Tan vỡ...
Bắt một chiếc taxi, YM đưa JM lên xe rồi chạy đi. Từ trong quán bar là JK đã thấy hai người họ rời đi, nhưng vì người trong đó rất đông đúc, lại chật chội, hết xô lại đẩy, cậu cuối cùng mới chạy ra ngoài được. Nhưng vừa mới chạy ra ngoài là chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe vội phóng đi, để lại một làn khói phủ lên người cậu, một làn khói làm lòng cậu lạnh ngắt...
____________________________________
Chiếc taxi vội lao đi trên đường làm hai người ngồi trong xe lắc lư theo, đầu JM vì thế mà ngả luôn lên vai của cô. Ngắm nhìn gương mặt tuyệt hảo kia ở cự ly gần càng khiến YM mất bình tĩnh, cô khẽ hôn lên quả dâu tươi ngon trước mắt, càng ko thể khống chế bản thân.
- Tài xế, có nhà nghỉ nào gần đây thì vào luôn đi. - Cô thực ko chịu nổi cho đến lúc về tới nhà mình đâu !
____________________________________
Phải khó khăn lắm YM mới đỡ JM lên tới phòng trọ. Thả anh nằm xuống giường, YM vô cùng dịu dàng giúp anh cởi giày, vớ, cà vạt và cả dây nịch.
" JM, em yêu anh. Em sẽ luôn như vậy, anh sẽ phải là người của em, em có gì ko bằng JK chứ ? "
Đèn trong phòng vụt tắt....
****
Lặng nhìn căn phòng đã tối đen, cậu chỉ còn biết thẫn thờ nhìn mà ko còn một chút cảm xúc gì, nói đúng hơn thì cậu đã mất cảm giác rồi.
Vậy hóa ra điều cậu mong nhìn thấy là cảnh này sao? JK tự cười bản thân, đúng là tự cậu ngu ngốc, tự cậu ảo tưởng rồi. Còn mong chờ cuộc đời mình vì người đàn ông tên JM kia mà thay đổi. Đúng, nó đúng là đã thay đổi, nhưng lại tệ hơn trước rất nhiều.
Nếu đã biết như vậy, sao tim cậu vẫn đau như vậy chứ ? Nó nhói lên từng đợt, như ai đó đang bóp nát nó vậy. Nhưng JK lại ko thể khóc, có phải chăng vì cậu đã cạn nước mắt sau khi lớn lên trong hoàn cảnh như thế này ?
JK bực bội đánh một cái thụp lên lồng ngực, mong nó đừng kêu gào một niềm an ủi nào nữa, nhưng có vẻ trái tim ko thuộc về cậu rồi, nó lại khiến JK trông thảm hại hơn. JK cậu đã tự mình sa lưới, giờ muốn rút cũng ko xong.
Nó giống như cậu càng vùng vẫy lại càng phải rơi vào nỗi tuyệt vọng ko nguôi vậy. Càng trốn lại càng ko thể. Càng ko muốn nhìn nhưng mắt vẫn dán vào căn phòng tắt đèn kia. Càng muốn chạy nhưng chân thì chết lặng.
Và trời đã đổ mưa, mưa nặng hạt như lòng ngực cậu vậy, mưa như là lời khóc than mà ông trời thương xót cho cậu, hay phải chăng là trêu ngươi cho tình cảm ko đáng có này ? JK mặc bản thân có ướt thế nào, cậu đứng đấy với một mong ước , đó là cho hạt mưa kia có thể cho cậu một chút cảm giác, để nhắc cậu biết cậu vẫn còn sống...
____________________________________
- JM, mày gọi tao có chuyện gì ? - HS vừa vào phòng đã tò mò hỏi.
- Mày hại chết tao rồi !
- Gì, tao làm gì chứ ?
- Chứ ko phải mày bảo tao phải giả vờ xa cách JK để xem cậu ấy có tình cảm với tao hay ko à ?
- Ừ, kết quả sao ?
- Kết quả là cậu ta cắt đứt liên lạc với tao luôn !
- Hả ? Vậy mày tìm cậu ta chưa ?
- Rồi, nhưng lần nào JK cũng trốn cả !
JM anh điên thật rồi đấy, sao anh và cậu lại ra nông nổi này chứ, đúng là anh nên thừa nhận ngay từ đầu có lẽ mọi chuyện đã ko rắc rối rồi. Anh thở dài, cũng đã hơn 2 tuần cậu ko thèm nói chuyện với anh, bây giờ phải làm sao đây ?
- JM à, có khi nào cậu ta nghĩ anh đã có bạn gái nên mới giận ko ?
- Hửm, ý mày là sao ?
- Ý là cậu ta ghen đó !
- Thật hả ?
- Có thể lắm chứ, chứ mày nghĩ là tại sao ?
Nói cũng phải, anh đâu có làm gì làm cậu buồn ngoài chuyện này chứ ? Nếu thật là vậy, có nghĩ là JK cũng có cảm giác với anh rồi ?
Nghĩ đến đó thôi đã làm anh vui mừng hơn. JM bỗng bật dậy, vội lấy áo khoác trên ghế rồi rời khỏi phòng, để lại một đống giấy tờ cho HS xử lý giùm !
____________________________________
Vừa bước xuống xe, JM đã vội len qua một đống người chen chúc trên phố đèn đỏ. Anh hiện tại chỉ muốn gặp JK ngay lập tức, nói rõ ràng cho cậu biết suy nghĩ của mình, anh ko thể chờ thêm nữa.
