[GeGo] 6.
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
Mưa phùn rả rích, dày vò thành phố suốt cả chiều thu cuối cùng cũng tạnh.
Sau quán bar của Getou có một con hẻm rộng, người qua kẻ lại chẳng ít nhưng đã là hai giờ sáng, ồn ào, náo nhiệt tới đâu đi nữa cũng phải tan dần, rồi ngớt lại, lặng hẳn.
"Tớ nói chuyện với cậu đấy?"
Getou yên lặng nhìn thiếu niên đã say mềm trước mắt, ấn con dao gấp vào đáy túi sâu hơn chút. Anh thong thả rút ra một bao thuốc từ túi còn lại, nghiêm túc hỏi.
"Có lửa không?"
"Này, ai đời lại trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác? Suguru à, bất lịch sự quá đấy."
Thiếu niên nhíu mày, xem chừng bất mãn lắm.
Cậu chợt túm lấy vai Getou rồi gục cả người xuống đó, vừa dụi mặt vào cổ áo sơ mi đen tuyền phẳng phiu vừa lè nhè đứt quãng, Getou chỉ bắt được vài từ rời rạc khàn khàn mà anh đoán là tiếng Pháp. Vốn liếng ngoại ngữ của anh chẳng giàu đẹp gì cho cam, ngoại trừ tiếng mẹ đẻ và tiếng Anh từng học trong chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc, Getou chẳng mặn mà gì những ngôn ngữ xa lạ khác.
Trái với thiếu niên trước mặt, anh chưa từng rời khỏi Nhật Bản.
Có muốn cũng chẳng được.
Getou cau mày, nhưng chỉ một thoáng thôi. Anh không đẩy thiếu niên ra mà đặt tay lên vai cậu, điều chỉnh tư thế để trọng lượng dồn bớt vào xe lăn, đỡ cho cái lưng già cỗi vừa chính thức bước vào hàng ngũ các ông chú ba mươi tuần trước.
Kể cũng liều, nếu không vì giọng nói và âm điệu quen thuộc của kẻ kéo anh rời khỏi quán bar từ cửa sau, có lẽ con dao trong túi Getou đã ngoan ngoãn yên vị ở nơi khác.
Mười năm thấm thoát thoi đưa, ngoảnh lại đã thật dài. Cái ngày quyết định buông tay, Getou biết tỏng thể nào cũng bọn họ sẽ có kết cục này, chỉ tội đâm lao thì phải theo lao, kẻ bị trói không thể tiếp tục trói người khác lại, dù cho có là tự nguyện chăng đi nữa.
Getou gắn với xe lăn cả đời người, hoàn toàn mất khả năng đi lại nhưng từ đầu gối trở lên anh vẫn còn chút cảm giác, thiếu niên đổ ập lên người anh, chống tay xuống đùi tạo nên lực đè đáng kể.
Đầu thiếu niên hơi lệch sang trái, nhìn qua chẳng khác nào Getou đang ôm một hình nộm không xương.
"Thôi không sao."
Chợt, thiếu niên bật cười. Tiếng cười vốn trong trẻo giờ ám hơi men nên trầm đi thấy rõ, khùng khục nơi cổ họng.
"Chúng mình có cả~ một đêm cơ mà. Không ai biết bọn mình ở đây đâu."
Cậu bật người lên, nhanh đến mức Getou vội vàng giữ chặt vòng eo ấy lại, chỉ sợ cậu ngã ngửa về sau. Đập ót xuống nền gạch nguy hiểm lắm đấy, nhất là trong điều kiện thời tiết tệ hại thế này, viễn cảnh những viên gạch trắn xám lênh láng nước mưa đột nhiên nhiều thêm một dòng máu đỏ thẫm, lững lờ trườn qua tựa rết độc, trái tim còn đang thình thịch đập nhanh của Getou lại không bình tĩnh nổi.
Lần này, hắn cho phép bản thân nhíu mày lâu hơn xíu.
"Đừng nghịch."
"Tớ nghiêm túc mà."
