22 - Lần cuối gặp mặt
Đêm ấy ở bệnh viện em cứ trằn trọc mãi cũng chẳng thể chợp mắt được chút nào , cố gắng bước ra khỏi giường để đi hít thở chút không khí trong lành.
Em vừa định mở cửa thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân liền vội vội vàng vàng tiến lại ghế ngồi vì sợ đó chính là y tá , họ sẽ không cho em ra khỏi phòng mất.
Tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng , cánh cửa cũng dần dần được mở ra , do quay vào bên trong chuẩn bị lấy nước uống nên cũng không mấy để ý đó là ai , chỉ biết người ấy đóng cửa lại rồi cứ đứng thơ thẫn ở đó một lúc.
-"Y tá Kang , tôi uống xong nước sẽ ngủ ngay , cô cứ để tôi một mình đi"
-"Ami , là anh.."
Giọng nói này..không ai khác ngoài Park Jimin. Run người , ánh mắt Ami dành cho anh đã thay đổi , khác hẳn như lúc trước. Một ánh mắt tự hào , long lanh , tràn ngập yêu thương bị thay bằng đôi mắt hờ hững , chứa đầy tia hận thù và bao trùm bởi một màu đen tối.
-"Anh đến làm gì? Ai cần"
Ngoài mặt thì lạnh lùng , nhưng tim lại chỉ muốn chạy đến bên ôm anh thật chặt như bao lần. Mọi ngày thì thế , nhưng hôm nay thì khác , em sẽ không ôm anh nữa , sẽ không hôn anh và cũng chẳng phải để anh lo lắng nữa. Chứng minh cho anh thấy rằng , anh không phải là người tốt duy nhất trên đời này , không có anh em vẫn sống được.
Vuốt lấy mái tóc lên vành tai , không khí trong căn phòng bấy giờ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực , kèm theo tiếng gió bên ngoài cửa sổ.
-"Anh có mang ít cháo tôm cho em , anh làm"
-"Anh làm thì anh tự ăn đi , em không thích ăn món anh làm chút nào"
Nói ra được những lời như thế cũng phải đắng đo biết bao nhiêu , anh đứng sững người nhìn cô bé trước mắt , cái vẻ ngây thơ hồn nhiên đã bị anh phá hỏng từ khi nào anh cũng chả nhớ.
Trầm cảm đã đủ đau , nay thêm vạn lần đau hơn nữa. Em vẫn chưa tin những lời ngọt ngào , lời hỏi hang , quan tâm trước đây đều là gian dối. Em đã tin tưởng xem anh như cả thế giới , rồi cũng chính em phát hiện ra cái thế giới ấy thật ra chính là địa ngục tăm tối mà em đã ở đó bấy lâu nay.
Liệu rằng , anh có tồn tại chút tình cảm nào với Ami không? Hay chỉ đơn giản như anh đã nói , chỉ là xem em là cô ấy , làm những điều anh đã từng làm với cô ấy , nói những lời từng nói với cô ấy ,...
Em nhất định phải làm rõ chuyện này trước khi nói lời từ biệt mãi mãi.
-"Chúng ta ra ban công , em muốn nói chuyện riêng với anh , hỏi một số chuyện cần thiết"
-"Được , nghe em"
Cả hai cùng nhau đi dọc hành lang bệnh viện trên đường đi đến cái ban công trên tầng hai , trên đường đi , chẳng ai nói ai câu nào và Ami cũng chẳng muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì từ anh nữa , dù là một lời "xin lỗi."
Bước ra được đến bên ngoài ban công , cái cảm giác thoải mái , hít hà khí gió làm toàn thân em vô cùng dễ chịu.
Dù nói gì hay trách gì , trách Ami rằng "Tại sao lại quá mong manh , chỉ là một chuyện cỏn con trong cuộc sống , tại sao lại cứ làm như bản thân chết đi sống lại?". Em đang là người dính chứng trầm cảm nặng , cần thời gian dài điều trị , cứ tưởng bở rằng bản thân được cứu lên nhưng lại một lần nữa rơi xuống thì làm sao không khóc không than?
Đứng từ trên nhìn xuống , nhìn xuống cái thành phố Seoul rộng lớn mà em được sinh ra và lớn lên , trong tim Ami bất chợt nảy lên cảm giác hạnh phúc và ấm cúng biết bao. Thoáng một chốc mà đã sắp rời xa nó , rời xa Hàn Quốc , rời xa những kỷ niệm lưu luyến nơi đây.
Đứng tựa vào một bên góc tường , giữ khoảng cách an toàn với Jimin , em hít rồi thở một hơi thật sự để đối mặt với sự thật sắp tới.
-"Anh Park , em chỉ muốn hỏi anh , liệu từ trước đến nay..anh đã từng có tình cảm với em chưa? Anh chỉ cần trả lời 'có' hoặc 'không' thôi"
Ngẫm nghĩ gì đó trong đầu một lúc lâu , nhiều chuyện khiến anh muốn kể và tâm sự cùng em nhưng lại chần chừ , vì bản thân chỉ có hai câu trả lời duy nhất.
