còng số 8 (1)
OOC
⚠️Ở đây Wooin là tội phạm buôn bán chất cấm. Joker là đặc vụ ngầm (FBI chìm) được nhận lệnh để đến bắt ẻm.
*Có thể sẽ không hay hoặc không đúng nguyên tắc. Cơ bản vì mèo vẫn chưa tìm hiểu rõ về vấn đề này, cũng chưa lớn lắm. Đọc giải trí thôi nhé.
Chương này chủ yếu là đấu trí thôi nhé, mèo sẽ viết nhẹ nhàng một chút. (Tại nó không rành cái này)
───────────
Đêm Seoul lặng như tấm màn nhung phủ bụi thuốc súng, ẩn bên dưới là tiếng gào rú của kim loại, của nhạc điện tử, của những linh hồn đang rỉ máu trong nhung lụa và rượu sậm. Thành phố không ngủ. Chỉ đổi cách mơ - bằng ma túy, dục vọng, và quyền lực được gói ghém trong thứ hào nhoáng có thể bóp cổ một kẻ ngây thơ đến chết.
Ở trung tâm lòng tối ấy, Wooin không phải ngọn đèn - hắn là lưỡi dao được đánh bóng kỹ lưỡng.
Hắn không bước đi, hắn lướt. Không cần đụng đến ai, nhưng mỗi chuyển động đều mang theo mùi thuốc lắc đắt tiền, sắc lạnh, và một mùi nguy hiểm mơ hồ khiến đám đàn ông tỉnh táo nhất cũng chực chờ sa ngã.
Wooin không tán tỉnh.
Càng không cười nịnh nọt.
Hắn chỉ hiện diện. Và thế là đủ khiến mọi thứ quanh hắn co lại.
' Cậu chủ của chất cấm hạng sang ' - kẻ không buôn thuốc, mà buôn cảm giác thoát ly cho tầng lớp chán chường với chính cuộc sống giàu có của mình. Kẻ biến ảo giác thành nghệ thuật, buôn tội lỗi như buôn nước hoa - có gu, có lựa chọn, và có quyền sinh sát trong lòng tay trắng mịn.
Nhưng đêm nay, trong góc tối nơi phòng VIP có cửa khóa hai lớp và máy lọc khí riêng biệt, một ánh mắt lặng lẽ nhắm vào hắn.
Lạnh.
Không cồn, không khói, không có ham muốn. Một ánh nhìn chặt như kìm, sắc như báo động.
Joker.
.
Không ai biết gã đến từ đâu. Xuất hiện như cơn cảm cúm giữa mùa xuân - vô lý, khó đoán và gây ngứa ngáy. Một cái tên lạ, không hồ sơ, không gốc gác, không sai sót.
Vừa vặn đến mức... giả tạo.
Wooin để ý ngay từ phút đầu.
Không vì gã nổi bật - mà vì gã quá chỉn chu trong cách cố gắng không nổi bật.
Và Wooin không tin vào những gì quá sạch.
Hắn luôn chọn khoét vết bẩn ấy ra, rồi nhấn ngón tay lún sâu vào bên trong.
.
Đêm đầu gã bước vào club, không uống, không hút, không tìm ai. Gã chỉ đứng trong vùng sáng lưng chừng, đủ để thấy nửa mặt, đủ để làm mờ tên. Đám người của Wooin quét gã bằng ánh mắt, nhưng kết quả sạch như trán đứa trẻ chưa biết nói dối.
Một người như vậy, lại bước vào đúng club chỉ mở cửa cho người được mời.
Là trùng hợp?
Không.
Là lựa chọn.
Wooin rót một ly cocktail cho chính mình. Ánh rượu đỏ tươi sóng sánh như máu động vật. Hắn không uống. Hắn nâng ly, rồi quay đầu về phía bóng người kia, cong môi.
" Người lạ à ? "
Gã ngẩng đầu. Một cái gật. Không hơn.
" Cũng có thể. "
Đối thoại ngắn như lưỡi dao thăm dò. Không cắt, nhưng cứa nhẹ lớp da đầu tiên.
Đủ để cả hai bắt đầu cảm thấy nhói.
.