Cuối cùng JM cũng đến nơi, anh bắt gặp anh chàng quản lý hôm nọ đang đứng trước cửa, hình như là đang chờ ai đó. JM bước đến :
- JK có ở đây ko ?
- Lại là anh à ? Nè, quán bar tôi đâu phải chỉ có JK thôi đâu mà anh hễ gặp tôi là hỏi cậu ta vậy ?
- Ha... được rồi, tôi có chuyện gấp lắm, cậu ta đang ở đâu ? - JM kiên nhẫn cũng như trấn an bản thân phải bình tĩnh, đáp.
- Haiz, tôi cũng đang đợi cậu ta đây. Nhờ JK đi mua chút đồ mà nãy giờ nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy về nữa.
- Anh nhờ cậu ta đi đâu ?
- Đi mua thuốc, ở tiệm thuốc trên đường lớn trước mặt kìa.
JM nghe xong cũng vội vàng bỏ đi, tiếp tục chen chúc trong biển người, một lòng chỉ muốn thật nhanh để được thấy JK.
Chạy một quãng đường dài, cuối cùng JM cũng thấy được thân ảnh mà mình đang mong mỏi. Nhưng gương mặt cậu lạ lắm, phải, JK cũng đã nhìn thấy anh. Trên tay cậu là gói thuốc, hai người đang đứng hai đầu của ngã tư đường đối diện nhau, dòng xe cộ cứ thế vô tình mà lướt qua trước mắt, xanh rồi lại đỏ, nhìn đến hoa mắt.
Nhưng đối với hai người giờ chỉ còn thấy hình bóng của nhau, mặc kệ cuộc sống tấp nập ngoài kia. Điều làm lòng anh đau hiện giờ chính là ánh mắt cậu nhìn anh, xa lạ và vô tình, coi như hai người ko biết nhau.
Đúng, anh ko nhầm đâu, chắc chắn, JK chưa bao giờ nhìn anh vô cảm như vậy, anh bỗng nhớ đến cậu nhóc hay ngại ngùng đỏ mặt trước anh, cậu nhóc hay giận hờn lung tung, cả cậu nhóc từng khóc trong lòng anh, ko phải là JK trước mắt.
JM vội lao nhanh qua đường, anh ko muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa, nhìn thêm một giây là nó sẽ giết chết anh mất.
Nhưng cậu lại bất động, ko nhúc nhích, cũng ko bỏ chạy, vẫn thẫn thờ nhìn anh, lạnh... Rồi đột nhiên có gì đó xẹt qua trước mắt cậu, nhanh lắm.
Gói thuốc rơi.
Một màu đỏ thẫm.
Âm thanh hỗn loạn.
Mắt cậu bỗng chốc cay xè, nhòa dần ...
___________Flashback ____________
Đêm nay có lẽ lạnh hơn mọi ngày, JK nghĩ. Cậu khẽ đút tay vào túi quần, chôn sâu nó để cảm thấy ấm hơn, nhưng ấm mấy cũng ko bằng cái nắm tay của ai kia... JK vội lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ đến anh ta. Cậu là đang đi mua thuốc giùm anh quản lý, thế mà cậu vẫn còn nhớ đến JM.
Kể từ hôm thấy cảnh tượng trong nhà nghỉ, JK đã cắt đứt liên lạc với anh, cũng phải thôi, người ta đã có bạn gái, cậu cũng đã hết giá trị lợi dụng, vì thế mà JK quyết tự mình rút lui. Cậu từng có lúc mơ tưởng JM cũng giành cho mình một vị trí nào đó trong trái tim anh, nhỏ thôi cũng được. Nhưng ko, ko là gì cả...
Mua thuốc cũng đã xong, JK đành đi lòng vòng thêm chút để cho khuây khỏa. Ấy thế mà một chút bình yên cậu muốn cũng ko được có. JK gặp YM.
Hôm nay cô mặc đồ khá thoải mái, tuy ko trang điểm đậm nhưng gương mặt vẫn hoàn hảo là thế. Cô cũng khá bất ngờ khi thấy cậu, trước đây nếu có JM đi cùng cô cũng ko để ý nhiều đến JK, nay lại gặp cậu ở đây.
Đến lúc này cô mới để tâm quan sát cậu một lượt, từ trên xuống dưới, trong đầu hiện ra một chấm hỏi lớn, JK có cái gì nà so với cô chứ ? Khinh miệt hừ lạnh ra một hơi, YM nói :
- Chào, trùng hợp thật đấy, lại gặp cậu ở đây !
- Ừm - Thật ra JK cũng chẳng ưa gì cô ta, lạnh lùng đáp.
- Ủa, mua thuốc sao ? Quan hệ nhiều người quá nên bị bệnh rồi chứ gì ?
- Ha ha ha, ko ngờ cô đẹp như vậy, lời thốt ra cũng chẳng khác tiếp viên là bao !
- Cậu ! Tôi ko đôi co với cậu nữa, bây giờ JM đang đợi tôi ở nhà, tạm biệt !
YM tức giận bỏ đi, vậy mà lúc đi ngang qua JK lại ghé tai nói nhỏ với cậu :
- Có lẽ cậu ko cần gặp JM nữa đâu, anh ấy đã có tôi rồi !
_________ End flashback ________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com