3
Đã một tuần kể từ buổi sáng hôm ấy – buổi sáng mà Jimin tưởng như mình vừa bước hụt vào hố băng của địa ngục truyền thông mang tên Kim Minjeong.
Một tuần đủ để những lời phê bình sắc như dao cứ vang lại trong đầu cô mỗi lần cầm bút. Đủ để cô học được cách căn lề chuẩn, dùng gạch đầu dòng đúng vị trí, và đặc biệt… là không bao giờ ngồi quay lưng về phía cửa nữa. Cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh tanh từ sau lưng, Jimin vẫn còn rùng mình.
“Ê, nhớ hông?” Aeri thì thào khi cả nhóm bước vào phòng họp tầng 12.
“Cũng đúng cái giờ này, đúng cái chỗ này tuần trước…”
“Đừng nhắc nữa.” Jimin nhăn mặt.
“Tớ bị ám ảnh tới mức nhìn thấy giấy đỏ là tự động thở dốc.”
Ningning cười khúc khích.
"Nhưng mà hôm nay khác rồi. Cậu chuẩn bị kỹ lắm mà, đúng không?”
Jimin gật đầu. Dù trong lòng vẫn hồi hộp, nhưng cô đã dành nguyên mấy đêm liền để đọc báo cáo cũ, học cách trình bày slide gọn gàng, thậm chí còn nhờ Seulgi góp ý trước. Cô không muốn bị đánh giá là “lãng phí thời gian” thêm lần nào nữa.
Phòng họp mở cửa. Minjeong đã ngồi đó từ lúc nào, tóc xõa ngang vai, ánh mắt vẫn sắc lạnh dưới ánh đèn âm trần. Dù không nói gì, chỉ cần cô ấy ở đó, căn phòng như tự động giảm vài độ.
Jimin hít một hơi sâu. Hôm nay cô là người trình bày đầu tiên. Và lần này, cô sẽ không để mình bị đóng băng thêm một lần nào nữa.
Minjeong ngồi ở đầu bàn, đôi tay đan vào nhau trước laptop mở sẵn. Không gian im lặng kéo dài thêm vài giây nữa trước khi cô nghiêng đầu về phía Seulgi:
“Bắt đầu đi.”
Seulgi gật nhẹ rồi quay sang nhóm thực tập sinh.
“Buổi họp hôm nay sẽ thảo luận về hướng nội dung cho chiến dịch Pulse of Media. Mỗi nhóm có đại diện thuyết trình. Bắt đầu từ nhóm Jimin nhé?”
Cả người Jimin khẽ căng cứng. Cô liếc Aeri và Ningning đang cổ vũ bằng ánh mắt, rồi hít sâu đứng lên. Đôi chân như dính vào sàn một thoáng, nhưng cô vẫn bước lên phía màn hình chiếu, mở slide thuyết trình đã chuẩn bị suốt cả tuần qua.
“Chào mọi người. Tôi là Yu Jimin, hôm nay xin trình bày đề xuất nội dung video cho chiến dịch Pulse – tập trung vào yếu tố cảm xúc người xem ở thế hệ Z…”
Giọng cô ban đầu còn hơi khô khan, nhưng từng chữ phát ra đều rõ ràng, dứt khoát. Mỗi slide chuyển cảnh là một hình ảnh chỉn chu, tông màu dịu mắt, những ghi chú nhỏ gọn gàng bằng bullet – chính xác theo những gì Minjeong từng phê bình hôm trước.
“Bọn em chọn chủ đề ‘Cảm xúc là nhịp đập’ – mỗi video sẽ xoay quanh một khoảnh khắc cảm xúc thật của người trẻ: một lần thất bại hay một cú đột phá.”
Jimin dừng một nhịp, mắt chạm ánh nhìn của Minjeong ở đầu bàn.
“Thay vì lý trí, bọn em muốn đi từ cảm giác.”
Một thoáng im lặng. Minjeong không tỏ cảm xúc gì. Cô chỉ nghiêng đầu một chút, tay xoay xoay cây bút. Cái nhìn lạnh băng vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt có gì đó… lặng lẽ ghi nhận.
Jimin tiếp tục.
“Dù chỉ là video ngắn 30 giây, nhưng mỗi thước phim sẽ có một điểm nổ. Bọn em muốn người xem phải ‘tim đập một nhịp’ khi kết thúc.”
Cô nhấn mạnh câu đó, hơi cúi đầu.
Slide cuối cùng hiện ra. Mọi thứ gọn gàng. Sạch. Đúng.
Jimin kết thúc bài thuyết trình bằng nụ cười nhỏ.