Wooin không phải kẻ dễ bị lừa bởi gương mặt lạnh hay cơ bụng rắn chắc. Hắn thấy sâu hơn, dưới làn da đó là sự kiểm soát - và sự kiểm soát được dạy, được rèn. Không phải bản năng của kẻ nghiện hay dân chơi.
Joker có mùi của tổ chức.
Nhưng Wooin phải công nhận gã giỏi. Rất giỏi.
Nếu Wooin không đủ tinh vi, hắn đã không ngửi thấy mùi máu ẩn dưới nước hoa nhạt mùi gã dùng.
.
Hai tuần sau, Joker vẫn ở lại. Vẫn giữ vai một kẻ chơi đồ kín đáo , hơi xa cách, khá ngầu đấy nhỉ, đủ hấp dẫn nhưng không gây phiền toái. Những người xung quanh bắt đầu nới lỏng cảnh giác với gã.
Chỉ có Wooin là không.
Hắn bắt đầu xoay. Không đột ngột. Không thay đổi thái độ.
Chỉ là
Hắn tăng cường khoảng cách, rồi lại rút ngắn. Cắt bớt sự hiện diện, rồi lại trao cho gã đặc quyền lặng lẽ.
Và Joker, từng bước, từng bước - bị hút vào trò chơi mèo vờn chuột mà không rõ mình thuộc về bên nào.
.
Đêm ngày 21 , sau giờ club ngầm đóng cửa - gọi là tạm gác lại để ngơi nghỉ sau quá nhiều cuộc bạo loạn tâm lý của một ngày.
Không ai còn lại ngoài hai gã đàn ông.
Không tiếng nhạc. Không ánh đèn nhấp nháy.
Chỉ ánh vàng dịu từ đèn trần, rọi xuống ly rượu và viên thuốc nhỏ hắn đặt giữa bàn.
Wooin khoanh tay, hắn gục đầu xuống bàn, tựa cằm lên tay, mắt rắn nhìn viên thuốc như đang nhìn một món nghệ thuật. Rồi hắn giới thiệu.
" Loại mới. Tự bào chế. Không gây nghiện vật lý. Chỉ tâm lý. Khi dùng đủ liều, người ta không muốn quay về thực tại nữa...hừm. Đại loại là thuốc lắc đó ~ "
Joker không đáp.
Gã nhìn hắn, mắt như một khẩu súng nạp đạn.
Căng, chuẩn xác, và đang chọn mục tiêu.
Wooin cười. Một nụ cười không đến mắt.
" Muốn thử không? "
Joker vẫn im lặng.
Hắn nghiêng người. Rất chậm.
Ngón tay đẩy viên thuốc về phía Joker. Ánh mắt không rời gã một giây.
" Mày nghĩ tao không biết mày là ai sao? "
.
Tĩnh lặng vỡ vụn trong một khoảnh khắc.
Joker thở. Rất nhẹ.
Wooin đứng dậy, bước chậm vòng ra sau ghế gã.
Tay hắn lướt qua vai gã, chạm cổ áo, rồi dừng lại ở gáy.
Một cú chạm nhẹ, như kiểm tra.
" Thiết bị nghe ở đâu? Cổ? Cúc áo? Hay.. Răng?"
Gã nắm lấy cổ tay hắn, không mạnh nhưng đủ để chặn lại.
Wooin không để gã mở lời.
" Tao biết từ bao giờ nhỉ ?"
Wooin cúi đầu, môi gần sát tai gã, giọng gần như thì thầm.
" Từ khi mày bước chân vào. Tao chỉ chờ xem, mày diễn được bao lâu. "
.
Căn phòng trầm xuống như lòng chảo đang chờ lửa.
Joker buông tay hắn. Không phản bác. Không xưng danh.
Wooin vòng lại phía trước, đứng giữa hai chân gã, mắt nhìn xuống.
" Bắt tao đi."
" Hay là..." - hắn cúi thấp, rồi ghé sát - " muốn tao bắt mày trước? "
Joker nhắm mắt một giây. Nhưng là giây hắn không bao giờ thấy gã chớp mắt trước đó.
Một giây rất người.
Rất yếu.
Wooin thấy. Hắn khẽ cười.
Khiến một đặc vụ rạn nứt.
