Chương 27: Những lời chưa kịp nói
Jimin ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên gương mặt cô, tạo nên một sắc thái vừa dịu dàng, vừa chất chứa nỗi niềm. Cô nhìn ra bầu trời xa xăm, nhưng tâm trí lại đắm chìm trong những ký ức đang ùa về. Cuộc gặp gỡ với Minjeong ở tiệm cà phê hôm ấy không ngừng quay cuồng trong đầu cô. Những ánh mắt, nụ cười, và cả những khoảng lặng đầy ý nghĩa giữa hai người như những mảnh ghép lấp lánh, khắc sâu vào trái tim Jimin một cách khó quên.
Cô mở máy tính, lướt qua những bài báo về Minjeong, giờ đây mang nghệ danh Winter – một cái tên rực sáng trên các bảng xếp hạng âm nhạc. Nhưng phía sau ánh hào quang ấy, Jimin nhận ra, là một thực tại nặng nề. Lịch trình kín đặc, áp lực từ công chúng và truyền thông, những lời chỉ trích không ngừng nghỉ – tất cả như những cơn sóng ngầm, cuốn lấy Minjeong trong một thế giới xa cách với sự yên bình ngày nào. Jimin cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt khi đọc về những tin đồn và khó khăn mà Minjeong đang phải đối mặt. Cô tự hỏi, liệu Minjeong có đang mệt mỏi đến mức nào?
Bất chợt, một tin nhắn hiện lên trên màn hình. Đó là từ Minjeong.
"Jimin, em cảm thấy mình đang lạc lối không biết bản thân là ai giữa tất cả những thứ này. Mỗi khi em đứng trên sân khấu, em không biết mình đang hát cho ai nghe. Em muốn nói chuyện với chị, vì chỉ có chị mới hiểu được em thật sự là ai."
Jimin lặng người đọc đi đọc lại từng chữ. Trái tim cô thắt lại. Những cảm xúc lo lắng và xúc động đan xen, dâng trào trong cô như một cơn sóng lớn. Cô muốn trả lời ngay, muốn an ủi Minjeong, muốn nói rằng cô vẫn ở đây, luôn ở đây. Nhưng rồi, nỗi sợ hãi lại len lỏi trong tâm trí Jimin. Liệu cô có thể cho Minjeong điều mà em đang tìm kiếm? Hay sự xuất hiện của cô sẽ chỉ khiến mọi thứ rối ren hơn?
Jimin đứng dậy, đi đến một góc kệ nơi cô giữ những cuốn sổ cũ. Giữa đống giấy tờ phủ bụi, cô tìm thấy một cuốn sổ nhỏ – những ghi chép của cô từ ngày làm việc tại quán cà phê của Minjeong. Cô nhẹ nhàng lật giở từng trang, ký ức về Minjeong hiện lên sống động như một thước phim. Trang đầu tiên là hình ảnh Minjeong ngồi lặng lẽ bên cây đàn guitar, ánh sáng mùa đông nhạt nhòa phủ lên gương mặt em, làm nổi bật đôi mắt sáng như chứa đựng cả một thế giới.
"Winter," Jimin thì thầm. Với cô, cái tên ấy không chỉ là mùa đông, mà còn là mùa đông của năm họ gặp nhau lần đầu tiên, nơi mọi thứ bắt đầu.
Jimin bắt đầu viết thư trả lời Minjeong. Từng dòng chữ chảy tràn ra như chính những cảm xúc trong lòng cô. Cô kể về những lần cô nhớ đến em, về những suy nghĩ không ngừng sau cuộc gặp gỡ vừa qua, và cả niềm tin rằng Minjeong sẽ vượt qua được tất cả.
"Em là Winter, nhưng với chị, em còn là mùa xuân, là hy vọng, là tất cả những điều đẹp đẽ mà cuộc sống này mang lại. Hãy mạnh mẽ nhé, Minjeong."
Jimin gửi bức thư đi trong đêm, lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng cũng ngay khi ấy, cô biết rằng cảm xúc này không dễ dàng qua đi.
......
