Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Side Story: Ở nơi ấy (2.1)

*Tích tắc tích tắc*

Tiếng bo mạch bên trong của chiếc kim đồng hồ điểm từng giây đang dần trôi qua trong một không gian tối tăm tịch mịch.

*Títt..*

Người phụ nữ với mái tóc búi củ tỏi xuề xoà đang nằm gục đầu bên mép giường bỗng khẽ giật mình tỉnh giấc, liền lập tức vươn tay lên chỗ tủ đầu giường để tắt tiếng báo thức đi vì sợ nó sẽ khiến cho đứa bé bụ bẵm đang ngủ trên chiếc nôi choàng tỉnh giấc.

- Haa.. - Cô ấy khẽ thở dài một hơi đầy mệt mỏi rồi đứng dậy, định xoay người rời khỏi phòng nhưng rồi lại cúi người xuống nhìn vào trong chiếc nôi và khẽ đưa ngón tay ra, cẩn thận chạm vào phần lông mi vừa dài vừa dày đáng ghen tỵ của đứa bé. Mái tóc đen nhạt mềm mại là thừa hưởng từ cô rồi, nhưng còn đôi mắt thì không phải.

- Lớn lên khoẻ mạnh nhé. - Cô cẩn thận nhắn nhủ rồi lấy bình sữa rỗng đang được đặt trong cái máy khử trùng chuyên dụng ra. - Trước tiên là phải ăn đã.

*Cạch*

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, liền một mạch bước đến căn bếp xa hoa với những ánh đèn vàng mờ vừa mới được tự động bật sáng nhờ cảm biến. Cô đã đặc biệt lắp đặt chúng sau khi sinh em bé, đơn giản là vì mỗi buổi tối cô đều phải đi ngang qua đây với đủ thứ lý do, như pha sữa, đột nhiên đói đêm hay khát nước và đặc biệt, đây còn là chỗ phong thủy để dỗ em bé ngủ nữa.

Bóng lưng nhỏ bé lọt thỏm trong gian bếp lớn, rất thành thục mà "pha chế" món đồ uống kinh điển cho vị khách khó tính còn đang chờ đợi ở bên trong, hai tay của cô mỗi bên một việc không ngơi nghỉ cho đến khi chiếc bình bú được đặt yên ở trên bàn để nó được nguội bớt đi một cách tự nhiên.

Nhìn những cặn bột li ti còn chưa kịp tan hết đang dần lắng xuống đáy bình, cũng hệt như tâm trạng cô đang trùng xuống một cách nhanh chóng vậy. Thực sự là rất mệt.

Việc mang thai, rồi sinh con, rồi nuôi con, cô đều chưa sẵn sàng trên bất kỳ phương diện nào ngoài tài chính cả. Khi mới nghe tin từ bác sĩ, cô cứ nghĩ là mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Sau khi sinh xong, cô cũng tự an ủi bản thân rằng "chưa biết thì học", học cách làm mẹ, cho dù có phải chống chọi một mình đi chăng nữa. Cho đến khi con bị bệnh, bị ốm vặt thì mọi lý tưởng được thành lập trong suốt 20 tháng qua đều bị đổ sập rất dễ dàng vì cô không còn suy nghĩ được điều gì nữa.

Nghĩ mông lung xong, cô thử cầm cái bình sữa thủy tinh ấy lên để kiểm tra rồi lại quay về phòng. Nhưng khi vừa mở cánh cửa cách âm ra thì tiếng ré khóc của thằng bé liền dội vào màng nhĩ khiến cô giật nảy mình mà đánh rơi bình sữa trên tay xuống đất, vỡ choang.

- Kou! - Cô vội vã nhào đến rồi ôm đứa  nhỏ vào lòng, nhiệt độ nóng hừng hực trên tay liền truyền đến đốt cháy lấy trái tim cô. - Trời.... Koharu..

Đôi đồng tử đỏ rực liền run lên đầy kinh hãi, cô vội vàng ôm thằng bé chạy ra ngoài, chỉ kịp với lấy cái chìa khoá xe với chiếc điện thoại có sẵn trong túi áo rồi phi thẳng ra ngoài.

Cánh cửa chính dần dần khép lại rồi tự động khoá trái.

---------------

Bệnh viện X.

Yoriko phờ phạc, tái mét mặt mày cầm bút điền thông tin lý lịch vào giấy khám tại bàn lễ tân. Ngón tay trỏ đang không ngừng run lên tạo ra nét chữ méo mó như đang so đo với nhịp tim vẫn còn nhảy loạn trong lồng ngực.

"Sinh 28 tháng 3.. . tại ... Địa chỉ.."

