Chúc mừng sinh nhật Josuke
Đợi mãi, cuối cùng thì cái ngày cậu tròn mười tám cũng đã đến rồi. Josuke nô nức đến nỗi chờ quá nửa đêm mới chịu đi ngủ. Kể cũng thú vị, người đầu tiên mà cậu nhìn thấy khi vừa tròn mười tám tuổi đó chính là Rohan, dù anh đã ngủ từ lúc nào rồi. Vuốt ve khuôn mặt của người bên cạnh mà cậu thầm nghĩ, năm nay chỉ cần bên cạnh anh là quá đủ rồi, cậu chẳng ước gì hơn nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chúc mừng bạn đã đủ tuổi đi tù.
Buổi sáng đầu tiên của tuổi vị thành niên đã tới. Hôm nay thật là tuyệt vời, cảm giác như cậu là người được thần linh chọn vậy. Nắng dường như ấm dịu hơn, trên đường thi thoảng còn có làn gió nhẹ. Mọi người trên đường cậu gặp đều mang nét mặt vui vẻ đón chào một ngày mới. Trên trường, trên lớp còn có nhiều bạn bè chúc Josuke sinh nhật vui vẻ, họ hò reo rồi viết tên cậu trên chiếc bảng lớn, đến thầy cô giáo cũng chúc mừng cậu nữa.
Tả về ngày hôm nay nên dùng từ gì nhỉ? À, sảng khoái. Thế ra hôm nay cậu lớn hơn mấy thằng khứa bằng tuổi rồi, quá đã.
.
.
.
Mở chiếc tủ đồ học sinh, những lá thư tình đổ ào xuống. Dạo này Josuke có cảm giác những lá thư tình của mình ngày càng nhiều, thi thoảng cậu còn nghe những cô gái đó xì xầm khen cậu nữa. Bọn con gái khen cậu càng ngày càng đẹp ra, khen cậu bắt đầu trổ mã, khen cậu dậy thì thành công v.v... Những lời khen đó ngày càng nhiều đến mức cậu phải soi gương xem mình có gì khác không, nhưng cậu không hề thấy mình khác chỗ nào hết.
.
.
- Josuke, tôi ở đây nè!!!
Tiên sinh vừa nở một nụ cười toả nắng vừa vẫy tay ra hiệu với Josuke. Hôm nay đúng là một ngày đặt biệt, Rohan tiên sinh đích thân đến cổng trường đón cậu, còn đám bạn bè thì đi đâu mất rồi không thấy ai. Lúc này cậu lại nghe tiếng xì xầm của bọn con gái, họ cũng khen Rohan ngày càng đẹp ra, nụ cười đáng yêu càng khiến anh trẻ thêm vài tuổi.
- Hôm nay đi một mình anh không sợ người ta bắt cóc sao? - Josuke trêu.
- Không đâu, tôi lớn rồi mà, không ai bắt cóc tôi đâu.
Thế là cả hai cười phá lên, theo thói quen cậu khoát vai anh đầy thân mật, Rohan cũng chấp nhận điều đó như một lẽ thường tình. "Đi dạo đâu đó không Josuke?" anh hỏi cậu với vẻ lúng túng, giống như bị ai đó ép làm theo kịch bản vậy. Chà, đoán xem nào, cậu đoán là chuyện này khá giống năm ngoái. Năm ngoái Okuyasu cũng kéo cậu chơi Pachiniko một lúc lâu xong rồi hai thằng mới về nhà cậu, Koichi bất ngờ bắn pháo hoa khi vừa mở cửa, cả bọn đồng thanh reo lên chúc mừng sinh nhật.
Và năm nay họ lại bắt Rohan dẫn cậu đi dạo mặc dù anh ta khá mù đường. Nhưng trò lừa gạt dễ thương này khiến cậu tình nguyện mắc bẫy.
- Đi chơi không Rohan?
- Đi đâu vậy?
- Thì đi tới chỗ này đi, tôi biết anh sẽ thích mà. - Cậu nháy mắt.
.
.
