2.Hẹn Hò Với Anh Đi!
Nhóm nhạc của Phong Hào cứ hai tuần một lần sẽ vào bệnh viện tìm đến bệnh nhi ung thư tổ chức hát hò. Hoạt động này đã diễn ra được hơn hai năm, kể từ khi Phong Hào vẫn còn là sinh viên đại học. Người lớn lúc đầu còn nhăn mặt khó chịu, nhưng dần dần lại mong chờ mấy cậu trai trẻ náo nhiệt đến với bệnh viện để xua bớt không khí ảm đạm và căng thẳng vẫn luôn thường trực tại khu vực điều trị ung thư.
Nguyễn Thái Sơn rõ ràng không quen với điều đó. Lần đầu tiên được ném cho một chiếc mũ len đỏ rực khi trời mới vừa vào thu, Nguyễn Thái Sơn tròn mắt huých nhẹ vào vai của Lê Hồng Xuân đang chỉnh lại mũ của mình. Cây guitar bass vẽ hình hoa hướng dương đung đưa theo cánh tay cậu.
"Đồng phục của các cậu đây sao?"
"Cũng gần như thế. Cái cậu đang đội là của Vương Bình, cẩn thận một chút. Tôi nghe đồn Vương Bình hai tháng mới gội đầu một lần."
Nguyễn Thái Sơn không buồn nhấc mũ ra, hai tháng thì vẫn còn sạch sẽ chán. Vuốt lại mớ tóc bẹp xuống trán, cậu liếc nhìn sang phía mấy người đang chuẩn bị máy móc trên sân khấu nhỏ chính là phòng chơi của bệnh nhi. Phong Hào cũng đang đội một chiếc mũ len màu xanh lá cây, dù không có dàn trống để cài đặt nhưng anh vẫn chăm chú đứng bên loa chỉnh lại dàn âm thanh cỡ nhỏ. Ôm hoa của cậu được đặt ở bên dưới sân khấu, mấy bông hoa có hơi héo nhưng vẫn rực rỡ đối nghịch với không gian màu trắng lạnh lùng. Bước tới bên Phong Hào rồi thuận chân đá đá chiếc loa nhỏ, Nguyễn Thái Sơn buột miệng:
"Này, Phong Hào."
"Sao?"
Phong Hào cùng lúc cắm sợi dây micro vào cổng kết nối, tiếng nói của anh phát trên loa nghe ấm áp hơn khi ở ngoài.
"Anh có thấy chúng ta rất giống cây thông Noel không?"
Nguyễn Thái Sơn chỉ vào mũ của mình rồi mũ của Phong Hào, đưa tay làm ra hình dáng của cây thông Noel cơ bản. Phong Hào cẩn thận tắt loa, ném cho Nguyễn Thái Sơn một cái nhìn kỳ thị.
"Bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái."
Nhịn xuống câu nói tôi đã có bạn gái rồi, bạn gái của tôi bây giờ còn nằm ở bãi giữ xe, Nguyễn Thái Sơn nhìn mấy đứa nhỏ kéo đến quanh sân khấu rồi mới nhận ra lý do vì sao cả nhóm đều phải đội mũ. Chừng hai mươi đứa nhỏ tự dắt tay nhau bước vào, trên tay đều cắm kim truyền dịch, chỉ có vài đứa nhỏ không đội mũ trên đầu. Hóa chất trị liệu làm cho tóc rụng hết, Nguyễn Thái Sơn hơi cay mắt rồi nhất quyết vén hết tất cả tóc đã cẩn thận vuốt cho ra dáng vào hẳn trong mũ của mình.
