Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

giấc mơ

hít một hơi thật sâu, yu jimin thành công phát bóng sang phần sân bên kia. tiếng trái bóng va chạm với sàn gỗ vang lên một tiếng ầm chói tai, cô nhếch mép cười thỏa mãn khi cảm thấy trái vừa rồi được mình phát không tệ.

kim minjeong ồ lên một tiếng, em vỗ nhẹ đôi tay cổ vũ cho yu jimin. trong căn phòng tập chỉ có duy nhất âm thành vừa rồi của quả bóng, kèm theo đó là điệu cười khúc khích của minjeong giành cho jimin.

em đi đến nhặt quả bóng bên kia sân, đôi mắt tỉ mỉ thăm dò quả bóng, lực phát bóng của jimin rất mạnh nên vừa rồi em cũng phải mở to mắt thích thú khi nghe nó va chạm với mặt sàn. cô tiến tới cúi người bước qua lưới, nhìn em từ góc này thật sự rất nhỏ bé nên yu jimin muốn xoa đầu của em một cái.

"chị thích bóng chuyền lắm đúng không?"

ngay khi bàn tay của yu jimin kịp chạm vào mái tóc, kim minjeong hạ trái bóng trong tay, em quay mặt lại đối diện với cô, đôi mắt của em bỗng có chút gì đó lạnh lẽo rồi rất nhanh trở lại bình thường. câu hỏi của em làm cô khựng lại, trong lòng là luồn cảm xúc khó tả.

cô có thích chơi bóng chuyền không? câu trả lời là có, vì ngay từ nhỏ cô thật sự rất ngưỡng mộ anh trai của mình. nhưng đó chỉ còn là quá khứ, từ nhỏ yu jimin luôn bám theo anh nhưng bị anh xua đuổi, trước đây khi còn đi học anh cũng là một tay chuyền hai giỏi, nhưng đó chỉ là một sở thích nhỏ và hiện tại anh đang là giám đốc của công ty nhà họ yu.

yu jimin vì muốn lấy lòng và chứng minh mình có ích nên đã tập chơi bóng chuyền, nhưng càng chơi, yu jimin bị ám ảnh về thành tích mà mình đạt được. cô hạ cánh tay xuống, thở dài một hơi rồi cười mỉm, cô bảo đó chỉ còn là quá khứ vì trong suốt khoảng thời gian đó, anh trai không ngừng xua đuổi đánh đập cô, mọi lời cay đắng cô đều nghe đủ. hiện tại anh ta cũng đang là một người sếp khó ưa, một người chồng tồi, ngay cả cô cũng chẳng còn ngưỡng mộ.

"thích, thật sự rất thích. trước đây tôi tập chơi vì muốn được anh trai công nhận"

yu jimin nhẹ nhàng nói, tay lấy đi quả bóng từ em rồi chuẩn bị thảy vào trong rổ đựng. đột nhiên cảnh cửa bên ngoài bị một lực mạnh tác động khiến nó đóng lại, âm thanh vang lên rất lớn khiến yu jimin giật mình trượt tay ném trái bóng văng ra ngoài. cô hốt hoảng quay sang nhìn em, kim minjeong không nói gì mà chỉ đứng ở đó run rẩy. sẽ chẳng có gì nếu em không khóc nấc lên, jimin bối rồi, cô tiến đến quỳ hẳn xuống sàn lau nước mắt cho em.

"đừng sợ, chị đưa em về phòng"

jimin ôm em, khẽ vuốt nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy, minjeong có vẻ rất sợ, em dùng cả hai tay che đi khuôn mặt của mình còn nước mắt thì cứ thi nhau chảy ướt hết cả tay. cô nghĩ cũng phải thôi, bây giờ cũng đâu còn sớm, đã gần mười một giờ tối rồi mà cô còn dẫn em ra đây nữa, khu này là phòng tập nên chỉ có duy nhất cô và em còn ở đây giờ này.

suốt cả quảng đường về kim minjeong không về nói một câu nào, em cứ im lặng đi cạnh cô, jimin không thể thấy rõ khi em chỉ cuối mặt xuống mà đi. trong lòng cô nỗi lên một hồi day dứt, cảm thấy thật có lỗi khi để em chứng kiến cảnh vừa rồi, đến cô còn nổi da gà nói chi đến cô bé mười sáu tuổi như em. cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, cô vô thức áp lòng bàn tay của mình lên má của em để cưng nựng, nhưng chỉ một giây sau liền giật mình.

