Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10.Chó hư

Trên đường xuống tầng, suy nghĩ của Phong Hào cũng dần trở lại bình thường.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay sớm đã có nguyên do, chỉ là anh cho rằng Đàm Tống sẽ một vừa hai phải, vậy nên mới lựa chọn bỏ qua. Kết quả ý định mơ hồ cuối cùng cũng biến thành quyết định không thể tránh khỏi.

“Đừng đến đây nữa, Đàm Tống.”

Bước chân Hào dừng ở trước cửa phòng vẽ tầng một, cửa phòng vẽ đối diện với cửa chính, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.

Sự im lặng kéo dài lúc xuống tầng dường như khiến Đàm Tống ý thức được có gì đó không ổn, hắn ta giống như tỉnh mộng, cam chịu số phận thở dài:" Phong Hào à, anh thực sự không hiểu được em.”

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp.”

“Thế vì sao lại nói anh là bạn trai của em?”

“À, bởi vì người đó muốn theo đuổi tôi.” Ở với Thái Sơn chưa đủ lâu, nhưng bản lĩnh nói bậy của Hào đã có tiến bộ rất lớn, “Tôi lấy anh làm lá chắn.”

Hai người lại im lặng.

“Vậy nên em không có ý định tìm ai đó để ổn định à?” Đàm Tống tiện tay đặt túi đồ lên bàn trong phòng vẽ, đổi sang giọng điệu nói chuyện thường ngày với Phong Hào, “Anh không tin có người không cần tình yêu.”

“Tôi không cần.” Phong Hào nói.

“Em không phải không cần,” Đàm Tống dừng một chút, hơi bất lực nhìn Phong Hào, “Em chỉ đang bảo vệ mình.”

Đàm Tống quen Phong Hào qua một nhóm thất tình trên mạng xã hội, nên Đàm Tống cũng biết sơ sơ về chuyện của anh.

Dưới sự khuyến khích của bạn trai để mở triển lãm tranh, lẽ ra là thời điểm vui vẻ nhất, lại có chuyện xảy ra, bạn trai không những không ở bên cạnh an ủi, mà còn phủi mông ra nước ngoài theo đuổi ước mơ.

Góc cạnh của một người rất dễ dàng bị mài phẳng, chỉ cần liên tiếp nhận đả kích là được.

Hào không phủ nhận cách nói của Đàm Tống, anh quả thật đã đóng cửa mình lại, nhưng cũng bởi vì anh rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, không muốn trả giá cho một lỗi sai nào nữa.

“Em cẩn thận suy nghĩ đi.” Đàm Tống nói xong bước ra khỏi cửa, “Có gì thì cứ liên hệ với anh bất cứ lúc nào.”

Phong Hào biết anh sẽ không chủ động liên lạc với Đàm Tống.

Không phải anh tuyệt tình, mà hai người đã rơi vào tình cảnh này, nếu anh chủ động liên lạc với Đàm Tống, vậy sẽ mang theo ý mập mờ, không đơn thuần chỉ là giải quyết nhu cầu nữa.

Có lẽ Đàm Tống sẽ cảm thấy, Phong Hào không thể rời xa cơ thể của hắn ta. Hoặc hắn ta sẽ cảm thấy, Phong Hào thay đổi suy nghĩ, muốn cùng hắn ta nghiêm túc ở chung.

Anh không phải loại người rõ ràng không thích, lại còn muốn chào buổi sáng với đối phương.

Nếu không có ý đó, thì đừng để người ta hiểu lầm, cho nên Hào biết, quan hệ của anh và Đàm Tống nên dừng lại ở đây.

Bầu trời dần dần tối đen, hoàng hôn màu cam chỉ còn lại chút ánh nắng chiều tà, không có cách nào chống cự với màn đêm.

Bức tranh mới vẽ một nửa đành để hôm khác tiếp tục, nhưng khi Hào trở lại ban công tầng ba, anh phát hiện Thái Sơn đang cầm bút ngồi sau giá vẽ, bức tranh vẽ một nữa cũng sắp hoàn thành.

Chắc là nghe thấy động tĩnh, Thái Sơn quay đầu lại, nhìn Phong Hào nói: “Nhanh vậy sao?”

Không biết đã xảy ra chuyện gì, trên quần áo Thái Sơn lấm lem màu nước, má phải dính một ít, mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Vốn dĩ khi nhìn thấy bộ dáng này của Thái Sơn, Phong Hào không hiểu sao còn cảm thấy khá đáng yêu, đáng tiếc miệng chó không thể mọc được ngà voi, chỉ nghe cậu ta lại trêu chọc nói: “Bạn trai anh không bền bỉ được gì hết á thầy Hào.”

Hít sâu một hơi, Phong Hào đi đến bên cạnh Thái Sơn lấy bút vẽ trong tay hắn: “Anh ta không phải bạn trai tôi.”

“Anh ta đang theo đuổi anh.” Thái Sơn dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt cằm, bày ra bộ dáng nhìn thấu tất cả, “Anh ngủ với người ta, mà không muốn chịu trách nhiệm.”

“Không phải như cậu nghĩ.” Phong Hào hơi nhíu mày, nhẫn nại nói, “Chúng tôi chỉ là bạn giường, do anh ta vượt qua giới hạn.”