Nắm tay Rohan dẫn tới cửa hàng lưu niệm, Josuke lựa cho anh một con mèo bông khá to trước sự bất ngờ của anh ta. Một con mèo bông trắng mềm mại, anh nhẹ nhàng cầm lấy rồi vuốt ve nó. "Rohan, anh có biết sinh nhật là ngày gì không?" Josuke vừa hỏi vừa cầm mấy con nhồi bông lắc lư. Nghe cậu hỏi, Rohan ngẫm nghĩ một chút cũng lắc đầu, anh thật sự không biết. "Biết ngay mà..." Josuke có thể đoán được đáp án, vì quá khứ của anh như thế nên anh cũng khó có bạn mới, huống chi là đủ thân thiết để ăn sinh nhật cùng ai đó.
- Anh có thích con mèo này không? Hay anh lựa bất kì con gấu bông nào anh thích đi, tôi sẽ tặng anh.
Rohan lắc đầu, anh ôm con mèo đầu tiên mà cậu chọn cho anh, đối với Rohan thì con mèo này là đặc biệt nhất, vì không thể có món nào vừa ý hơn là món mà Josuke đã chọn cho mình cả.
Cả hai mua đúng một con mèo bông và rời đi.
Cậu và anh tay trong tay trong chiều hoàng hôn lãng mạng, trên con đường chút đèn với bầu trời nhá nhem. Nó khiến cậu nhớ về những ngày đầu tiên anh mất trí, thậm chí cậu còn không thèm nắm tay anh dù tiên sinh đã chủ động. Như một giấc mơ vậy, cậu không thể tin được cả hai có thể tiến xa đến mức này.
Tiếng giày chợt dừng lại, cậu quay đầu nhìn vào đôi mắt anh. Cả hai nhìn nhau trong tiếng xì xầm của phố phường, cứ như thời gian ngưng động vậy, họ không hề bận tâm đến những thứ khác. Hình như người đối diện đẹp ra, đúng vậy, bọn con gái không hề nói dối. Họ đẹp ra là do được người kia chăm sóc tốt, họ đẹp ra vì gặp được chân tình trong đời mình. Ai đang yêu mà chẳng đẹp ra, họ còn đẹp gấp trăm lần trong đôi mắt của người yêu họ nữa.
Tiếc là họ không biết vị trí của mình trong lòng đối phương.
.
.
.
.
Haizz~ Cuối cùng cũng về tới nhà, chắc họ đợi dài cả cổ rồi.
Kéo anh sát lại bên cạnh mình, Josuke bắt đầu mở cánh cửa. Đùng!!! Koichi lỡ nhịp một giây nên bắn pháo hơi muộn. Pháo nổ một tiếng thật to rồi bay tung toé những vụng giấy khiến anh và cậu bật cười. Họ lại nhìn mặt đối phương, anh vui thì cậu cũng vui, chỉ đơn giản là vậy.
- Okuyasu!!! Mau vào vị trí.
Nó đang ngủ gục nên giật bắn người, suýt nữa rơi luôn cái bánh kem. Yukako và Tomoko đi tới vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật, giọng hát của hai nữ tông cao nghe mới vui tai làm sao, hai người bạn cũng hát theo tạo thành một bản hợp xướng.
Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday Josuke
Happy Birthday Josuke
Happy Birthday to You.
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT JOSUKE!!!
Mọi người cùng đồng thanh, Josuke cười phá lên.
-Cảm ơn mọi người rất nhiều!!
"Ồ thế ra đây gọi là sinh nhật." Rohan thầm nghĩ. Mọi người đều tươi cười rạng rỡ, ai cũng vui trong ngày của cậu cả.
- Sao hai người đi lâu thế, tao ngủ gục mơ được một giấc luôn rồi nè.
Nói rồi Okuyasu thúc tay bạn mình, tay còn lại vẫn không quên cầm chiếc bánh chờ cậu thổi nến. Josuke nhìn chiếc bánh trước mặt một chút rồi quyết định nhường việc thổi nến cho Rohan, cậu bảo anh hãy ước trước khi thổi. Mọi người cũng khá ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hùa theo cậu.