Là khoảnh khắc Wooin thấy mình gần với Chúa hơn bao giờ hết.
.
Không gian ngột lại như sắp nghẹn thở.
Căn phòng VIP nằm sâu dưới lòng đất, cách biệt với âm thanh, tách khỏi thế giới bên trên bằng những lớp tường cách âm và những bí mật mà chỉ những kẻ đứng trên ranh giới luật pháp mới đủ tư cách bước vào.
Wooin đứng đó - giữa ánh đèn dịu hắt xuống mái tóc đen ngắn cũn cỡn và chiếc áo sơ mi đen ôm sát lồng ngực. Cổ áo mở hai nút, hở ra đường xương quai xanh mảnh, chìm một phần trong mùi nước hoa lạnh và nồng. Ánh sáng trượt dọc sống mũi hắn, liếm nhẹ qua gò má rồi gãy gọn nơi khóe môi đang cong thành một nụ cười mảnh - nửa ngạo mạn, nửa tò mò, hoàn toàn chủ động.
Joker vẫn ngồi yên trên ghế.
Gã không tỏ ra phòng bị, cũng không có ý định tấn công. Gã chỉ đơn thuần là con sói bị thương giấu móng dưới lớp da dày, nhìn kẻ đối diện bằng ánh mắt âm trầm. Nhưng cũng chính ánh mắt đó, dù đang yên lặng, lại không thể nào giấu được những biến động nhỏ đang rạn vỡ dưới đáy.
Và Wooin thấy hết.
.
Thời gian trôi đi từng giây một, chậm đến mức tiếng kim đồng hồ treo tường cũng vang lên như tiếng gõ vào thái dương.
Chỉ có ánh mắt là không dừng lại - ánh mắt Joker khóa chặt lấy Wooin, như thể đang giải mã một mã gen phức tạp.
Còn Wooin? , hắn không cần giải mã Joker . Hắn đang lột gã ra. Lột từng lớp vỏ ngoài mà tổ chức đã dạy gã mặc vào.
Kẻ như Joker không dễ dụ.
Gã không ham tiền, càng không ham thuốc, lại không ham xác thịt.
Nhưng Wooin biết - mọi con người, kể cả đặc vụ được lập trình để vô cảm, cũng có điểm nứt. Và nếu có kẽ nứt, hắn sẽ tìm được, rồi lún sâu ngón tay vào đó, như cách kẻ nghiện lần đầu thử lưỡi dao.
.
Hắn ngồi xuống trước mặt Joker. Không vội. Không thô bạo. Một cú ngồi mềm như lụa, đầu gối khẽ đụng đầu gối, khoảng cách vừa đủ để hơi thở hai người lướt vào nhau mỗi lần phổi phập phồng. Hắn rót thêm rượu, một tay rót, tay còn lại đặt lên bàn, đầu ngón tay chạm hờ mặt gỗ. Lặng lẽ, chính xác, tinh vi đến từng cử động.
" Tao không nghĩ mày dễ gãy. Nhưng cũng không chắc mày là thép. "
" Muốn biết, phải cắn thử. "
Joker vẫn không nhúc nhích. Gã không lùi, nhưng cũng không tiến. Một kiểu lặng thinh của kẻ biết mình đang bị gạ gẫm, và không tin là mình sẽ thoát nếu đáp lại.
Hắn cười nhẹ - một tiếng cười không hẳn vui. Như thể Wooin vừa buồn cười vì sự căng thẳng của hắn, lại vừa tiếc cho chính mình vì phải đích thân dụ một kẻ như thế.
Wooin dịch người lên. Tay không chạm vào da gã, chỉ kéo một đoạn vải áo, rất chậm, đủ để hương thơm của hắn dính vào sợi vải.
Rồi hắn nghiêng đầu, nói sát vào tai gã, hơi thở phả vào vành tai ấm rực.
" Mày có biết mùi thuốc lắc cũng giống như mùi da người trong lúc đổ mồ hôi không? "
Joker không trả lời. Nhưng cổ họng gã khẽ chuyển động.
Dấu hiệu đầu tiên của một con sói bị khích động.
.
Wooin thấy rõ.