Nhưng đến phần họ tên cha thì mặt cô liền đanh lại, cũng nhờ thế mà tâm thế cô cũng bình lặng hơn hẳn.

*Soạt soạt*

Phần ký tên đã hoàn thành, cô nộp luôn giấy cho y tá với phần thông tin của cha còn bỏ trống.

Y tá cầm lấy rồi lén nhìn cô rồi lại cúi đầu để đóng dấu. - Của chị ạ.

- Cảm ơn.

Yoriko liền quay người trở về phòng bệnh. Sau khi xác nhận không còn người ở đây nữa thì y tá mới xúm lại với nhau để nói chuyện.

Anh A: Hình như là mẹ đơn thân thì phải.

Chị B: Là có thai ngoài ý muốn, nhà trai không nhận rồi nuôi con một mình phải không?

Anh A: Chi có, đọc thấy họ đứa bé không theo họ mẹ. Chắc là ly dị thôi.

Chị C: Còn trẻ vậy mà.

Anh A: Nhưng người ta độc lập tài chính, lại có nét nên cũng chẳng phải vấn đề. Quẹt viện phí không bảo hiểm luôn cơ mà.

- Đang trực ca tối, giữ yên lặng. - Một vị bác sĩ lên tiếng nhắc nhở khiến các anh các chị im bặt mà về lại vị trí cũ.

-----------------

*Cộp cộp cộp cộp...*

Tiếng đế giày vang lên đầy vội vã trên hành lang bệnh viện.

- Thưa anh, không được chạy! - Tiếng nhắc nhở từ hộ lý vang lên lúc tờ mờ sáng, phá vỡ sự nhàm chán, khiến mọi người chú ý muốn hóng xem là chuyện gì thì liền có một bàn tay to lớn đập cái bộp lên trên bàn tiếp tân.

- Koharu.. đứa trẻ nhập viện tên Gojo Koharu nằm ở phòng bệnh nào? - Người đàn ông mặc vest lịch sự nhưng cà vạt lẫn nếp áo đều xộc xệch như đã rất vội vã.

- Xin hỏi anh là?

Hắn liền lôi chứng minh thư có phiên âm quốc tế của mình ra đặt lên bàn. Y tá vừa cầm lên thì liền nhìn hắn bằng một ánh mắt khá ý vị rồi lại nhìn xuống.

Tấm thẻ được trao trả lại. - Xin lỗi, trong giấy tờ nhập viện không có tên của anh. Phiền anh gọi cho người nhà cậu bé để xác nhận ạ.

- Cái quái!? - Đầu hắn như bị giáng một cú muốn ngu cả người nhưng lại không thể làm gì hơn, vừa lôi điện thoại ra thì lại cất vào khiến cho các y tá túc trực càng thêm nhiều thành kiến.

"Chồng cũ chuẩn đét rồi."

Quần áo hàng hiệu chỉnh tề, lại rất điển trai nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy vết máu mờ nhạt trên sơ mi dưới lớp áo vest kia. Nhìn kiểu nào cũng chẳng phải loại tốt đẹp hay lành mạnh gì cho cam.

"Không được phép chặn thì cũng phải chặn thôi. Đểu cáng!"

- Nếu anh không thể xác nhận thì anh không vào thăm được, phiền an–

- Yoriko. - Hắn đột ngột lên tiếng rồi hừng hực tiến vào khu vực phòng bệnh khiến mọi người tá hoả rời khỏi vị trí ngồi của mình.

Nhưng khi nhận thấy được tín hiệu "chấp thuận" đến từ cô trước sự xuất hiện của người đàn ông đó thì bọn họ mới lủi thủi về lại chỗ ngồi của mình.

- Chân em sao vậy?

Hắn bỗng xồng xộc đi đến với vẻ sốt sắng bế thốc cô lên rồi đặt xuống băng ghế bên cạnh, bản thân thì quỳ gối xuống, cởi cái dép đi trong nhà của cô ra rồi cẩn thận ngó nghía bàn chân đang bị băng bó ấy từ mọi góc độ.

- Bình sữa bị vỡ, em vô thức giẫm lên thôi. Bác sĩ đã khâu vết thương lại rồi. - Cô nhàn nhạt chống tay cánh tay xuống đệm ghế nhìn hắn, vẫn còn chưa thèm hỏi xem tình hình của con thế nào luôn cơ.

- Haa.. được rồi. - Hắn ân cần nắm chặt những ngón chân lạnh buốt của cô để truyền qua một chút hơi ấm rồi mới xỏ lại chiếc dép ấy. - Chắc em mệt rồi. Vô trong ngủ với con đi, còn lại để tôi lo.

- Lo thế nào? Khi tên của anh còn không ở trong giấy nhập viện.

