Chương 18
Bước đến từng bước tựa ngàn cân, tim của Vague cứ như đang tự thắt nghẹn lại. Không phải là hắn đang tự lừa dối mình khi thấy Valencia dang tay ra với nụ cười dịu dàng sao. Chăc chắn Valencia vẫn còn sống, trước mắt Vague thì không thể nào sai được.
"Valencia, ta hứa lần này sẽ bảo vệ nàng..."- Vague nghẹn ngào nói, tay ôm chặt lấy vợ mình.
"Nhưng Vague à, người đã trễ rồi..."- Valencia ghé sát vào hắn.
Trễ rồi sao, mọi thứ liệu đã quá trễ để sửa chữa rồi. Khi vòng tay hắn dần cảm giác trống vắng, hình bóng của Valencia tan thành tro bụi. Níu kéo bằng cách nào bây giờ, người hắn yêu thương nhất đã chẳng còn trên cõi đời này nữa.
"Làm ơn, xin nàng đừng đi..."- Bàn tay hắn bấu chặt vào hư không, như cố níu kéo lại chút hi vọng cuối cùng.
Nước mắt lăn dài trên gò má đang hốc đi dần, làm Vague chợt tỉnh giấc. Hóa ra nãy giờ cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua, nhưng chẳng tài nào níu kéo nổi. Hắn bất giác sờ lên cằm, râu đã mọc rậm mà giờ đây chẳng còn ai giúp Vague cạo đi, căn phòng trống vắng đến tột cùng lấp đầy bằng nỗi đau đớn chẳng nguôi ngoai.
"Người ta thường nói nàng là kẻ tàn nhẫn, nhưng trong mắt ta. Người dịu dàng nhất luôn là nàng."- Từng lời như giấu sâu trong lòng, cuối cùng cũng thổ lộ.
Nhưng giờ đây chẳng ai nghe thấy trong đại sảnh này ngoài hắn, và chiếc quan tài câm lặng. Phải chăng thần linh đã quá bất công, khi ngăn cản mối tình này. Từng nghĩ đến ngày cuối đời cùng nhau, mà giờ đây lại âm dương chia cắt thế này...
"Tướng quân..."- Norman vừa bước đến hành lễ đã phải ăn cái tát như trời giáng của hắn, tóe cả máu khóe miệng.
"Không hiểu sao ta lại tin tưởng kẻ vô dụng... Giờ đây Valencia chẳng còn, thì có giết hết bọn chúng cũng chẳng giúp ích được gì..."
"Tôi đã nói ngài dừng, nhưng tướng quân đã bị hận thù che mắt rồi..."
"Người nói cái gì?"
"Ngài Pruz đến gặp tướng quân, ngài ấy nói có cách..."
Kẻ học trò của đại tư tế thì chắc chắn không phải tầm thường, huống gì trong tay hắn còn hàng trăm câu thần chú cổ mà Vague chẳng biết. Có lẽ dù chẳng còn cơ hội, nhưng dù nhỏ nhất thì hắn vẫn phải tìm cơ hội, một cơ hội đưa Valencia trở về.
"Đại tướng quân, lần thứ hai diện kiến ngài. Không ngờ ngài lại tàn tạ đến mức đó..."- Pruz khoan thai bước vào, với nụ cười trên môi.
"Thẳng vào vấn đề đi, nói cho ta cách ngươi có."- Vague nghiêm túc nhìn hắn, nhưng sát khi dường như đang thoát ra khỏi ánh mắt đó.
"Ngài tin ta không, ngài Vague?"- Vừa nói, Pruz vừa lấy trong túi ra một chiếc lọ đen.
"Đó là gì?"
"Thứ có thể đưa phu nhân trở lại. Nhưng ngài phải truy tìm kẻ sát nhân đó, và dùng hắn làm vật hiến tế..."
Tay Vague bỗng run lên, rồi siết chặt. Đúng, phải tìm ra kẻ đó, xẻo đi từng thớ thịt, ghiền nát từng khúc xương cũng chẳng khiến Vague nguôi ngoai phần nào. Chính kẻ dám chia cắt tình yêu thuần khiến mà Valencia đã dành cho Vague.
"Norman? Dù có lật tung cả thành phố lên, ngươi cũng phải tìm hắn về cho ta!"
Trong khi đó, sâu trong căn cứ quân cách mạng, dường như đêm nay mọi người đều đang gấp rút chuẩn bị cho chiến dịch. Khi giờ đây quân Vague đã rút hoàn toàn khỏi đảo, thì quân Cách mạng mới có thể chuẩn bị tiến công.
"Đội trưởng? Anh đừng lo lắng quá..."
Hiver thở dài nhìn Jonathan, làm sao có thể chẳng lo lắng lúc này. Những cái ghim dày đặc trên tấm bản đồ, từng đêm dài thức trắng lên chiến lược cũng chỉ để cho ngày mai. Cầm cây bút lông trên tay, mà tựa ngàn tấn đá tảng.
"Đến lúc rồi, Jonathan. Bảo quân lính chuẩn bị đem tàu ra khỏi rừng thôi..."
Ở phía bên kia đảo toàn là rừng rậm, chẳng ai đến đó vì bị khuất bóng cả Mặt trời. Những chiếc tàu chiến được kéo lên vào trong rừng, và che giấu bằng ảnh nhãn của Raphael. Giờ đây đã được đem ra để chuẩn bị tiến đến Angelic.
Trăng vẫn còn treo trên cao, Hiver nhìn đồng hồ quả quýt một lúc. Trong lòng anh lo lắng, dù cho Vissa nói mọi chuyện vẫn ổn. Hiver bước đến tủ của mình, bên trong là một chai vodka đã phủ bụi. Nhưng đứng cầm chai rượu một lúc, anh lại để nó trở về chỗ cũ.
