Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Giận anh luôn

21h21, 1 tháng 25 ngày kể từ ngày xảy ra chuyện đó,

Em đang đứng trước bộ lịch ở nhà. Vô tình nhìn trúng dấu khoanh đỏ trên tờ lịch.

"Nhanh vậy sao? Nhưng cũng lâu lắm".

Mấy đêm mất ngủ vì nhớ hơi ấm của anh lâu lắm.

Em tự bật cười trước câu nói của chính mình. Đi tới sofa co chân lên, tựa cằm lên đầu gối.

Nhớ quá đi, cái gì cũng nhớ...

Dạo này em thích được sống lắm. Gia đình của em hết làm phiền em rồi, nghe lạ quá, gia đình mà lại hết làm phiền.

Em cũng đỡ mất ngủ hơn, chỉ có hôm nào nhớ hắn hơi lâu thì mới khó ngủ.

Mấy cây hoa trồng từ lúc đó cũng sắp nở rồi. Riêng có một cây lại nở ra bông nhỏ nhỏ trước, cây đó được để riêng, chăm sóc lại đặc biệt hơn những cây khác nên cũng có phần đẹp hơn.

Em cầm máy lên nhìn cái tên "Giám đốc" là do em đặt bị hắn tự tiện lấy máy đổi thành "Anh anh anh". Đã gần 2 tháng rồi...

2 tháng chưa được anh dỗ ngủ, em hết mất ngủ rồi đó nhưng mà vẫn muốn anh ôm đi ngủ cơ.

Nhìn chần chừ một hồi. Em nhấc máy lên gọi vào số đó.

Hắn bên đây đang tắm nghe chuông điện thoại thì ngẫm chút.

Ví dụ á, gần 10h đêm mà điện á, thì lúc trước có, còn bây giờ không có ai hết á. Có Gemini điện phá thì nghe được.

Nên mặc kệ để cho chuông reo, hắn ung dung tắm tiếp.

10 phút sau người gọn gàng sạch sẽ mới đi tới xem là ai gọi còn biết đường tính chuyện.

"DunkDunk?"

"Có nhìn nhầm không vậy?"

Có bất ngờ, nhưng hắn thấy lo hơn là vui sướng. Mọi người nghĩ đi, tự dưng một người tạm cắt liên lạc với mình 2 tháng. Hôm nay lại điện, còn điện lúc khuya thế này.

Hắn bình tĩnh không nổi. Với lẹ cái áo khoác mặc vào vì ở nhà hắn không hay mặc áo. Ra xe một phát đi thẳng đến nhà em.

Em bên này sau khi điện mà hắn không bắt máy liền mít ước cúi mặt xuống dưới đầu gối mếu máo chuẩn bị khóc.

Em đâu có nói là giận giám đốc đâu? Chỉ nói là cho em một chút thời gian thôi mà. Vậy mà tạm biệt em luôn hả?

Em cúi mặt khóc, chỉ âm thầm rơi nước mắt chứ không nức nở như mọi khi nữa.

cạch

Tiếng mở cửa phát ra, em quay đầu ra thì thấy có thân lớn chạy vào. Hắn hớt hãi đi tới quỳ 1 chân cạnh sofa vồ vập hỏi em.

"Em...em... sao vậy? Có gì không ổn sao?"

"Nói chuyện đi mà em, khi nãy không nghĩ là em gọi vì..."

Vì nó viễn vông quá.

"Sao vậy? Nói đi rồi anh dỗ em mà".

"Em ơi..."

"Anh... anh ôm em đi".

Natachai có sống tốt 2 tháng qua thì DunkDunk cũng là em bé muốn được ôm thôi.

Hắn ngồi lên sofa, đặt em ngồi lên đùi mình. Cho em gục vào cổ mình, một tay xoa lưng một tay vuốt ve chân nhỏ.

Hắn nhớ em. Lúc bây giờ để đánh đổi với 2 tháng qua thật sự đắt lắm.

"Sao anh...lại không bắt máy của em? Em nhớ anh mà...anh hong nhớ em ạ?"

"Em ngoan, từ từ thôi. Anh ở đây cho em mắng, không chạy đi đâu cả".

Hắn vừa dỗ em vừa âm thầm quan sát lại ngôi nhà, nhìn trúng cái đồ đựng rác nhỏ cạnh bàn. Gì đây? Bánh snack khoai tây? Vỏ bánh ngọt?
Vỏ kẹo? Trên bàn lại còn một lon nước ngọt đanh uống dở.