Hắn tiếp tục. Ngón tay lần lên cổ áo gã, không kéo xuống, chỉ vuốt thẳng mép áo sơ mi. Từng đốt ngón tay di chuyển với tốc độ cố tình chậm lại, như thể đang chạm vào một món đồ cực kỳ đắt giá và nguy hiểm.
Wooin không cần hôn.
Chỉ ngồi sát hơn, chân đẩy nhẹ vào giữa hai chân gã, gối chạm gối, hơi thở chạm cổ.
Và ở khoảng cách ấy, hắn hỏi.
" Sợ à? "
Lần đầu, Joker mở miệng.
" Không. "
" Vậy thì... tại sao lại không chạm? "
Hắn chờ.
Nhưng vẫn không có bàn tay nào kéo hắn lại.
Không có cơ thể nào bị cuốn vào.
Vẫn chỉ có Joker ngồi im - nhưng im như một cái bẫy gài sẵn, chỉ chờ cái móng đầu tiên của hắn giẫm trúng.
Wooin cười.
" Mày sợ. Không phải sợ tao."
" Mày sợ bản thân mày thích tao, tao đoán đúng không , anh cảnh sát ? ."
.
Và ngay lúc đó, hắn đẩy người.
Ngực Wooin áp lên lồng ngực gã , mỏng lớp vải nhưng đủ để hơi ấm xuyên qua. Đầu hắn nghiêng sang, môi lướt qua cằm gã, rồi dừng lại ở khoảng cách chừng nửa milimet. Không chạm. Chỉ phả hơi.
Một cú va chạm giả. Một trò đánh lạc hướng.
Nhưng Joker - gã vẫn bất động.
Mắt nhắm lại, nhưng không có sự trốn tránh.
Gã không run, không giật mình, không đáp trả.
.
Wooin lùi lại nửa nhịp. Mắt nheo lại, môi cười nhạt. Hắn hiểu rồi. Kẻ này không bị dắt.
Gã biết mình bị dụ. Nhưng gã không muốn phản kháng.
Gã đang chờ.
Chờ Wooin đi đủ xa để đến lúc gã phản đòn, hắn không còn đường rút.
Wooin ngồi xuống hẳn lòng gã.
Người nó nhẹ, nhưng áp lực lại nặng nề đến nghẹt.
Hắn vuốt ve cổ gã, không có hôn, không có mơn trớn thật sự.
Chỉ là cú trườn tàn bạo dưới lớp vỏ mềm mại.
.
Đèn trần đổ thứ ánh sáng vàng vẩn đục lên sàn, phủ bụi lên tàn thuốc, lên ly rượu sóng sánh còn nguyên, lên viên thuốc nhỏ chưa ai động đến, và lên hai kẻ đang nhìn nhau không chớp mắt. Như hai lưỡi dao đã tra vào bao, nhưng lại chĩa mũi về phía nhau, thăm dò.
Wooin chậm rãi cúi xuống, hai tay chống lên tay ghế. Mặt hắn đối mặt gã, hơi thở lướt qua môi Joker chỉ nửa phân.
Ngón tay Wooin miết lên đường viền cổ áo của gã, nhẹ, nhưng mang cảm giác của một lưỡi dao vừa thử độ bén.
" Mày nghĩ tao chưa từng thấy FBI chìm sao ? " - hắn hỏi, tay lướt xuống cúc áo thứ hai.
" Đám trước thô hơn mày. Cẩu thả hơn. Vào chưa tới hai hôm đã để lộ dấu. "
Cúc áo mở. Một.
" Nhưng mày thì khác..." - Wooin thầm thì, ánh mắt không rời cổ gã - " ...mày quá hoàn hảo. Đến mức đáng nghi. "
Hai.
" Tao đã theo dõi mày. Từng ánh mắt, từng cử động nhỏ. "
" Mày chưa từng ngáp, chưa từng loạng choạng, chưa từng sai. "
"Không ai bước vào club tao với dáng đi như vậy. Không có kẻ nghiện nào mang theo nhịp thở đều như kẻ được huấn luyện quân sự."
Ba.
" Mày không đến để chơi. Mày đến để bắt."
"Nhưng tiếc." - hắn cười, nhẹ và khô khốc - " Tao không phải loại cừu non muốn là có thể tóm gọn từ phút đầu. "
.
