Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

nắng vàng chạm môi nàng

những lọn tóc vàng óng được gió nắm tay khiêu vũ, đôi mắt xanh ngọc như mặt nước tĩnh lặng. đôi khi nó như cơn sóng, đánh ập vào tâm trí, bóp nghẹn mọi cảm xúc, đôi khi lại tĩnh lặng, yên ả như một hồ nước sâu trong rừng. karina thấy những bông tuyết ngay tại mùa hè, nước da trắng mịn của em cùng sắc thái ấy khiến cô tưởng chừng mùa đông đã đến. cử chỉ, bước đi, giọng nói hay cả hơi thở, mọi thứ thật nhẹ nhàng, nếu em vô tình đứng sau thì chắc chắn, karina sẽ chẳng nhận ra em đã đến.

"đồ ngốc này, cậu có nghe mình nói gì không vậy?" - giselle búng nhẹ lên trán người bên cạnh khi thấy ai kia đã để hồn của mình ở nơi khác thay vì bài học tiếng nhật trước mắt.

"giờ thì đọc lại theo mình và ngừng nhìn về hướng winter vincent đi" - giselle cố gắng nhịn cười khi thấy cơ mặt karina bắt đầu căng lại và vệt đỏ hồng kéo dài từ má đến tai.

"tớ...không nhìn winter" - ấp úng dò tìm trang sách, karina cúi đầu nhìn chằm chằm vào từng con chữ và chối bay chối biến việc mình vừa làm.

"dạo này cậu lạ lắm, thích phụ nữ không phải là vấn đề, cậu đã nói thế mà" - cô gái người nhật bắt đầu gấp sách lại, khoanh tay dựa lưng ra sau ghế luyên thuyên trước mặt karina.

"giselle! bài học" - ho khan một tiếng, vệt hồng đậm hơn khi nghe lời bộc bạch từ giselle.

"bài học? để khi khác nhé, giờ thì mình cần nghe gì đó từ cậu"

giselle gấp sách của mình để qua một bên, lấy luôn cả tập sách của karina. thôi nào, karina cần một người tâm sự thay vì cứ giữ mãi trong lòng, cô gái nhỏ chỉ làm mọi thứ để giúp bạn mình có thể nhận biết và đưa ra một quyết định đúng đắn.

"cậu sẽ lấy lại sách và chúng ta học tiếp"

chỉ tay về phía tập sách, giselle đưa mắt nhìn karina rồi nói.

"hoặc cậu sẽ mặc kệ nó và mình có thể giúp cậu giải đáp một vài thắc mắc"

chỉ tay vào bản thân, giselle nhún vai một cái, giãn cơ mặt và cười tươi nhất để karina có thể yên tâm đưa ra lựa chọn mà không nghĩ đây là sự bắt buộc.

đắn đo một lúc lâu, karina đảo mắt về cô gái nhỏ đang vẽ tranh ngoài vườn, thở dài một hơi, cô chọn đẩy mấy cuốn sách sang một bên, đỏ mặt nhìn giselle, cô ấp úng mãi vẫn chẳng nói ra được gì.

"cậu thích winter?" - tắc lưỡi một cái, giselle rót ít trà ra ly, đưa lên môi nhấp một ít.

karina như cơn cơn, xém tí đã khiến nước trà từ miệng mình rơi lên khuôn mặt của cô bạn thân. vội lấy tấm khăn nhỏ ra lau miệng, karina trừng mắt nhìn giselle đang ôm bụng cười.

"không, giselle!" - ngồi ngay ngắn và lau sạch ít nước trà trên mặt bàn, karina nghiêm túc nhắc nhở cô bạn của mình.

"vậy sao cứ chú ý con bé đó? winter ấy? có gì từ winter làm cậu tò mò sao?" - giselle chống cằm nhìn karina, hỏi liên tiếp ba câu rồi quay sang khung cửa sổ nhìn xuống, nơi cô gái tóc vàng đang chăm chú vẽ tranh.

"mình không biết, cảm giác rất lạ"

nhìn về phía em, bóng lưng ấy luôn là thứ khiến cô tò mò. em nghĩ gì? làm gì? tại sao lúc đó lại đứng gần và hỏi như vậy? nhìn vào đại dương xanh trong mắt winter, cô như bị bóp nghẹn, bị nhấn chìm xuống lòng đại dương sâu thẳm. cứ như thể em nắm thóp mọi thứ về cô, còn cô chẳng biết gì về em.

bỗng nhiên cô gái nhỏ ngừng vẽ, em nhẹ nhàng hạ cọ rồi quay về sau nhìn lên hướng cửa sổ, nơi karina vừa giật mình ngại ngùng quay đi vì bị phát hiện đang nhìn lén, và một giselle mỉm cười vẫy tay chào. winter hơi cúi người, em gật đầu chào lại rồi tiếp tục việc của mình.

"mình cá là cậu thích con bé đó rồi" - giselle òa lên cười lớn, một tay ôm bụng, một tay lau đi nước mắt vì cười quá nhiều.