Nguyễn Thái Sơn trước đây luôn luôn tự hào rằng mình là cây văn nghệ số một của khu nhà cậu ở. Dù không hiểu lý do vì sao khi lớn lên một chút, mấy cuộc ca hát dù là chuyên nghiệp hay nghiệp dư có thiếu chỗ cũng nhất định không tìm đến Nguyễn Thái Sơn, nhưng mỗi khi có dịp cậu đều quyết tâm thể hiện tình yêu vô bờ vô điều kiện với các thể loại nhảy nhót đàn ca. Hoàng Anh Quân rõ ràng không lường trước được điều đó, bởi vì ở giữa chương trình, khi Nguyễn Thái Sơn đứng dậy vung vẩy mấy cánh tay theo điệu nhạc thiếu nhi lần thứ sáu hay thứ bảy, band đã chơi lộn xột hết lên. Chỉ một mình tay bass Lê Hồng Xuân là còn bình thản chơi theo đúng nhịp, còn lại cả vocal Vũ Minh Đức, tay trống mà bây giờ chỉ còn là tay lục lạc Phong Hào, hoàng tử ôm đàn guitar Hoàng Anh Quân và Vũ Hải Phong đang ngồi bên cây piano điện đều há mồm theo dõi mấy bước nhảy trộn lẫn giữa hiphop và dưỡng sinh của người mới đến. Mấy đứa trẻ lại rất hào hứng với thể loại đó, cứ thế trong tiếng bass réo rắt cùng với tiếng mấy nhạc cụ khác rời rạc vang lên, cả một nhà chơi đầy ắp bệnh nhi đã trở thành một ổ bọ gậy tung tăng ngọ nguậy chẳng cần biết đúng sai.
Cho đến khi bác sĩ cùng y tá ra cảnh cáo mấy đứa nhỏ rằng nếu vẫn còn nhảy nhót thì ngày mai sẽ không còn sức chữa bệnh, buổi ca nhạc mới trở về đúng như nó vẫn thường xảy ra. Đám trẻ tập trung xung quanh một mình Anh Quân, anh vừa đàn vừa hát mấy bài tình ca êm dịu. Cả nhóm ngồi hẳn ra phía sau sân khấu, Nguyễn Thái Sơn thậm chí không đung đưa theo nhạc nữa mà chỉ im lặng nghe tiếng hát ngọt như đang cọ mình vào một tấm vải nhung mềm mượt.
Hình như tiết mục này cũng đã quá quen thuộc với mấy cô cậu bé đã xem bệnh viện như là nhà, chỉ sang đến bài thứ ba là yêu cầu hát bài này bài khác ùn ùn kéo tới. Anh Quân mỉm cười gật đầu với tất cả, chậm rãi hát từng bài.
Nguyễn Thái Sơn nhìn mấy khuôn mặt gầy guộc cùng với cổ tay nhỏ xíu nhưng ánh mắt lại trong veo, phía sau là người nhà nhìn con cháu mình mà vừa cười vừa khóc, trong lòng thấy đau vô cùng. Nhìn sang bên cạnh, cả nhóm nhạc vẫn đang cười. Vũ Hải Phong cùng với Minh Đức đưa ánh mắt ngưỡng mộ y như mấy đứa nhỏ ngước lên nhìn Anh Quân, Hồng Xuân thì lơ đãng vỗ tay theo nhạc, Phong Hào nhẹ lắc chiếc lục lạc bên mình. Cho đến khi Anh Quân vừa cất giọng hát đến bài hát cũ mèm "You are my sunshine", nước mắt cũng đã tự nhiên rơi xuống gò má Nguyễn Thái Sơn.
Cậu chạy ào ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người còn lại. Chuyện người lần đầu tiên vào trung tâm trị liệu ung thư rồi rơi nước mắt là quá sức bình thường, nhưng bất thường chính là người rơi nước mắt lần này vai năm thước rộng thân mười thước cao, mặc áo khoác jeans cùng quần rách vài chỗ, dưới chân là một đôi bốt to đùng, trên tai đeo vài chiếc khuyên lấp lánh, chưa kể chiếc xe để ở bãi đỗ choán đến hai chỗ so với xe bình thường. Phong Hào đứng dậy đi theo, vừa đi trên môi vừa tủm tỉm cười. Không cần tìm kiếm gì xa xôi, thân hình to lớn đang ngồi ngay dưới một hàng cây tùng ít người qua lại. Một tay Nguyễn Thái Sơn đặt lên miệng, đầu cậu lại cúi gằm.
