Chương 21: Chị ở đây rồi
Nguyên hôm đó Jimin chỉ túc trực trước cửa phòng bệnh của Minjeong. Chị cũng mệt lắm nhưng không tài nào chợp mắt được, đôi mắt mệt mỏi của chị cứ vừa khép xuống lại lập tức mở ra. Chị lo cho Minjeong hơn, lo cho con hơn, tất cả của chị bây giờ chỉ có Minjeong và Hy Vọng thôi.
- Trưởng khoa Yu- Bác sĩ Park, bác sĩ hiện đang theo dõi tình trạng của Minjeong từ phòng bệnh đi ra và gọi chị.
- Bác sĩ Park, cô ấy thế nào rồi?!- Jimin vừa thấy bác sĩ Park đã vội bật dậy mà hỏi.
- Đừng lo đừng lo, cô ấy không sao rồi, Trưởng khoa Yu không cần lo lắng quá, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng bệnh thường- Bác sĩ Park đáp lại, cách nói đầy sự trấn an.
- May quá, cảm ơn cô nhiều cảm ơn nhiều!
Jimin thở phào một cái rồi lao thẳng vào phòng bệnh của Minjeong. Chị nhìn các y tá đưa cô ra ngoài, đôi mắt dán chặt lấy như sợ nếu không nhìn một chút cô cũng sẽ biến mất. Đôi chân của chị bước nhanh thật nhanh bám sát lấy Minjeong. Trông Jimin lúc này thật sự đến là đáng thương. Đôi mắt thâm quầng dán chặt vào người thương, những bước chân khập khiễng do ngồi quá lâu vẫn bám sát theo người yêu. Jimin ơi là Jimin sao lại ra đến nông nỗi này vậy?
Vào phòng bệnh rồi, được ở bên Minjeong rồi thế mà Jimin vẫn không thể yên ổn nghỉ ngơi.
Chị ngồi bên giường ngắm cô rồi lại tất bật đi lấy nước ấm sẵn, lấy khăn tay đã giặt bằng nước ấm, vắt khô rồi lau mặt, tay chân cho cô. Làm xong thì Jimin lại lấy áo khác thay cho cô, đắp chăn cho cô rồi lại ngồi xuống bên cạnh. Chị đưa đôi bàn tay gầy guộc của mình lên chạm vào gò má mềm mại của cô. Rồi chị áp môi mình vào má cô, đặt một nụ hôn dịu dàng lên cái má phúng phính ấy. Tình cảm của chị dành cho cô dường như đang ngày càng lớn hơn, dạt dào hơn, mãnh liệt hơn. Cái tình cảm ấy chị không tài nào thể hiện cho cô thấy được hết tất cả, những gì Yu Jimin làm được chỉ có thể là dịu dàng chăm sóc cô mà thôi. Nhớ đến cái lúc mà chị nghe tin Minjeong có chuyện, tim của chị như thắt lại thật chặt, hơi thở của chị dồn dập, cổ họng như nghẹn lại vậy.
Chị chỉ sợ rằng Minjeong có chuyện, sợ cô và con của chị có mệnh hệ gì, chị sợ vô cùng. Chị tự trách bản thân mình, tại chị đã bỏ đi để lại cô ở nhà mới ra nông nỗi đó.
_____________________
- Jimin.....
Minjeong cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, cô dụi dụi đôi mắt chưa rõ hẳn của mình, miệng khẽ gọi Jimin. Jimin lúc này đang hơi gà gật nghe Minjeong gọi thì tỉnh ngay tắp lự. Chị nhìn cô thật kĩ, tay giữ lấy mặt cô mà cười thật tươi.
- Em tỉnh rồi, em đã tỉnh rồi, may quá!- Chị kêu lên thật to đầy mừng rỡ.
- Chị Jimin.....chị về rồi....
Minjeong chậm rãi nói rồi nắm lấy bàn tay đang áp vào má mình của Jimin thật chặt. Cô nhớ chị quá, trong giấc mơ của cô chị cứ xuất hiện mãi thôi, hình bóng của chị làm cô nhớ nhung vô cùng. Chị đã về rồi!
- Chị đây, chị về với em rồi đây....xin lỗi em, Minjeong, tại chị để em lại một mình mới ra nông nỗi này, từ nay chị sẽ luôn ở bên em không rời!- Jimin hối lỗi nói với Minjeong, từng câu từng chữ của chị đều chứa những tâm tình từ tận đáy lòng.
- Jimin, không phải lỗi của chị mà, công việc làm sao có thể bỏ được chứ vả lại....chị đã ở đây rồi mà!
