24. Không thể chối bỏ
Buổi tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng, nơi Joong cùng với các đối tác và những người trong ngành thời trang đang tham gia để ký kết hợp đồng mới. Là một CEO của một công ty thời trang nổi tiếng, Joong thường xuyên tham gia các sự kiện như thế này, và mặc dù hắn luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, tâm trạng hôm nay lại đặc biệt căng thẳng. Những hợp đồng quan trọng đang trên bờ vực đổ vỡ, và Joong không thể không lo lắng về tương lai của công ty.
Dunk đi theo Joong như một cái đuôi nhỏ, cậu nhận thấy sự khác biệt trong không khí. Hắn luôn nổi bật với vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng hôm nay, Joong có vẻ mệt mỏi hơn, pheromone của hắn, thứ mà Dunk đã quen thuộc, lại mạnh mẽ hơn hẳn, mạnh hơn cả lúc ở nhà Dunk.
Một làn hương rượu vang ngọt ngào bắt đầu bao phủ không gian xung quanh, Dunk cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể mình. Cậu không thể dứt mắt khỏi Joong, như thể sự kết nối giữa họ đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Joong đang trò chuyện với một đối tác quan trọng, hắn cảm thấy một sự bất an lớn dần trong lòng. Cuộc thương thảo về hợp đồng đang đi vào ngõ cụt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn như thể chờ đợi một quyết định mang bước ngoặt lớn. Hắn cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng pheromone của hắn không thể ngừng phát tán mạnh mẽ, không gian xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
"Joong, anh ổn không?"
Dunk lặng lẽ hỏi, đứng bên cạnh hắn. Cậu cảm nhận rõ sự thay đổi trong khí chất của Joong, và điều đó khiến cậu không thể làm ngơ. Dunk thấy ánh mắt của hắn không còn sắc bén như mọi khi, mà thay vào đó là một sự mệt mỏi vô cùng rõ rệt.
Joong quay lại nhìn Dunk, đôi mắt hắn mệt mỏi nhưng lại không thiếu sự quan tâm.
"Anh không sao. Chỉ là công việc thôi, em đừng lo."
Hắn khẽ mỉm cười, Dunk biết đó chỉ là một nụ cười gượng gạo. Joong không muốn ai thấy hắn yếu đuối, nhưng Dunk lại có thể cảm nhận được rằng hắn đang mang một gánh nặng không thể chia sẻ với ai.
Dunk không nói gì thêm, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Joong. Cảm giác pheromone của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, Dunk cảm thấy như mình càng cuốn sâu vào nó. Cậu biết mình đang bị cuốn vào vòng xoáy vô hình ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc này, Dunk lại muốn ở gần Joong hơn bao giờ hết. Cậu muốn chia sẻ nỗi lo lắng ấy, muốn giúp hắn cảm thấy đỡ hơn.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, tuy nhiên không khí bắt đầu trở nên nặng nề. Joong cố gắng mỉm cười, trò chuyện với các đối tác, nhưng bên trong hắn lại đang đấu tranh với chính mình. Những quyết định quan trọng liên quan đến công ty đang đè nặng lên hắn, pheromone mạnh mẽ của hắn bắt đầu phát tán không kiểm soát. Dunk càng lúc càng thấy nó mạnh hơn, và mỗi lần Joong lại gần cậu, cơ thể Dunk lại như bị thôi miên, không thể dứt ra được.
Sau một vài phút, Joong nhận ra tình trạng của mình không thể kéo dài lâu. Hắn biết rằng sự căng thẳng này có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh, đặc biệt là Dunk. Hắn không muốn cậu phải chịu đựng kích thích này, vì hắn hiểu rằng pheromone của hắn quá mạnh mẽ, và Dunk có thể bị tổn thương nếu cứ để mình như vậy.
"Anh phải ra ngoài một lúc." Joong đột ngột nói, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Dunk nhìn hắn, đôi mắt cậu bỗng lo lắng.
"Anh không sao chứ?" Dunk hỏi, giọng cậu có chút căng thẳng.
Joong mỉm cười, cố gắng xua đi những lo âu. "Anh ổn, đừng lo." Hắn lướt qua Dunk, bước về phía cửa ra ngoài.
Nhưng Dunk không thể chỉ đứng đó và nhìn hắn đi. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cảm giác pheromone của Joong đang bao phủ mọi thứ, và Dunk biết rằng hắn đang đấu tranh với chính mình. Cậu không thể để Joong một mình trong tình trạng này. Không phải khi cậu đã nhận ra rằng mình đang ngày càng gần gũi với hắn hơn, và cảm giác này không thể phủ nhận được.
Dunk bước vội theo sau Joong, cố gắng đuổi kịp hắn. Cậu không thể cứ đứng yên và quan sát hắn một cách vô ích. Cậu cần phải làm gì đó để giúp Joong.
