Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Sợ gây phiền toái cho mình (1-4)

Phần 1 - 4

Tan tiệc, Jennie vào toilet, cho đến lúc cô đi ra, thì mọi người trong phòng đều đã về hết.

Vì gần đây không có chỗ đậu xe, xe dừng ở giao lộ ngoài hai trăm thước, Jisoo thừa dịp lúc Jennie vào toilet thì đi lấy xe.

Jennie đi tới cửa khách sạn, Jisoo vẫn chưa lấy xe trở về, cô liền đứng ở ven đường chờ, kết quả lại thấy Nam Joon từ trong khách sạn đi ra.

Jennie đứng ở ngay phía trước khách sạn, Nam Joon đi thẳng ra, tất nhiên sẽ cùng cô chạm mặt.

Nam Joon không thích cùng cô xuất hiện ở nơi công cộng, coi như là bất đắc dĩ chạm mặt, anh cũng chỉ là xem cô thành không khí, nhắm mắt làm ngơ.

Thay vì chờ anh đi tới phớt lờ cô, chi bằng cô ngoan ngoãn thức thời né tránh.

Jennie thừa dịp Nam Joon không có chú ý tới mình, liền nhanh chóng xoay người, hướng về phía trước mà đi. Chỉ là cô còn chưa đi bao xa, bất chợt có chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong truyền ra tên cô: "Jennie."

Jennie nghiêng đầu, nhìn đến chỗ ghế phụ cạnh nhà sản xuất Jung, lập tức lễ phép mỉm cười mở miệng: "Jung tổng".

Nhà sản xuất Jung đưa đầu ra ngoài cửa: "Jennie, sao em đi một mình ở chỗ này? Không có xe sao?"

Nói xong, nhà sản xuất Jung liền tự mình đẩy cửa xe ra, xuống xe, thay Jennie mở cửa xe sau: "Em ở đâu? Anh đưa em về."

Jennie liền vội vàng lắc đầu, nói cám ơn: "Jung tổng, cám ơn ngài, không cần làm phiền ngài, người đại diện của tôi đã đi lấy xe, tôi ở chỗ này chờ cô ấy." "Như vậy à..." Nhà sản xuất Jung đáy mắt lóe lên tia tiếc nuối, mắt vẫn nhìn chằm chằm Jennie, càng nhìn càng thấy Jennie lớn lên mỹ lệ động lòng người, nhịn không được tiếp tục hỏi một câu: "Jennie tốt nghiệp trường đại học nào?"

Jennie mặc dù nghĩ cách tránh Nam Joon, lại cũng không dám đắc tội ông bầu Jung, cho nên không thể làm gì khác hơn là lễ phép trả lời câu hỏi của ông ta: "Đại học X."

"Đại học X, đó là trường tốt..."

-

Trước khi Jennie thấy Nam Joon, thì anh cũng đã nhìn thấy cô.

Cô chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng xoay người, hướng về một bên đi, rõ ràng là tránh anh.

Nam Joon dừng chân một chút, ánh mắt trở nên có chút lãnh, anh đang chuẩn bị hướng về phía xe mình đang đậu ở ven đường, lại thấy một chiếc xe dừng lại ở bên Jennie, sau đó ông bầu Jung từ trong xe bước xuống.

Cách một khoảng cách, Nam Joon không nghe được bọn họ đang nói những chuyện gì, thế nhưng anh có thể nhìn ra được, hai người trò chuyện khá tốt, Jennie thỉnh thoảng hướng về phía ông bầu Jung cười khoe cả hàm răng trắng xinh, cũng không biết cô rốt cuộc nói chút gì, chọc cho ông bầu Jung vẻ mặt hớn hở, một bộ dạng rất ư là vui vẻ.

Thậm chí đến cuối cùng, ông bầu Jung thế nhưng lấy di động ra, một bên nghe Jennie nói, một bên bấm điện thoại chốc lát, sau đó Jennie cũng móc điện thoại ra, đèn tín hiệu trên di động sáng ngời, rõ ràng là có cuộc gọi đến.