Bị nhìn rõ. Đồng nghĩa với thua cuộc
Joker từng được huấn luyện để không rung động, không chệch nhịp, không để bất kỳ tác nhân bên ngoài nào xâm nhập vào hệ thống lý trí vận hành bằng sắt đá của mình.
Gã từng đứng trước súng, trước xác chết, trước kẻ buôn người, trước đứa trẻ gào thét giữa bãi máu – gã vẫn bình thản.
Chỉ một nguyên tắc :
Không để bản thân phản hồi cảm xúc. Không bao giờ.
Nhưng giờ đây — ngay lúc này — trong căn phòng kín không camera, không tai nghe, không nhân chứng…
Joker thua.
Mẹ kiếp, gã đã thua.
Bởi vì con mồi không trốn chạy.
Con mồi không run rẩy, không sợ hãi, không xin tha.
Thậm chí, còn nhìn ra gã từ đầu.
Con mồi biết cách chạm vào gã như thể nó chưa từng là con mồi.
.
Wooin ngồi trên đùi gã, ánh đèn dịu dàng rọi xuống mái tóc đen, đổ bóng lên gò má . Ánh mắt hắn không vội, nhưng đầy toan tính, như một kẻ hoạ sĩ vừa hoàn thành phác thảo, đang sửa lại những nét cuối cùng.
Joker vẫn ngồi im, bàn tay đặt nơi đùi mình, thả lỏng. Gã không chọn né tránh nữa.
Và trong chính cái thả lỏng ấy – gã nhận ra.
Mọi cơ chế phòng vệ đã sụp. Từng lớp một, âm thầm, không tiếng động.
Wooin là ai?
Hắn đến để làm gì?
Gã không biết.
Chỉ biết, khi bàn tay hắn trượt xuống, nắm lấy tay gã — lành lạnh, thon dài, mềm mại nhưng có lực — gã không rút lại.
Ngón tay Wooin đan vào ngón tay gã như một trò chơi tinh tế.
Không là tình yêu, không là kiểm soát . chỉ là dấu hiệu đầu tiên của một cuộc xâm lược mềm mại.
Một cuộc chiếm đóng không dao, không súng, không máu… nhưng chắc chắn là vĩnh viễn.
Wooin ngước nhìn gã , đôi mắt như phủ một lớp sương, long lanh, ẩm ướt.
Hắn ghé sát, môi lướt qua thùy tai gã , để lại một làn hơi ấm nóng kèm theo tiếng thì thầm nhỏ như sợi tóc chạm da.
" Ngoan... để tao đưa mày vào chỗ mày không bao giờ thoát ra được. "
Chỉ là một câu.
Nhưng gã rùng mình.
Không phải vì sợ.
Mà vì… cảm thấy mình muốn được đưa đi một lần, thật sự.
Lưỡi hắn chạm nhẹ vào đường viền cổ gã — ướt át, tinh tế, đủ để gợi mà không lố.
Rồi là một nụ hôn.
Ở dưới dái tai.
Ở giữa yết hầu.
Ngay hõm xương quai xanh — nơi mọi mạch đập đều run nhẹ khi chạm vào.
Wooin không hấp tấp. Không vội vàng.
Hắn biết rõ cơ thể này cần bao lâu để tan chảy, biết cần dùng nhiệt độ bao nhiêu, lực chạm bao nhiêu để khiến một đặc vụ từ từ quên đi lý do gã sinh ra.
Và hắn làm điều đó… như thể đã từng làm cả trăm lần.
Joker chống tay lên thành ghế, đầu hơi nghiêng, mắt vẫn mở.
Gã không còn nghĩ.
Không còn hỏi.
Cũng không còn từ chối.
Bởi vì khi môi Wooin áp lên môi gã , nhẹ nhàng, có phần ngập ngừng… nhưng lại kéo dài như khói,
là lúc bản ngã Joker rã ra như muối gặp nước.
Wooin hôn không vội.
Không sâu.
Nhưng từng nhịp môi là một thông điệp gửi thẳng vào não gã.
Mày đang thua. Và mày muốn thua.
.
Hắn ngồi vắt chân qua hông Joker , một tay giữ gáy, tay còn lại đặt lên ngực gã.
Cảm nhận nhịp tim gã đập, đều… nhưng nặng.