Khi Dunk ra ngoài, Joong đang đứng ở một góc vắng vẻ, lưng dựa vào tường, ánh mắt đầy căng thẳng. Dunk tiến lại gần, ánh mắt không thể rời khỏi người hắn. Không khí xung quanh vẫn nặng nề bởi pheromone của Joong, và Dunk cảm nhận rõ sự tác động mạnh mẽ của nó lên cơ thể mình. Cậu không thể hiểu tại sao mình lại thấy như vậy, nhưng càng gần Joong, Dunk càng cảm thấy mình muốn ở bên hắn mãi mãi.
"Anh..."
"Sao em lại ra đây, vào trong đi."
"Anh... thuốc này."
"Ừm, cảm ơn em."
"Anh này, anh không cần phải làm thế." Dunk lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Nếu công việc quá căng thẳng, anh đừng cứ làm một mình như vậy."
Joong quay lại nhìn Dunk, ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên, như thể không ngờ Dunk sẽ theo mình ra ngoài. "Em không nên ở đây," hắn khẽ nói, giọng nói có chút lo lắng. "Pheromone của anh... nó có thể khiến em cảm thấy khó chịu."
Dunk lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Em không sao. Em chỉ muốn ở bên anh."
Joong cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Dunk, và đó là điều hắn không thể từ chối. Hắn có thể cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, một sự kết nối không thể chối bỏ, dù hắn đã cố gắng giữ khoảng cách. Dunk là người duy nhất làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm, dù pheromone của hắn mạnh mẽ đến đâu.
"Dunk..." Joong khẽ thở dài, thuốc ức chế đã ngấm, trong mắt hắn không còn sự mệt mỏi như trước. Thay vào đó, ánh mắt hắn lấp lánh một sự ấm áp mà Dunk chưa từng thấy.
"Anh sẽ ổn thôi. Em ở đây với anh là đủ rồi."
Dunk mỉm cười, bước lại gần hơn một chút, đứng bên cạnh Joong. Cảm giác pheromone của hắn vẫn mạnh mẽ, nhưng Dunk không còn cảm thấy bị ngột ngạt nữa. Cậu chỉ muốn ở đây, bên cạnh hắn, không cần phải nói gì nhiều.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như tan biến. Dunk và Joong đứng đó, bên nhau, không cần lời nói nào thêm. Pheromone của Joong có thể mạnh mẽ, nhưng sự kết nối giữa họ lại càng mạnh mẽ hơn. Dunk không thể chối bỏ cảm giác này, và Joong cũng vậy.
Dunk biết rằng, dù có những khó khăn phía trước, dù pheromone có thể ảnh hưởng đến họ như thế nào, cả hai sẽ vẫn luôn bên nhau. Bởi vì họ đã tạo ra một sự kết nối không thể chối bỏ, một sự kết nối mà chỉ có thời gian và tình cảm mới có thể thấu hiểu.
Dunk và Joong đứng cạnh nhau, trong không gian yên tĩnh của sân vườn khách sạn. Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của những cây cỏ xung quanh, nhưng thứ hương mạnh mẽ nhất vẫn là pheromone của Joong – hương rượu vang nồng nàn, quyến rũ nhưng cũng chứa đựng sự lo âu, căng thẳng.
Dunk im lặng, nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi Joong. Cảm giác lạ lùng trong cơ thể cậu càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nhưng Dunk không muốn chạy trốn. Cậu không muốn tránh xa Joong như trước nữa. Mọi thứ đã thay đổi, và Dunk không còn muốn giữ khoảng cách nữa.
Joong quay lại nhìn Dunk, đôi mắt hắn mệt mỏi nhưng cũng đầy sự quan tâm.
"Em vẫn ở đây sao?"
Giọng hắn khẽ vang lên, như thể không ngờ Dunk lại theo mình ra ngoài và đứng bên cạnh như thế này.
Dunk mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cậu có một sự kiên định không thể phủ nhận.
"Em sẽ không đi đâu. Em sẽ ở đây với anh."
Dunk trả lời, giọng cậu trầm ấm và chân thành. Cậu không muốn để Joong phải đối mặt với sự căng thẳng đó một mình. Cậu không muốn Joong phải cô đơn nữa.
Joong thở dài, hơi cúi đầu như để ngăn không cho cảm xúc của mình tràn ra. Hắn không giỏi thể hiện sự yếu đuối, nhưng Dunk lại là người duy nhất khiến hắn có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng. Không phải vì cậu mạnh mẽ, mà vì cậu luôn ở đó, ngay bên cạnh hắn, với sự yên bình mà hắn chưa từng cảm nhận được.
"Dunk, em không cần phải lo lắng," Joong nói, cố gắng mỉm cười để làm dịu bầu không khí. "Công việc... nó chỉ là một phần trong cuộc sống của anh. Anh có thể giải quyết được."