Minjeong nâng mặt Jimin rồi nhìn vào mắt chị mà nói từng chữ từng chữ, đến khi dứt câu thì cũng là lúc cô ôm chầm lấy chị thật chặt. Chị đây rồi, chị về với cô rồi! Khóe mắt đang khô ráo bỗng trở nên cay xè, những giọt lệ rơi xuống lăn trên gò má cô. Cô khóc mất rồi, trái tim bé nhỏ của cô đã bị dọa cho sợ hãi vô cùng, cô sợ lắm, cô nhớ chị lắm, cần chị lắm, cần vô cùng. Tuy miệng nói không sao nhưng sự thực lại chính là rất có sao. Miệng nói không nhưng trong lòng cô chính là mong chị đừng có đi đâu cả, mong chị luôn ở cạnh cô thôi.
Jimin đang ôm Minjeong, không nhìn thấy mặt cô nhưng chị nhận ra được cô đang khóc. Chị cảm thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang run lên từng hồi. Chiếc áo sơ mi chị đang mặc cũng đã bị ướt một mảng ngay vai áo. Những tiếng sụt sịt khe khẽ, những tiếng nấc trong cuống họng cũng vang lên bên tai chị. Chị biết cô khóc rồi, người yêu bé nhỏ của chị đang khóc rồi.
Jimin bối rối vô cùng, chị khẽ vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng nhỏ đang run rẩy của cô mà an ủi. Minjeong của chị chịu nhiều ấm ức rồi.
- Minjeong ngoan đừng khóc nữa nào sẽ mệt người đó, ngoan chị thương, chị ở đây với Minjeong rồi, chị ở đây rồi, ngoan ngoan đừng khóc nào......chị thương chị thương nha.....
Jimin thật là có tài dỗ dành nha, mới đó mà cô gái nhỏ kia đã nín khóc rồi, thậm chí còn cười nữa. Minjeong dù đang khóc nhưng nghe Jimin dỗ dành mà nhịn không nổi phải phì cười. Chị dỗ cô hay dỗ Hy Vọng vậy, sao lại dỗ dành kiểu đó chứ.
- Jimin, em đâu phải con nít đâu~
Cái giọng nhõng nhẽo chết người vang lên, Jimin cảm thấy trái tim bản thân lập tức đập mạnh liên hồi. A, Kim Minjeong lúc nào cũng biết cách giết chị cả, tưởng tượng nếu ở trên chiến trường thì có lẽ cô sẽ là kẻ địch đáng sợ nhất với chị.
- Ừ em không phải con nít nhưng em mãi là bé con của chị- Jimin yêu chiều đưa tay lên lau những giọt nước mắt chưa khô của Minjeong, đôi mắt đến nụ cười của chị hôm nay đều mềm mỏng đến lạ.
- Jimin~
_______________________
Minjeong tỉnh rồi, tình trạng cũng không còn gì đáng lo ngại nên được ra viện. Minjeong vô cùng thoải mái, an nhiên, cô chỉ ngồi không thôi. Trái lại với Minjeong, Jimin thì vô cùng tất bật, chị sắp xếp quần áo, chuẩn bị xe, dọn dẹp nhà cửa, bận vô cùng. Minjeong ngồi trên giường bệnh nhìn chị lấy quần áo chuẩn bị cho cô mặc về mà không nhịn được phì cười. Chị sao mà lo lắng như thể sắp về nhà chồng vậy chứ.
- Chị Jimin, em chỉ xuất viện thôi chứ có phải là ra chiến trận đâu- Cô nói khi chị mang ra một mớ các loại áo.
- Không ra chiến trường cũng phải chuẩn bị cho kĩ.
Và thế đấy, sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, thu dọn sạch sẽ cũng như hoàn tất thủ tục thì Minjeong cũng được xuất viện. Cô được trang bị khẩu trang, mũ nón kín mít để đảm bảo an toàn với giới truyền thông. Jimin tất nhiên không thoát khỏi cảnh mũ nón kín bưng, chị cũng nổi tiếng với giới truyền thông lắm.
- Jimin, chị phải chịu khổ rồi- Minjeong cảm thấy có lỗi vô cùng khi phải để chị che kín như vậy.
- Không sao, vì em thì không sao cả- Jimin vội khoát khoát tay nói.
Ra đến ngoài cửa, Jimin nhận ngay ra là có phóng viên đang túc trực ở cửa. Đám người này đúng là chó săn mà, chỉ cần sơ hở là đánh được hơi liền. Như một phản xạ tự nhiên, Jimin xoay người kéo Minjeong vào lòng mà che chắn.