Wooin nhắm mắt trong khoảnh khắc ngắn, rồi lại mở ra, chậm rãi nói, bằng giọng chỉ dành cho một người duy nhất.
" Một đêm với tao. Ổn chứ hửm ? "
Và Joker gật.
Chỉ một cái gật.
Chậm, nặng, và đầy buông xuôi.
Không ai biết trong đầuWooin lúc này là gì.
Không ai biết tại sao một kẻ cẩn trọng đến mức dựng cả một mê cung để nhốt FBI vào lại chủ động cởi dần lớp ngụy trang ấy bằng đôi môi, bằng bàn tay, bằng cơ thể của chính hắn
Chỉ mình Wooin biết.
Và hắn sẽ không để lộ . Một chút cũng không.
Không bây giờ. Không đêm nay.
Vì đêm nay, con thú không muốn ăn thịt con mồi. Bởi muốn, nó đã không để mọi chuyện đến nước này.
Nó chỉ muốn con mồi tự nguyện cởi lớp da ra, rồi nằm yên trong tay nó.
Rồi mai sẽ ra sao?
Joker sẽ tỉnh dậy với gì trong đầu?
Một điều chắc chắn.
Joker.
Không còn là đặc vụ nữa. Không còn là kẻ đi săn.
Mà là một người đàn ông đã bị giữ lại — bởi một con quỷ đội lốt thiên thần, biết rõ mình đang dắt kẻ khác đi vào bóng tối.
Và Wooin vẫn cười… rất nhẹ.
Vì tất cả đang đi đúng đường hắn muốn.
.
Không ai nói, nhưng không khí vừa đổi sắc.
Không còn là màu vàng ấm áp của đèn hắt lên cổ áo sơ mi. Không còn là mùi thân nhiệt cuốn lấy nhau trong khoảnh khắc cháo lưỡi ướt át.
Mà là… mùi kim loại trong đáy ly rượu chưa uống.
Là sắc xanh lạnh lẽo nằm trơ trọi giữa mặt bàn — viên thuốc nhỏ xíu mà ban nãy Wooin đẩy về phía gã.
.
Wooin vẫn ngồi trên đùi Joker, nhưng tư thế giờ đã khác. Thay vì dụi mặt vào cổ gã như một con mèo tìm hơi ấm, hắn ngồi thẳng dậy, cánh tay vươn ra với lấy viên thuốc.
Đôi ngón tay thanh mảnh kẹp nó giữa hai đầu móng. Hắn xoay nhẹ nó trong lòng bàn tay, ánh đèn chiếu lên làm viên thuốc óng ánh như ngọc. Nhẹ, nhỏ, nhưng chẳng ai biết bao nhiêu cuộc đời từng sụp đổ vì những thứ cỡ này.
Wooin ngắm nghía một chút, rồi cười nhẹ.
Không cười bằng miệng, mà bằng mắt. Một kiểu cười lười nhác, khẽ khàng, như thể vừa nhớ ra một điều thú vị.
" Ban nãy..." – hắn bắt đầu, giọng như được pha với mật ong và khói lạnh – " …tao nói nó là thuốc lắc, đúng không? "
Em đặt viên thuốc lên lòng bàn tay gã, không ép, không ép buộc đâu, thề đó.
Chỉ là một động tác nhẹ như thảy một đồng xu vào số phận.
Joker nhìn nó. Không nhúc nhích.
" Nhưng…" Wooin nghiêng đầu, thì thầm vào cổ gã, một cái rùng nhẹ khiến gã thót tim – " thật ra… nó là thuốc kích tình. "
.
Một nhịp thở nặng hơn thoát ra từ ngực Joker.
Không phải kinh ngạc. Càng không phải bối rối.
Mà là thứ đang sôi lên ở đâu đó dưới lớp da.
Wooin liếm cổ gã một lần nữa, lần này sâu và kéo dài hơn.
Lưỡi em vẽ một đường từ dái tai xuống hõm xương đòn, rồi chầm chậm trở lại ngay cạnh môi gã.
" Đừng sợ " hắn thì thầm, giọng như rót rượu xuống cổ . " Không mạnh đến mức mày mất kiểm soát đâu. Chỉ làm mọi xúc giác nhạy hơn chút. Đủ để cảm giác này..."