"Này."
Nguyễn Thái Sơn hít một hơi thay cho câu trả lời.
"Khóc đấy à."
Đôi vai rộng run thêm một lần nữa. Phong Hào ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thái Sơn, rõ ràng muốn an ủi cậu nhưng cũng chỉ có thể im lặng. Rồi bên cạnh bờ vai của Nguyễn Thái Sơn run run thổn thức, vai ai đó cũng run run, vì cười.
Nguyễn Thái Sơn ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn ngập đầy nước của cậu nhìn sang bên cạnh mình. Dưới ánh đèn vàng, người kia đang cố sức nín cười, mắt long lanh vì một tầng nước mỏng. Nguyễn Thái Sơn bực mình đứng dậy, rõ ràng bản thân muốn tạo mấy ấn tượng mạnh mẽ nam tính, nhưng đầu tiên đâm vào người ta là vì chó đuổi, sau đó lại khóc ngay giữa nơi công cộng không có dấu hiệu ngừng. Hình như Phong Hào cũng đang nghĩ đến cùng một điều, tiếng cười từ nãy đến giờ vẫn nhịn để không bật ra khỏi môi anh có vẻ không còn duy trì được bao lâu.
Nguyễn Thái Sơn quyết định mình phải làm điều gì đó để chấm dứt tình trạng này. Ngay lập tức, khủng hoảng tuổi hai mươi ba của Phong Hào đã thay đổi từ việc tên - điên - nào - đó - đâm - sầm - vào - bộ - trống - anh - để - bên - vệ - đường thành tên - điên - nào - đó - đã - đâm - sầm - môi - mình - vào - môi - anh. Nguyễn Thái Sơn hùng hổ ép môi mình vào đôi môi đang cố nín cười của người đối diện, sau đó nói to:
"Cười cái gì mà cười?"
Bị hôn bất ngờ, Phong Hào chưa kịp phản ứng, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn Nguyễn Thái Sơn như cách anh nhìn bộ trống bay tứ tung dưới đất lúc nãy. Thủ phạm của mấy vụ va chạm nổ đom đóm mắt rõ ràng vẫn còn bừng bừng tức giận, bởi ngay sau tiếng quát đó, Nguyễn Thái Sơn lại tiếp tục ôm lấy má Phong Hào rồi đặt môi mình xuống. Nụ hôn thứ hai lại được kết thúc bằng một tiếng quát giật mình:
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Phong Hào cố gắng dẹp bỏ mớ pháo hoa đang nở hỗn độn trong đầu xuống, căng não nghĩ xem trong vài trăm bộ phim tình cảm mình từng xem qua trong đời, mỗi khi nam chính hay nữ chính bị cưỡng hôn thì cô ta/anh ta sẽ làm gì. Kết luận của Phong Hào: Nên tát cậu ta một cái.
Giây phút Phong Hào nhận ra mình hoàn toàn mất giá: Đầu óc đã nghĩ ra kết luận đó rồi, mà một ngón tay thôi anh cũng không thể nhấc lên.
Phong Hào bắt đầu màn nói lắp quen thuộc:
"Cậu cậu cậu cậu cậu..."
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra chắn lấy môi, bởi lẽ không có gì có thể đảm bảo được rằng Nguyễn Thái Sơn lại không một lần nữa điên lên mà hôn xong rồi lại gào với anh rằng "cậu cái gì mà cậu".
Nguyễn Thái Sơn không hôn nữa. Cậu sờ lên môi mình, quay đi, lại quay về, lại quay đi, đến nửa ngày sau mới bật ra một tiếng:
"Phong Hào, hẹn hò với em đi."