Cô lạnh nhạt mang chút hờn dỗi nói khiến hắn có phần bất lực cười trừ mà đưa tay lên xoa lấy đầu cô đầy yêu chiều. Hắn biết rõ là cô đang chỉ nhắc nhở hắn thôi và còn muốn tự mình điền thêm thông tin vào giấy coi như sửa sai nữa; nhưng từ đây ra đó có hơi xa nên thôi, hắn xin chỉ nhận lấy tấm lòng này vậy.

- Tôi không biết em đã quyến rũ họ như thế nào. Nhưng giấy khai sinh của con và giấy đăng ký kết hôn, tôi vẫn còn giữ đấy. Em tính chối bỏ như thế nào hả cô bé?

Khuôn miệng của cô liền méo xuống tỏ vẻ không phục. - Nếu tự làm được thì cứ làm đi, em không quan tâm nữa.

Cô bực dọc đứng lên định quay người rời đi nhưng cánh tay liền bị kéo lại, rồi cả cơ thể vẫn còn hơi run liền được một hơi ấm khổng lồ khác bao trùm lấy. Hắn vỗ nhẹ lên tấm lưng cô, tay còn lại khẽ luồn qua kẽ tóc phía sau gáy và xoa nhẹ.

- Mẹ đứa nhỏ à, em đã vất vả rồi.

Cô có hơi ngơ ra, chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi tanh của máu hoà lẫn với mùi nước xả vải phát ra từ người đàn ông này. Cô đã từng rất căm phẫn, cũng đã phản ứng đầy tiêu cực với thứ gọi là gia đình nhỏ đầy gượng ép này; nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nguyện ý đánh đổi tất cả để giữ lại sinh mạng nhỏ đã nằm trong vòng tay của mình.

*Khịt*

- Mama khóc đấy à? Hê hê~

*Bộp!*

- Au.. xin lỗi, xin lỗi.

- Mau hoàn tất thủ tục đi. Em đi ngủ đây. - Cô cúi gằm mặt xuống lủi thủi rời đi ngay vì ngượng ngùng.

- Ngủ ngon nhé vợ ơi!

Yoriko chầm chậm quay đầu lại với một biểu cảm biến hoá đặc sắc đến khó coi vô cùng. Dù muốn đốp chát lại nhưng vì đằng sau hắn vẫn còn bao nhiêu cặp mắt chiêm ngưỡng nên cô đành nuốt lại rồi lập tức cà nhắc chạy đi.

Chị C: Ù uôi đáng yêu quá.

Anh A: Vợ chồng có con rồi mà vẫn như mới cưới vậy.

Chị B: Mặc vest lịch sự thế kia, chắc do vội vã chạy đến nên mới vấp té đâu đó đây mà. Ai gù~

Hắn từ từ bước đến, tiện tay trong túi lôi ra một quyển sổ hộ tịch.

- Cho tôi bổ sung và hoàn tất thủ tục còn lại của bé Koha–.

- Vâng vâng, nhanh thôi ạ. - Bọn họ tươi cười nhận lấy, nhìn qua loa rồi đưa lại giấy nhập viện của cháu bé ra cho hắn điền vào.

Lúc này họ mới bắt đầu cảm thán rằng, vẻ đẹp như con lai của người đàn ông này thật có sức hút vô hạn. Bọn họ làm trong cái nghề này, trực qua không biết bao nhiêu ca nhưng lại rất hiếm khi gặp cảnh người chồng lại để ý đến người vợ trước cả khi kịp lo lắng cho đứa con đang nhập viện của mình.

Giống như đang nói rằng, con thì đã có vợ lo chu toàn rồi nên sẽ không sao cả, và thứ còn sót lại chỉ có một người phụ nữ đã trầy da tróc vảy sau khi đã dập tan mọi biến cố mà thôi. Một sự tin tưởng đáng ngưỡng mộ.

- Cảm ơn.

--------------

*Cạch*

Hắn vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy cảnh cô đang bế thằng bé trên tay mình đung đưa, đi qua đi lại để dỗ nó ngủ.

- Để anh. - Hắn hô lên như đang chứa nhiều sự bất bình rồi lại chạy tọt vào trong nhà vệ sinh để rửa tay, xong lại liền bước ra và đón lấy nhóc tỳ khỏi tay của cô. - Ngủ một chút đi.

Hắn dặn dò rồi chăm chú nhìn cô ngã sõng soài ra giường nhưng vẫn chưa thèm nhắm mắt lại, tay thì vẫn vỗ lưng cho con. Cảnh tưởng này thật buồn cười mà.

- Anh làm cha tệ thật đấy. Hahaha.