"trông tớ giống thích winter lắm à? con bé cũng hỏi tớ như thế" - không dám nhìn vào mắt giselle, cô không tin mình lại thích winter. cô chưa từng thích ai, nhưng ít ra karina đã từng nghĩ sau này mình sẽ thích một chàng trai, hai người sẽ kết hôn tại một lễ đường thơ mộng và có hai đứa con. vậy mà giờ trái tim karina không ngừng làm loạn khi đối mặt với một cô gái, một winter vincent mang theo đầy bí ẩn bên mình.

"winter hỏi? chà, vậy là lộ lắm rồi đấy"

"lộ gì?"

"karina, cậu thích phụ nữ"

cơn gió mạnh quét ngang mái tóc của người con gái đang yên tĩnh dưới tán lá rộng vẽ tranh, gió ngừng lại cũng là lúc em hạ cọ, winter đẩy khay màu sang một bên, em thản nhiên đứng lên đi về phía sau. karina run rẩy nuốt ít nước bọt nhưng nhiêu đó cũng đủ để winter thấy trái cổ trên cần cổ trắng ngần kia di chuyển lên xuống, em đứng trước mặt cô, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào người kia.

"giselle...giselle nhờ tôi mang ít bánh ngọt cho cô chủ" - ấp úng, karina tránh đi ánh nhìn của người con gái nhỏ hơn, đẩy chiếc rổ đựng đầy bánh về phía winter. dạo này em rất hay đến biệt phủ nhà uchinaga chơi, một phần vì bà chủ thích điều đó khi những đứa con của hai bên gia đình thân thiết. và một phần em bảo chán khi ở nhà một mình, vì thế là giselle luôn để cô bé này tung tăng trong nhà.

"chị vẫn chẳng thể gọi tôi là winter nhỉ?" - em nhận bánh, thì thầm nhỏ hết mức nhưng vẫn cố tình để karina nghe được từng lời mình phát ra.

em trải tấm vải to xuống nền cỏ xanh mướt, vén chiếc đầm của mình lên một chút để ngồi xuống, đôi chân trần thon gọn phô bày ra cho karina chiêm ngưỡng. cô trơ trơ ra nhìn, từng miếng bánh được em đưa lên môi, em đẩy vào và ít vụn bánh rơi xuống, một chút còn động lại trên môi được winter dùng lưỡi liếm qua, và tất cả mọi thứ đều diễn ra sống động trong đôi mắt của karina.

"ngồi xuống đi, ăn một mình chán lắm" - em không nhìn, vẫn tự nhiên chọn một mẫu bánh rồi cho vào miệng.

karina đắn đo, cô đưa mắt lên nhìn khung cửa, giselle đã rời đi với anh trai vì có chút việc, để lại karina cùng nhiệm vụ tìm hiểu xem winter vincent đang nghĩ gì. thề có chúa, làm sao karina biết được em nghĩ gì khi chỉ cần thấy em trong bán kính mười mét liền khó thở. nghĩ đi nghĩ lại, cô chọn ngồi đối diện vì bản thân cũng tò mò.

"cô chủ...à không, winter" - karina đổi cách gọi khi thấy tay em ngừng lại, đôi mắt không còn như mặt hồ yên tĩnh nữa.

"em vẽ tranh đẹp thật đấy, anh trai cũng vậy sao?" - hay thật, dò tìm về cảm xúc của winter chứ không phải xem em ấy được thừa hưởng tài năng từ ai karina ạ. hỏi xong liền đấu tranh trong lòng, cô nặn ra nụ cười chân thật nhất có thể rồi tự trách bản thân.

"mẹ tôi, bà ấy là họa sĩ" - winter đẩy rổ bánh sang một bên, em di chuyển để bản thân ngồi bên cạnh karina.

"tuyệt thật, có thể sau này winter sẽ trở thành họa sĩ như mẹ, và chắc bà ấy cũng đẹp như em vậy"

karina thản nhiên nêu lên lời nhận xét, vô tư đến mức không để ý mình đang cười đến híp cả mắt và ngầm khẳng định nhan sắc của em, cho đến khi nhận ra chỉ còn sự bất ngờ đậu lại trên đôi mắt. winter co chân lại, duỗi thẳng cánh tay lên đầu gối rồi tựa đầu xuống quay về phía karina mỉm cười.

"ừ bà ấy rất đẹp, mẹ tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất" - em nhẹ nhàng nói, đôi mắt nhắm lại yên bình nở nụ cười.

karina đứng tim, sự xinh đẹp trước mắt thật quá sức đối với cô, lung linh dưới những tán lá, mùa đông đầu tiên có tia nắng ấm áp mà karina cảm nhận được. cô có thích em không? thật khó để trả lời nhưng hiện tại karina biết ai đang  khiến trái tim này phải suy tư.

