Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

đồ tể

cô ngại ngùng ngồi ăn bữa trưa bên cạnh hwangyeon, việc khi nãy là lần đầu tiên con bé làm thế, nên là sao mà đối mặt với nhau được. hwangyeon tuy có chút buồn nhưng em vẫn gắp đồ ăn cho cô đều đều, xong xuôi thì dẫn bà vào phòng ngủ trưa còn chào tạm biệt và dặn dò cô đi đường cẩn thận.

cô lạch cạch đi bằng chiếc xe kéo hàng cũ kĩ, vừa đi vừa huýt sáo trông rất yêu đời. ngày nào cũng dậy sớm, đi vào rừng săn thú, sau đó lại chở thịt lên trung tâm để bán, ở đây chỉ là một ngôi làng nhỏ thôi và nhà của hwangyeon ở tận bên bìa ngoài của làng. suốt gần năm tháng qua cô luôn tò mò về mình của trước đây, cô làm nghề gì? gia đình và cuộc sống trước đây có hạnh phúc không? cả người mà cô yêu nữa, cô đã có người yêu chưa nhỉ? cô thở dài, thật muốn nhanh chóng nhớ lại mọi thứ quá.

"heo rừng trông ngon quá, bán cho cô một kí nha con"

vì là heo rừng tận tay đi bắt nên mọi người khá thích, bán hàng cũng hết nhanh hơn là vì thế. mấy bà dì này có vẻ thích cô nhiều lắm, ngày nào cũng đến hỏi xem hôm nay buôn bán thế nào, đã thế còn khen cô có gương mặt ưa nhìn, còn đẹp gái nữa. cô chỉ cười tủm tỉm phủi tay cho qua, chứ trong lòng cũng khoái muốn chết. hôm nay lại một ngày thuận lợi vì thịt heo được bán hết nhanh chóng, cả thỏ cũng vậy, chỉ còn lại mỗi một con nên cô đã ngồi chờ. nhưng đợi mãi không có ai mua, trời chiều sắp sụp tối nên thôi cô đem con thỏ này về luôn.

dọn hàng xong đến khi lên xe về thì trời hoàn toàn sụp tối, cô lầm bầm gõ vào đèn xe thì thấy bật đi bật lại mãi mà nó không lên, thở dài một hơi, cô chửi thầm vài câu rồi chấp nhận chạy như thế này về. đèn đường cũng chỉ lờ mờ vì đoạn này ít ai đi lại nên hệ thống đèn không được đầu tư lắm, đã thế đèn xe còn bị hư nữa. cô thắng gấp vì xém tông vào chiếc xe oto nào đó, mất lái mà lủi vào bụi cây, cô đau nhức cả người ngó đầu lên xem là ai.

"xin lỗi..xe mấy anh có bị sao không...xe máy của tôi không có đèn nên không thấy rõ" - cô áy náy dựng xe lên, thấy bọn họ bước xuống liền cúi đầu xin lỗi.

"cái cô này đi đứng kiểu gì thế, cũng may là không sao đó, có sao thì cô nghĩ mình đền......này!!! bọn mày ơi!!! là uchinaga aeri mà"

tên áo đen hút điếu thuốc rồi lầm bầm khi hắn bước xuống xe, chỉ vào đầu xe mắc tiền, hắn quay lại chỉ tay vào mặt cô thì hét lên như thế. cô ngơ ngác không biết gì đã bị đám người trong xe vồ lấy, trên tay tên nào cũng cầm gậy bóng chày bằng gỗ. từng cú đập đau điếng nện thẳng vào người khiến cô co lại, như thế này là sao? cô chẳng hiểu gì hết, có khi nào bọn họ nhầm người rồi không?

"khoan...khoan...có nhầm lẫn gì không thế?" - cô hét lên đau đớn, bọn chúng chẳng chịu ngừng mà cứ thế đấm đá vào người cô. trong ít giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ đến việc trước khi không nhớ gì, có lẽ cô nợ tiền ai đó.

"ê khoan, coi chừng nhầm không? uchinaga aeri mà dễ dàng đánh như này à?" - một tên trong đó nắm lấy vai tên ra lệnh, uchinaga aeri trước đây ngang tàn thế nào mà sao bây giờ nằm có một chỗ? bọn chúng sợ nhầm nên cũng đưa mắt nhìn nhau.

tên đó tiến lên nắm lấy cổ áo kéo cô lại gần xem xét, mắt cô đã mờ dần sau vài lần đánh đập trước, cố nắm lấy tay hắn mà giải thích.