- Điều ước năm nay của tôi đã thành hiện thực rồi, vậy nên tôi sẽ nhường điều ước của mình cho Rohan tiên sinh.
Rohan nhìn chiếc bánh có ngọn nến lung linh trước mắt mà lòng nảy nở một cảm giác lâng lâng lạ kì.
- Tôi... muốn ở bên tất cả mọi người. Tôi mến mọi người rất nhiều!!!
*Phù~
Chiếc nến đã thổi tắt. Những lời nói của Rohan như tan chảy mọi người xung quanh, họ đều vui vì anh đã yêu quý họ nhiều đến như vậy. Tiếp theo là tiết mục mở quà, Koichi với danh hiệu người bạn quốc dân cũng đã được vài người gửi quà hộ.
Đầu tiên là quà của khứa Yuya, hắn tặng cậu một chiếc nơ áo giống kiểu của hắn, hình như đang mua cho bản thân nên tiện tay mua cho cậu một cái luôn. Dù nó không phải kiểu của cậu nhưng cũng cảm ơn.
Mikitaka thì cậu vài cây kẹo, căng bản vì cậu ta không biết tặng gì, nhưng kẹo này có vẻ ngon đấy chứ.
Okuyasu thì đúng bựa, nó tặng cậu chiếc bánh kem méo xẹo mà Rohan vừa thổi nến. Nhìn cái bánh kem bình thường vậy chứ đó là hàng nó đặt Tonio làm riêng cho cậu đó. Dù sao nó cũng đang làm thêm ở đây nên xin anh ta trừ lương.
Yukako tặng cậu một chiếc gương cầm tay trang điểm. Dù sao con gái dùng cái này sẽ phù hợp hơn nhưng Josuke nghĩ chiếc gương này chắc cũng hợp với Rohan, cậu mỉm cười.
Koichi thì tặng cậu một cái đồng hồ đeo tay, tuy không quá đắt tiền nhưng nó cũng khá hợp với Josuke. Nhìn chiếc đồng hồ đang chạy, nó làm cậu suy ngẫm thật nhiều về quãng thời gian đã qua.
Ơ? Hình như còn thiếu ai?
- Mẹ!! Mẹ không định tặng gì cho con sao?
- Mẹ chẳng biết tặng gì hết, thôi tháng sau mẹ bù cho con thêm tiền tiêu vặt nhé.
- Hú!! Mẹ yêu là số một!!!
Cả bọn cười phá lên, mọi người hoà cùng bầu không khí vui vẻ. Ngoài bánh kem cao cấp thì còn có nhiều món phụ ăn kèm nữa, cả bọn rót nước ngọt cho nhau. Nhìn mọi người tặng quà cho Josuke, anh chợt nhận ra mình không có gì cho cậu cả. Thậm chí chính bản thân anh còn được cậu tặng quà, anh cảm giác bản thân mình không xứng là một phần của buổi tiệc. Có chút buồn, anh dần lùi xa khỏi mọi người.
Nhìn thấy sự bất thường của anh, Josuke liền kéo anh lại, rót cho anh đầy ly nước ngọt. Mà hình như Rohan tiên sinh không uống những thứ này, cậu chưa thấy anh uống chúng bao giờ. Thôi kệ vậy, chỉ duy nhất hôm nay thôi mà, nghĩ rồi cậu cụng ly anh, kéo anh lại cụng ly với mọi người.
- Hình như từ nãy đến giờ tiên sinh không nói câu nào đúng không? Anh mau nói gì đó đi! - Josuke vừa cười vừa nhìn anh nháy mắt.
- Chúc... Josuke sinh nhật vui vẻ!!
Nói rồi anh nở nụ cười bẽn lẽn, lại một khoảnh khắc hạnh phúc khác lấp đầy trái tim anh. Tuy hôm nay là ngày của Josuke nhưng đối với anh nó cũng tuyệt vời không kém. Cuối cùng là một tấm hình do Yukako cầm máy ảnh chụp lại, mọi người cụng ly thêm một lần nữa, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com