Hắn cầm tay gã, áp vào bắp đùi trần bên trong lớp quần dài hắn đang mặc.
Nóng. Mềm. Đập thình thịch.
" …trở nên nóng hơn . "
.
Joker vẫn chưa muốn nuốt viên thuốc.
Gã nhìn Wooin – ánh mắt không còn lạnh nữa. Chỉ có thứ ánh nhìn không thể gọi tên. Như thể gã đang cân nhắc giữa sự sống và một cái chết kiểu khác. Gã do dự.
Wooin lại hôn gã
Nhưng lần này không còn mềm mại.
Mà là cố tình. Sâu. Kéo. Đâm.
Đầu lưỡi hắn xoáy qua hàm răng Joker như châm một mồi lửa.
Môi chạm môi. Lưỡi quấn lưỡi. Nhưng đó không chỉ là một nụ hôn – mà là cách Wooin phá khoá một linh hồn.
Mọi thứ mềm, ướt, chậm, như thể từng chuyển động đều đã được Wooin tập dượt hàng ngàn lần trong đầu.
Wooin thành thạo một cách đáng sợ.
Từ cách đầu lưỡi khẽ miết lấy rìa môi dưới của Joker – nhẹ thôi, đủ để khiêu khích, đủ để nhắc nhở.
Từ cách hắn lùa lưỡi vào như gió lọt qua khe cửa – không vội, không dồn dập, nhưng sâu. Rất sâu.
Cháo lưỡi, theo cách của Wooin, không phải để chiếm hữu.
Mà là để dẫn dắt.
Từng vòng xoắn, từng nhịp rút lui rồi lại đâm sâu, từng nhịp mút nhẹ nơi đầu lưỡi , tất cả là một điệu vũ. Một khúc dạo đầu khiến người ta quên mất mình đã từng chống cự.
Gã để Wooin kéo lưỡi gã vào nhịp điệu của riêng hắn.
Để hắn thăm dò từng ngóc ngách trong miệng hắn như thể khám phá một căn nhà mà sớm muộn gì cũng thuộc về.
Và Joker nuốt lấy hắn. Không bằng tay, không bằng cơ thể. Mà bằng cách để chính Wooin chiếm lấy gã.
Wooin rút nhẹ, nhưng không rời hẳn. Hắn liếm môi gã một lần nữa, như liếm sạch mọi do dự.
Cái lưỡi rắn mềm thật – ướt át, trơn tru, và biết chính xác lúc nào cần nhẹ như lông vũ, lúc nào cần đè sát khiến tim người khác hụt một nhịp.
Rồi Wooin tách ra, đôi mắt nheo lại.
" Tin tao một lần chứ hửm ? Không thiệt thòi đâu. Đảm bảo đó ~ ".
Tay Wooin giữ lấy cằm gã. Ngửa ra.
Cử chỉ đủ nhẹ để không đe dọa, đủ chậm để gã vẫn kịp nói không.
Nhưng Joker không nói.
Thay vào đó — gã há miệng.
Wooin cười. Cười thật lần đầu trong đêm nay.
Vì như vậy nghĩa là. Joker không chỉ đầu hàng.
Gã tự nguyện.
Hắn đặt viên thuốc lên đầu lưỡi gã. Ngón tay trượt theo môi dưới, miết khẽ.
Một cú chạm rất quyến luyến — nhưng lại đầy ám hiệu quyền lực.
" Ngoan. "
Joker nuốt.
Và như thế, cuộc chơi đã bước sang một lãnh địa không có đường quay đầu.
.
Chút sau, hơi thở Joker bắt đầu đổi.
Chậm hơn, nặng hơn, rồi trở nên cạn.
Bàn tay trên đùi hắn siết lại.
Ánh mắt mờ dần, không phải vì mất ý thức mà vì giác quan đang dần bị kéo dài ra đến cực điểm.
Wooin vẫn ngồi đó, tay vuốt nhẹ đường quai hàm gã, miệng nhỏ cười nhè nhẹ như đang hát ru một con sói sắp phát điên trong lồng.
" Thấy không? " – Wooin liếm môi mình – " Tao đã nói mà.