- Hửm?

- Kou trông còn tỉnh táo hơn anh nữa. - Cô được dịp cười nghiêng ngả khi thằng bé đang mở to đôi mắt màu xanh tựa biển hồ trong vắt ấy trân trân nhìn vào người làm cha mình. Bốn mắt nhìn nhau không chút tâm tư nào trông buồn cười không chịu nổi.

- Này là giả vờ bệnh hả? - Hắn nghi hoặc hỏi.

- Bậy. Là thuốc vẫn còn tác dụng. - Vừa dứt câu, mí mắt cô liền sụp xuống rồi ngủ thiếp đi.

Hắn phì cười, tiện tay kéo chăn đắp ngang người cô rồi bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế bành ở góc phòng, thằng bé thì đặt nằm dọc đùi mình. Koharu khoái chí đưa hai tay lên quờ quạng, chân thì đạp lung tung tỏ rõ sự phấn khích.

- Con làm ba mẹ sợ mất hồn luôn đấy. - Hắn cười nhẹ đưa ngón tay ra cho Kou nắm lấy, cả bàn tay chỉ vừa ôm trọn được hai ngón của hắn.

"Là để trả thù lần chúng ta suýt thì bỏ con ư?"

- Uaa.. pa.. aahh.

- Hửm? Không phải sao. - Hắn cười đùa rồi hôn nhẹ lên mái tóc đen còn lưa thưa ấy, Kou lại càng tỏ ra sự thích thú mà ôm lấy gò má của ba nó.

- Gyaa.hh..

- Ba sẽ sắp xếp công việc để ở nhà với hai mẹ con nhiều hơn nhé, trước lúc đó.. - Hắn nhẹ tay, vuốt ngang phần bọng mắt vẫn còn sưng đỏ của Kou. - Con phải ngoan ngoãn và đừng hành hạ vợ của ba nữa nghe chưa?

- Paa...! Hehh. - Kou cười rộ lên lộ ra cái hàm còn chưa nhú được chân răng nào.

- Hứa nhé.

---------------

- Nay gia đình đó sẽ xuất viện phải không?

- Ừm. Kiểm tra xong thì tình hình đứa bé khả quan hơn rất nhiều rồi. Nên viện trưởng cho xuất viện sớm.

- Tôi mến gia đình đó lắm.. mà mong người ta ở lại lâu thì kỳ c–

-  .  .  .  .

"Trời mẹ!"

Cả một đám, từ bác sĩ, y tá, hộ lý cho đến bệnh nhân, người nhà đều đứng hình, há hốc miệng cùng nhìn về một phía.

- Thủ tục xuất viện sẽ do trợ lý của tôi làm thay nhé. - Gojo hắn thân thiện và điềm đạm nói trong khi tay trái thì đeo túi với ôm con còn tay phải thì bế cô vợ còn đang đắp áo khoác, gục đầu trên vai mình ngủ ngon lành. Từng thớ cơ, bắp thịt trên cánh tay đều cuộn lên như muốn xé toạc cái áo sơ mi ra nhưng do là đồ cô chọn nên nó vẫn còn trụ rất vững.

Hắn bước nhẹ trên hành lang, lướt ngang qua, mà không một ai nghe thấy tiếng thở nặng nhọc nào phát ra từ người đàn ông này cả. Đến mức các cánh mày râu đều phải thảng thốt:

"Này! Ông đang vác trên vai cả thế giới của mình đấy!"



















####

1. Phần được đặt là "Side story" sẽ không liên quan gì đến mạch truyện chính. Nó giống như một đoản văn ngắn để thoả mãn nhu cầu thôi nhé.

2. Vì mới bắt đầu với mảng này nên việc tìm cách xưng hô phù hợp vẫn còn hơi khó với mình. Giữ "thầy - em" thì người ngoài nghe kỳ lắm trong bối cảnh này. Thêm nữa là Gojo đã phá hỏng hình tượng một người thầy trong mắt Yoriko vì "sự việc lần trước" rồi nên mình mới để Yoriko xưng "anh - em" (chưa có dịp dùng "anh - tôi").

Tiếng Việt rắc rối quá nhỉ.

3. Mình chọn tên đứa bé là Koharu. Trong lúc nghĩ mãi có cái tên nào hay và có ý nghĩa khi ghép tên giữa "Yoriko" và "Satoru" hay không thì mình phát hiện, "Ko" trong Yoriko và "Ru" trong Satoru còn có thể ghép thành "Koharu" là "Mùa xuân nhỏ" nữa. Khá dễ thương và cực kỳ ý nghĩa nên mình mới chọn.

Chúc các bạn có quãng thời gian vui vẻ, khoẻ mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com