“Trên đây là đề xuất của nhóm em. Cảm ơn chị và mọi người đã lắng nghe.”
Không gian tĩnh lặng trong vài giây.
Rồi, Minjeong cất giọng.
“Ý tưởng… không tệ.”
Mọi người như nín thở. Câu này mà từ miệng Kim Minjeong thốt ra là quý hơn vàng.Cô lật tài liệu trước mặt, lướt lại từng điểm, tay gõ nhịp nhẹ lên bàn.
“Bố cục rõ. Trình bày sạch. Có tiến bộ so với tuần trước.”
Một cơn nhẹ nhõm quét qua cả nhóm. Jimin thì vẫn cúi đầu, che đi nụ cười đang lan dần trên gương mặt.
Nhưng Minjeong chưa dừng lại.
“Chỉ có điều…”
Giọng cô trầm xuống.
“...những ví dụ cảm xúc hơi an toàn. Mới chỉ lướt qua bề mặt. Nếu muốn ‘tim đập một nhịp’, thì phải có khoảnh khắc nghẹn lại, không phải chỉ dễ thương hay buồn buồn là đủ.”
Jimin ngẩng lên, mắt mở lớn.
Minjeong nhìn thẳng vào cô, vẫn bằng ánh mắt sắc như cắt – nhưng lần này không còn lạnh lẽo, mà là… một sự thách thức.
“Dám không?”
Jimin nuốt khan, rồi từ từ gật đầu.
“Dạ… em sẽ thử.”
Minjeong gật nhẹ, tờ tài liệu trên tay khẽ xoay một vòng rồi đặt xuống.
“Tốt.”
Seulgi nãy giờ im lặng, khẽ mỉm cười.
“Jimin, em làm tốt lắm. Ý tưởng này có thể phát triển hơn nữa đấy.”
Cả phòng dần rộn lên, các nhóm khác bắt đầu trao đổi. Aeri và Ningning nhanh chóng lao lại chỗ Jimin, thì thầm:
“Trời đất, bà thấy hông, chị ấy không chê mình thẳng mặt nữa rồi đó!”
“Không những không chê mà còn nói tốt kìa! Có ai ghi âm lại đoạn đó chưa hả trời?”
Jimin cười, lần này là nụ cười thật sự.
Cô đã sống sót qua tuần đầu tiên. Đã trình bày một ý tưởng tử tế. Và… đã nhận được câu "không tệ" từ Minjeong.
Ở đầu bàn, Minjeong nghiêng người lấy thêm một xấp tài liệu. Động tác dứt khoát, ánh mắt vẫn bình thản như thường. Nhưng khi lướt qua màn hình trình chiếu vừa tắt, khoé môi cô khẽ cong lên gần như không ai để ý.
Rồi Minjeong nhanh chóng thu lại vẻ hờ hững vốn có, ánh mắt lướt một vòng quanh phòng họp đang dần rộn ràng hơn sau phần thuyết trình đầu tiên. Không ai chú ý đến cô nữa.
Jimin vẫn còn đang nói nhỏ với Aeri và Ningning, vô thức ngẩng lên đúng lúc
ánh nhìn của cô chạm phải đôi mắt Minjeong trong thoáng chốc.Và trong khoảnh khắc đó – dù chỉ kéo dài chưa đến một giây nhưng khiến cô có cảm giác như Minjeong đang nhìn thẳng vào mình.
Không lạnh. Không sắc. Không dọa.
Minjeong lập tức dời mắt đi, như thể chưa từng có gì xảy ra. Cô đứng dậy, thu dọn laptop, gõ nhẹ mấy từ vào điện thoại rồi quay sang Seulgi.
“Gửi phần tài liệu của nhóm Jimin qua mail tôi.”
“Đã hiểu.”
Minjeong không nói thêm gì, sải bước rời khỏi phòng họp với sự điềm tĩnh quen thuộc. Gót giày cô vang lên nhịp đều đều trên sàn đá, cho đến khi âm thanh mất hút sau cánh cửa đóng lại.
Jimin vẫn nhìn theo. Không rõ vì điều gì, có lẽ chỉ là… một phản xạ.
“Ê”
Aeri khều nhẹ.
“Bà có thấy ánh mắt chị Minjeong nhìn bà hồi nãy hông?”
“Ừ… thấy.”
“Rồi thấy gì?”
Jimin chống cằm, lẩm bẩm.
“Thấy… không đáng sợ như tuần trước.”
Ningning tròn mắt.
“Ghê nha. Vượt sợ hãi rồi còn gì!”
“Chắc tại tớ bắt đầu lì thiệt rồi.”
Jimin cười, nhưng lần này không còn là nụ cười gượng gạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com