"vậy...bà chủ đâu? tôi không thấy bà ấy"

"mẹ tôi mất rồi, khi tôi năm tuổi"

em lấy ít bánh, một cho mình, một cho karina, nhưng thay vì đặt vào tay, em chọn cách đưa thẳng lên gần mặt và karina bắt buộc phải mở miệng khi em hối thúc bằng cách ấn ấn bánh vào môi.

"tôi xin lỗi"

"tôi đưa cho chị bánh là để ăn chứ không phải để cái miệng này rảnh rỗi nói lời xin lỗi" - winter chống tay xuống tấm thảm bằng vải, ngón tay ấn ấn vào môi rồi cầm tay karina đẩy bánh vào miệng.

vai chạm vai, em thấp hơn nên tầm nhìn đang dừng lại ở đôi môi dính ít vụn bánh, em đảo mắt nhìn cái nốt ruồi bên cạnh, mặt hồ như vừa có một giọt nước rơi xuống, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi thấy biểu cảm rụt rè của karina.

về phần cô, điên mất thôi khi em tiếp xúc gần thế này, gần đến mức có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, đến cả hơi thở nhẹ nhàng cũng được karina nhận ra.

"lấy làm tiếc về mẹ em...vậy còn em, winter có nghe được gì về bố mẹ tôi không?" - tiếp tục hỏi vì đây là cách duy nhất karina cứu mình khỏi sự ngại ngùng này.

"không, chẳng nghe được gì cả" - winter không thu về tư thế cũ, em vẫn áp sát karina và không có ý định rời ra khi ai đó quay mặt né tránh.

"em biết đấy, tôi từ khi sinh ra đã không biết bố mẹ mình là ai. tôi tên karina và sống trong trại trẻ mồ côi, nơi được điều hành bởi các tu nữ, họ yêu cầu bọn tôi làm việc và sẽ nhận được ba bữa ăn, giấc ngủ và quần áo để mặc thay vì tiền. tôi bị bắt nạt vì là người hàn quốc, tôi thậm chí còn không biết nói tiếng hàn, sau đó lại gặp giselle và tôi biết ơn cậu ấy lắm, tôi lớn lên tại...." - karina bấn loạn đến nổi kể một lèo về bản thân dù không ai hỏi, thậm chí quên mất nhiệm vụ là hiểu thêm về winter chứ không phải để winter hiểu thêm về mình, sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt của cô gái tóc đen.

karina đang luyên thuyên thì bỗng dừng lại khi cảm nhận sự mềm mại trên môi, đôi mắt mở to hết cỡ, không tin vào những gì mình thấy trước mắt. lọn tóc vàng nhờ gió thổi chạm vào da thịt cô, hai đôi môi áp chặt vào nhau. karina run rẩy tính tránh sang nhưng rồi bị tay em giữ lại.

winter giữ chặt cánh tay karina, em hơi tách môi để người kia bình tĩnh, đôi mắt tràn ngập một tầng sương mờ ảo.

"ngồi im nếu không tôi sẽ cắn nát môi chị"

winter nhìn chằm chằm vào karina, đôi môi mấp máy phát ra câu nói bằng tiếng hàn, cô trơ mắt nhìn em và chẳng hiểu gì, nhưng ít ra có thể nhận biết được đây là lời cảnh cáo vì đôi mắt em đang thể hiện điều đó.

em lại chồm người đến, lần này không gấp gáp và chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi mềm của cô, tay cũng thả lỏng không còn bóp chặt lên da thịt người kia nữa. winter nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn. còn cô chẳng biết phải làm gì, lúc đầu là mím môi, xong lại bắt chước em khi thấy đôi mắt đó mở ra thay vì nhắm lại tận hưởng. nụ hôn vụn vặt được winter cứu vớt, em đưa lưỡi tách môi karina khiến cô giật mình đẩy em.

"em vừa làm gì vậy?" - lấy tay che miệng, karina ngại ngùng khi ít nước bọt còn đọng lại bên mép môi. và điều đặc biệt hơn, winter vaw cô đang hôn nhau.

"chị mấy tuổi rồi?" - không chút ngại ngùng, ngược lại còn không tránh né mà nhìn thẳng vào cô.

"mười bảy"

"không biết hôn?"

karina lắc đầu sau câu hỏi cuối, làm gì hôn ai mà biết, giselle luôn chỉ cô tất cả mọi thứ, nhưng cậu ta chẳng bao giờ đề cập đến việc này. karina chỉ nghĩ, hôn là hai môi chạm nhau, cho đến khi thấy em mút vào môi rồi lại đưa lưỡi ra, mọi thứ ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.

winter phì cười, em cười thành tiếng và đây là lần đầu tiên karina thấy em như thế, đôi tay thon gọn duỗi thẳng, móc ngón tay vào cổ áo kéo lại khiến karina ngã về phía trước. một đôi mắt tràn ngập ý cười và một đôi mắt đầy sự lo lắng đang nhìn vào nhau, em vuốt nhẹ khuôn mặt của người lớn hơn, môi nở một nụ cười.

"để tôi chỉ chị nhé"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com