Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Gió của trời đêm mang chút lành lạnh, những nhánh cây khẽ đung đưa cùng tiếng gió như thì thào chuyện thường ngày của chúng. Seokjin nhìn khung cảnh của Seoul đầy sắc với gương mặt thất thần, một tay cầm điện thoại đang hiện cuộc trò chuyện của Yoongi và Namjoon.

Gã chẳng ngờ Yoon Subaru là em họ của mình, cháu của người đàn ông khiến đời gã như một hình phạt kinh khủng nhất của chúa trời tạo nên. Seokjin chắc chắn Ayato đã giấu thân phận của Subaru với nhiều người, bao gồm chính chủ vẫn không biết gì. Nói gã không vui vì mình còn họ hàng thì khá sai, nhưng gã lo cho cậu em sắp sửa đặt chân vào chỗ nguy hiểm. Seokjin chỉ còn tin vào sự hợp tác của Yoongi và Ayato, chỉ cần xâm nhập thành công vào máy tính của Kim Gabsoo thì gã đỡ hơn ít phần. 

Nhưng có một thứ gã không an tâm, chính là Jimin. Để cậu lái xe đến trụ sở chính phủ thì tưởng chừng bình thường, nhưng ít người biết tai nạn mười tháng trước khi gã là người chứng kiến cậu nằm dưới đống đổ nát của chiếc xe hơi. Seokjin ôm Jimin trước khi xe cấp cứu đến, gương mặt thanh tú mang sắc đỏ từ trán chảy xuống cùng vết sẹo nhỏ trên mặt. Thần chết đã tha cậu một lần nên gã sợ để cậu đi lần hai, thậm chí là mất cậu mãi mãi. 

Tiếng gõ cửa khá mạnh thu hút gã quay ra sau, đôi mắt mở to hết cỡ khi nhìn cậu khác xa với ở nhà. Áo cổ lọ đen cùng quần đen bó sát, một bên tai là thiết bị liên lạc cùng khẩu súng ngắn vắt bên hông. 

Seokjin xém chút quên một việc quan trọng, Jimin sẽ đến trụ sở với Yoongi cùng hai người kia trong ít phút nữa. Gã có chút run người, cố bước vững đến chỗ cậu đang ngơ ngác trước vẻ mặt bàng hoàng của người yêu.

"Em chắc chứ? Em có thể để người khác thực hiện việc này mà."

"Đây là chuyện liên quan đến anh, em ít nhất phải giúp trong trường hợp cần thiết."

"Vậy hứa với anh một việc..."

Seokjin đeo lên cổ Jimin một thứ gì đó, chính là sợi dây chuyền thánh giá mà gã luôn cầu nguyện mỗi đêm. Hôn lên môi cậu thật nhẹ nhàng, gã cất tông trầm ấm để trấn an chính mình nhìn người yêu sắp rời đi.

"Trở về an toàn với anh, được không? Anh không thể để em như lần trước..."

"Em sẽ cẩn thận và... em mãi mãi không rời xa anh."

Trước khi cậu rời khỏi căn phòng chung của cả hai, gã vẫn cảm thấy môi mình mang chút vị ngọt, ngón tay vô thức miết lên cánh môi dày mà mỉm cười. 

"Dùng cái này nếu bị dồn đường cùng, nhưng chỉ trong bán kính 700m và phải rời khỏi đó."

Jimin nhìn hai quả bóng kim loại có kích cỡ trái bóng bàn của Seokjin đưa, cẩn thận đặt trong túi nhỏ sau lưng mà khởi động xe rời đi. 

...

"Không sao đâu, em chịu khó một chút sẽ ổn."

Yoongi chỉnh mái tóc đen giả trên đầu Subaru, Jimin cùng Shu thảo luận kỹ vị trí căn phòng ở ghế trước. Cậu tính toán rất nhanh thông qua bản thiết kế trụ sở, bao gồm các camera giám sát cùng bảo vệ đột lốt nhân viên qua năm tầng. Tài lẻ có một không hai này được Namjoon khai thác nhiều trong KFA để cậu thích nghi với tất cả tình huống, cũng là lý do cậu được chọn làm trợ lý của Seokjin. 

"Cái này... anh hãy cầm theo, chỉ dùng nó trong bán kính 700m."

Jimin đưa Shu trước một quả, chỉ thêm các lối thoát hiểm được giấu sau vài chỗ đặc biệt. Mọi thứ xong xuôi đầy đủ, ba người họ rời khỏi xe và cậu lấy laptop được Seokjin cài đặt giấu sau ghế phụ lái. Màn hình đen hiện lên những ô camera nhỏ, không sót bất góc khuất nào cả. Jimin kích hoạt tai nghe bên tai trái, bắt đầu liên lạc khi Yoongi cùng hai người kia đặt chân vào thang máy.

"Phòng của Kim Gabsoo ở tầng bốn, là phòng cuối được hai vệ sĩ canh chừng. Anh Yoongi, cố câu giờ với ông ta càng lâu càng tốt trong khi Subaru với Shu kết nối dữ liệu với Ayato."

"Đã rõ."

Mặt khác ở công ty KFA, tất cả thành viên còn lại bao gồm bốn anh em nhà Yoon đang quan sát camera thông qua laptop của Jimin. Đôi tay ai cũng đan chặt, im lặng nhìn màn hình chiếu đang quay Yoongi đứng trước mặt hai tên vệ sĩ khá to lớn. Bỗng cánh cửa sau họ mở ra, người đàn ông trung niên mặc vest xám bước ra tiếp chuyện với hắn. Seokjin lẫn Jungkook nuốt nước bọt, trong lòng thầm nguyện mọi thứ sẽ suôn sẻ.