Thiếu niên thuận đà choàng tay qua cổ Getou, ôm siết lấy hắn. Gương mặt bọn họ chỉ cách nhau khoảng hai đốt ngón tay đổ về, ánh sáng vàng vọt phát ra từ ngọn đèn đường duy nhất tương đối lờ mờ, Getou không đọc được cảm xúc trong mắt đối phương nhưng hắn biết, cậu say lắm rồi.
"Suguru cứ việc hét, dù có gào khản cả cổ cũng chẳng ai tới cứu tớ đâu."
"Là cứu 'cậu', không phải cứu 'tớ'."
Getou bất đắc dĩ chỉnh lại.
"Ừ đúng rồi, cứu tớ. Chẳng ai đến cứu tớ đâu."
Thiếu niên gật gù, vài sợi tóc trắng muốt lòa xòa rủ xuống trán, mơ hồ chạm vào làn mi cong dài. Cậu chớp mắt, bàn tay khóa rịt quanh cổ Getou như sự anh chạy thoát nhất quyết không đưa lên gạt đám tóc không nghe lời qua cạnh bên.
"Suguru..."
Thiếu niên rầm rì mấy tiếng, mắt cậu bị chọc phát đau.
"Hửm?"
"Cộm mắt quá."
Cậu chớp thêm vài cái, dừng khoảng nửa giây để xác nhận "vật thể lạ" vẫn còn đè nặng lên mi.
"Suguru thổi giúp tớ."
"Không thổi được đâu."
Bàn tay nhẹ nhàng vươn lên, đẩy ngược đám tóc lộn xộn ra sau, ngoan ngoãn rủ về hai phía. Getou yên lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ giọng.
"Nên cắt tóc rồi, Satoru."
Vòng eo dưới tay Getou chợt cứng đờ, thiếu niên ngơ ngác nhìn hắn, chẳng tin vào tai mình.
"Suguru cứ gọi thẳng tên tớ xem nào, Gojo nghe xa cách quá."
"Không được. Chỉ có những người đặc biệt thân cận mới gọi thẳng tên nhau mà thôi. Gojo chuẩn bị rời khỏi nơi này còn gì, viện nghiên cứu nghiêm cấm mọi liên lạc với bên ngoài, nhớ chứ?"
"Tớ không đi nữa."
"Vậy càng không được."
Vẫn là vì ánh đèn lờ mờ đùng đục nọ nên Getou không đọc hết được những cảm xúc vừa lướt qua gương mặt thiếu niên, con ngươi màu mực và đồng tử thiên thanh giao hòa giữa không trung, thời gian như dừng hẳn.
Vous savez que vous êtes amoureux lorsque vous voyez le monde dans ses yeux et ses yeux partout dans le monde _ David Levesque.
Yêu là khi bạn nhìn thấy cả thế giới trong mắt họ và đôi mắt họ là cả thế giới.
Thiếu niên chậm rãi gục đầu vào vai Getou, sống lưng khẽ run lên, thì thầm.
"Tớ có."
Âm thanh rì rầm vọng ra, vừa giống lại vừa khác, vẫn thấp thoáng men rượu nhưng nhiều thêm chút hơi tình. Cậu nói một câu chẳng đầu chẳng cuối, chẳng liên quan chút gì đến chủ đề tóc tai đang đề cập nhưng Getou nghe hiểu cả.
"Tớ có bật lửa."
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
Hết truyện.
Sau đây là phần note ~
1) "Vous savez que vous êtes amoureux lorsque vous voyez le monde dans ses yeux et ses yeux partout dans le monde." là trích dẫn của David Levesque. Bản dịch thuộc về bên nào mình không rõ, nhưng mình thấy trong các web viết về "những câu nói tiếng pháp hay về tình yêu", "tuyển tập những câu tiếng pháp dùng để thả thính",...
2) Ờm, note thứ 2 này mình thấy khá xồn làm nhưng lúc viết mình có nghĩ theo hướng này thật. Cái bật lửa ấy, bên Trung gay mà xin lửa của nhau, thì ý là hẹn đụ 👍 Với lại, mình thử đổi xưng hô của Getou thành "anh", không để "hắn" như các fic trước.
3) Lâu lắm rùi mình không viết lại gego, tại bận rộn với lười lười thôi chứ vẫn iu 2 đứa nhắm hehe.
0:27 20/4/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com