Nói vậy là hai người trao đổi số điện thoại...

Jennie và bầu Jung tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh, trò chuyện một hồi, bầu Jung bất chợt hỏi số điện thoại của Jennie, nói là để tiện liên lạc, cho mối quan hệ hợp tác tốt đẹp trong tương lai.

Jennie cũng không nghĩ có gì không ổn, liền đọc số của mình.

Sau khi hai người lưu số nhau rồi, bầu Jung cất di động, mở miệng nói : "Jennie, vậy anh còn có việc, đi trước nhé."

Jennie nhanh chóng mở cửa xe giúp bầu Jung, chờ ông bầu đi vào rồi, Jennie mới đóng cửa xe, hướng về phía trong xe vẫy vẫy tay, kèm theo nụ cười nói: "Jung tổng, tạm biệt."

Bầu Jung cũng hướng về phía Jennie vẫy tay, rồi khởi động xe.

Jennie đợi cho xe đi được một đoạn, mới thu hồi nụ cười trên mặt, sau đó nhận thấy Jisoo lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì vậy vừa cầm di động gọi Jisoo, vừa nhìn quanh một vòng xem liệu có phải Jisoo đã đến nhưng không tìm được cô.

Nút còn chưa nhấn, Jennie lại thấy Nam Joon đang đi về phía mình, động tác của cô nhịn không được cứng đờ, sau đó theo bản năng liền rũ mi mắt xuống.

Jennie vốn tưởng rằng Nam Joon sẽ như thường ngày phớt lờ cô rồi đi lướt qua, ai ngờ khi anh tới trước mặt cô thì dừng lại.

Jennie tim loạn lên, đập mạnh một nhịp, lo lắng ngẩng đầu nhìn Nam Joon.

Nam Joon vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn thẳng chằm chằm vào chiếc di động nằm trong tay Jennie, không có độ ấm cũng không cảm xúc.

Jennie đã quen vẻ mặt như tảng băng trôi của Nam Joon, chỉ là cô không hiểu, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô làm gì chứ.

Jennie bị Nam Joon nhìn chòng chọc đến ngón tay cũng đóng băng, cô hơi mất tự nhiên giật giật đầu ngón tay, cầm di động độ chặt hơn. Thấy anh một mực không có ý định hé răng, cô mượn đại một đề tài để che đi sự xấu hổ, mở miệng nói : "Cái kia, lúc tiệc hồi tối, cám ơn anh."

Thành thật mà nói, Nam Joon có thể mở miệng giúp cô giải vây, cô được sủng ái mà rất lo sợ, trong nháy mắt đó, lòng cô như nở hoa, mừng rỡ như điên, dù đã qua hơn một tiếng, cô hiện vẫn đang nghĩ về điều đó, đáy lòng vẫn còn nhè nhẹ vui sướng, không thể khống chế mà cứ tràn ngập.

Anh vậy mà chịu giúp cô chứ ... Này có được tính là cho thấy anh kỳ thực không chán ghét cô đến mức không thể chịu đựng thêm nữa?

Nam Joon nghe Jennie nói, ánh mắt mới ôn hoà chuyển dời từ chiếc điện thoại trong tay Jennie đến trên mặt cô.

Đèn đường mờ vàng, lẳng lặng đánh vào da thịt trắng nõn tỉ mỉ của cô, khiến cho ngũ quan của cô thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng.

Trong đầu Nam Joon thoáng hiện lên vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của cô với bầu Jung, trong nháy mắt mặt anh lạnh thêm vài phần, mở miệng phát ra âm thanh nhạt nhẽo không chút ấm áp : "Cô suy nghĩ nhiều rồi!"

Jennie kinh ngạc ngẩng đầu, do cô suy nghĩ nhiều sao?