Bên tai đột nhiên vang lên những lời Thái Sơn từng nói —— ‘Đã bảo không nói chuyện tình cảm, ai mà biết cậu ta thế này.’

Ý của hai câu này cũng không khác nhau là bao, chẳng qua người giải thích biến thành Phong Hào. Trong lòng đột nhiên lại nảy ra một dự cảm không ổn, quả nhiên, Thái Sơn lại lười biếng nhếch môi, như đang chờ đợi cơ hội, mượn lời thoại của Hào nói: “À, đàn ông cặn bã.”

… Đúng là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.

Nhìn màu nước trên má Thái Sơn, Phong Hào bỗng nhiên ý thức được, chó hư nghịch ngợm cần phải được dạy dỗ tốt.

“Rốt cuộc cậu có vẽ được không thế?”

Không có một câu trách cứ nào, ngược lại mang theo một chút cưng chiều, Phong Hào rút khăn ướt ở một bên, hơi khom lưng xuống, nhìn thẳng Thái Sơn đang ngồi: “Sao màu nước còn bay lên mặt thế này?”

Ngón tay cách khăn ướt nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thái Sơn, ánh mắt chuyên chú nhìn chỗ bị màu nước làm bẩn.

Thái Sơn ngơ ngẩn, tầm mắt lướt qua môi Phong Hào, rồi dừng trên xương quai xanh của anh, sau đó… Nhìn về nơi sâu hơn.

Có thể nhìn thấy không?

Chắc có thể thấy.

Phong Hào mang một chiếc áo tay ngắn, cổ rộng thùng thình, theo động tác khom lưng của anh áo sẽ từ từ trượt theo, từ góc nhìn của Thái Sơn, hẳn là vừa nhìn thấy những nơi người khác không thấy, chỉ có giờ phút này hắn mới có thể nhìn thấy da thịt bí ẩn.

Làn ra của anh rất trắng, bóng loáng lại nhẵn nhụi, cho dù dưới ánh hoàng hôn lờ mờ không nhìn rõ, cũng có thể cảm nhận được sự hấp dẫn của nơi bí ẩn kia.

Ánh mắt Thái Sơn không chút che giấu mà nhìn đăm đăm, yết hầu trượt lên trượt xuống rõ ràng.

Phong Hào hơi nhướng máy, trong ánh mặt hiện lên ý cười nho nhỏ.

Chó xấu xa, nghĩ anh dễ bị bắt nạt lắm à.

Không đùa nữa, Hào cầm lại bút vẽ, chấm màu nước, bắt đầu phác thảo lại đường nét trên giấy vẽ: “Cậu dùng màu sắc hơi lộn xộn, các toà nhà với bối cảnh trộn lẫn với nhau.”

Lúc này Thái Sơn mới phục hồi lại tinh thần, như ý thức được vừa rồi mình ngốc có hơi buồn cười, trong ánh mắt nhìn về Phong Hào mang theo kinh ngạc và bất ngờ. Nhưng hắn cũng không rối rắm việc ‘đùa giỡn’ của Hào, nhìn nét bút tinh tế trên giấy nói: “Hình như anh thích đường nét phải chính xác.”

“Ừ.” Phong Hào chuyên chú điều chỉnh bức tranh, “Phong cách vẽ của tôi là như thế.”

Đặc biệt là phác hoạ cơ thể con người, thậm chí Phong Hào sẽ vẽ ra lông tơ và vân da, bởi nếu không thể tái hiện vẻ đẹp cơ thể của con người, anh sẽ nghĩ thà đừng có vẽ còn hơn.

“Khi nào thì anh vẽ lại cơ thể con người?” Thái Sơn đột nhiên hỏi.

Phong Hào đang vẽ tranh, không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Không có người mẫu.”

Phác hoạ cơ thể của anh không phải đều dựa trên người mẫu, một số dựa vào những bức ảnh trên mạng, một số dựa trên trí tưởng tượng qua phim ảnh.

Trước kia, Phong Hào vẽ bằng nhiệt huyết, cho dù chỉ là hình ảnh, anh cũng sẽ vẽ vô cùng nghiêm túc. Nhưng hiện tại anh đã không cần dựa vào số lượng để tôi luyện kỹ năng, nên nếu không có người mẫu, chỉ vẽ tranh qua hình ảnh, thì hơi lãng phí tinh thần và thể lực.

Chỉ mới điều chỉnh một số chi tiết nhỏ, mà bức tranh đã trở nên sạch sẽ.

Phong Hào hài lòng thưởng thức bức tranh hoàng hôn bằng màu nước, đúng lúc này, cổ tay anh bị người túm lấy, trọng tâm cơ thể không ổn định mà ngã sang một bên.

Sợ bút vẽ trong tay làm hỏng bức tranh, Phong Hào theo bản năng giơ tay phải lên, hậu quả của việc anh tập trung vào bút vẽ chính là anh không chút phòng bị, đặt mông ngồi vào trong lòng Thái Sơn.

Thái Sơn một tay vòng qua eo Phong Hào, một tay rút bút vẽ trong tay anh ném vào xô nước, nhìn thẳng vào đôi mắt đang giật mình của anh, nói: “Tôi cởi cho anh vẽ nhé nhà nghệ thuật.”
__________

Tác giả: Tạm thời….. chưa có nhanh vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com