Dunk nhìn vào mắt Joong, đôi mắt cậu sáng lên khi cậu nhận ra rằng Joong không chỉ đơn giản là một người lãnh đạo lạnh lùng, mà là một người đang chịu đựng rất nhiều, một người không dễ dàng chia sẻ cảm xúc của mình. Đối với Dunk, đó là một sự thay đổi quan trọng.
"Anh là CEO của một công ty lớn, anh luôn phải đưa ra quyết định quan trọng," Dunk nói, giọng cậu trầm ngâm.
"Nhưng anh không phải làm tất cả một mình. Em mượn lời của anh xíu nhé, nếu anh cần, luôn có em ở đây."
Joong nhìn Dunk, trong đôi mắt cậu, Joong cảm nhận được một sự chân thành mà hắn chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai khác. Hắn đã quen với việc phải tự mình gánh vác mọi thứ, nhưng sự hiện diện của Dunk làm hắn nhận ra rằng đôi khi, sự chia sẻ lại có thể làm nhẹ bớt gánh nặng trong lòng.
"Cảm ơn em, Dunk." Joong nói, giọng hắn nhỏ nhẹ, lạ lùng và dịu dàng.
"Anh luôn nghĩ mình sẽ là chỗ dựa cho em, anh không nghĩ mình có thể dựa vào ai, nhưng em làm anh thay đổi suy nghĩ đó rồi."
Dunk im lặng, chỉ gật đầu nhẹ. Cậu không cần phải nói gì thêm, vì trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều rõ ràng. Dunk không chỉ muốn ở bên Joong vì pheromone của hắn hay vì sự hấp dẫn mà Joong mang lại, mà là vì cậu muốn ở bên một người mà cậu cảm thấy cần phải bảo vệ, một người mà cậu muốn chia sẻ cuộc sống này cùng.
Và Joong, dù trước đây hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ dựa vào ai, giờ đây lại cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ với Dunk – một sự kết nối mà hắn không thể giải thích, nhưng lại không thể chối bỏ.
Cả hai đứng đó, im lặng nhìn nhau, không nói gì thêm. Cảm giác pheromone của Joong đã vơi đi phần nào, Dunk không cảm thấy lo lắng hay bối rối. Cậu cảm nhận rõ sự bình yên khi ở bên Joong. Cảm giác này giống như một nơi trú ẩn, một nơi mà Dunk có thể tìm thấy sự an toàn và sự kết nối mà cậu luôn khao khát.
Sau một lúc im lặng, Joong đưa tay lên, vén một lọn tóc rơi khỏi trán Dunk. Hành động đơn giản đó khiến Dunk cảm thấy ấm áp, và cậu không thể không mỉm cười. Cảm giác pheromone của Joong vẫn bao trùm không gian, nhưng Dunk không còn cảm thấy bất an. Thay vào đó, cậu cảm thấy như mình đang được bao bọc trong một thế giới riêng, nơi chỉ có Joong và cậu.
"Em có thể ở bên anh đêm nay không?" Joong hỏi, giọng hắn có chút khẩn thiết. Hắn đã từng sống trong cô đơn, tự mình giải quyết mọi vấn đề, nhưng giờ đây, sự hiện diện của Dunk khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, và hắn không muốn mất đi cảm giác này.
Dunk gật đầu ngay lập tức. "Ừm. Em sẽ luôn ở bên anh."
Joong mỉm cười, và lần đầu tiên trong suốt buổi tối, hắn cảm thấy một sự yên bình lạ kỳ. Hắn không còn cảm thấy áp lực từ công việc, không còn cảm thấy lo lắng về những quyết định quan trọng nữa. Dunk đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, một phần mà hắn không thể nào tách rời.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai biết rằng sự kết nối giữa họ không phải là một điều ngẫu nhiên. Đó là một thứ gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn. Dunk không cần phải nói ra cảm xúc của mình, và Joong cũng vậy. Chỉ cần sự hiện diện của đối phương là đủ, vì họ đã tìm thấy nhau trong một thế giới đầy hỗn loạn này.
Dunk cảm nhận được hương pheromone của Joong vẫn đậm trong không khí, nhưng giờ đây, nó không còn khiến cậu cảm thấy bối rối. Thay vào đó, hương thơm ấy giờ đây giống như một dấu hiệu của sự gắn kết mà cả hai không thể chối bỏ.
Và khi Joong quay lại nhìn Dunk, đôi mắt của hắn ánh lên sự ấm áp. "Cảm ơn em vì đã luôn ở đây," Joong thì thầm, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào tay Dunk. "Anh không biết mình sẽ thế nào nếu không có em."
Dunk nhìn hắn, và trái tim cậu đập nhanh hơn. "Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh."
Cả hai không cần phải nói thêm gì nữa. Họ đã tìm thấy nhau, và đó là tất cả những gì họ cần.
---------------------------
Dài quá dm aaaaaaaaa, họ đưa nhau về nhà...
Về nhà làm gì?
Ai mà biết, đoán đại đi hehe :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com