Đôi môi mỏng xinh đẹp của Nam Joon lạnh lùng nhếch lên, giọng nói băng giá lại truyền đến : "Không phải tôi muốn giúp cô, chẳng qua tôi ngại bản thân gặp phiền toái. Cô là người mới, có thể diễn vai nữ hai đã là chuyện khiến nhiều người bàn tán, cố tình lại diễn cùng tôi, cô không sợ người ta nói cô phải lên giường mới có vai diễn nhưng tôi cũng không muốn nghe những loại tin đồn không cần thiết này!"

Thì ra, vốn anh không có ý định giúp cô, chẳng qua anh sợ cô gây phiền phức cho anh, là cô tự mình đa tình... Jennie rũ mắt xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, đôi môi khẽ run, không hé răng, ngón tay lại dùng sức nắm chặt vạt áo mình.

Nam Joon đứng tại chỗ một lúc khá lâu, thản nhiên liếc mắt Jennie, sau đó đôi chân thon dài thẳng tắp bước, lướt qua vai Jennie rời đi.

Nam Joon đi khá lâu, nhưng Jennie cũng chưa phản ứng gì, cho tới khi bên tai cô truyền đến tiếng bóp còi chói tai, cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn phía Jisoo đang đỗ xe ven đường.

Jennie mở cửa xe, ngồi xuống.

"Bên kia xảy ra tai nạn giao thông, cho nên tớ mới đến chậm nửa tiếng!" Jisoo vừa lái xe vừa giải thích với Jennie lý do cô tới chậm.

Jennie vẫn im lặng, đầu tựa trên ghế, quay mặt sang hướng cửa sổ, hai mắt nhắm lại.

Jisoo nhìn đường đằng sau qua kính chiếu hậu, sau đó quay đầu xe : "Nini, đêm nay ít nhiều gì cũng nhờ Nam Joon, mình thục sự không nghĩ tới, anh ta lại có thể mở miệng giải vây giúp cậu!"

Jennie nghe Jisoo nói những lời này, cô chỉ ra sức mím môi, nhắm mắt, bên tai lại tiếp tục truyền đến lời Jisoo nói : "Xem ra, không phải Nam Joon không nể tình xưa nghĩa cũ, ngẫm lại cũng thấy bình thường, tốt xấu gì hai người cũng đã quen nhau nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm!"

Tình cảm.... Làm sao Nam Joon có thể vì tình cảm mà giúp cô chứ, anh bất quá chỉ sợ tin đồn giữa anh và cô có giao dịch ám muội.

Là cô đã quá ngây thơ ngu ngốc, thấy anh vừa mở miệng vì mình nói chuyện, lại nảy lên vui mừng như trúng giải thưởng lớn.

Cô nên sớm nghĩ đến, đó chẳng qua đều do cô suy nghĩ quá nhiều, Nam Joon làm sao có khả năng sẽ mở miệng giúp đỡ cô?

Tại sao cô có thể quên, anh từng dùng những lời lẽ lạnh như băng chắc chắn với cô một điều : "Mặc kệ người tôi thích là ai, dù sao người đó vĩnh viễn không phải cô!"

Jisoo thấy Jennie từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng nói một câu, nhịn không được vươn tay đẩy nhẹ Jennie một cái : "Cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

"Không có!" Jennie vẫn nhắm chặt mắt, vì cô sợ mình vừa mở mắt ra, những giọt nước mặt ẩn nhẫn sẽ rơi xuống trước mặt Jisoo : "Tối nay uống chút rượu, nên mình hơi mệt!"

"À, vậy cậu nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi, mình sẽ gọi cậu!"

Jennie khẽ "ừ" một tiếng.

Không khí bên trong xe hoàn toàn lâm vào im lặng.

Khuynh Thành Thời Gian hai ngày trước không có cảnh quay của Jennie, nhưng mỗi ngày cô đều đến đoàn làm phim đúng giờ, tới trường quay nhìn một cái.

