Chương 9
[8:30 PM tại chung cư ATSH]
Sau khi xong xuôi chuyện cơm nước và tắm rửa cho con, thay vì sẽ cùng con xem tivi như mọi hôm thì bữa nay chỉ có một mình bé Sol là tập trung xem nội dung đang chiếu trên màn hình lớn kia. Còn Hào, tuy mắt vẫn hướng về màn hình tivi nhưng đầu óc cậu lại đang ở một nơi nào khác.
Chuyện xảy ra lúc chiều nay đã khiến Hào không khỏi lo âu suy nghĩ. Cậu không ngờ những gì bản thân mình lo sợ vào đêm hôm qua thì nay lại thành sự thật. Thái Sơn và Sol đã gặp nhau, hơn nữa còn là gặp nhau trước đó một lần nhưng cậu lại không hề hay biết. Hào chỉ có thể thờ dài bất lực trước sự sắp đặt của số phận. Thái Sơn vừa mới xuất hiện thì đã chạm mặt với bé Sol rồi, liệu có phải quá trùng hợp không? Chỉ là sự ngẫu nhiên tình cờ hay là sự sắp đặt có chủ đích?
Có một điều mà Hào chắc chắn đó là Thái Sơn đã biết Sol là con của cậu, rất có thể sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm hiểu ba lớn của con là ai. Nếu tới đó Thái Sơn biết được Sol là con của mình thì liệu anh sẽ làm gì? Đây chính là điều Hào lo lắng nhất.
'Hồi chiều này, chắc anh ta đã biết chuyện bé Sol là con của mình rồi. Không biết anh ta có phát hiện ra gì chưa nữa?'
"Ba ơi"
'Nhưng dù anh ta có biết đi chăng nữa thì đã sao chứ? Sol nó là con của mình, anh ta đừng hòng cướp lấy. Năm xưa chính anh ta bỏ rơi mình thì giờ đừng hòng mơ nhận lại con'
"Ba ơi ba"
'Nhưng mà liệu anh ta có tìm mọi cách để cướp thằng bé từ tay mình không? Anh ta giờ có quyền có thế thì nếu muốn sẽ dễ như trở bàn tay. Không được! Không thể anh ta biết được chuyện này'
"Ba!"
"H...hả? Gì vậy con?"
Bộ phim hoạt hình Doraemon tập dài mà em đang xem thì đột nhiên chiếu quảng cáo. Màn hình hiện lên nguyên cái đùi gà rán thơm ngon khiến em bỗng phát thèm. Định là xin ba mai mua cho mình, em quay qua gọi nhưng ba không trả lời, mãi kêu tới lần thứ 3 thì ba em mới giật mình phản ứng lại.
"Ba sao vậy? Bộ... ba còn giận con chuyện lúc chiều hả? Con xin lỗi ba mà, mai mốt con hổng tự ý đi như vậy nữa"
"Con ngoan, ba không có giận con đâu, ba chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi. Nhưng con cũng nhớ là sau này đừng tự tiện đi đâu mà không có ba bên cạnh biết chưa?"
"Dạ con biết rồi"
"Vì ba sợ ba sẽ mất con lắm con có biết không? Ba sợ sẽ có ai đó đến đưa con đi mất, nếu vậy thì ba biết sống làm sao?"
"Ai sẽ đến đưa con đi vậy? Nhưng mà con chỉ muốn ở với ba thôi hà, con không muốn đi đâu hết"
"Sol ngoan! Ba thương con nhiều lắm nên sẽ luôn ở bên con mà. Ba sẽ không để ai đem con đi khỏi ba hết"
"Ba ơi..."
Nói rồi bé liền úp mặt mình vào lòng ngực ba mà thút thít, nhìn thấy vậy cậu không nhịn được mà đặt tay lên lưng vỗ về con.