"Anh Yoongi dụ được ông ta và hai vệ sĩ cũng đi theo, hai người vào đi." Tiếng Jimin vang lên qua tai nghe, gã khẽ thở dài trong lòng nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn theo.

Shu khép chặt cửa đứng canh chừng, Subaru liền khởi động máy tính lên rồi rút trong túi một USB. Laptop của Ayato vang lên tiếng ting nhẹ, anh lập tức kết nối và lục tìm thông tin dưới sự giúp đỡ của Seokjin. 

"Chờ đã, cái này là gì?"

Cả căn phòng lẫn Jimin ngồi trên xe nhìn Shu nhặt hồ sơ dưới đất do lúc nãy gió thổi bay, gương mặt cực kỳ hoảng hốt rồi lật từng trang ra xem. 

"Anh muốn đem cái này theo, nó là một thứ quan trọng với chúng ta."

"Anh nên chụp lại đi, còn Subaru?"

"Em sắp xong rồi." 

Tiếng xì xào bên ngoài khiến cả hai giật mình một lúc, cậu nhìn sang camera ở đại sảnh tầng bốn. Kim Gabsoo đang trở về văn phòng, theo sau là Yoongi với hai vệ sĩ ban nãy. 

"Xong rồi." 

Ayato cùng Seokjin đồng thanh hô lớn, gửi mã lệnh diệt truy cập lịch sử vào máy tính Kim Gabsoo. Shu gấp hồ sơ vào lớp áo bên trong, nạp đạn vào cây súng của mình trong khi Subaru thu dọn mọi thứ thì cuộc nói chuyện bên ngoài đã lọt vào tai họ.

"Cậu có chắc cậu không liên quan đến hai đứa con của tôi chứ?"

"Ông ám chỉ cái gì?"

"Hồ sơ của KFA, tôi có đủ cả. Kim Seokjin và Kim Jungkook, các người đang chứa chấp chúng..."

Mọi thứ bắt đầu trái ngược giả thuyết ban đầu, Yoongi cố tìm cách che giấu tung tích của hai người họ thì một tiếng động lớn phát ra thu hút sự chú ý của Kim Gabsoo. Hai vệ sĩ đi theo ông ta bị Shu đánh ngất, một tay cầm súng đưa Yoongi rời đi trong khi Subaru hỗ trợ phía sau. Cả ba nghe được tiếng bước chân dồn khắp tầng bốn và những tầng dưới, cố tìm cách thoát khỏi trụ sở trước khi cảnh sát đến. Kim Gabsoo điều thêm người vào trong chặn hết lối đi thì cả ba kịp thời vô thang máy, nhưng nó đang đứng giữa tầng hai. 

"Jimin, em có nghe không?" Yoongi cố liên lạc với cậu qua tai nghe nhưng không hồi âm. 

"Chết tiệt, họ đang cho người chặn ngay lối thang máy rồi." Namjoon nhìn màn hình khẽ cắn răng, đã lọt vào đường cùng thì xác suất trở ra rất là thấp.

"Khoan đã, chỗ camera 7!"

Taehyung hét ầm, tay chỉ vào góc trái đang hiển thị một chàng trai đang hạ gục từng người ở tầng hai. 

"Anh Yoongi, xuống tầng một đi. Bảo anh Shu ném quả bóng sau khi ra khỏi sảnh!"

"Thằng nhóc kia! Mau đứng lại!"

Jimin gấp gáp chạy bằng cửa thoát hiểm, gặp phải lính canh chừng thì đánh ngất mới chạy ra sảnh, đúng lúc đám người Yoongi thoát ra. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc thì có tiếng súng phát ra, Jimin bị bắn ngay vai với mảng đỏ thấm đậm qua áo đen. 

"Bây giờ mày chạy đâu?" Kim Gabsoo bước ra cùng lính của ông, trên tay là khẩu súng bạc còn tỏa khói.

"Một tên cho người truy sát chính con mình lại trở thành chính trị gia, công nhận mắt họ mù thật rồi." Cậu gượng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Subaru.

"Họ sẽ không nghĩ tao là một kẻ xấu xa thế đâu, vì chúng mày sẽ chết tại đây và không ai phát hiện được! Lẽ ra lần tai nạn đó, tao nên giết mày và thằng nhãi kia chứ không cho mày sống đến giờ đâu."

"Chính ông... là người tai nạn cho Jimin và Taehyung? Nhân tính của ông đã đặt chỗ nào thế hả? Ông không xứng đáng để phục vụ cho nhà nước!"

Yoongi chưa bao giờ tức giận đến độ này, hãm hại người hắn yêu để bịt đầu mối thì thật sự không còn là một con người. Đúng lúc đó, Shu lẫn Jimin thả quả bóng lăn về phía họ, Subaru lẫn Yoongi kéo họ ra khỏi đại sảnh thì tiếng nổ lớn vang lên cùng ngọn lửa đang bao trùm.

Khi bọn họ trở ra xe, Jimin đột ngột đẩy Subaru sang một bên. Shu vội vàng đỡ lấy cậu với vết thương ngay bụng, Yoongi nhanh chóng leo lên ghế lái và hét lớn qua tai nghe.

"Chuẩn bị bác sĩ đi! Jimin đang nguy kịch rồi!"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com