Chương 8. Bóng ma từ quá khứ
Vụ án mới
Cả gia đình bốn người bị sát hại trong chính ngôi nhà của mình. Khi Sea bước vào hiện trường, đôi chân bất giác khựng lại. Mùi máu tanh nồng nặc, vệt đỏ loang khắp nền gạch, cha mẹ nạn nhân nằm bất động trên vũng máu lớn.
Khung cảnh ấy lạnh lẽo đến mức khiến người khác tê dại — và với Sea, nó như một lưỡi dao đâm thẳng vào ký ức sâu thẳm.
Đôi vai rộng bất giác co rút lại. Sea lùi một bước, hơi thở nghẹn trong cổ. Ngay phía sau, Jimmy kịp đưa tay đỡ lấy eo cậu. Trong ánh sáng lờ mờ, Sea ngẩng lên, đôi mắt đã hoe đỏ. Ánh nhìn thất thần ấy nói cho Jimmy biết nhiều hơn mọi lời nói: nỗi ám ảnh suốt hai mươi mốt năm qua đã quay về, nhấn chìm Sea trong cơn ác mộng.
— Bình tĩnh, Sea. Nếu không ổn, cậu về trước đi. Tôi lo ở đây. — Jimmy thấp giọng.
Sea khẽ lắc đầu, gượng lấy hơi, nuốt vào cơn run rẩy.
— Tôi ổn.
Cậu bước tiếp, từng bước nặng như đeo đá. Dù ngoài mặt cố giữ bình thản, nhưng mỗi góc nhà, mỗi vết máu đều gợi lại những mảnh ký ức chằng chịt trong tâm trí. Jimmy lặng lẽ dõi theo, vừa hỗ trợ đội khám nghiệm, vừa không rời ánh mắt khỏi Sea.
…
Chiều tối. Thi thể đã được đưa về trụ sở. Sea ngồi trong văn phòng, ánh mắt trống rỗng hướng ra cửa kính, nơi thành phố sáng đèn huyên náo. Tiếng người, tiếng xe vẫn hối hả, nhưng trong cậu, mọi thứ nặng nề và tĩnh lặng đến nghẹt thở. Đây là lần đầu tiên một vụ án khiến Sea không dám đối diện, khiến ý chí từng rèn bằng thép cũng chùng xuống. Nhưng nhiệm vụ, Sea không thể buông bỏ.
Khi Jimmy trở về sau cuộc khám nghiệm, nhìn dáng ngồi cứng nhắc của Sea, anh chỉ thở dài.
— Về thôi. Tôi đưa cậu đi ăn.
Sea không đáp. Jimmy bước đến, kéo cậu đứng dậy. Sea lặng lẽ theo anh ra ngoài, bữa ăn qua loa mà không ai buồn chạm đũa. Trở về căn hộ trong tiếng mưa nặng hạt, cả hai đều uể oải.
…
Đêm xuống. Sea nằm trên giường nhưng đôi mắt trừng trừng, không sao khép lại. Cậu bước đến kệ sách, rút quyển album cũ kỹ, lật lấy tấm ảnh gia đình ba người còn nguyên nụ cười hạnh phúc. Ngón tay run run chạm vào gương mặt cha mẹ, nơi khoé mắt đã ướt nhòa.
Bỗng “bụp” — căn phòng tắt phụt, bóng tối dày đặc bao trùm. Điện mất. Căn hộ này vốn được đảm bảo không bao giờ xảy ra chuyện ấy, vậy mà đêm nay, giữa cơn mưa, ánh sáng bị nuốt trọn.
Tấm ảnh rơi xuống. Sea sững người, hơi thở gấp gáp. Cậu loạng choạng trong bóng tối, va phải bàn ghế, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng.
— Đèn… đèn đâu rồi… tối quá… làm ơn… — Giọng cậu run rẩy, gần như nghẹn lại.
Từ sofa ngoài phòng khách, Jimmy choàng tỉnh. Anh lập tức bật đèn pin trên điện thoại, gọi lớn:
— Sea! Có chuyện gì vậy?
Trong phòng chỉ vọng ra tiếng nức nghẹn:
— Tôi… không tìm được lối ra… anh… đưa tôi ra khỏi đây đi…
Linh cảm dấy lên, Jimmy xô cửa bước vào. Ánh đèn pin hắt sáng một góc nhỏ: Sea co ro trong bóng tối, hai tay ôm chặt vai, đôi mắt ngân lệ. Hình ảnh ấy khiến tim anh thắt lại. Anh vội quỳ xuống, nắm lấy vai Sea. Ngay lập tức, Sea níu lấy anh như kẻ sắp chìm vớ được phao.
— Anh… mở đèn lên đi… làm ơn…
— Sea, bình tĩnh. Cả khu vực mất điện rồi. Ngồi yên, tôi kiểm tra nguồn điện…
— Khoan đã! Đừng đi… ở lại được không? — Giọng cậu run như van xin.
Jimmy khựng lại. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sea bỏ rơi vỏ bọc cứng rắn, để lộ một dáng vẻ yếu ớt đến đáng thương. Một câu hỏi nặng nề thoáng lóe trong đầu: rốt cuộc, năm đó đã xảy ra chuyện gì… để biến một người mạnh mẽ thành thế này?
Suốt đêm, điện không trở lại. Jimmy ở bên cạnh, trấn an Sea, dìu cậu lên giường. Bàn tay Sea vẫn nắm chặt áo anh, run rẩy không buông. Jimmy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, từng nhịp vỗ về.
Đêm dài lê thê. Gần sáng, Sea mới mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay anh. Hơi thở cậu khẽ run, đôi mắt sưng đỏ, cả người mỏi mệt vì thiếu ngủ, vì vết thương, vì ám ảnh và nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai. Jimmy siết nhẹ cánh tay, ánh mắt tối lại — xót xa đến nghẹn.
...
#Vivianvincent 💜💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com