Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chị thích em lắm ý

Seoul.

5 năm trước.

Kim Minjeong ngồi trong đồn cảnh sát với một bên tay xước xát, vẻ mặt em thể hiện sự khó chịu tới tột độ. Nhưng lí do không phải vì đau mà là bởi vì người bên cạnh em cứ rên rỉ mãi không thôi.

"Chị có dừng lại không hả?"

Hết chịu nổi, Minjeong quay ngoắt sang, giọng nói gầm gừ. Yu Jimin đương nhiên sẽ không vì một lời cằn nhằn của Minjeong mà im lặng dễ dàng như thế.

"Nè, em đâu có bị đánh nhiều như chị đâu mà biết chứ? Ôi tấm thân ngọc ngà này của tôi..."

Yu Jimin hết xuýt xoa phía sau lưng lại cúi xuống nước mắt ngắn nước mắt dài xoa chân xoa tay. Kim Minjeong chỉ có thể đảo mắt đầy ngán ngẩm.

"Ai bảo chị xông vào?"

"Thì, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn khi em bị bao vây được?"

Jimin hậm hực. Lời nói kia khiến Minjeong nhất thời đơ ra một lúc.

Thực ra chuyện sẽ chẳng có gì lớn cả. Kim Minjeong trên đường đi học về bị chặn lại bởi một đám thanh niên ngông cuồng. Lí do là bởi vì em đã từ chối tình cảm của tên đầu sỏ, nên bây giờ bọn đàn em của hắn tới trả thù cho đại ca mình. Nghe thật ấu trĩ.

Minjeong học kendo mới 6 tháng, cơ mà không sợ lắm. Em đang nghĩ cách để chạy thoát thì từ đâu có một bóng người lao thẳng đến phang chiếc cặp vào tên đứng đầu. Mất không lâu để Minjeong nhận ra đó là Yu Jimin bởi điệu bộ hùng hổ nhưng chẳng khác gì một con mèo ngố kia.

Yu Jimin chỉ có 2 tay, 1 cái cặp. Cái cặp thì nhẹ hều, thành ra vốn không có ích gì cả, lại bị bọn chúng xông vào uýnh cho một trận. Cũng may là Minjeong kịp nhặt cây gậy nhựa gần đó phang cho chúng vài phát, không thì Yu Jimin sẽ được một vé thẳng tiến tới bệnh viện khoa chấn thương chỉnh hình. Rốt cuộc chẳng biết là ai cứu ai nữa.

Xong xuôi, cả bọn bị cảnh sát tóm vào đồn. Một ngày tuyệt vời của Kim Minjeong vì thế mà bị phá huỷ.

"Được rồi. Hai đứa có thể về. Nhưng lần sau nếu gặp chuyện như vậy thì đừng lao vào đánh nhau nhé."

"Vâng ạ."

Chỉ chờ có thể, Minjeong ngay lập tức cắp cặp lên rời khỏi đồn cảnh sát. Em mới bước được 1 bước đã dừng lại bởi tiếng kêu nghe có vẻ hết sức khổ sở của người kia.

"Ui da..."

"Sao đấy? Có về được không?"

Minjeong tặc lưỡi rồi tiến lại gần hỏi han. Thôi thì Yu Jimin cũng là có ý tốt muốn cứu em, em bỏ mặc thì không phải. Bố mẹ Minjeong vẫn luôn dạy em là gặp hoạn nạn phải biết đưa tay ra giúp đỡ.

"C-Cũng hơi đau...giá mà có ai đó dìu về thì tốt ha..."

Jimin nhỏ nhẹ. Minjeong rùng mình bởi sự nhão nhoẹt trong giọng nói kia.

Nghĩ em sẽ bị mềm lòng bởi ánh mắt long lanh và khuôn mặt nhỏ xíu trông không khác gì một con mèo kia ư?

Hừ.
Vậy thì nghĩ đúng rồi đấy.

Minjeong đeo cặp của Yu Jimin ra phía trước rồi đỡ chị đứng dậy cùng ra về. Em không hiểu vì sao Jimin cứ tủm tỉm cười như vừa trúng số ấy. Nhưng em mặc kệ không hỏi. Yu Jimin tào lao bỏ bố ra. Nếu em khơi mào câu chuyện thì chị ta sẽ luyên thuyên mọi thứ tới sáng mai mất.

Minjeong và Jimin sống ở cùng khu phố, thậm chí hai nhà còn sát rạt nhau, bên trong một ngõ nhỏ. Vì thế nên sớm tiếp xúc từ bé. Được cái Yu Jimin rất hay trêu em, Minjeong cứ lúc nào gặp là né triệt để.

