Chương 12
Còn hơn một ngày nữa là khởi hành, nhưng thứ làm Marilyn khó ngủ chính là lá thư cô lấy được từ tên Luka kia. Mùi hương trên đó quen thuộc làm sao, khiến cô nghi ngờ kẻ có mùi hương đặc biệt này. Nhưng cô chưa thấy nét chữ kẻ đó, nên vẫn còn lưỡng lự đôi chút.
"Lẽ nào..."- Marilyn cầm bức thư đã nhàu nát trên tay, xem kỹ từng chữ dưới ánh nến lập lòe.
Làm sao kẻ đó lại biết rõ cả Hiver lẫn cô đều rời căn cứ như vậy, báo tin cho Luka biết để hắn phục kích sẵn. Và cũng chính hắn đã cung cấp thông tin nhà Bene cho Luka, khiến những dòng suy nghĩ của Marilyn ngày càng hỗn loạn, trong vô thức đã bóp chặt lá thư.
"Chết tiệt..."
Ngay khi bình minh lên cao, Joie đang định mang thuốc đến cho Ferick thì bị Marilyn chặn đường lại. Bình thường việc đó vẫn là cô làm, nhưng hôm nay Marilyn lại không cho cô đi. Làm Joie cảm giác kỳ lạ, có lẽ vậy.
"Nhưng cậu chưa làm quen anh Ferick mà?"
"Tớ chưa nói chuyện, nhưng tớ vẫn biết mặt anh ấy mà..."
"..."
"Cậu không tin tớ à?"- Trong vô thức, Marilyn đã ép sát Joie vào tường lúc nào chẳng hay.
Dường như Joie không nói thêm được nữa, mà chỉ đỏ cả mặt lên. Cứ như cô đang lọt thỏm xuống dưới Marilyn vậy, không thể nào thoát ra được. Giờ còn cả ép sát thế này chỉ khiến Joie muốn đẩy ra, mà như có gì đó khiến cô ngừng lại.
"Sát quá rồi..."- Joie ngập ngừng nói, tay gắng đẩy Marilyn ra.
"Tớ... xin lỗi..."
Nhưng sau một lúc thì Joie cũng đưa gói thuốc cho Marilyn, rồi cô bỏ đi mà không nói lời nào với gương mặt không thể nào đỏ hơn. Có được gói thuốc đặc biệt trong tay, bây giừo chỉ còn đi kiểm chứng có đúng mùi hương từ kẻ đó nữa không.
"Anh là Ferick đúng không?"
Người đàn ông đang thổi sáo để lũ chuột dọn vườn đột nhiên xoay người lại. Không phải hôm nào cũng là Joie sao, hôm nay lại là người khác. Có lẽ đó đúng là Ferick, khi mùi hương đặc biệt đó liền khiến Marilyn nhận ra.
"Em là lính mới à? Nhìn lạ nhỉ, vậy Joie đâu?"- Ferick tươi cười nhận lấy gói thuốc.
"Dạ. Cậu ấy có việc bận rồi ạ, nên em đến đây thay Joie...nhưng..."
"Sao thế?"
"Em rất ngưỡng mộ anh, nghe Joie kể đã lâu nhưng giờ em mới được gặp...Mong anh ghi vài lời chúc cho em, vì ngày mai chính là sinh nhật của em ạ!"
Nhìn Marilyn đưa tờ giấy ra trước mặt mình, làm Ferick bất ngờ. Tình huống gì đây, khi cả hai còn chưa nói chuyện bao giờ, mấy lần gặp trước cũng chỉ thoáng qua. Khi anh ta định từ chối, thì nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ đó lại không nỡ...
"Nhưng anh chỉ là người chăm vườn ở căn cứ này..."
"Em thích strein đặc biệt của anh rất nhiều..."
Lần đầu có người nói thích strein của anh, vì trong căn cứ dường như không quan tâm đến điều đó lắm. Tuy đặc biệt nhưng chỉ có thể điều khiển mấy thú vật nhỏ, đã thế còn cần đến thuốc bột đặc biệt của Jessica. Lời đó của Marilyn có vẻ là thật, vậy thì việc gì anh lại tiếc một câu chúc đơn giản nhỉ.
"Em kì lạ thật đấy... Em tên gì?'- Nhưng Ferick vẫn cười mỉm, rồi ghi câu chúc trên tờ giấy.
"Dạ là Marilyn. Cảm ơn anh rất nhiều ạ."- Marilyn cúi người cảm ơn khiến Ferick phải ngại.
Nhưng khi rời khỏi chỗ đó, Marilyn chỉ thở dài rồi vuốt tóc. Khi chữ này có khác gì những chữ trong lá thư kia đâu, mùi hương đặc biệt của anh ta còn vương vấn trên đó. Nên làm gì với nó nhỉ, nói với Hiver hay Vissa sẽ là lựa chọn tốt nhất bây giờ?
"Chúc mừng sinh nhật tôi sớm thế?"- Vissa cầm tờ giấy lên ngắm một lúc lâu.
"Vậy cô biết thứ này là gì không?"
