11. Chuyện đời hay chuyện xạo?
Khoa Nhi có thêm một người, không hiểu sao lại giống như xuất hiện một đội quân ngàn người. Đội quân ngàn người đó có thể phóng to thu nhỏ, có thể nhét vừa vào khoảng cách mười centimet của hai chiếc ghế tựa, có thể đứng trọn giữa hai bát mì ở hai phía đầu bàn, cũng có thể xếp đầy hành lang bệnh viện. Có cảm giác mỗi đêm tôi đều đứng cuối hàng quân đó nhìn Nguyễn Thái Sơn ở hàng đầu và không cách nào tới được chỗ cậu.
Phân công lao động trước đây là tôi nói, Đỗ Hải Đăng nói, chị Vân nói, mọi người lắng nghe. Phân công lao động từ khi bác sĩ Lê Nam Giang về đó là tôi nói, Đỗ Hải Đăng nói, chị Vân nói, mọi người trừ Thái Sơn và bác sĩ Lê Nam Giang lắng nghe.
Hai người đó bận nói chuyện với nhau, và buồn bực nhất là tôi không thể bắt Nam Giang dọn phòng trực vì cò cưa bạn trai của người khác. Nam Giang không hề nhắc đến chuyện chúng tôi hẹn hò, không lôi kéo dụ dỗ gì Thái Sơn cả. Thứ lôi kéo Thái Sơn là một kho chuyện Nam Giang tích cóp được trong ba năm ở nước ngoài. Những câu chuyện đó có đầy thuật ngữ y khoa, thứ duy nhất trên đời hấp dẫn Thái Sơn theo như tôi được biết.
--
Nam Giang quay trở về nước sau khi phụ giúp bác sĩ Nguyễn Thùy Trang làm một ca phẫu thuật vô tiền khoáng hậu, phẫu thuật cấy lại tế bào gì đó giúp người ta có thể trở lại yêu đơn phương ai đó. Tôi nghe không hiểu gì nhiều, Hải Đăng giải thích lại bằng ngôn ngữ bình dân cho tôi hiểu rằng có một loại bệnh mà yêu đơn phương ai là sẽ ho ra cánh hoa cho đến chết, trừ khi phẫu thuật cắt phắt mấy bông hoa đó đi, mà cắt hoa rồi thì sẽ không còn cảm giác yêu thương người kia nữa. Tôi hiểu rồi thì hào hứng hỏi Thái Sơn rằng liệu bác sĩ Nguyễn Thùy Trang có thể giúp tôi mắc bệnh đó hay không, Thái Sơn hỏi tôi đầy cảnh giác:
"Sao anh lại muốn mang gen bệnh đó? Không một ai muốn cả, vì họ chỉ được chọn giữa sống mà không yêu hay chết vì yêu thôi."
Tôi hồn nhiên trả lời:
"Nếu như anh mắc bệnh đó thì tốt rồi. Người như anh ấy mà, sẽ đi phẫu thuật ngay lập tức. Khi đó anh sẽ không còn cảm giác yêu đương gì với em nữa, rồi chúng ta sẽ lại làm anh em như xưa."
Chỉ cần phẫu thuật một lần mà cắt bỏ được tất cả yêu thương, đối với tôi điều này rất có ích và vô cùng kì diệu.
Thái Sơn gãi đầu mình rồi chậm chạp nói với tôi:
"Chi phí phẫu thuật rất đắt, anh có trả nổi không?"
Tôi hỏi Thái Sơn chi phí đó vào khoảng bao nhiêu, cậu nói ra một con số rất lớn. Tôi nhẩm tính rồi vui mừng thông báo cho Thái Sơn biết rằng tài sản hiện tại đủ để tôi yêu đơn phương tầm bảy tám người.
"Nếu không đủ thì anh xin anh Sinh một ít, Thành An một ít, xin Cún đập lợn đất để cứu bố nó, phần còn lại anh xin em. Anh còn sợ em sẽ vui mừng mà phẫu thuật miễn phí cho anh ấy chứ."