"Được rồi ngoan nào. Bé Sol của ba mít ướt quá nha, dễ khóc quá nè"
"Con hổng có mít ướt mà"
Đang thút thít trong lòng mà còn bị ba ghẹo như vậy em liền ngước lên nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ nhưng môi vẫn dẩu ra hờn dỗi. Nhìn biểu cảm đó của con khiến cậu không nhịn được liền phì cười.
'Sao mà đáng yêu quá vậy nè'
"Được rồi được rồi. Thôi bây giờ thì đi ngủ sớm nè mai còn đi học"
"Dạ"
[6:15 AM tại trường tiểu học NEGAV]
Bữa nay vẫn như mọi hôm, nhà nhà ai nấy đều tất bật lo toan chuẩn bị mọi thứ để khởi đầu cho một ngày mới. Tại căn hộ chung cư nào đó cũng vậy, sáng nay cậu chủ động dậy sớm, sau khi sửa soạn xong xuôi hết thì bắt đầu đánh thức thiên thần nhỏ bé dậy.
"Cục cưng của ba ơi! Dậy đi học thôi nào"
"Ưmm... chút nữaaa iiii... baaaa"
Coi kìa, mới sáng sớm đã nũng nịu, nhõng nhẽo với ba như vậy rồi. Nhìn cục thịt trước mặt đáng yêu như vậy thì làm sao cậu chịu nổi đây.
"Sol ngoan, dậy thôi nào"
Cậu nhẹ nhàng bế Sol lên đi vào vệ sinh cá nhân cho em, còn giúp em thay đồ và soạn tập vở nữa. Tự nhiên bữa nay cậu lại muốn tự tay làm hết cho con dù trước đó đã dạy con cách tự lập.
Hôm nay cậu không làm bữa sáng tại nhà như mọi hôm nữa mà quyết định chở Sol ra ngoài ăn, cụ thể là bánh canh cua. Cậu vào quán gọi 2 phần cho người lớn và trẻ em, cô chủ quán mĩm cười vui vẻ bưng ra còn ưu ái thêm riêng cho tô nhỏ vài lát thịt cua và con tôm.
"Đây, hai cha con ăn ngon miệng nha"
"Dạ tụi con cảm ơn cô"
Hai tô bánh cánh nóng hổi để trước mặt, mùi hương thơm bốc lên khiến ai nấy ngửi qua cũng cảm thấy tinh thần trở nên tươi tắn cho buổi sương sớm này.
"Ưm... ngon quá ba ơi"
"Hihi ngon thì ăn nhiều vô"
"Sao ba không ăn đi"
"Ba nhìn Sol ăn trước xem con ăn có được không"
"Con ăn được mà. Ba cũng ăn đi kẻo nguội"
"Ừm ba biết rồi"
Nói xong hai cha con cúi xuống bắt đầu ăn. Sol thì vẫn lo ăn riết phần của mình, em sợ ăn chậm sẽ trễ học trễ luôn giờ ba đi làm. Còn cậu thì vừa ăn vừa đánh mắt sang nhìn con ăn ra sao, con cậu tuy chỉ mới 6 tuổi nhưng đã có ý muốn tự lập sớm. Điều này khiến Hào cũng cảm thấy vui nhưng cậu cũng muốn nuông chiều con thêm mấy năm nữa rồi mới để con hoàn toàn tự lập.
Hai cha con cậu rời khỏi quán là chuyện của 15 phút sau đó, cả hai liền nhanh chóng lên xe đặng kịp tới trường vì giờ cao điểm lúc nào cũng kẹt xe. Để không làm trễ giờ học của con cậu liền cho xe chạy nhanh hơn một chút khiến không khí lạnh buổi sáng càng thấm vào da hơn. Hai cánh tay nhỏ xíu ôm chầm ngay bụng cậu giờ lại càng siết chặt hơn vì lạnh.