-"Có"
Câu trả lời làm Ami sững người ngơ ngác , khoé mắt đỏ au , cố gắng kiềm chế những giọt lệ sắp rơi xuống.
-"Cô ấy , ở đâu rồi?"
-"Cô ấy..ở trên thiên đàng , còn ở trong tim anh nữa , luôn nằm ngoan ngoãn trong này"
Ami thương tiếc cho người con gái tội nghiệp ấy chứ , cũng thấy thương cho Jimin một kẻ luỵ tình đầy thương đau. Nhưng thương họ , thì ai thương em bây giờ?
-"Vì sao xem em là cô ấy?"
-"Vì em giống cô ấy đến lạ , cách nói chuyện , cách cười , và vì cả anh chưa chấp nhận được sự thật"
-"Anh biết em đau , nhưng sao vẫn cố ?"
-"Vì anh nhớ cái cảm giác ở bên cô ấy , mãi không dứt được. Thuốc lá , là thứ không phải cứ stress là dùng , trong cái làn khói mờ ảo ấy..anh nhìn thấy cô ấy mỉm cười dịu dàng với anh"
Thì ra , Ami và cô gái đó giống nhau đến lạ. Cô ấy trong lời kể của kẻ si tình thì dịu dàng , mĩ miều và kiều diễm e thẹn. Còn Ami thì cũng mang nét đẹp kiều diễm e thẹn nhưng lại năng động hoạt bát hơn nhiều , anh tham lam , ai cũng muốn chiếm làm của riêng , ai cũng thích , cũng yêu.
-"Anh tham lam thật , nhưng chính vì cái sự tham lam ấy của anh lại khiến em mê , em có thể nguyện hy sinh mạng sống vì nó. Đến đây không phải để gây gỗ , hay đánh nhau , đến đây để gửi anh lời tạm biệt"
...
Mấy ngày hôm sau thì em thuận lợi được xuất viện , sáng sớm ngày hôm sau đã phải lên máy bay sang Anh Quốc để sinh sống , hôm nay là ngày cuối được thức dậy ở căn ngủ quen thuộc này , được bước đi trên con phố nhỏ , được đặt chân trên Seoul rộng lớn.
Đã hứa với lòng , hôm nay nhất định phải làm một điều thật ý nghĩa cho đời , cho bản thân và cho cả những người mình lưu luyến.
Được hôm thức sớm , Ami tranh thủ làm một mớ bánh quy hạt dẻ thơm ngon để làm quà chia tay. Vốn dĩ trước giờ chưa từng động vào mấy việc này , nên làm được mấy cái bánh thơm ngon ấy em cũng phải cực khổ lắm , phòng bếp dính đầy bột mì vươn vãi khắp nơi kèm theo tiếng ho sặc sụa của người con gái.
Vừa mới đặt mẻ bánh vào lò nướng , em quay ra phía chiếc bàn ăn mà Jimin và BongHwang hay ngồi dùng bữa tối cùng nhau , có cả em ở đấy nữa , mấy lần toàn ngủ gậc cứ phải để anh bế về phòng thôi.
Cả căn nhà này bao trùm toàn là ký ức vui vẻ của cả ba , Ami tuy đau buồn nhưng không muốn xoá đi cả khoảng ký ức hạnh phúc ấy.
Những ngày Jang BongHwang đi chơi với bạn gái không tiện mua thức ăn thì Jimin và em ở nhà vật lộn với đống đồ ăn trong tủ lạnh , nghĩ lại cũng vui đấy chứ...
Ngẩn ngơ một lúc thì cũng đã gói xong hai hộp bánh ngon , kèm theo hai bức thư khác nhau nói lên tâm tư , những lời sâu thẩm trong tim mà vẫn chưa kịp nói.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Jang BongHwang , không nói lý do mà chỉ bảo cậu đến đón.
-"Tài xế Jang , đến nhà đón em đi nơi này cái nhé"
-"Ờm , em chờ anh tý , anh qua ngay"
Đúng năm phút sau có chiếc xe ô tô đen dừng trước nhà , vẫn là chiếc xe quen thuộc ấy , nhưng mọi thứ thì đã thay đổi rất nhiều.
Lấy một hộp quà đưa cho cậu , em nở nụ cười mỉm chi xinh xắn khi thấy phản ứng phấn khích quá mức ấy.
-"Anh cũng có à? Cảm ơn em nhé , khi nào mở xong anh sẽ lại nhắn tin cho em. Ở với em và anh Park đã quen , nay xa anh thấy lạ lẫm quá , nhớ ngày ấy"
-"Em cũng thấy nhớ"
Cả hai tâm sự một lúc lâu rồi di chuyển đến khách sạn mà gã FBI đang ở tạm vài ngày trước khi về lại Busan.
Cũng là hình thức bất ngờ gọi gã xuống quầy lễ tân , Ami với chiếc váy hoa nhí trắng xinh tận tay mình trao cho gã hộp quà được gói kỹ càng màu hồng phấn , trước khi quay đi còn nở nụ cười tươi như hoa.
-"Tấm lòng của cả đấy , mở rồi nhớ nhắn cho em nhé!"
-"Cảm ơn..anh nhất định sẽ chờ em về , dù có là bao lâu đi nữa"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com