Có lần Jimin doạ ma Minjeong, báo hại em khóc cả đêm không dứt. Jimin bị bà oánh cho một trận rồi bắt mang kẹo sang nhà Minjeong xin lỗi. Sau vụ ấy, Jimin ít trêu em ác lại. Chỉ là ít trêu ác thôi, chứ vẫn không chừa đâu, vẫn tích cực chọc Minjeong lắm. Minjeong bị trêu nhiều thành quen, những lần như thế em chỉ đảo mắt rồi quay đi. Thế mà Jimin vẫn lấy làm thích thú mà cười khằng khặc. Chắc thú vui của Jimin là nhìn Minjeong tức giận.

Minjeong sống với bố mẹ, còn Jimin sống với bà. Em tò mò hỏi thì nhận được câu trả lời là bố mẹ Jimin đi làm xa. Biết vậy nên Minjeong không thắc mắc thêm nữa.

"Này này, chị định dán băng vào mà chưa khử trùng à?"

Minjeong nghiêm giọng nói.

Em đưa Jimin về trước cửa sau đó chạy thẳng vào nhà tìm hộp cứu thương. Lúc quay lại thì thấy Yu Jimin đang ngồi ở bậc cầu thang, loay hoay bóc chỗ băng hình Shinosuke dán vào mấy vết xước ở chân. Minjeong cũng chả hiểu sao Jimin 16 tuổi rồi mà vẫn mê cu Shin.

Đúng là đồ trẻ con.

"Ủa?"

Jimin ngẩng đầu lên nhìn Minjeong đang đi lại gần mình.

"Đây chị phải đổ oxi già vào để nó khử trùng đã rồi hẵng dán."

Minjeong nói xong, trực tiếp mở lo oxi già đổ lên chỗ vết thương của Jimin. Người kia vì xót mà nhăn hết cả mặt mũi lại, co người rúm ró.

Chẳng khác gì con mèo ngốc. Minjeong thầm nghĩ. Không nhận thức rằng khoé môi của em đang khẽ nhếch lên hết sức trìu mến.

"Cố chịu đau tí. Tí nữa bà ngoại về thì bảo bà xem lại cho ý."

"Thôi. Bà sẽ lo lắm. Chị tự làm được."

Jimin lắc đầu quầy quậy, đôi lông mày vẫn nhíu chặt vì đau.

"Thế thì gọi tôi, tôi xem giúp cho."

Bởi vì mẹ là bác sĩ, Minjeong đã được dạy cách tự chăm sóc bản thân mình từ bé. Vốn là người cẩn thận nên em ít khi bị thương, thôi thì áp dụng mấy kiến thức này lên Yu Jimin cũng được.

"Hì, thật nhé?"

Jimin khẽ mỉm cười.

Lúc này Minjeong đang ngồi sát gần chị để dán vết thương, không hiểu sao lại đỏ hết cả mặt lên. Em ngại ngùng cúi đầu. Nếu Yu Jimin bớt trêu chọc em lại thì Kim Minjeong sẽ công nhận là chị ta xinh. Xinh nhất khi cười.

"Thật."

"Nhưng mà Minjeong cũng bị thương phải không? Đưa chị xem nào?"

"Vài vết xước thôi. Không nặng tới mức phải băng lại."

"Thì cứ đưa chị xem."

Jimin một mực cầm lấy tay Minjeong quan sát một lượt vô cùng chăm chú. Kim Minjeong không rõ tại sao trái tim em lại đập mạnh như thế.

"Xong rồi đấy."

"Minjeong giỏi thật nha! Chị thích em lắm ý!"

"Điên à!"

Minjeong hất hàm bĩu môi. Bình thường trêu người ta tới tức phát điên, bây giờ lại bảo thích. Có mâu thuẫn quá không? Có ai làm thế không?

Yu Jimin thật là kỳ quặc.

__________________

tự nhiên mình mắc tâm sự cá nhân một tí hì hì hì. mình từng quen được rất nhìu những người bạn đáng quý trên chiếc app cam lè nì, thú thực là quãng thời gian ấy mình rất vui, hồi ấy mình mệt mỏi nhiều thứ nhưng cứ mỗi lần lên chiếc app này là mình cảm giác như thể mình được giải thoát khỏi thế giới quay cuồng ngoài kia.

mọi người nghe chắc cũng thấy buồn cười nhỉ, bởi những mối quan hệ qua mạng vốn là những mối quan hệ rất đỗi mong manh mà :< chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, mình không giữ được những mối quan hệ ấy, dù mình đã rất gắng sức kết nối, dù sao thì khoảng cách cũng là một thử thách lớn trong việc duy trì các mối quan hệ. mình rất buồn, nhưng chuyện này cũng dễ hiểu nhỉ.

chỉ là mình vẫn luôn rất trân trọng những người bạn ấy, tiếc là bây giờ chúng mình không còn liên lạc nữa rùi. nhiều lúc mình vẫn bị hơi nhớ lại ấy :<

mình dài dòng quá, hehe, sorry mọi người vì chuyện này cũng là mấy dòng hỗn độn mình viết vì nhớ về một thời lăn lộn trên chiếc app cam lè này hoyyy, cảm ơn mọi người nhìuuu vì đã đọc đến đây ạ 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com