"chết tiệt đây là nó mà, đừng có giả vờ nữa!!!"

hắn sau khi xem xét kĩ vẫn kết luận là cái người họ tên đầy đủ là uchinaga aeri, hắn dùng lực rất mạnh đấm một cái khiến cô khuỵu chân xuống mặt đường.

cái tên đó văng vẳng trong đầu, đôi khi cô sẽ mơ thấy có người gọi mình là aeri, bây giờ cũng vậy. cú đấm mạnh đến mức làm hàm của cô đau nhức, cơn đau xộc thẳng lên não bộ, làm bao nhiêu là kí ức ùa về cùng một lúc. cô nhớ rồi, người phụ nữ ôm lấy mình là mẹ, người luôn bảo vệ mình là anh trai, và người đã cứu mình trong cái đêm tàn khốc đó không ai khác là yu jimin. cô nhớ rồi, uchinaga aeri là cô kia mà, không phải là đầu bếp, càng không có bố mẹ ở bên cạnh, aeri đã phải đưa mắt nhìn những đứa trẻ khác có bố mẹ khi lần đầu đặt chân đến hàn quốc. nhưng cô có một gia đỉnh nhỏ khác, yu jimin đã cho cô một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi là sự sống. cô có một tình yêu, người con gái tên ning yizhuo là lí do làm cô cảm thấy có lỗi mỗi khi hwangyeon thân mật.

"con khốn..."

tên áo đen vừa định đấm thêm cái nữa, aeri nhanh chóng trừng mắt bẻ gãy cổ tay của hắn. tên đó la hét thất thanh khiến đám còn lại sợ hãi bất giác lùi ra sau.

"bọn mày tìm aeri hả? đúng rồi đấy, tao là aeri đây"

uchinaga aeri cười khẩy, cô ngửa mặt lên hít thở khí trời, cảm giác này trở lại rồi, cảm giác là một uchinaga aeri trở lại rồi. cô thở dài nhìn bọn chúng rồi cầm cây gậy bóng chày ở dưới đất lên, một phát đánh vào đầu của đứa đứng gần nhất.

dưới ánh trăng lưỡi liềm, một uchinaga aeri được mệnh danh là kiệt tác, cô chìm đắm trong bức tranh của chính mình khi dùng gậy quét sạch hết đám người ở đây. nhìn bọn chúng la liệt, aeri bước qua xác từng tên, cô ngồi xổm lục lọi trong túi áo mấy tên này để lấy chìa khóa xe cùng bao thuốc. dùng bật lửa để đốt cháy đầu thuốc, rít một hơi rồi phả vào không khí làn khói trắng, aeri tính sẽ dùng xe của bọn chúng để rời đi nhưng lại thấy chiếc xe kéo cũ kĩ nằm gần bụi cây.

aeri lại rít thêm một hơi, cô thả điếu thuốc xuống đất rồi đạp lên dập tắt nó. nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải trả chiếc xe này cho cô bé đó, ăn nhờ ở đậu tận năm tháng mà khi đi không một lời thì cũng kì cục, huống chi tiền bán thịt vẫn nằm trong túi quần của cô.

"chị thỏ!!! sao trễ như vậy mới về?...máu như này là sao??"

hwangyeon lo lắng ngồi ngoài cửa chờ, hôm nay cô về trễ hơn mọi ngày nên em lo lắng mà đứng ngồi không yên từ chiều. nghe được tiếng xe liền chạy lại xem xét, ai ngờ thấy trên người lẫn mặt mũi của cô đều dính máu. hwangyeon loay hoay, em kéo tay áo lên ý định lau sạch sẽ máu trên mặt giúp cô, ai ngờ aeri giữ cổ tay, cô hạ tay em xuống rút từ túi ra cọc tiền mà hôm nay mình bán được.

"xin lỗi, con thỏ hình như chạy mất rồi"

aeri gãi đầu đảo mắt nhìn quanh, không biết phải mở miệng nói thế nào với cô bé này là mình nhớ lại hết rồi.