Thái Sơn nói với tôi rằng người có bệnh thần kinh thì sẽ không được chỉ định phẫu thuật cắt cánh hoa. Tôi không xác định được mối liên quan giữa bệnh thần kinh và hoa trong ngực, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mắc loại bệnh kì diệu đó. Thái Sơn là bác sĩ, lời cậu nói chẳng sai bao giờ.
Rất rất lâu sau này, bác sĩ Nguyễn Thùy Trang nói với tôi rằng thật ra phẫu thuật loại bỏ căn bệnh yêu đơn phương ấy không những không đắt đỏ mà còn không tốn một đồng nào. Bởi vì bệnh rất hiếm gặp, luôn có một quỹ riêng để phục vụ điều trị và nghiên cứu.
Tôi tặc lưỡi, có lẽ Nguyễn Thái Sơn thương tôi lớn lên đã không cao to đẹp trai rồi còn bị một vết sẹo trên ngực, nên cậu mới nói dối để không cho tôi thực hiện ý định viển vông mong một lần cắt hết tình cảm với cậu.
--
Nam Giang và Thái Sơn bàn chuyện bệnh viện xuyên đêm, chăm sóc bệnh nhân xuyên ngày. Cô ấy không dùng bản thân mình để giữ rịt lấy Thái Sơn nhưng luôn có chuyện để giữ cậu lại, tôi cũng không thấy đau lòng hay ghen tị gì mấy. Vậy mà người khác lại lo thay tôi, từ những người bạn ở khoa Nhi cho đến đám anh em ở Say Hi nghe Hùng Huỳnh nhiều chuyện.
Khoa Nhi chia thành hai luồng ý kiến rõ rệt, một bên nói rằng tôi nên chạy đi trước khi bị biến thành nạn nhân, một bên dè dặt nói rằng thật ra tôi cũng hợp với Thái Sơn lắm. Tôi không quan tâm mọi người thương tôi hay là thương hại, quan trọng nhất là không còn ai nói tôi là người thứ ba nữa, như vậy thì tôi đã mãn nguyện rồi.
Có thêm bác sĩ Nam Giang, giờ ăn khuya đương nhiên thiếu hẳn đi một chiếc ghế. Bình thường khi thiếu ghế thì tôi sẽ được đặc cách ngồi trên đùi Thái Sơn, nhưng trước sự xuất hiện của "đội quân co dãn linh hoạt" kia, tôi lại đứng đực ra khi mọi người bắt đầu kéo ghế ngồi xuống bàn.
Ngay từ buổi đầu tiên Thái Sơn đã phát hiện ra rằng tôi không còn tự nhiên. Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hai chúng tôi đứng trước một chiếc ghế rồi không ai bảo ai, chúng tôi đều kéo ghế cùng một lúc.
"Em ngồi đi."
"Anh ngồi đi."
Bầy khủng long ngày nào lại dừng tay trước mấy cuộn cơm để ngẩng nhìn chúng tôi, tôi cười nhăn nhó rồi sấn tới một bước. Quả thật điều này sẽ chứng minh tôi và Thái Sơn mới là một đôi trời sinh chứ không phải ai khác, ngay khi tôi bước tới gần chiếc ghế thì Thái Sơn cũng bước tới cười hiền:
"Vậy thôi anh ngồi."
"Ừ, vậy em ngồi."
Bốn mắt chúng tôi khựng lại nhìn nhau, bầy khủng long kia thở dài tập trung ăn cơm cuộn. Bác sĩ Nam Giang cũng đã từ tốn ăn một cuộn cơm do tôi đặt mua về trong khi mắt không rời khỏi chúng tôi, tôi liếc nhìn rồi đoán cô ấy lại đang định nói chuyện với Thái Sơn. Không cần ghế nữa, tôi ôm hộp cơm về phía Đỗ Hải Đăng đang ngồi một mình trong góc. Hải Đăng vừa ăn vừa tranh thủ đánh quái, tôi co chân đá vào mông cậu ta. Chúng tôi đã quá hiểu nhau sau bao nhiêu tháng ngày chửi bới rồi cạch mặt nhau chỉ vì game, Hải Đăng ngay lập tức nhường cho tôi một nửa chiếc ghế. Không buồn nhìn xem ánh mắt của mọi người có bao nhiêu kì lạ, Hải Đăng chỉ ngay vào màn hình:
"Đại sư huynh, đăng nhập ngay đi. Quái sắp chết rồi, chúng ta chia nhau một ít vàng."