Một lá thứ nhàu nát được đưa trước mặt Vissa, và chữ trên đó gần như giống hệt nét trên tờ giấy này. Một mùi hương thoang thoảng cứ tỏa ra từ tờ giấy, không lẽ hai thứ này có liên quan đến nhau.
"Lá thư này là thứ tôi tìm thấy trong người Luka đấy, đoán xem nó của ai nào?"- Một nụ cười nhạt hiện trên môi Marilyn.
"Của một con chuột đang phá căn cứ từ bên trong sao?"
"Đúng rồi đấy..."
Và con chuột đó chính là Ferick, chính anh ta đã cho những con chuột mang theo lá thư này tẩu thoát ra khỏi lính canh. Để đem thông tin đến cho Luka, và không ngờ con chuột mà Vissa đang tìm kiếm lại đang gần ngay trước mắt.
"Làm tốt lắm..."
"Quá khen, việc còn lại nhờ chị Vissa nhé."
Không ngờ Marilyn lại được việc như thế, khi tìm ra được con chuột phá hoại ngay trong căn cứ như vậy. Giúp Vissa bớt đi một nỗi lo phần nào, nhưng khi cô tìm đến Ferick thì anh ta đã chết do lời nguyền một cách đau đớn. Có lẽ, ả Valencia đó lại nhanh hơn cô một bước rồi.
Trong khi đó không khí đám tang của Luka, dường như chìm trong câm lặng và tuyệt vọng. Trời nặng nề mây xám, và một làn sương mỏng phủ quanh Lâu Đài Bạc. Quan tài của hắn được đặt trang trọng trên một bệ gỗ phủ tấm vải đỏ thẫm, bên trên là khóm hoa Loa Kèn trắng.
Vague đứng im lặng, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt không cảm xúc. Vợ hắn, Lucia dường như đang thì thầm với người hầu sau lưng gì đó, rồi nhẹ nhàng nói kề bên tai hắn.
" Sắp đến giờ phải làm lễ, ta biết chàng đau buồn. Nhưng sắp đến giờ chúng ta vẫn phải đưa Luka về với Ngài thôi."
Vague vẫn im lặng, nhè nhẹ gật đầu. Các hiệp sĩ và người hầu đứng lặng lẽ xung quanh, một vài người mặc giáp bạc sáng loáng, tay đặt lên chuôi kiếm để bày tỏ lòng tôn kính. Tiếng hát của dàn đồng ca vang lên trong Lâu Đài Bạc. Buổi tang lễ gần kết thúc, Vague đưa mắt sang Norman, dường như ra hiệu gì đó.
"Đội phó, cậu nói mọi người ra ngoài một lúc. Ta muốn ở riêng với Luka, trước khi tạm biệt nó lần cuối."
Khi mọi người dần ra ngoài, chỉ còn lại Vague vẫn đang nhìn vào cỗ quan tài. Hắn bước chầm chậm lại rồi ngồi kế bên Luka lần cuối. Cảm giác đau đáu cứ làm hắn khó chịu, như ngọn lửa âm ỉ trong lòng. Dù sao đến cuối đời, Luka cũng chỉ còn hắn để gọi là người thân.
"Tiếc nhỉ? Cậu nhớ ngày đầu ta gặp cậu chứ, một thằng nhóc mồ côi thì có gì đặc biệt chứ. Nhưng ta đã lầm, cậu đúng là một thiên tài nhưng..."- Vague thở dài một lúc. "Nhưng lúc đó, ta nghĩ rằng, ta không có hậu duệ lại tìm thấy một người tiếp nối như cậu. Chẳng phải ta quá may mắn sao?"
Bàn tay thô ráp đầy sẹo của Vague sờ lên quan tài gỗ đen tuyền, lạnh lẽo. Những nuối tiếc, đau lòng cứ ngập tràn trong lòng hắn. Vague vẫn nhớ rõ ngày hắn nghe tin cậu chẳng còn. Hắn đã sững người khi còn chẳng thể tin vào tai mình.
"Strein của cậu, giống hệt ta. Nhưng cậu đã thuần thục nó từ khi nào, làm ta nghĩ chỉ có cậu mới xứng đáng làm kẻ tiếp nối ta, dù không cùng huyết thống. Đúng là đáng tiếc, thật quá đáng tiếc. Cậu còn trẻ thế mà..."
Vague cứ tâm sự một mình, nhưng hắn vẫn muốn tin rằng Luka đang nghe những lời đó. Sau một lúc lâu, Vague nặng nề bước ra ngoài. Mùi hương của hoa Loa Kèn vẫn còn vương trên người hắn. Vague liếc sang Norman vẫn đang cúi đầu.
" Cậu làm đội phó đủ lâu rồi nhỉ? Tân đội trưởng, giờ ta giao cho cậu tìm ra hung thủ và mang đầu hắn về cho ta. Lật cả Lục Địa này lên, ta cũng phải lột da hắn để tế sống."
Norman quỳ phục xuống đất, tuân lệnh. Khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang, nghi lễ cuối được cử hành để gửi gắm linh hồn vào tay Ngài. Cuối cùng, người ta khiêng quan tài qua con đường đá, kết thúc cuộc đời của kẻ kiêu ngạo đầy tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com