Ngày đầu tiên quay cũng không có phần của Nam Joon, từ lúc đó anh liên tục không xuất hiện. Buổi chiều ngày thứ hai anh có một màn diễn, mười giờ sáng, anh liền tới hiện trường phim, không gấp gáp đi hoá trang trước, mà là tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, xem cảnh đang quay.

Có thể là vì Nam Joon xuất hiện, những nhân viên không cảnh quay ngày hôm nay đều đến tham gia náo nhiệt, chỉ có điều vì thần khí Nam Joon quá mức lạnh lùng, đừng nói đi đến gần, ngay cả chung quanh anh phạm vi ba mét cũng không có bóng người.

Buổi trưa tập thể đoàn làm ăn cơm hộp, ngay cả Nam Joon cũng không ngoại lệ. Anh không chút nào ghét bỏ mà nhận lấy hộp cơm trợ lý tới, ung dung thản nhiên ăn hết.

Tư thái anh ăn cơm rất ưu nhã, toàn thân tiết ra một cỗ quý khí, sau khi ăn xong liền trực tiếp vào phòng hóa trang.

Cảnh quay chiều nay của Nam Joon là cùng Lalisa phối hợp diễn.

Lalisa buổi sáng có cảnh quay, cho nên sớm đã thành hóa trang xong, đợi được sau khi Nam Joon đi ra, thợ trang điểm Lalisa lập tức tiến lên trang điểm lại cho cô, sau đó nhân viên ánh sáng và nhân viên công tác đều mỗi người đều vào vị trí của mình.

Nam Joon và Lalisa hai người trước sau thời điểm vào giới không sai biệt lắm, trong vài bộ truyền hình điện ảnh "hot", hai người đảm nhiệm vai nam chính nữ chính sắm vai tình lữ, nam tuấn nữ mỹ, vì vậy hai người liên tiếp nhiều năm liền đều được bình chọn "Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất".

Bởi vì hai người nhiều lần hợp tác, trên cảnh quay cũng có chút quen thuộc nhau. Lần này lại cùng diễn, tuy không đóng cặp, nhưng cả hai vẫn như trước đem kịch bản biểu đạt thành bầu không khí tình cảm, chắc chắn hết sức đúng chỗ. Quá trình quay thuận lợi khiến đạo diễn vẫn không ngừng kêu : "Tốt!", "Tuyệt!", "Đẹp, tiếp tục!".

Cảnh quay đến một nửa, đạo diễn hô ngừng, phân phó thợ trang điểm nhanh tới trang điểm lại cho hai người.

Trợ lý đưa cho Nam Joon chai nước suối, Nam Joon vặn nắp uống chỉ hai ngụm, liền phất tay cho trợ lý mang đi, sau đó chờ thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang, liền dẫn đầu đi vào sân, chờ Lalisa còn đang trang điểm lại.

Lalisa chỉnh xong hóa trang, hai người tiếp tục quay nửa cảnh sau.

Hơn nửa cảnh quay cũng đã làm hai người đều nhập vai, cho nên nửa cảnh quay sau, diễn xuất càng mượt, thậm chí trong phút chốc, khiến mọi người lầm tưởng rằng đây là cảnh hiện thực.

Nửa cảnh sau quay thuận lợi hơn so với nửa cảnh trước, Nam Joon và Lalisa hai người cơ hồ là hành văn liền mạch lưu loát, đợi khi cả hai diễn xong, toàn trường một mảnh an tĩnh, qua ước chừng mười giây, đạo diễn mới hậu tri hậu giác hô : "Cắt!".

Cảnh diễn hôm nay dừng ở đây, rốt cuộc quay xong.

Đoàn làm phim lựa chọn sân bãi trong một khu sơn trang nghỉ mát ở ngoại thành. Bởi vì áp dụng hình thức quay khép kín, cho nên khu sơn trang nghỉ mát này trực tiếp được đoàn làm phim bao thầu hết, mà nhân viên công tác của đoàn cũng nghỉ tại khách sạn trong sơn trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com