"chị ngã xe sao? mau vào nhà đi"

em nắm tay kéo cô đi, nhưng aeri lại đứng im một chỗ. hwangyeon quay lại nhìn thì ánh mắt toát lên không còn là chị thỏ mà mình biết hằng ngày nữa, ánh mắt bây giờ có chút lạnh lẽo, biểu cảm cũng không còn vẻ dễ thương mà em biết. tất nhiên nhiêu đó cũng đủ để em hiểu cô đã nhớ ra đoạn kí ức bị mất, em rơi nước mắt nhưng vẫn siết chặt tay, hwangyeon thật sự thích cô, suốt thời gian qua luôn tìm cách lấy lòng và thân mật hơn, thế mà cô một chút rung động cũng không có, bây giờ lại càng không.

"kiếm của tôi đâu?" - uchinaga aeri không cảm xúc, cô chỉ đứng đó nhìn vào hwangyeon, đây không phải giây phút để trò chuyện nên cô phải khẩn trương.

"chị...vào nhà rồi nói tiếp...."

"kiếm của tôi đâu!?"

hwangyeon mím môi, em không muốn cô rời đi vội nên cố gắng thuyết phục, nào ngờ aeri không nhân nhượng duỗi tay bóp thẳng vào cổ của con bé.

"chị...chị...em không thở được...không"

uchinaga aeri thả tay, cô hơi mất kiên nhẫn vì tình hình trước mắt không thể phí thêm phút giây nào. hwangyeon được thả ra, em ho khan rồi đưa mắt nhìn cô cùng những vệt nước mắt, em chạy vào nhà lấy ra cây kiếm không vỏ đã được bọc bằng lá cây. ánh mắt đượm buồn trao tận tay rồi lặng lẽ nhìn cô ngắm nghía nó, đây là thanh kiếm mà em tìm thấy bên cạnh cô, nghĩ đến lúc cô nhớ sẽ tìm lại nên đã bao bọc nó cẩn thận.

"xin lỗi...xong việc tôi trả ơn em sau, nói với bà rằng tôi đi đây...giữ sức khỏe đấy"

aeri xem xét kĩ lưỡng, sau đó dặn dò hwangyeon, cô ngỏ lời xin lỗi vì khi nãy có chút bực bội, tình hình ở nhà chưa biết ra sao mà mình lại ở đây tận năm tháng, điều đó không cho phép aeri thoải mái mà nói chuyện.

"à mà, tôi tên là aeri, uchinaga aeri"

ánh mắt dõi theo bóng lưng aeri, em đứng đó lặng lẽ mỉm cười, gạt đi giọt nước mắt rồi vào nhà, ít ra cô còn cho em biết được cái tên. thôi thì em sẽ đợi đến khi cô quay lại vậy, hwangyeon nhìn xấp tiền trên tay, xem ra đây không phải người xấu nhỉ? một tờ cũng không mất.

aeri lái chiếc oto của bọn khi nãy băng băng trên đường, bây giờ trong người bóp tiền không có, điện thoại cũng không. bực tức nhấn còi xe inh ỏi để mấy xe phía trước né sang một bên, aeri dậm chân ga lên tốc độ cao nhất.

cô thắng gấp trước căn biệt thự của yu jimin, nơi đây không một bóng người, dấu vết đoàn xe rời đi còn rất mới nên cô đoán chắc yu jimin đã tìm ra được kẻ đứng sau. vội xuống xe chạy vào nhà, aeri mở tung từng cửa, cho đến khi thấy phòng làm việc của yu jimin không khóa mới đẩy ầm vào. kệ sách cất giấu thanh kiếm còn lại đã được mở và nó đã biến mất, aeri hoảng loạn chạy đến xem xét, trường hợp bị đánh cắp là không thể vì chỉ có mỗi cô và yu jimin giữ nút bấm.

"chết tiệt...gì thế này?" - mới có năm tháng mà mọi thứ đều lạ lẫm, aeri chạy đến bên máy tính của yu jimin mở lên, ai ngờ trong đó có email chứa hình ảnh mình chỉa mũi kiếm về phía kim minjeong.

