Chương 24: Từ hai nửa trái tim
Sau khi trở về từ thị trấn nhỏ, Jimin đã dành hàng tuần để sắp xếp lại những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Bàn làm việc của cô ngổn ngang giấy nháp, từng đoạn văn viết dở nằm rải rác như chính tâm trạng cô – không liền mạch, không hoàn thiện. Jimin vẫn tiếp tục những hành trình để tìm ra những cảm xúc mà trái tim cô cần phải chạm tới.
Trên chuyến tàu sáng sớm rời khỏi thành phố, Jimin cảm nhận những luồng không khí lạnh lẽo bám lên ô kính mờ sơn. Cô gục đầu lên ghế, tách biệt bản thân khỏi tiếng xì xào của những hành khách khác. Là chuyến đi ngắn ngủi hay một hành trình lâu dài, Jimin không biết. Tất cả những gì cô có thể nói chắc chắn ngay lúc này đó là cái đối khát với những điều còn dở dang trong trái tim mình.
Mùa đông đến rồi đồng nghĩa với việc hai người đã xa nhau lâu như vậy, chiếc khăn nhạt màu em tặng sẽ luôn là vật đồng hành với Jimin để biến nó thành những đông ấm áp.
Có những ngày, Jimin ngồi trước màn hình trống hàng giờ đồng hồ, đôi tay đặt trên bàn phím nhưng không thể gõ nổi một từ. Mỗi khi bắt đầu, hình ảnh Minjeong lại hiện lên trong tâm trí cô – ánh mắt của em, nụ cười lặng lẽ giữa ánh hoàng hôn, giọng nói dịu dàng vang lên trong những ký ức. Jimin muốn kể câu chuyện của mình, nhưng nỗi sợ làm tổn thương Minjeong khiến cô chùn bước.
"Liệu có đúng không khi viết về em, khi kể lại những cảm xúc mà em có thể không muốn nhớ lại?"
Nhưng rồi, vào một buổi sáng mùa đông, Jimin mở lại cuốn sổ tay mà cô luôn mang theo trong những ngày ở thị trấn nhỏ. Những dòng ghi chép ngắn ngủi, đôi khi chỉ là những câu cảm thán, đã khiến cô nhớ lại lý do ban đầu mình bắt đầu viết.
"Viết không chỉ là để kể chuyện. Viết là để đối mặt với chính mình."
Jimin hít một hơi sâu, và cô bắt đầu gõ tiếp
Ban đầu, mỗi câu chữ như một vết thương đang được mở ra. Cô phải sống lại từng khoảnh khắc, từ những buổi sáng tĩnh lặng bên ly cà phê đến nụ cười của Minjeong dưới cơn mưa rào. Có những đoạn, cô dừng lại giữa chừng vì nước mắt làm nhòe đi. Nhưng chính nỗi đau ấy đã dẫn lối cho cảm xúc thật sự.
Jimin đã dành cả tháng trời để viết đi viết lại chương về ngày chia xa trên bãi biển. Cô muốn lột tả sự giằng xé giữa mong muốn ích kỷ giữ Minjeong bên mình và khao khát thấy em tự do bay xa. Đôi khi, cô gần như từ bỏ vì không tìm được cách diễn đạt vừa chân thật, vừa không làm tổn thương.
"Viết về những người mình yêu thương nhất luôn là điều khó khăn nhất."
Nhưng rồi, khi cô nhớ lại ánh mắt đầy hy vọng của Minjeong vào giây phút họ tạm biệt, Jimin nhận ra rằng câu chuyện không cần phải hoàn hảo, mà chỉ cần chân thành. Cô không cố ép cảm xúc thành một khuôn mẫu, mà để những từ ngữ tự do chảy ra, như những con sóng đập vào bờ rồi tan biến.
Ngày cuốn sách hoàn thiện, Jimin đóng laptop lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lớp tuyết mỏng phủ lên khung cảnh thành phố, gợi nhắc cô về thị trấn nhỏ mà cô đã rời xa.