"Haiz, sắp ra trận rồi, nếu có cồn trong người thi không hay chút nào..."
Mặc lên người bộ quân phục chỉ huy, giờ đây thứ đang đè nặng vai anh chính là trọng trách. Phải đến đó trước khi Mặt Trời lên quá cao, vì khi đó nắng nóng sẽ khiến sương mù của Raphael không trụ được lâu. Chỉ còn vài tiếng nữa là xuất phát, Hiver rời khỏi phòng với dáng vẻ uy nghiêm nhất mà người chỉ huy nên có.
"Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng chúng ta ẩn trong bóng tối. Và kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ là người mang đến bình minh..."- Hiver đứng trên cao, rút lưỡi kiếm chĩa về Angelic.
Thời gian bây giờ cũng chẳng còn bao lâu nữa, khi bên ngoài dường như tiếng kêu khóc, tiếng oán than ngày càng lớn. Những nỗi lo, những mối sầu sâu trong lòng khiến Marilyn chỉ ngồi một góc im lặng nhìn mọi người bàn bạc.
"Carl, cậu cho người lén đi rải những tờ tuyên truyền biểu ngữ của chúng ta rồi đúng không?"
"Vâng, ngoài ra em cũng cho người vẽ biểu tượng của ta khắp các con phố ở Angelic..."
"Quân lực của Vague hiện tại chúng ta vẫn không xem thường được..."
"Nhưng nếu để bảo vệ cả quảng trường trong lúc xử tử, chắc chắn lúc đó bọn chúng sẽ mất cảnh giác khi tấn công từ ngoài cảng vào..."
Cũng chẳng có gì dữ dội ngoài chiếc bàn cũ đã mục nát, ghế dựa cũng sờn màu. Trên bản đồ chi chít vết ghim, vết đánh dấu làm những hồi ức xưa cũ của Marilyn hiện về. Cũng từng liều mạng, từng chiến đấu để rồi đổi lại sự phản bội và giam cầm. Lý tưởng sao? Nực cười thật, sự tự do suy cho cùng cũng chỉ là chiếc lồng khác lớn hơn mà thôi.
"Uống không? Chuẩn bị chết thì uống cho đỡ sợ?"
Khi Marilyn đi ra khỏi phòng chiến lược để hít thở một chút. Thì một giọng nói khản đặc sau lưng làm Marilyn giật mình, chiếc bình rượu vỏ nhôm sờn cũ đang được đưa về phía cô. Lại là Sakana à, ông chú này nhìn bất cần nên chắc cũng chẳng nên tích sự gì. Nhưng đời nào cô động vào mấy thứ có cồn.
"Cảm ơn chú, tôi không uống được rượu..."
"Vậy à? Tiếc thế, nhưng mà chắc cô cũng chẳng sợ gì đâu nhỉ? Thoát khỏi cả hầm ngục cơ mà."
"Chắc may mắn thôi... Nhưng chú Sakana à?"
"Gì?"- Sakana uống một ngụm rượu, rồi ngước nhìn cô.
"Chú sẵn sàng chiến đấu hết mình vì cách mạng, kể cả chết sao? Không phải chú thích tự do à?"- Marilyn tựa vào tường nghiêng đầu nhẹ.
Nghe câu hỏi kia làm Sakana im lặng một lúc, đúng là anh từng có ý định đó nhưng có gì đó khiến anh ở lại đây. Một lý tưởng, những đồng đội hay vì nhìn sự áp bức của quý tộc làm Sakana không chịu nổi. Cũng có khi, anh đang nghe theo trực giác mách bảo chăng.
"Ai biết, cô đoán xem vì sao? Tự do chứ không phải hèn nhát bỏ chạy.- Anh chỉ cười nhạt, cất bình rượu vào trong túi rồi nói tiếp.
"Nếu cô sợ nên bỏ trốn thì tôi không trách, dù sao đâu phải ai cũng muốn đi vào chỗ chết..."
Khó chịu thật, từ hỏi thăm dò xem có lung lay lý tưởng mà giờ thành kẻ hèn nhát tìm lý do bỏ trốn rồi. Không lẽ rượu đã lu mờ đi suy nghĩ của ông chú này rồi à, chứ đời nào lại sẵn sàng bỏ đi tự do bản thân để theo một lý tưởng của ai đó.
"Vậy chú có nghĩ tôi sẽ bỏ trốn trước sáng mai không?"
"Tôi sẽ thất vọng lắm, tiếc vì lỡ tay đánh giá cô quá cao thôi..."
"Mừng là chú sẽ không thất vọng đâu, nếu không đầu thú thì mấy oan hồn dưới kia sẽ ghét tôi lắm đấy."
Chẳng hiểu sao hai con người nói chuyện không dính một tần số nào, lại cuốn đến mức tâm sự một lúc như thế. Nhưng nhờ Sakana nên cô mới hiểu được phần nào, rằng họ chỉ vì một lý tưởng mà sẵn sàng sống chết với nó sao? Có lẽ, nó không đơn giản chỉ là lý tưởng, mà là ánh đuốc soi đường dẫn ánh sáng đến Lục Địa này.
"Cố mà sống sót nhé?"- Sakana vỗ vai Marilyn rồi xoay người vào lại phòng chiến lược.
Marilyn thở dài, giờ đây không chỉ là sự trả thù đơn độc nữa. Mà là đòi lại những thứ không chỉ thuộc về cô, còn thuộc về người dân trên Lục Địa này. Đó chính là sự tự do, và quyền của một con người thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com