Chạy một lúc thì cũng đã tới trường, Hào gạt chống xe rồi xuống bế con đi tới trước cổng trường. Trước khi tạm chia tay con cậu vẫn không quên dặn dò em mấy câu:
"Sol nay đi học ngoan nha. Trưa ba sẽ đến rước con"
"Dạ con chào ba, ba đi làm vui vẻ"
"Ừm cảm ơn con. Mau vào lớp đi"
"Dạ"
Khi thấy Sol đã vào bên trong thì cậu mới yên tâm lên xe rời đi, có điều cậu không biết rằng ở phía sau cách đó không xa có bóng dáng ai đó đang ẩn nấp quan sát hai cha cậu từ nãy tới giờ. Khi Hào vừa lái xe chạy đi thì không lâu sao Thái Sơn đã xuất hiện, anh đứng trước cổng trường và dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
'Muốn tiếp cận được với anh dâu thì anh phải tìm cách tiếp cận được với bé Sol trước và tạo ấn tượng tốt để có cảm tình với thằng bé. Khi nó thích anh rồi thì chắc chắn sẽ giúp anh nói tốt về anh cho anh Hào nghe. Khi anh Hào mủi lòng thì là lúc anh tận dụng thời cơ để mà tấn công thẳng vào trái tim của ảnh' – nhớ lại những gì An dặn mà Sơn có thêm động lực và mục tiêu cần làm sắp tới đây rồi.
"Nhưng mà... tiếp cận bằng cách nào đây?"
Thái Sơn ráng vắt óc ra mà suy nghĩ, từ trước tới nay anh toàn tìm cách tiếp cận các đối tác làm ăn lớn hoặc là người ta tìm cách để gặp được anh. Chứ còn việc đi tiếp cận học sinh tiểu học thì chắc đây là phi vụ đầu tiên trong đời Thái Sơn này rồi. Nghĩ một hồi cũng chắc biết làm sao, thế là anh lấy điện thoại ra gọi cho Thành An hỏi thử.
|Alo An hả? Bây giờ anh đang trước cổng trường rồi nè, tiếp theo anh phải làm gì?|
|Thì anh vô trong đi chứ, dù sao thì ngoài lúc học hành ra thì bé nó ra ngoài được đâu|
|À cũng phải ha. Nhưng mà ngoài lúc đi học ra thì Hào có hay dẫn bé đi đâu không?|
|Theo như em được biết thì thường cuối tuần ảnh sẽ dẫn bé đi ra công viên hoặc khu trung tâm để chơi á|
|Vậy bé nó thích nhất là gì vậy?|
|À để coi... bé nó thích ăn kẹo dâu và bánh gạo|
|À thôi được, cảm ơn em nha|
|Vâng, em ngồi ở công ty giải quyết đống công việc mà anh bỏ lại để trốn ra ngoài tìm con của người tình cũ mà chờ tin tức của anh nheee| - An nghiếng răng thể hiện sự bất mãn của mình.
|Hèhè vất vả cho em rồi, lát về anh thưởng cho nha|
|Thiệt hả? Thưởng gì dạ?|
|Hai cây kẹo mút nha|
|... Tút... Tút...|
"Ủa sao nó cúp máy ngang luôn rồi? À mà thôi kệ đi, giờ cứ vô trong trước cái đã. À mà khoan, trước hết cần đi mua một thứ cái đã"
[9:40 AM tại công ty ISAAC]
Hào đang tập trung ngồi xử lý những tài liệu và lên lịch chuẩn bị tổ chức cho những sự kiện ra mắt nhóm nhạc sắp tới của công ty thì đột nhiên điện thoại reo lên. Nhìn qua thì thấy có cuộc gọi đến, cậu cầm xem thử ai gọi thì thấy màn hình hiển thị "Cô giáo".
"Hửm? Là cô giáo Hòa gọi, có chuyện gì sao?"