"chết tiệt thật, yu jimin có nghĩ mình phản bội không đấy?" - aeri bối rối ấn mọi thứ để xem, thật ra lúc đó cô chỉ tính làm màu như mấy nhân vật trong truyện thôi mà, phản bội là cái quái gì thế?

loay hoay một lúc, cô thấy bên cạnh là tờ giấy và chiếc máy ghi âm, tò mò mở nó lên khiến uchinaga aeri chết lặng. đoạn băng phát lại giọng nói của yu jimin, bảo rằng chính anh trai cậu ta là người đứng sau cái chết của gia tộc cô, nhưng rõ ràng tên đó chết rồi mà? yu jimin nói sẽ kết thúc mọi thứ là sao? aeri nghe đến đoạn của ning yizhuo, cô vội nhìn vào địa chỉ trên bàn rồi rơi nước mắt. siết chặt thanh kiếm trong tay, uchinaga aeri rời khỏi nhà rồi khởi động xe. yu jiyong còn sống thì cũng đừng hòng cướp đi được hạnh phúc thứ hai của cô, một chút nữa thôi, cô hứa thanh kiếm này sẽ đâm xuyên người hắn.

uchinaga aeri nhấn mạnh chân ga, cô ngó đầu qua cửa xe hét ầm lên khi bị chắn đường, điên cuồng chạy đến đó, aeri mím môi khi nhà máy bỏ hoang gần như ở trước mắt. siết chặt thanh kiếm trên tay, aeri vừa khóc vừa tiến bước vào trong.

bọn người ở trong đó dù là ở phe yu jimin hay yu jiyong đều khựng lại, đám người của yu jimin thấy năm triệu won trước mắt, thèm khát mà xông vào cô. uchinaga aeri một đường kiếm, tên đầu tiên liền chết tức tưởi, máu bắn khắp người.

"đứa nào cản đường, tao giết hết"

đôi mắt sắc lạnh quét một dọc, tuy bọn chúng có chút sợ hãi nhưng ỷ đông liền liều mạng chạy đến. hiện tại, quân địch quân ta lẫn lộn, mục tiêu của bọn chúng đều hướng đến aeri. cô cứ vung kiếm, hàng loạt người nằm xuống, một mình aeri nhuộm đỏ khu a của nhà máy bỏ hoang. khi thấy sự chết chóc mà cô tỏa ra cũng như người chết quá nhiều, bọn chúng quyết định bỏ chạy cả lũ, chẳng ai dám mà ở lại đây nữa.

"chạy đi...chạy đi...là uchinaga aeri đấy!!!"

mấy tên đó khóc lóc chạy sang khu sảnh b, nơi na jaemin ở trên đang cật lực hỗ trợ cho lee jeno ở dưới. jeno thấy bọn chúng đột nhiên chạy đến đông, bất giác nhìn lên jaemin kiểm tra xem cậu ổn không. jeno tặc lưỡi, cậu đành tự mình rút lên bên cạnh jaemin.

"có chuyện gì vậy? sao bọn chúng kéo đến đông thế? kia....là đội của mình mà"

jaemin nhìn chằm chằm, cậu khó hiểu chỉ về cửa chính của sảnh b. ai ngờ người cuối cùng bước vào khiến ngón tay cậu cong lại, lee jeno mở to mắt nhìn xuống dưới. uchinaga aeri một thân đẫm máu cầm kiếm đi từ từ vào, đã vậy còn ở trong trạng thái khiến cậu rùng mình.

"là aeri đó, mau xuống xem nó ổn không" - na jaemin lo lắng, cậu thu súng lại tính chạy đi thì được jeno giữ chặt.

"không được, xuống đó là chết chắc đấy. mày không biết à? gã đồ tể của yu jimin trở lại rồi" - lee jeno cười trừ khi nhìn xuống bên dưới, đến cả cậu cũng không dám lại gần aeri ngay lúc này.

"gã đồ tể?"

"ừ, uchinaga aeri sẽ giết hết mọi người trừ yu jimin, nên thay vì xuống đó thì mau tìm kim minjeong cùng ning yizhuo thôi"

lee jeno kéo na jaemin đi chỗ khác, bây giờ mà xuống đó có khi cả hai chết hết, tốt nhất là tạm lánh đi thì hơn. uchinaga aeri ở bên dưới cầm kiếm đi xung quanh kiểm tra, sau đó bị giọng nói nam nhân ồn ào làm phiền.

"mày....sao mày còn sống?" - lim daesung bất ngờ trước một uchinaga aeri còn nguyên vẹn, vẫn dáng người đó, vẫn thanh kiếm đó. hắn nghe bọn đàn em chạy đến gào ầm lên vì cô xuất hiện ở đây, vì không tin nên vội chạy đến, ai ngờ lại là thật.

aeri không nói gì, một giây liền chạy đến vụt một nhát dao thật mạnh, chỉ trách tên lim daesung may mắn né được nhưng ít nhiều lưỡi kiếm đã cứa được vào bắp chân. hắn đau đớn rút cặp gậy tonfa bên hông, thủ thế rồi điên loạn lao vào aeri.