Chơi không thì đâu có vui. "
Không ai thoát khỏi Wooin.
Không vì hắn đẹp, không vì hắn khéo, càng không vì hắn yếu đuối.
Mà bởi vì hắn khiến mọi thứ trở nên giống như một trò chơi – cho đến khi kẻ đối diện không còn biết mình đang chơi vì ham muốn, hay đã bị cuốn vào một kế hoạch đen thẫm, nơi không ai định hình được điểm kết thúc.
.
Chất thuốc đang ngấm dần trong mạch máu Joker.
Gã cảm thấy mọi ngón tay mình chạm vào da Wooin như đang chạm vào lửa.
Lưỡi Wooin – mẹ kiếp – chỉ mới lướt nhẹ thôi cũng khiến gã phải nén nhịp thở.
Cơ thể Joker bắt đầu phản hồi một cách mất trật tự.
Bàn tay gã run nhẹ. Không vì sợ. Mà vì tất cả đang quá thật.
Và đúng lúc ấy, khi hơi thở hai người còn đang quấn lấy nhau,
khi môi còn chưa nguội hẳn sau lần va chạm vừa rồi,
Wooin bất ngờ trượt tay vào trong vạt áo, vào tận bên dưới thắt lưng quần mình.
Chậm, cố tình.
Một động tác thô bạo nhẹ nhàng — như chính hắn.
Chỉ có mắt Joker dõi theo, không chớp.
Tiếng va chạm rất nhỏ vang lên.
Rồi từ trong lòng bàn tay Wooin, thứ lóe lên ánh kim loại, lạnh và đẹp như lời hứa của sự đầu hàng.
Còng tay.
.
Wooin đặt chiếc còng giữa hai người, như một món quà nhỏ.
Rồi ngước lên nhìn Joker , cong môi cười, ánh nhìn sáng trưng,
không mang lấy một chút e dè ,mà là sự chủ động lả lơi đầy tinh quái.
" Đã là FBI, phải biết chơi với mấy thứ này chứ nhỉ? "
Giọng hắn mềm mại như lụa, nhưng phía sau là cả trăm lớp gai giấu kỹ.
Một sự mời gọi . không rõ là thật hay giả.
Một sự dâng hiến . không rõ là hiền lành hay mồi nhử.
Một chiếc bẫy được bọc trong lụa, rót mật vào tai.
Wooin dúi chìa khóa vào tay gã.
Rất nhẹ, không hề cưỡng ép, như thể đây chỉ là phần tiếp theo trong trò chơi vô thưởng vô phạt giữa hai đứa trẻ đang vờn nhau bằng xúc giác.
" Tuỳ mày. Còng tay tao lại đi. "
Câu nói buông ra như gió mát, thoáng đến mức tưởng không có gì,
nhưng bên trong nó là một cái bẫy đang há miệng .Rất lớn.
.
Joker nhìn chiếc còng.
Kim loại lạnh ngắt nằm im trong tay gã , phản chiếu ánh đèn ấm trên trần nhà như thứ vật linh bị nguyền rủa.
Tay Joker siết lại, khớp trắng bệch.
Cảm giác nơi lòng bàn tay như đang nắm giữ thứ gì đó còn nguy hiểm hơn cả súng.
Một lựa chọn. Một khoảnh khắc có thể phân đôi thế giới của gã.
Joker không biết…
Phải chăng thứ vừa được trao vào tay gã không phải là chiếc còng – mà là vận mệnh chính mình?
.
Vì nếu còng Wooin lại,
là tự tay nhốt một con quỷ vào lòng mình.
Và nếu không còng,
thì đồng nghĩa với việc.
Gã đang bị Wooin giữ lại. Không phải bằng khóa, mà bằng thứ khác. Một thứ gã chưa từng học cách chống lại.
Joker trầm ngâm.
Ánh mắt không rời món kim loại kia.
Mùi da thịt Wooin, hơi thở hắn, ánh nhìn ngạo nghễ của hắn — tất cả bủa vây gã như sóng ngầm.
Không có tiếng động nào khác.
Chỉ có một câu hỏi lặng lẽ vỡ ra trong đầu hắn.
' Liệu sau trò chơi này. Gã có còn lối về ? '
──────
Mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com