Một tuần sau, khi Jimin đang viết dở một câu chuyện mới, một bưu kiện được gửi đến. Bên trong là một tấm vé VIP đến buổi hòa nhạc lớn nhất trong sự nghiệp của Minjeong, kèm theo một mảnh giấy nhỏ:
"Hãy đến nếu chị vẫn nhớ mùa đông năm ấy."
Jimin cầm tấm vé trong tay, cảm xúc hỗn độn ùa về. Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi – những bông tuyết đầu tiên của mùa đông. Liệu cô sẽ đến để gặp lại Minjeong, hay để câu chuyện này dừng lại mãi mãi ở đây?
Jimin trằn trọc cả đêm, hình dung Minjeong trên sân khấu, rực rỡ trong ánh đèn, và hình ảnh của một cô gái nhỏ bé ngày nào, ôm cây đàn guitar trong góc quán cà phê. Sau cùng, Jimin biết mình không thể chần chừ thêm nữa. Sáng hôm sau, cô đặt vé máy bay đến thành phố nơi buổi hòa nhạc diễn ra.
Ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Jimin lặng lẽ đứng trong hàng ghế VIP. Xung quanh cô là đám đông reo hò, tiếng nhạc dồn dập, ánh đèn sân khấu lấp lánh. Khi Minjeong bước ra, không khí như nổ tung. Cô gái trên sân khấu giờ đây là Winter, nghệ sĩ toả sáng rực rỡ, nhưng khi Minjeong cất giọng hát, Jimin nhận ra một điều không đổi. Đó vẫn là giọng hát dịu dàng và chân thật mà cô từng biết, chỉ thêm vào đó sự mạnh mẽ và trưởng thành sau những giông bão.
Buổi biểu diễn kết thúc bằng một bài hát mới. Trước khi bắt đầu, Minjeong dừng lại, ánh mắt em lướt qua khán giả như đang tìm kiếm. Giọng nói của em vang lên qua micro, vừa mạnh mẽ, vừa run rẩy:
"Bài hát này tôi dành tặng cho một người rất đặc biệt. Người ấy từng nói với tôi rằng tôi là mùa đông, nhưng với tôi, người ấy chính là ánh sáng của mùa đông, là lý do tôi vượt qua được những tháng ngày lạnh giá nhất."
Jimin cảm thấy toàn thân mình như đông cứng. Cô đứng đó, lặng người, nhìn Minjeong trên sân khấu. Khoảnh khắc này, thế giới như chỉ còn lại hai người.
Khi bài hát kết thúc, Jimin nhận được một tin nhắn: "Nếu chị đang ở đây, hãy gặp em sau sân khấu. Em sẽ chờ."
Jimin chần chừ từng bước, trái tim cô như nặng trĩu. Nhưng khi cánh cửa phòng chờ mở ra, Minjeong ngồi đó, một mình trong ánh sáng mờ nhạt. Ánh mắt em sáng lên khi nhìn thấy cô. Minjeong đứng dậy, tiến đến gần hơn.
"Em đã tìm chị trong đám đông," Minjeong nói, giọng run run. "Em đã sợ rằng chị sẽ không đến."
"Chị không thể không đến, Minjeong," Jimin đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Chị phải gặp em, phải nghe em hát."
Minjeong bước thêm một bước, rồi bất chợt vòng tay ôm chặt lấy Jimin.
"Chị là lý do em dám đối mặt với tất cả những điều này," Minjeong nói, giọng nghẹn ngào. "Nhưng em sợ rằng chị sẽ không ở đây mãi."
Jimin đặt tay lên lưng Minjeong, cảm nhận sự run rẩy trong từng hơi thở của em. Cô thì thầm:
"Chị ở đây, Minjeong. Và chị sẽ không đi đâu nữa, nếu em vẫn cần chị."
Đó là một lời hứa, một khởi đầu mới. Họ không còn là hai con người lạc lối trong thế giới của riêng mình. Từ khoảnh khắc này, Jimin và Minjeong biết rằng họ đã tìm thấy nhau, và cùng nhau, họ sẽ viết tiếp câu chuyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com