Trong lòng cô, một nỗi nhẹ nhõm xen lẫn tiếc nuối. Cô biết cuốn sách này không chỉ là một tác phẩm, mà là lời cảm ơn, lời xin lỗi, và lời tạm biệt mà cô chưa bao giờ nói được thành lời.
"Minjeong, dù em có đọc cuốn sách này hay không, chị chỉ mong em biết rằng em luôn là một phần trong hành trình trưởng thành của chị."
Jimin tựa đầu vào ghế, mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ – như thể cô và Minjeong, dù xa cách, vẫn được kết nối bởi những ký ức mà họ từng chia sẻ.
Thành phố chìm hẳn trong mùa đông, những cơn gió lạnh buốt luồn qua từng con phố như đánh thức những ký ức sâu kín. Trong căn phòng nhỏ, Jimin ngồi bên bàn làm việc, chiếc khăn len màu xanh nhạt – món quà của Minjeong – được đặt ngay ngắn bên cạnh máy tính. Mỗi lần ánh mắt lướt qua nó, một phần tâm trí cô lại lang thang về thị trấn nhỏ, về những ngày bên cạnh Minjeong.
Chiều hôm ấy, Jimin nhận được một bức email từ một người bạn trong ngành âm nhạc. Kèm theo bức thư là một tệp ghi âm với dòng chú thích:
"Cô nhất định phải nghe cái này. Tôi không muốn làm hỏng bất ngờ, nhưng giọng ca này khiến tôi nhớ đến điều cô từng viết trong sách."
Cô nhấn nút phát.
Tiếng guitar vang lên, đơn giản mà mộc mạc. Giai điệu nhẹ nhàng kéo Jimin vào một không gian quen thuộc, và rồi giọng hát vang lên – giọng của Minjeong.
Đầu tiên là sự ngỡ ngàng, sau đó là cảm xúc dâng trào. Jimin như nghe thấy chính câu chuyện của mình qua những nốt nhạc ấy – về một người đã đánh mất bản thân trong những tổn thương cũ, nhưng lại tìm được ánh sáng nhờ một người đặc biệt. Những ca từ không hề che giấu cảm xúc, chỉ đơn thuần là sự thật, chạm đến những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
Nghe hết đoạn ghi âm, Jimin không thể kiềm được nước mắt. Minjeong đã bước tiếp, và em đang viết tiếp câu chuyện của mình bằng âm nhạc.
Tiếng thông báo vang lên: "Cô ấy sẽ có một buổi biểu diễn vào vài ngày tới ở đây, nếu cậu muốn tôi sẽ để vé cho cậu"
Jimin nhìn mãi dòng tin nhắn ấy nhưng cuối cùng cũng chỉ trả lời lại rằng mình còn cần thêm thời gian hiện tại chưa phải lúc...
....
Ở một thành phố khác, Minjeong ngồi trên sàn nhà trong căn phòng nhỏ, tay cầm cuốn sách mới xuất bản của Jimin. Trên bìa sách là dòng tiêu đề: "Những ngày hoàng hôn nơi biển vắng."
Minjeong lật từng trang, ánh mắt dừng lại ở một đoạn văn:
"Cô gái ấy, trong ánh hoàng hôn buổi chiều, đã khiến tôi hiểu rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc dịu dàng mà còn là sự can đảm để rời xa, để nhìn người mình thương sống trọn vẹn cuộc đời họ."
Tim Minjeong khẽ thắt lại. Đó chính là những gì Jimin đã từng nói với cô, vào ngày họ chia xa trên bãi biển.
Minjeong đóng cuốn sách lại, lòng tràn ngập xúc cảm. Em nhận ra, dù không gặp nhau, Jimin vẫn giữ em trong một góc nhỏ của cuộc sống – như cách em vẫn lưu giữ Jimin trong những bản nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com