"con khốn, vậy thì tao sẽ giết mày một lần nữa!!!"

lim daesung hét lên, hắn xoay cây gậy đập vào vai của aeri, cô có chút nhói lùi ra sau. cố để bản thân bình tĩnh trở lại, tên này di chuyển khá nhanh nhưng nhát chém vừa rồi vào chân khiến hắn có vẻ chậm đi đôi chút. aeri nhìn chằm chằm vào vết thương đang gỉ máu của daesung, mục tiêu của cô sẽ là ở đó.

hắn tuy bị thương nhưng đòn đánh không giảm đi lực, aeri vẫn còn khó khăn khi né đòn, thân gậy vừa được hắn móc từ dưới lên đập vào cằm. máu từ miệng chảy ra khiến aeri choáng váng, cô hít thở sâu nhớ lại những gì anh trai đã dạy.

cả hai chạm mắt nhau khi aeri chém thẳng một đường từ trên xuống, còn daesung thì dùng thân gậy để đỡ, hai người đôi co với nhau, các khối cơ được aeri phát huy hết sức chèn ép hắn.

"ning yizhuo đang ở đâu?" - aeri nhíu mày mạnh tay hơn đè xuống, nhân cơ hội đang ở gần lim daesung liền hỏi đến em.

"ning....yizhuo? à! con nhỏ người trung sao? nó là gì của mày thế? nó là người yêu của mày à? chà...tao suốt ngày nghe nó khóc lóc rồi gọi tên mày. này, tao nói nhỏ cho mày nghe nhé? muốn xem nó mút lấy dương vật của tao không? quý lắm mới cho xem đó nha, con nhỏ đấy tin người đến mức tin tao đang nhốt mày, tao bảo rằng nếu nó không bú giúp, tao liền giết chết mày!!!!" - lim daesung nói những lời lẽ khó nghe, hắn vui sướng nhìn uchinaga aeri đơ cả mặt, thậm chí lực tay còn giảm đi đáng kể khiến hắn có thể một phát hất ra rồi quay gậy đập vào đầu aeri một cái. tiếp đến daesung nắm vào tay phải, tay mà aeri cầm kiếm. hắn dùng gậy đánh mạnh vào cánh tay, nhiều đòn liên tiếp bổ xuống mạnh đến mức gần như tay phải của aeri đã gãy.

"tao sẽ giết chết mày" - trong lòng như núi lửa phun trào khi nghe mọi lời giễu cợt từ lim daesung, bây giờ tay có gãy, có đau thế nào cũng không được aeri quan tâm. cô đổi tay cầm kiếm, thề sẽ giết chết hắn bằng cách đau đớn nhất.

daesung cười khẩy, hắn xoay cây gậy, nhảy bổ về phía cô, cặp gậy được hắn đưa lên cao, nếu nó đáp chuẩn xác thì não của cô sẽ bầy nhầy hết dưới sàn mất. uchinaga aeri hít một hơi thật sâu, cô nhớ đến kĩ năng mà anh trai đã dạy, đây là đòn kiếm có thể kết thúc được kẻ địch ngay lập tức. cô thủ thế một chân để ra sau, chân trước làm trọng tâm, cả cơ thể đều khuỵa xuống. anh hai đã nói rằng đòn kiếm này tựa như cô, vì cô được sinh ra trong ngày trăng lưỡi liềm, biểu tượng từ bé đến lớn cũng là trăng lưỡi liềm.

lưỡi kiếm sắc bén từ dưới quét lên tạo thành một vòng cung hệt như trăng lưỡi liềm, nó xé toạc da thịt của lim daesung từ bụng lên đến cổ, khiến nội tạng bên trong mấp mé lòi ra ngoài, máu tươi như voi hoa sen tưới hết lên cả cơ thể của uchinaga aeri khiến cô nhăn mặt. lim daesung khi nằm dưới đất vẫn chưa chết hẳn, hắn đưa đôi mắt tức giận nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng thanh quản đã đứt. khi thấy tên đó đã nằm im, aeri mới kéo áo lau đi máu dính trên mặt, cô cứ thế lạnh lùng bước qua xác hắn rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com