"minjeong, cơ thể em lạnh quá. phải mau vào phòng thôi"

cả cơ thể có lạnh không thì cô không biết nhưng vùng mặt được cô chạm vào thật sự lạnh, yu jimin cắn môi nhăn mày nhìn em, biết thế đã không dẫn em đi khuya như vậy. nếu em mà có bị gì chắc cô sẽ bị nhà em cấm gặp mặt mất.

khi jimin có ý định rút tay ra liền bị em giữ lại, tay em giữ tay cô, em nghiêng mặt áp lại vào lòng bàn tay của jimin. ngay giây phút này, nhìn từ ngoài vào thật sự rất ấm áp, ngay cả cô cũng cảm thấy vậy nhưng có đôi chút rùng mình. tay em cũng lạnh, hơi ấm từ cô không thể truyền qua được cho em.

"khi nãy em đã rất sợ, may là có chị"

minjeong buông tay ra, em quay mặt chuẩn bị vào phòng thì ngoảnh mặt lại cười nói. jimin vẫy tay chào em song cũng quay đi về hướng thang máy, hôm nay em đột nhiên muốn biết thêm về cô khiến trong lòng yu jimin có chút nhộn nhịp. nhưng chủ đề em hỏi khiến những mảnh kí ức cô không muốn nhớ ùa về, yu jimin là con thứ trong nhà họ yu, anh trai của cô cách cô tận mười tuổi. khoảng cách chênh lệch giữa hai anh em quá nhiều khiến anh trai cô cảm thấy khó gần, không hẳn là bạo hành nhưng ngay khi còn nhỏ, yu jimin không nhận được sự yêu thương từ anh, cô sẽ bị anh "vô tình" đánh khi hôm đấy anh không được vui.

việc các học sinh khác bất ngờ khi đến đây là điều tất nhiên, còn đối với yu jimin thì khác. tuy không nhớ rõ nhưng cô nhớ mình đã từng đến đây rồi, dù gì khu nghỉ dưỡng này cũng là một trong những chỗ do nhà họ yu sở hữu. cô cũng chẳng nhớ rõ, có lẽ lúc đến đây là khi bản thân sáu tuổi và đi cùng anh hai, đoạn kí ức mờ nhạt đó chỉ quay lại khi yu jimin vừa đặt chân vào sảnh khách sạn. lúc đó cũng có aeri đi cùng, chị gái của aeri có đi cùng chuyến đi với anh trai cô, hàng lông mày co lại, cô đang cố nhớ chẳng vì điều gì. mãi suy nghĩ dọc đường đi, jimin dừng lại khi thấy aeri vẫy tay với ai đó, vì tình huống quá nhanh mà cô chỉ kịp nhìn bóng ai đó rẽ sang trái phía cuối hành lang.

"aeri" - jimin rút tay từ túi quần, cô vỗ nhẹ lên vai xem aeri đang làm gì.

"hết hồn cha nội" - aeri đang giữ vẻ mặt phởn hết sức, sau đó bị cái chạm nhẹ của yu jimin làm cho giật mình.

"có tật nên giật mình?" - cô híp mắt, miệng cười mỉa mai nhìn uchinaga aeri đang vuốt ngực bình tĩnh lại.

"tạm biệt vợ tương lai được chưa, em ta về phòng ngủ rồi"

aeri nói xong cũng bỏ mặt yu jimin đứng đó, bản thân không nhanh không chậm đút tay vào túi quần đi về phòng của mình. jimin nhún vai, cô bất lực đi theo sau con người chưa gì đã nhận người ta là vợ.

