng để trong câu của Thần Lạc thì em không hiểu." Anh đưa điện thoại cho Hoàng Nhân Tuấn, tin nhắn một câu duy nhất khiến Hoàng Nhân Tuấn suýt phun cả cơm trưa.
"Anh?" Phác Chí Thịnh thắc mắc, "Ý là gì?"
Hoàng Nhân Tuấn ôm miệng cười không ra tiếng, một lúc sau đỏ mặt trả lời, "Em ấy nói em dễ thương đấy."
Phác Chí Thịnh suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời, "Anh cũng thế."
Hai phút sau.
"?"
"Sao không trả lời?"
"Thần Lạc?"
"Thần Lạc?"
Mặc dù quá trình kỳ lạ, nhưng cuối cùng Chung Thần Lạc cũng hiểu được cái đầu kỳ quái của Phác Chí Thịnh.
Ngày hôm đó họ vừa kết thúc buổi luyện tập, Chung Thần Lạc vẫn cần người giúp đỡ vì bị thương ở chân, nên Phác Chí Thịnh đi cùng cậu về nhà.
Vừa vào cửa, Daegal chạy đến, Phác Chí Thịnh sợ nó va vào chân của Chung Thần Lạc, liền cứng nhắc ôm nó đặt lại vào ổ, chỉ vào nó bảo không được động đậy.
"Nó chỉ là một chú chó nhỏ, em thật là nhẫn tâm."
"Anh mới nhẫn tâm!" Phác Chí Thịnh bực bội đáp, "Bảo anh ở nhà nghỉ ngơi cũng không nghe, anh đau chân em có thấy dễ chịu không?"
Lại nữa.
Chung Thần Lạc đau đầu bịt tai, nhớ lại những ngày tháng bị Phác Chí Thịnh trừng phạt vì gãi sẹo trên tay.
"Được được, anh không cãi với em, xin lỗi."
Phác Chí Thịnh phồng má, tức giận cúi người bế anh vào phòng ngủ. Chung Thần Lạc được lợi còn không biết điều, "Sao lần này bế anh lại không đỏ mặt? Anh tưởng em thuần khiết lắm, nắm tay là đã cực hạn rồi."
"Làm gì có chuyện, em đâu phải học sinh tiểu học, sao mà bế một cái đã đỏ mặt."
"Vậy à, không biết ai nắm tay cũng thấy sến súa."
"Á!"
Phác Chí Thịnh đặt anh lên giường, tự mình ngồi xuống mép giường, "Không được cười em."
"Sao vậy, dễ thương mà," Chung Thần Lạc cười chọc vào má cậu, "Vốn dĩ giữa các cặp đôi phải có một người chủ động một người bị động mới thú vị."
"Em không phải là người bị động!"
Cậu vẫn còn tự tôn đàn ông, Chung Thần Lạc gật đầu lấy lệ, "Ừ ừ, anh đang nói về anh mà."
Chung Thần Lạc uống thuốc không lâu thì ngủ, khi tỉnh dậy cũng không biết là mấy giờ, bên ngoài đã tối đen, trong phòng cũng không bật đèn. Anh tưởng Phác Chí Thịnh đã đi rồi, vừa định cử động thì cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy.
Phác Chí Thịnh ở bên cạnh thì thầm, Chung Thần Lạc nằm gần như vậy mà chỉ nghe loáng thoáng vài câu.
"Đồ không biết điều..."
Chửi ai vậy?
"Thích anh lắm..."
Còn nói mình không phải học sinh tiểu học, tỏ tình mà phải lén lút.
"Thực sự... rất sến"
?
Người này sao lại gửi Q cho anh thế? Phác Chí Thịnh rốt cuộc có sở thích đặc biệt gì đây!
"Mau chóng khỏe lại."
Chung Thần Lạc nhắm mắt cảm thấy cậu hôn lên trán mình, khi cậu định rời đi, anh mạnh tay kéo áo Phác Chí Thịnh xuống nằm lên người mình.
Phác Chí Thịnh hoảng hốt chống hai tay hai bên, sợ đụng vào chỗ đau của anh, trong ánh mắt đầy sự hoảng loạn, "Anh, anh làm gì vậy?"
Chung Thần Lạc lắc đầu, "Phác Chí Thịnh
dũng cảm lắm, nửa đêm tập kích không phải anh hùng."
"Gì cơ?" Cậu chỉ nghe được tên mình.
Chung Thần Lạc không để ý đến câu, "Nói! Có phải em có ý đồ với lòng bàn tay của anh!"
Phác Chí Thịnh ấp úng, "Nói, nói gì chứ! Làm sao em có ý đồ với tay anh được!"
"Chối à! Anh nghe hết rồi, vừa nắn tay anh vừa nói cái gì sến lắm, được rồi Phác Chí Thịnh, thực ra em không thích anh, chỉ thích tay anh đúng không?"
"Không phải!"
"Vậy tại sao nắm tay cũng đỏ mặt? Chắc chắn là nghĩ mấy chuyện kỳ quái!"
"Em, em không có!"
"Chột dạ rồi sao Phác Chí Thịnh!"
Lông mi của Phác Chí Thịnh cụp xuống, ủ rũ nói, "... Em không cố ý, rõ ràng là do tay Thần Lạc nhỏ quá. Mỗi lần nắm lấy đều hoàn toàn bao trọn, cảm giác hoàn toàn sở hữu Thần Lạc khiến em mê mẩn... Nhưng em sợ lúc nào cũng như vậy sẽ làm anh ghét, nên không dám nắm tay anh."
Gì đây, Phác Chí Thịnh hóa ra là người thích sự chênh lệch kích thước à!
"Ngốc à, em là bạn trai của anh, nắm tay thì làm sao mà ghét được. Em cứ như vậy anh hôn em còn có cảm giác tội lỗi như đang bắt nạt học sinh tiểu học."
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc thở dài ngồi dậy, nắm tay cậu đan mười ngón, "Phác Chí Thịnh, anh thích em. Vì thích em nên dù là nắm tay hay hôn, thậm chí là làm tình cũng không sao cả."
Anh ngẩng đầu hôn người vẫn còn đang ngẩn ngơ, "Em hiểu chưa Phác Chí Thịnh?"
Phác Chí Thịnh rõ ràng là đầu óc đang trên mây, đỏ mặt lắp bắp nói, "Dù em cũng rất muốn, nhưng làm tình có phải hơi sớm không?"
"Phác Chí Thịnh! Em có nghe anh nói không đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com