"Anh..."

"Ừm, làm sao?"

"Em nhớ anh".

Cuối cùng cũng chịu thừa nhận sự thật. Chui ra nói xong rồi lại úp mặt lại vào cổ.

"Gọi anh là vì nhớ sao?".

"Ừm".

"Thế 2 tháng qua không hề nhớ, hôm nay mới nhớ sao?"

Em cấu chặt cổ hắn hơn vì nghe câu hỏi không vừa ý.

Vậy không chọc em nữa, để em thoải mái nằm trên người mình. Nói là nhớ thì tôi cho ôm khi nào đã mới thôi.

Dần dần cũng ra khỏi cổ, để đầu nhỏ lọt xuống cánh tay hắn. Hoàn hảo dáng bế công chúa. Vì em đang mặc bộ đồ ngủ lông trắng nên chie thấy giống em bé thôi.

"Em, tôi hỏi chuyện".

Em đưa tay làm loạn trên áo của hắn, tai nghe hỏi.

"Ăn uống thế nào?"

"Một ngày 3 bữa..."

"Nói thật".

Huhu sợ quá à!

"Tùy hôm ạ...có hôm bụng no chỉ ăn vào bữa trưa".

"Còn uống thuốc ngủ không?"

"Hôm nào thấy nhớ thì uống".

"Nhớ cái gì?"

Em nghe hắn hỏi thì mân mê đến sợi dây kéo, một phát kéo xuống.

A! Mắc cỡ quá đi, sao mặc đồ lạ vậy?

"Nhớ cái gì?"

Em không trả lời mà rướn người lên chui vào ngực hắn, không có một khoảng cách nào giữa da mặt của em và ngực của hắn hết.

"Hong hỏi câu đó nữa".

"Ừ, vậy em sống có vui không?"

"Có ạ, em hạnh phúc lắm. Bây giờ lại hạnh phúc hơn".

"Chui ra đây".

Hong phải thấy người ta khoái là thoải mái quậy trong đó đâu nha.

"Nghe anh nói nhé... Hôm đó là vì lỡ dùng đến loại rượu hạng nặng nên không bình tĩnh được. Vì sợ em ngủ không được nên tới. Kết quả tôi cũng chẳng ngờ được".

"Hôm đó em đau lắm đúng không? Phải mà em mạnh mẽ tát tôi một cái cho tỉnh là được rồi".

Em lo cho anh như vậy. Kêu em tát là tát thế nào?

Nhắc đến chuyện liền làm nước mắt em lưng tròng. Không phải vì đêm đó, mà vì sau đêm đó.

"Hức... Anh sao...sao hôm sau anh không đến dỗ em? Em vừa đau vừa mệt nữa đó, cứ nghĩ... làm anh chán ghét nên không dám gọi".

"Ừm, tôi hèn thật sự, em đau mà chẳng biết".

Lúc em cần hắn nhất, lại không có ở đó với em.

"Xin lỗi em, sẽ không mất kiểm soát như vậy nữa".

Em nghe hắn nói vậy thì 2 tay tựa vào ngực, nhón thân nhỏ lên hôn vào má hắn một cái. Rời ra nhìn chằm chằm anh, hít mũi một cái rồi:

"Giận anh luôn".

"Vậy mèo nhỏ có muốn chủ đưa đi ngủ không?"

Gật đầu. Chịu!

"Anh...lên giường mà..."

"Sao nói giận?"

Giờ mới giận thiệt nè. Em quay qua để lưng phía hắn. Vờ nhắm mắt đi ngủ.

"Thôi nhé, mèo nhỏ không bướng. Quay qua đâu với anh".

"Anh... cởi áo khoác đi, anh không nóng ạ?"

Cởi ra em nóng lại khổ. Cởi áo ra đưa tay xuống xoa xoa tấm lưng của em.
Lần này, chính em đề nghị hắn bỏ tay vào áo xoa cho dễ ngủ hơn.

Em tìm lại cảm giác em vẫn nhớ sau 2 tháng, à không, là chúng ta tìm lại cảm giác chúng ta vẫn khao khát trong 2 tháng.

hphuc

ai chưa ngủ thì đọc cái gòi ngủ. Còn ai mà đi ngủ rồi á thì nói dối ghê.

Tui thấy cảm xúc chap này tui viết chưa tới, không hài lòng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com