"vợ tương lai? em ta?

uchinaga, mày bị bỏ bùa rồi. con bé đó giống một cô phù thủy nhỏ"

"im đi họ yu, trông mày còn tỉnh táo à?"

một mèo một thỏ cứ thế chen nhau qua cánh cửa để đi vào phòng, aeri có chút không hài lòng khi yu jimin nhận xét em như thế, jimin cũng không vui vẻ gì nhìn aeri. đột nhiên cô bạn người nhật khựng lại, cô đưa đầu ra khỏi cửa nhà vệ sinh ngó nghiêng xung quanh, xác định yu jimin đang nằm trên giường và nhìn mình với ánh mắt khó hiểu thì cô mới yên tâm quay vào trong đóng cửa lại.

yu jimin thở phì một cái, môi cong lên nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt phán xét dần hạ xuống, cô lắc đầu vài cái rồi nghĩ. đúng là hai đứa không thể giận nhau quá mười lăm phút, tính tình aeri vốn tốt từ bé còn cô có đôi chút độc mồm độc miệng, khi nãy có nhiều lời chọc giận aeri nên jimin cũng nghĩ đến việc xin lỗi cậu ta một chuyến.

cô xốc chăn lên rồi chui hẳn vào trong, màn hình điện thoại sáng lên vài dòng tin nhắn tới từ mấy phút trước khiến yu jimin thích thú bấm vào xem, em nhắn hỏi cô đã về chưa, có giận em không và đủ thứ câu hỏi trên đời. chẳng là khi nãy trên đường đến phòng tập, cô có ngỏ ý muốn xin phương thức liên lạc với em. kim minjeong có chút do dự rồi cũng cho cô tài khoản ngay sau đó, trang cá nhân của em chẳng để gì đặt biệt ngoài tên và ảnh đại diện đen trắng, cô không thể nhìn rõ được đó là gì.

uchinaga aeri huýt sáo, hoàn thành các bước chăm sóc da rồi thì nhảy lên giường nhắn tin cho em thôi. cái môi chu ra huýt sáo dừng lại, ánh mắt từ bình thường chuyển sang híp lại, môi chu ra chuyển thành cong lên, cô liếc xéo yu jimin một cái rồi cười tự đắc.

"chà...xem ai cũng bị bỏ bùa kìa"

jimin và aeri cười thân thiện nhìn nhau, sau đó không ai nói gì mà cứ thế cắm mặt vào điện thoại, lần này lại là aeri lên tiếng trước, vì cô nhớ ra sự cố kinh hoàng vừa rồi nên muốn hỏi jimin thử, aeri tắc lưỡi, chắc không phải mỗi mình xui đến vậy, ít ra yu jimin cũng sẽ gặp rồi.

"jimin này, đã một tuần ở đây rồi, mày có gặp hiện tượng gì kì quái không?"

"hiện tượng kì quái?"

yu jimin hạ điện thoại xuống, cô trầm ngâm suy nghĩ sau câu hỏi của aeri. hiện tượng kì quái? thật ra là có, kể từ khi đến đây cô rất thường hay mơ, không phải là thường mà hầu như ngày nào cũng thế, với cả cơ thể cũng rất đau nhức, trạng thái tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi. nhưng rồi cô gạt suy nghĩ đó đi, tập luyện nhiều nên cơ thể mới đau nhức, vì cơ thể đau nhức nên trạng thái tinh thần không được thoải mái, từ đó mới sinh ra những giấc mơ khiến cô ngủ không ngon. trước đây kim minjeong luôn làm cô suy nghĩ, em là ai? em ở đâu? giữa em và cô thật sự có duyên mà gặp được nhau trong tình huống như này sao? đó là những câu hỏi khiến cô đau đầu mấy ngày đầu, nhưng giờ thì đã không còn nữa.

em nói tên mình là kim minjeong, em mười sáu tuổi và đến đây nghỉ dưỡng cùng gia đình, tối hôm đó vì khó ngủ và cảm thấy chán nên em mới chạy đi phá, minjeong đã thừa nhận rằng mình chỉ chọn đại một căn phòng rồi gõ cửa, nên là....

