CHƯƠNG 1 - Lồng Kính Nứt
⸻
Tận thế không phải lúc nào cũng ầm ĩ.
Có đôi khi, nó bắt đầu bằng một bữa sáng không ai đụng đũa, một câu trả lời bị ngắt giữa chừng, và một người không còn quay lại nhìn bạn nữa.
⸻
Bữa sáng hôm đó có trứng lòng đào. Gawin ghét trứng lòng đào. Nhưng trong thực đơn dinh dưỡng luôn có sự hiện diện của nó.
"Cháu muốn ăn gì khác không, cậu chủ?" — người đầu bếp hỏi, như mọi hôm.
Gawin ngồi im. Không trả lời. Tay khuấy nhẹ muỗng cà phê.
Joss đứng ở góc phòng, tay đặt lên tai nghe nhỏ bên cổ áo. Ánh mắt anh quét qua bàn, qua cửa sổ, qua camera — không một lần ghé lại nơi Gawin ngồi.
"Nếu chú nhìn mình một lần thôi... mình sẽ ăn cái trứng đó luôn."
Gawin nghĩ vậy. Rồi không ăn.
⸻
9h15, lịch ghi là "vườn – đi dạo nhẹ".
Gawin đi dạo một vòng. Rồi ngồi trên ghế. Rồi vẽ vào sổ tay.
Không ai nói gì.
Joss đi phía sau, bước đi không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, mắt không dao động.
Gió thổi nhẹ. Mặt hồ im lìm. Chim không bay ngang.
⸻
10h01. Tiếng báo động cấp nội bộ vang lên ở tầng B3.
Một âm thanh rất nhỏ. Gawin không nghe thấy. Nhưng Joss thì có.
Anh dừng lại một giây. Ngón tay siết nhẹ.
"Xin phép cậu chủ, tôi cần kiểm tra tín hiệu một lúc."
Giọng Joss vẫn trầm đều như mọi ngày. Không có gì lạ.
Gawin gật đầu. "Đi đi."
⸻
Anh đi thật.
Không nói thêm gì. Không ngoảnh lại.
Gawin đếm. Một phút. Hai phút.
Cậu quay người, bước vào trong, đi xuyên hành lang — rồi rẽ phải.
Phòng Joss mở hé. Rất hiếm khi.
Gawin đẩy nhẹ cánh cửa. Bên trong là một thế giới không ai được phép chạm vào.
Giường gọn. Tủ gọn. Sách xếp thẳng hàng.
Và gấu bông — gấu bông cậu đã đưa anh khi anh bị thương năm cậu mười lăm tuổi — vẫn nằm ở ngăn kéo đầu giường.
Gawin đưa tay chỉnh lại tai gấu. Lúc chạm vào, cậu thấy mình run nhẹ.
"Chú ơi...
Có phải dù cho tận thế có đến, chú cũng sẽ không để em bên cạnh?"
⸻
Gấu bông này tên là Miso.
Không ai biết, trừ Gawin và... người đã giữ nó.
⸻
Gawin nhớ.
Hồi nhỏ, cậu từng hỏi cha:
"Ba ơi, tại sao con không được ra ngoài ạ?"
Cha cười, như thể đó là một câu hỏi dễ thương của con trẻ.
"Vì bên ngoài nguy hiểm.
Vì con là báu vật.
Và vì những người như ba... luôn có kẻ thù."
⸻
Người ta gọi cậu là "quả tim sinh học" của gia tộc.
Chưa từng xuất hiện trước mắt truyền thông.
Không có hồ sơ y tế công khai.
Không ai ngoài một vài thành viên nội bộ cốt cán biết mặt thật của cậu — hoặc là, không được phép biết.
"Con là bí mật.
Một khi bị lộ, bí mật không còn là bí mật nữa."
⸻
Từ năm mười hai tuổi, Gawin chuyển sang học thông qua giáo viên riêng.
Từ năm mười bốn, cậu bị giám sát 24/7.
Từ năm mười lăm, cậu lén viết nhật ký bằng mực vô hình, giấu dưới tấm nệm có cảm biến áp lực.
Từ năm mười sáu, cậu bắt đầu biết — thứ giam giữ mình không phải là tường cao vách dày.
Mà là tình yêu.
⸻
"Ba yêu con, nên không cho con chọn lựa."
"Joss yêu công việc, nên không cho cậu biết anh yêu mình."
⸻
Gawin cúi đầu, gục cằm lên gối ôm cũ trong phòng Joss.
Không khóc. Không mơ nữa. Chỉ thở dài.
Và viết vào trong đầu một câu hỏi chưa ai trả lời:
Nếu một con chim không biết mình bị nhốt, nó có thực sự khao khát tự do không?
⸻
11h22. Gió mạnh hơn.
Một cơn rít rất khẽ lướt qua kính cửa sổ.
Joss quay lại từ khu kiểm tra, mắt khẽ nheo lại.
"Tầng ngoài bị nhiễu sóng," anh nói với hệ thống. "Kích hoạt tầng chắn dự phòng."
Biểu cảm trên gương mặt anh vẫn không đổi. Nghiêm nghị và lạnh lùng. Nhưng tay anh đặt lên khẩu súng nơi hông — ngón trỏ chỉ khẽ chạm vào báng, cảm giác như thể một cái ôm rút lại nửa chừng.
⸻
Buổi chiều, Gawin ngồi một mình trong phòng đọc sách.
Bóng nắng lướt qua bức tường như một vệt mực dài.
Cậu đọc ba dòng đầu tiên của một cuốn tiểu thuyết rồi gập lại.
"Chú ơi," cậu nói, không rõ là đang nghĩ, hay đang mơ.
"Liệu nếu mai thế giới này đổ sụp,
chú có đi cùng em không?"
⸻
Và như để trả lời, lúc 20h00 cùng ngày—
tầng hầm thứ hai phát tín hiệu SOS.
Trạm bảo vệ phía Bắc mất kết nối.
Một tiếng "bíp" rất nhỏ vang lên trong tai Joss.
Và đôi mắt anh — lần đầu tiên sau rất nhiều năm —
quay về phía phòng ngủ nơi ánh đèn vẫn chưa tắt.
⸻
Chương 2 sẽ là gì?
Tận thế nổ ra. Cửa bị phá. Zombie xuất hiện.
Joss bế Gawin chạy xuyên hành lang — như bế một phần cơ thể mình chưa từng thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com