*Píp píp*
Tiếng còi xe vang lên bên tai, Jimin quay người nhìn về phía âm thanh đó. Chị nhận ra đó là chiếc Mercedes quen thuộc. Rồi, cửa kính xe mở ta, gương mặt của đứa em thân thiết Kim Aeri hiện ra. Chị thấy cô ra hiệu lên xe rồi khép cửa kính lại ngay sau đó. Không chần chừ, chị nhanh chóng đưa Minjeong lại chỗ xe.
- Chị Aeri- Minjeong kêu lên khi vào xe.
- Minjeong- Aeri chỉ nói ngắn gọn rồi tập trung lái xe.
Xe lăn bánh, không khí bên trong im lặng vô cùng. Minjeong nhìn Ningning ngồi ghế phụ lái với nét mặt nhăn nhó lại nhìn sang Aeri đang im lặng lái xe. Chợt, cô nhìn thấy trên mặt Aeri cụ thể là ngay khóe môi có một vết thương được dán lại bằng băng cá nhân, bên má thì có vết bầm tím. Lại quan sát Jimin, sắc mặt của chị không tốt lắm mà chính xác là rất tệ. Họ có chuyện gì sao?
- Này, mọi người sao vậy? Chị Jimin, chị Aeri, hai người sao thế hả? Ningning, có chuyện gì vậy?
- Chị Jimin nhà cô đánh Aeri nhà chúng tôi!
Ningning cau có quát, em đang rất tức giận. Chuyện Jimin ra tay đánh Aeri vô cớ làm em rất rất khó chịu. Hừm, Minjeong là vàng là bạc của chị thì Aeri nhà em cũng là vàng là bạc của em chứ bộ!
Nghe Ningning nói Minjeong liền chau mày nhìn Jimin bên cạnh. Xem chị kìa, chị đang tỏ vẻ hối lỗi hay sao vậy? Đôi mắt của chị thì dán xuống sàn xe, đôi môi mím chặt lại còn tay thì vò vò chiếc áo khoác. Dáng vẻ của chị như này làm cô muốn nựng quá đi mất nhưng không được, phải giảng hòa cho họ đã.
- E hèm, Jimin, sao chị lại đánh chị Aeri?- Minjeong hắng giọng ra vẻ nghiêm nghị.
- Minjeong, chị.....chị.....- Jimin nghe cô hỏi thì lập tức rơi vào trạng thái bối rối, chị cứ ấp úng ấp úng mãi.
- Thế nào đây Yu Jimin ?- Minjeong cố nhịn cười mà tra hỏi.
- Tại chị....tại chị quá đáng, tại chị lo cho em quá- Jimin mãi mới giải thích xong
- Aeri, chị xin lỗi!
Xin lỗi cũng đã xong mà sao vẻ mặt của Aeri cùng Ningning lại khó coi thế kia chứ. Cả Minjeong cũng rất lạ, mặt cô đỏ lên, môi mím chặt như đang nhịn cái gì đó. Và rồi tầm 3 giây sau cả chiếc xe tràn ngập trong tiếng cười. Hóa ra là nhịn cười sao, vậy mà làm chị lo lắng muốn chết.
- Ôi trời, Minjeong, em đã cho chị ấy ăn cái gì mà ra thế này vậy, Yu Jimin từ khi nào mà như con nít vậy? Ôi đau quá!
Aeri vừa cười vừa xoa xoa chỗ bị đánh, cô thực vô cùng khoái chí khi thấy bà chị của cô như vậy. Mà mọi người cũng hùa vào trêu ghẹo làm Jimin mặt đỏ tía tai, chị đã làm gì sai mà nỡ đối xử như vậy chứ.
- Hy Vọng, con xem, mami của con đáng yêu quá!
Cứ như vậy tiếng cười đùa vang lên tràn ngập trong chiếc xe hơi đang lăn bánh trên đường. Thật vui làm sao!
______________________
- Bà xã, em muốn ăn trái cây không?- Jimin vui vẻ từ trong bếp chạy ra đứng trước mặt Minjeong mà múa may hỏi han đủ các kiểu.
- Ai là bà xã chứ?!- Minjeong ngại ngùng khẽ lên vai Jimin vài cái. Chị làm cô ngại quá đi mất.
- Em chứ ai, bà xã tương lai của chị chỉ có em thôi!
- Ai thèm chứ?!
- Vậy sao.....
Xem kìa, Yu Jimin nghiêm nghị thường ngày đâu mất rồi chứ. Chị lúc này đang cúi mặt buồn thiu trông thương ơi là thương.
- Chị phải kết hôn với em, cầu hôn cho đàng hoàng rồi mới gọi vậy được chứ đồ ngốc!- Minjeong phì cười mà bẹo má Jimin, bây giờ cô có tới hai chứ không phải một đứa nhóc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com