"không, tao không gặp gì cả"

yu jimin sau một lúc suy nghĩ liền cho ra kết quả mà uchinaga aeri không mong muốn, cô gái người nhật mở to mắt, miệng há to ra rồi vùng vẫy hất chăn ra đi qua giường jimin.

"xem đi, xem bạn mày bị gì nè" - aeri vừa nói vừa quay lưng lại phía jimin, tay vén áo lên cho cô coi.

"khi nãy tao đang gội đầu thì nghe bên ngoài có tiếng động, tao tưởng là mày nhưng rồi bản năng nhắc nhở uchinaga này rằng yu jimin mê gái, không thể về nhanh như vậy được" - aeri vừa nói vừa nhắm mắt, tay cuộn thành nắm đấm giơ lên trời.

"này" - nghe cô bạn miêu tả mình như thế, jimin nhăn mặt rồi tiện tay chọt vào chỗ bầm tím bên eo của aeri.

"ây da..đau đấy họ yu" - aeri đau ứa nước mắt, tay nhanh nhẹn để áo xuống rồi né sang một bên.

"đừng tào lao nữa, tiếp theo thì sao?"

"lúc đó nước tạt vào mắt nên tao không nhìn rõ...đột nhiên...đột nhiên..jimin à, là tao nói thật đấy" - aeri la ầm lên khi thấy khuôn mặt của yu jimin như chẳng thèm tin lời cô nói.

"đột nhiên làm sao? tao có bảo không tin mày đâu"

jimin giơ nắm đấm, chuẩn bị đưa lên hạ xuống người aeri một cái thì cô bạn này né được, tay thì gãi đầu, miệng thì cười hì hì với cô.

"đột nhiên tao thấy có ai đó ở ngoài, rõ ràng là con gái nhưng tao nhìn là biết ngay không phải mày"

aeri giữ khuôn mặt nghiêm túc rồi trở lại giường, tiếng cười cũng không còn nữa nên khiến yu jimin có chút lành lạnh, cô im lặng để nghe aeri kể tiếp.

"tao vì hoảng sợ mà giật mình té, lúc đi ra xem thì không có ai. nhưng jimin à....tao nói thật, tao thấy bóng một ai đó"

"trông cái bóng đó thế nào?" - yu jimin nhăn mày, hình như nhớ ra gì đó. nếu là bóng của con gái thì nó có liên quan gì tới giấc mơ mà cô hay gặp phải.

cả một tuần nay cô ngủ sẽ mơ thấy gì đó, đôi khi là lúc cô trên sân chơi bóng chuyền cùng aeri, đôi khi là những giấc mơ cô thấy mình trở về lúc sáu tuổi khi ở cái khách sạn này cùng anh trai và đôi khi là....một ai đó, một cô gái, một cô bé nào đó mà yu jimin có vắt óc ra cũng không thể biết đó là ai.

"hình như...cỡ này?" - aeri rời giường lần nữa, cô tiến đến cửa nhà vệ sinh rồi đưa tay lên đo thử, đôi mắt mong chờ nhìn yu jimin.

"hừmmm.....theo tao thì không phải"

yu jimin hết nghiêng đầu bên này rồi nghiêng đầu bên kia, tay chống cằm cố hết sức nhớ lại những gì mình thấy trong mơ, dựa vào trí nhớ và chiều cao aeri đo, cô kết luận là không phải vì cô bé trong mơ cao hơn một chút. aeri nghe xong hết hả rồi đến hở, bê nổi thất vọng về giường giãy nảy khiến yu jimin muốn đạp ra khỏi phòng. sau một lúc đôi co với nhau, cuối cùng aeri cũng chịu từ bỏ và chấp nhận mình xui, cô thở dài hất chăn lên rồi chui vào trong cuộn tròn ngủ. yu jimin thì lắc đầu bó tay, cô cầm điện thoại, gửi lời chúc đến em rồi cũng tắt đèn đi ngủ, hôm nay cô lại thấy cơ thể mệt mỏi nữa rồi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com