Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8

   Trời chiều dần buông xuống, những đám mây xám kéo dài che khuất mặt trời, báo hiệu một cơn mưa bất chợt sắp ập tới. Minjeong, với chiếc cặp sách nặng trên vai, bước chậm trên lề đường vắng vẻ, con phố nhỏ nơi em thường đi học về mỗi ngày. Cơn gió nhẹ nhàng quét qua làm mái tóc em bay bay, những giọt nước mưa bắt đầu lăn dài trên má em lạnh lẽo, khiến em khẽ rùng mình.

  Đôi mắt em nhìn xa xăm, không tập trung vào con đường trước mặt mà đầy ắp những suy nghĩ dồn nén suốt những ngày qua. Từ khi xảy ra hiểu lầm với Yu Jimin, không khí giữa hai người dần trở nên căng thẳng, đôi lúc lạnh lùng đến mức khiến cả hai không dám nhìn mặt nhau.

  Minjeong nhớ ánh mắt dịu dàng ngày xưa, những lần chị an ủi em, nói những lời dịu dàng ; giờ đây mọi thứ như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

  Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, từng giọt rơi xuống mặt đường, tạo thành những vệt nước nhỏ chạy dài theo rãnh thoát nước.

  Minjeong vội kéo cổ áo khoác lên cao hơn, nhanh chân hơn một chút, muốn về nhà thật nhanh, tránh cơn mưa lạnh buốt.

  Nhưng bước chân em dần chững lại khi phát hiện một bóng người đứng dưới tán cây lớn bên lề đường. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt quen thuộc, khiến trái tim Minjeong bất giác đập mạnh.

   Đó là Jimin — người mà em thầm thương , với mái tóc ướt đẫm mưa, ánh mắt đăm chiêu pha lẫn lo lắng. Chị đang đứng đó, dưới mưa, dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó.

  Em hơi do dự, nhưng rồi bước chân lại gần. Mưa rơi nặng hạt khiến không gian xung quanh trở nên im ắng, chỉ còn tiếng rơi tí tách của mưa và tiếng thở gấp nhẹ của hai người.

“Em… đợi chị một chút được không?”

Jimin lên tiếng, giọng run run như thể chị sợ em sẽ bỏ đi.

  Minjeong khẽ ngẩng lên, đôi mắt em đẫm nước mưa và rưng rưng nước mắt , nhìn thẳng vào mắt chị.

“Jimin … chị đã đứng đây từ bao giờ?”

  Minjeong hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ngạc nhiên.

Jimin bước tới gần hơn, bàn tay chị đặt nhẹ lên vai em, hơi ấm của chị lan tỏa qua chiếc áo ướt, khiến em cảm thấy yên lòng hơn.

“Chị… chị không muốn chúng ta cứ như thế này nữa. Chị không  muốn đánh mất em.”
Giọng chị nghẹn lại, đầy chân thành.

  Minjeong khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xuống mặt đất ướt sũng.

“Em cũng không muốn vậy… nhưng em sợ… sợ bản thân sẽ không thể ngừng thích chị . Nếu vậy chị sẽ ghét em mất . ”

  Jimin nắm lấy tay em, siết nhẹ như để truyền thêm sự kiên định.

“Chị không chỉ thích em, Minjeong à… chị yêu em. Yêu từ rất lâu rồi.”

  Trái tim Minjeong như vỡ òa, những lớp sợ hãi dần tan biến, thay vào đó là một niềm hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập trong lòng.

“Jimin à … em cũng yêu chị. Từ lâu rồi, nhưng em không dám nói.”
Em thì thầm, giọng đầy xúc động.

  Jimin mỉm cười dịu dàng, dùng ngón tay lau đi giọt nước mưa trên má em.

“Bây giờ chị có thể ôm em một chút được không?”

   Minjeong gật đầu, tim đập rộn ràng khi chị vòng tay ôm lấy eo em, kéo em sát vào người.

Gió lạnh, mưa lạnh không còn quan trọng nữa, khi trong lòng họ chỉ còn hơi ấm và tình yêu.

  Đôi môi Jimin nhẹ nhàng chạm vào môi Minjeong , một nụ hôn ngọt ngào và chân thành, xóa nhòa mọi hiểu lầm và khoảng cách từng tồn tại.

  Minjeong vòng tay ôm lấy cổ Jimin thật chặt, cảm nhận sự an toàn và trọn vẹn tình yêu trong từng khoảnh khắc.

Mưa nặng hạt hơn, như trút hết nỗi lòng của hai con người vốn sợ người mìn thầm thương ghét bỏ . Cả hai vẫn đứng đó, ôm nhau thật chặt, như thể trong vòng tay kia có thể xóa tan hết lạnh giá trong tâm hồn .

Jimin khẽ thì thầm bên tai Minjeong, giọng chị đong đầy yêu thương:

- Minjeong à, chị sợ lắm khi nghĩ đến việc mất em. Mấy ngày qua, chị không dám nhìn em, không dám nói chuyện vì sợ… sợ em sẽ không còn bên chị nữa.

  Minjeong ngước nhìn chị, ánh mắt đẫm lệ, nhưng lại rực sáng hy vọng:

- Em cũng thế, Jimin à . Em sợ rằng chị sẽ không thích em , sợ chị sẽ rời xa … Em không dám mở lòng, không dám bày tỏ , nên mới để mọi thứ kéo dài như vậy .

  Jimin vuốt nhẹ mái tóc ướt của em, như muốn lau đi tất cả những ngày buồn đã qua:

- Chị xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Nhưng từ giờ, chị hứa sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa. Chị sẽ luôn bên em, chăm sóc em, bảo vệ em, cho dù mưa gió thế nào cũng không buông tay.

  Minjeong khẽ cười, vòng tay siết chặt cổ chị:

- Em cũng hứa, sẽ không để chị phải buồn hay cô đơn nữa. Chỉ cần có chị bên cạnh, em sẽ luôn mạnh mẽ. Kim Minjeong này thề sẽ yêu Yu Jimin  đến hết đời .

  Gió thổi mạnh qua, mưa rơi trút xuống dồn dập, nhưng bên lề đường nhỏ vắng lặng ấy chỉ còn tiếng hai trái tim hòa nhịp, cùng nhịp thở ấm áp.

Jimin hôn nhẹ lên trán em, rồi làn môi mềm mại tìm đến môi em một lần nữa, đắm say và ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Minjeong khép mắt, đắm chìm trong nụ hôn của chị, lòng tràn đầy yêu thương và cảm giác an toàn.

Giữa cơn mưa đêm, hai con người bé nhỏ đã tìm lại nhau, mở ra một hành trang tình yêu tràn đầy hi vọng và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com