Tôi ghé mắt nhìn vào rồi chép miệng:
"Không cần, hôm qua đã nạp một đống tiền, bây giờ cái gì tôi cũng có."
Đỗ Hải Đăng bỏ màn hình ngước mắt nhìn tôi hâm mộ, tôi còn tưởng tượng sẽ thấy được cả đuôi của cậu ta đang vẫy rối rít sau lưng:
"Đại sư huynh, anh vừa đẹp trai vừa giàu vừa giỏi giang như vậy, hay là anh bao nuôi em đi."
Vài năm trước, tôi từng vì một tiếng "oppa" của Thái Sơn mà dắt cậu đi ăn bánh kem, cũng thích cậu chỉ vì cậu khen tim tôi khỏe mạnh, cuộc đời này chỉ cần ai khen tôi một tiếng là tôi có thể móc hết tim phổi ví tiền đưa cho người đó. Tôi ngồi xuống chỗ Hải Đăng rồi lấy điện thoại của mình ra, cậu ta khen một câu, tôi tặng cậu ta một ít vật phẩm. Bàn ăn đã quay lại bình thường với tiếng rì rầm bàn chuyện đại sự của Thái Sơn và Nam Giang, tiếng chí chóe đòi vật phẩm của tôi và Hải Đăng, tiếng chị Vân và Linh bàn nhau đi làm đẹp. Giờ nghỉ kết thúc, tôi đi dọn bàn thì phát hiện hộp cơm ở trước ghế của Thái Sơn vẫn còn đầy.
Bưng hộp cơm trong tay, tôi chờ cho Thái Sơn kết thúc câu chuyện xoa bóp tim ngoài lồng ngực với bác sĩ Nam Giang rồi nắm áo blouse của cậu giật giật:
"Sao em không ăn?"
Thái Sơn hừ nhẹ:
"Em không đói."
"À..." Tôi cười cười, thật ra trong lòng cũng thấy xót xa. "Lần sau em tập trung ăn uống đi đừng nói chuyện nữa, hai người muốn bàn chuyện y học thì cũng có cả hai mươi ba tiếng một ngày mà. Cơm cuộn này anh ăn nhé?"
Thái Sơn phất áo bỏ đi, cậu không buồn dẫn tôi qua dãy phòng cấp cứu tôi vốn rất sợ. Đỗ Hải Đăng lăng xăng đi cùng tôi hòng kiếm thêm một chút vật phẩm, tôi vừa về nhà thì Hải Đăng đã gọi điện cho tôi. Giọng cậu ta hoảng hốt:
"Đại sư huynh, em vừa bị mắng."
----
Đã là chuyện thường ngày. Tôi giả vờ quan tâm hỏi lại:
"Ai mắng cậu?"
"Chị Vân."
"Ồ..."
Tôi bỏ một miếng cơm cuộn vào miệng. Cơm cuộn này tôi mua rất đắt, tôi phải cố gắng lắm mới giữ gìn được nguyên vẹn để đem cho Nguyễn Thái Sơn mà cậu lại không ăn miếng nào.
"Chị ấy mắng em không biết điều, vì sao lại bám đùi anh công khai chuyên nghiệp như vậy."
Tôi ngơ ngác hỏi:
"Cậu bám đùi tôi thì sao?"
"Thì... trước mặt bạn trai anh."
Tôi phụt cười, suýt nữa thì cuộn cơm quý giá trong miệng đã bay ra ngoài. Tôi bảo Hải Đăng rằng nếu có Vân ở đó thì hỏi cô ấy xem Thái Sơn có để ý gì đến tôi hay không, tôi nhận được đáp án là kể cả trước khi bác sĩ Nam Giang quay về, Thái Sơn vẫn thường làm như không quen biết tôi khi tôi pha trò.