Âm thanh Phong Hào phát ra bị một bàn tay chặn lại trở nên hơi nghẹn:
"Vì sao?"
Nếu nói là "vì anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên" thì kinh dị quá; nếu nói "vì anh thích em ngay từ cú tông xe đầu tiên" thì bạo lực quá, Nguyễn Thái Sơn lại suy nghĩ rất lâu rồi mới trịnh trọng trả lời:
"Vì anh thích nhóm nhạc của em quá."
Phong Hào sững người. Bỏ qua câu chuyện một thằng nhãi nhỏ hơn hai tuổi lại dám đường đường chính chính xưng anh gọi em với mình, Nguyễn Thái Sơn nói vậy là sao? Là cũng có thể thích Hoàng Anh Quân hoàng tử của toàn thể bệnh nhi nữ qua nhiều thế hệ? Cũng có thể thích Vũ Minh Đức cười có hơi ghê nhưng hát không thể chê một chút nào? Có thể thích luôn Vũ Hải Phong ăn nhiều một chút nhưng đàn piano rất hay, thích cả Hồng Xuân người đã cặm cụi vẽ lại cây bass của mình thành hình hoa hướng dương cho vừa lòng bọn trẻ? Còn cả Vương Bình nhưng Phong Hào tự động bỏ qua, chiều cao hai người này hình như không phù hợp nữa rồi.
Một nhóm nhạc có tận sáu lựa chọn, Nguyễn Thái Sơn lại đùng đùng nói thích, đương nhiên Phong Hào không thể hạ giá bản thân tới mức kịch trần. Vậy nên trên con đường quay lại nhà chơi của bệnh nhi để thu dọn đồ ra về, khi lại leo lên chiếc motor lúc này đã không còn bó hoa vàng rực ở phía sau nhưng Phong Hào vẫn phải ôm chặt Nguyễn Thái Sơn vì gió, khi xe dừng ở trước cửa nhà anh rồi Phong Hào bước xuống, khi Nguyễn Thái Sơn nói câu "hẹn hò với anh đi" lần thứ bốn mươi tám trong ngày,
Phong Hào mới mỉm cười hiền hòa nói với Nguyễn Thái Sơn:
"Hẹn hò cái gì mà hẹn hò?"
Nói mấy lời vàng ngọc xong, Phong Hào thong thả đi vào nhà khép cổng. Cổng khép lại ánh mắt ngỡ ngàng của Nguyễn Thái Sơn, đến lúc đó Phong Hào mới giật mình nhận ra một chuyện: trước đó thì để người ta hôn, sau đó lại nói không thể hẹn hò, mình thực sự đã dễ dãi quá rồi. Hay là quay ra dồn sức tát một cái rồi mới đi vào cho đáng mặt anh hùng? Nghĩ sao làm vậy, Phong Hào roạt một cái kéo cánh cửa sắt ra. Nguyễn Thái Sơn dường như biết chắc chắn rằng Phong Hào sẽ quay lại, bốn mắt vừa chạm nhau cậu đã nghiêm túc nói lần thứ bốn mươi chín một câu:
"Phong Hào, hẹn hò với anh đi."
Phong Hào chớp mắt vài cái, kéo cửa lại, một mạch đi thẳng vào nhà. Núp trên cửa sổ nhìn xuống mãi vẫn chỉ thấy Nguyễn Thái Sơn dựa vào con trâu đen của mình mà cười ngu ngốc, Phong Hào bất ngờ đưa tay sờ vào ngực đếm thử. Tim anh không rơi nhịp nào hết, nó đập nhanh như cách anh đang nhảy một điệu Valse thật chậm vào mùa xuân rồi bỗng dưng chuyển sang điệu Jive ào ào như thác.
----------
Đánh nhanh thắng nhanh luôn =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com