"Thấy chưa", tôi nói với Hải Đăng. "Yên tâm, cậu không bị dọn phòng trực nữa đâu."
--
Đêm hôm khuya khoắt, Thái Sơn lại gọi điện cho tôi. Tôi vỗ vỗ mặt nạ giấy trên da mình rồi đặt điện thoại lên tai.
"Anh đã ngủ chưa? Ngủ rồi thì dậy đi."
Tôi vâng dạ trong khi vẫn chăm chỉ dùng ngón tay lùa nước ứa ra từ mặt nạ, Thái Sơn nói:
"Anh có biết ngồi trước mặt bạn trai nhưng lại say sưa nói chuyện với một người khác mà không để ý đến mọi người xung quanh thì rất bất thường hay không?"
Tôi trả lời:
"Em hỏi em ấy."
Gần như ngay lập tức, Thái Sơn hiểu ra tôi đang nói gì. Tôi mạn phép dùng câu "có tật giật mình" để đặt tên cho hiện tượng đó.
"Em có nói chuyện gì mờ ám đâu? Em chỉ nói chuyện chuyên môn."
Tôi khều khều mẩu giấy mặt nạ dính trên mũi mình rồi nói với Thái Sơn:
"Anh cũng chỉ nói chuyện game thôi mà."
Thái Sơn thở dài, cậu nói giọng trẻ con:
"Em đói bụng."
"Anh thì bị đầy bụng vì ăn cơm cuộn quá nhiều."
Thái Sơn nhanh chóng cúp máy. Một tiếng sau, khi đã hai giờ sáng, tôi nghe nhà bên cạnh có tiếng chó sủa vang. Màn hình điện thoại sáng lên, Thái Sơn nói sốt ruột:
"Xuống mở cửa đi."
"Anh ngủ rồi."
"Ngủ rồi thì dậy đi."
Tôi để nguyên hiện trạng đầu tổ quạ, áo màu cháo lòng và quần thể thao nhăn nhúm xuống nhà. Thái Sơn cũng không khá hơn là bao, chỉ là áo quần của cậu so với của tôi thì đã coi như là hàng hiệu. Ném vào lòng tôi một gói thuốc, Thái Sơn nói:
"Em ghi chú hết cả rồi."
Tôi lắc đầu:
"Nguyễn Thái Sơn, anh xin lỗi. Anh không bị đầy bụng đâu, cơm cuộn đó rất đắt nên anh đã báo với dạ dày rằng cần hoạt động cực kì chăm chỉ để tiêu hóa cho bằng hết."
Thái Sơn xoa đầu tôi, cậu nhấc chiếc áo nhàu nhĩ lệch khỏi đầu vai trở lại vai tôi rồi nói:
"Vitamin trong đó, không phải thuốc đầy bụng đâu."
Tôi ngáp dài:
"Em làm như em lấy việc anh đau bụng để làm lí do cho em qua ngắm một chút rồi về."
Hôm nay rõ ràng không phải ngày trăng tròn, con người cũng không thể hóa sói, vậy mà bác sĩ Nguyễn Thái Sơn đột nhiên nheo mắt ác độc rồi cúi xuống cắn vào đầu vai tôi.
Tôi nhảy dựng lên rồi thụi cho Thái Sơn một đấm, cậu lại níu bả vai tôi lại để cắn lên má. Vết cắn đúng nghĩa hiện lên má tôi, răng của Thái Sơn rõ to hằn lên thành một vệt tròn.
Tôi kêu lên:
"Em là người hay là gì?"
Thái Sơn sửa lại vai áo của tôi rồi hỏi:
"Anh là người hay là gì?"
"Em là người sao em lại cắn người?"
"Anh là người sao anh lại không hiểu ý người?"
Tôi mệt quá rồi, thôi thì cứ làm thủ tục kết thúc trận đấu. Tôi hôn lung tung lên mắt, lên chóp mũi, lên gò má, lên cả cằm của Nguyễn Thái Sơn, còn cậu cứ đứng thẳng băng nhìn tôi nhón chân cố gắng. Hôn chán, tôi lờ đờ ôm gói thuốc vào nhà.
Lại là tin nhắn bốn giờ sáng:
"Kiến thức để giúp anh có thể làm người: Nếu như anh cần chia sẻ ghế thì người nhường nửa ghế cho anh phải là em chứ không phải tên ất ơ nào khác."
Tôi định cãi lại rằng Hải Đăng cũng như em, cũng là thầy thuốc nhân dân, nhưng tính đi tính lại thì Hải Đăng cũng có đầy đủ điều kiện để trở thành một tên ất ơ ngơ ngẩn. Dù sao thì người ta cũng đã nói, ngành y chính là ngành biến một thiên tài ở tuổi mười tám thành kẻ ngớ ngẩn ở tuổi ba mươi.
Tôi đành nhắn lại ngắn gọn:
"Anh xin lỗi."
"Ừ được rồi, ngày mai anh nhớ sửa sai là được. Đi ngủ đi."
Bạn trai đã dặn sửa sai, đương nhiên tôi phải sửa.
Hôm sau tôi khệ nệ bưng tới phòng nghỉ của y bác sĩ khoa Nhi một chiếc ghế mới nhất do nhà thiết kế Nguyễn Trường Sinh tự làm.
Vậy là đủ ghế, không còn ai phải chia ghế cho ai nữa.
Tôi đã cống hiến cho bệnh viện nhiều như vậy, không hiểu sao bác sĩ Nguyễn vẫn không vui lòng.
--
Bác sĩ Lê Nam Giang không nhắc đến chuyện chúng tôi hẹn hò, nhưng có một lần cô ấy hỏi tôi rằng trong số nhà hàng tình nhân mà tôi và Thái Sơn hay đến, nhà hàng nào có đồ ăn Pháp và rượu ngon.
Tôi cười nhe răng đáp:
"Em và bác sĩ Nguyễn chỉ ăn bỏng ngô uống coca trong rạp chiếu phim thôi."
Nam Giang không khỏi ngạc nhiên:
"Vậy Thái Sơn và em thường hẹn hò ở đâu?"
Một tay tôi chỉ vào vườn hoa bệnh viện:
"Chúng em chơi trò đếm nắp cống trong bệnh viện mỗi ngày và đi xem phim năm sáu lần một tháng."
Tôi lại bổ sung thêm:
"Bỏng ngô là em mời."
--
Bác sĩ Lê Nam Giang cho Thái Sơn nghỉ buổi tối cuối tuần, cô ấy nói rằng cậu nên dẫn tôi đi hẹn hò một buổi trọn vẹn. Không biết Thái Sơn có nói gì với cô ấy hay không, cậu vẫn y lời Nam Giang mà tới văn phòng đón tôi về Say Hi ăn tối. Trên đường đi, Thái Sơn vừa lái xe vừa hỏi:
"Anh nói với Nam Giang là anh mời em bỏng ngô đấy à?"
Tôi lắc đầu qua lại theo cần gạt nước trên xe rồi trả lời:
"Chị ấy hỏi anh nhà hàng nào có đồ ăn Pháp và rượu ngon. Anh chưa thấy ai nấu ngon hơn Anh Tú, cũng không thấy rượu nào ngon bằng rượu nho của khách hàng sáu múi gửi, nhưng Say Hi là quán cà phê chứ không phải nhà hàng."
Thái Sơn thở dài:
"Anh không cho em chút mặt mũi nào."
Tôi vừa gảy móng tay vừa nói:
"Bác sĩ Lê cũng cho anh chút mặt mũi nào đâu."
Thái Sơn cau mày:
"Anh lại suy diễn nữa rồi."
Tôi chẳng thèm suy diễn. Bác sĩ Lê thừa biết Thái Sơn bận rộn đến mức nào, cô ấy về một tháng thì có đến hai mươi chín ngày tôi phải tự thân tới tìm cậu, cũng biết tôi là người đơn giản chỉ thích đồ ăn lề đường, cuối cùng lại ở trước mặt mọi người mà hỏi tôi về rượu vang và nhà hàng Pháp.
Chờ lâu không thấy tôi trả lời, Thái Sơn nói:
"Anh quyết tâm bắt gọn em bằng cách xây dựng hình tượng em vừa bận rộn vừa keo kiệt không có thời gian chăm sóc cho bạn trai bạn gái có đúng không?"
Tôi nhiệt liệt lắc đầu:
"Anh đang tạo dựng hình tượng tốt cho anh bằng cách thể hiện rằng dù bạn trai anh vừa bận rộn vừa không đưa anh đi nhà hàng Pháp vừa bắt anh trả tiền bỏng ngô nhưng anh vẫn yêu em ấy. Đấy, thế mà mọi người bảo anh yêu em vì tiền."
Thái Sơn cười:
"Ai bảo thế?"
"Thì cũng là bác sĩ Lê Nam Giang và vài người khác, sau khi nghe anh trình bày hoàn cảnh thì nói rằng điều khiến em đẹp trai nhất không phải là mặt em mà là ví của em."
"Anh trả lời như thế nào?"
Tôi nghiêng đầu đếm số lượng xe ở bên ngoài Say Hi. Những ngày mưa như thế này Trường Sinh và Anh Tú vẫn thường hẹn hò riêng với nhau, không ngờ hôm nay hai người cũng xuất hiện.
Thái Sơn xòe rộng chiếc dù che mưa, tôi nhảy nhót vài bước chân rồi bám vào cánh tay cậu.
"Anh nói với người ta, còn lâu anh mới yêu em vì tiền."
Nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt Thái Sơn, tôi cười theo cậu rồi nói tiếp:
"Anh yêu em vì anh bị rối loạn thần kinh tim mà."
Trọng điểm của Nguyễn Thái Sơn là "rối loạn thần kinh tim", cậu trừng mắt nhìn tôi rồi đá tôi ra khỏi dù trước khi kéo tôi trở lại. Trọng điểm của tôi là "anh yêu em", tôi liếc xéo rồi che cặp da lên đầu sải bước khỏi bóng dù.
--
Buổi tối hôm đó, Cún biết tôi không vui. Con gái ngoan của tôi kéo ghế ngồi cạnh tôi rồi học theo anh Thành An, dùng bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng vuốt tóc.
"Anh Phong Hào có chuyện buồn ạ?"
"Ừ", tôi rầu rĩ nói. "Bố không có tiền để đi hẹn hò."
Nguyễn Vi Anh, bốn tuổi, với thâm niên ba năm làm linh vật của một quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ mồ côi, lần đầu tiên trong đời quyết định ra tay làm cô tiên của tôi. Con gái tôi leo lên người Nguyễn Thái Sơn thủ thỉ:
"Bố ơi, bố cho con tiền đi."
Thái Sơn đặt con bé lên đùi mình rồi hỏi:
"Cún cần tiền làm gì?"
"Hoặc là bố không cần cho con, bố ủng hộ bố Phong Hào một ít cũng được. Bố Phong Hào không có tiền để đi hẹn hò."
Nguyễn Thái Sơn mở ví tìm tòi rồi đưa cho Cún vài tờ tiền lẻ.
"Đây, vừa đủ một buổi hẹn hò của bố Phong Hào."
Tôi đếm rồi lại đếm, chừng đó tiền có thể mua được một gói bắp cỡ nhỏ. Nguyễn Thái Sơn đúng là keo kiệt thượng thừa.
--
Ngày hôm sau tôi tới bệnh viện, bác sĩ Lê Nam Giang gặp tôi liền cười hỏi:
"Phong Hào, hôm qua em và Thái Sơn hẹn hò thế nào?"
Tôi trả lời:
"Em buồn lắm. Hồi hộp, lãng mạn, gay cấn nhưng tiếc là Thái Sơn tệ đến mức không mua nổi cỡ vừa."
Lần này tôi rất biết cách giữ mặt mũi cho Thái Sơn, tôi chỉ nói với đúng. một. người.
Không thể để ai khác biết rằng dù được nghỉ việc để đi hẹn hò, cuối cùng chúng tôi vẫn chỉ ngồi nắm tay nhau trong rạp và ăn bỏng ngô cỡ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com