Thấy cô giáo chủ nhiệm của Sol gọi điện khiến cậu có chút bất ngờ nhưng cũng đột nhiên thấy bất an. Cô giáo gọi cho cậu vào giờ này liệu có phải Sol đã có chuyện gì rồi không? Không chần chừ cậu liền ấn nút nghe máy.
|Alo tôi nghe thưa cô|
|Anh là phụ huynh của bé Trần Phong Hải phải không ạ?|
|Vâng là tôi đây. Có chuyện gì sao thưa cô?|
|Em Hải gây gổ xảy ra xích mích rồi sau đó đánh nhau với bạn cùng lớp nên anh có thể đến trường để giải quyết ngay bây giờ không ạ?|
|Cái gì? Thằng bé nhà tôi đánh nhau á? Ờ vâng, tôi sẽ đến ngay|
Vừa cúp máy xong là cậu liền vội chạy đi xin phép sếp để chạy lên trường có việc gấp. Nghe tin mà cậu sốt cả ruột, không biết con mình có bị làm sao không. Thằng bé nhà mình vốn hiền lành, ngoan ngoãn sao lại có thể đánh nhau hay xích mích với bạn được.
[Tại phòng giáo viên của trường tiểu học NEGAV]
"Nói đi! Sao em lại đánh bạn?" – cô Hòa
"Tại bạn kiếm chuyện với em trước" – Sol
"Có đúng là vậy không Jack?" – cô Hòa
"Dạ không có đâu cô, em chỉ là lại nói chuyện, đùa giỡn với bạn thôi mà" – Jack
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Em giải thích cô nghe đi Sol" – cô Hòa
"Dạ em đang ngồi ăn kẹo thì bạn Jack tới đòi kẹo của mình. Em không cho thì bạn lại giật lấy kẹo của em, sau đó còn tự ý ăn nữa đó cô" – Sol
"Có thật như những gì bạn nói không Jack?" – cô Hòa
"Dạ bạn nói dối đó cô. Cái viên kẹo đó là của em, em không có giật gì của bạn hết. Bạn thấy em cũng có kẹo nên xin nhưng em không cho nên đã đánh em đấy ạ" – Jack
"Bạn ấy nói dối đấy cô" – Sol
"Có chuyện gì thế cô?" – Tuấn
Đột nhiên có tiếng nói cất lên khiến ai nấy điều nhìn theo hướng vừa phát ra. Từ ngay phía cửa bước vào đó là một anh chàng đầu vàng, tóc cột theo kiểu đuôi ngựa đầy cá tính.
"Anh là...?" – cô Hòa
"Tôi là phụ huynh của em Jack" – Tuấn
"Vâng chào anh, thật ngại quá nhưng vì có việc cần giải quyết nên tôi mới phải mời anh đến đây" – cô Hòa
"Ừm mọi chuyện là sao vậy cô? Sao thằng con tôi lại bị đánh vậy? Ai đã đánh nó và lý do là gì?" – Tuấn
"Dạ chắc là có chuyện hiểu lầm gì đó giữa hai đứa trẻ này thôi ạ" – cô Hòa
Jack thấy ba mình tới liền nắm tay ba, đưa chỉ ngón tay về Sol rồi mách lẻo:
"Ba ơi, bạn này giành kẹo rồi còn đánh con đấy ạ" – Jack
Nghe con mình nói thế Tuấn chả thèm hỏi rõ sự tình liền liếc nhìn sang Sol buông lời tra hỏi:
"Này nhóc kia, sao nhóc dám giành đồ của con tôi, lại còn dám đánh nó nữa. Nhóc nghĩ mình là ai?" – Tuấn
Em nghe thấy thì liền xua tay phủ nhận.
"Chú ơi, con không có. Chính bạn ấy mới giành kẹo của con" – Sol
"Con nít mới ba lớn đã giở thói côn đồ, giật đồ rồi còn nói dối người lớn. Bộ cậu không có ai dạy dỗ hết sao?" – Tuấn
Nghe những lời có phần cay nghiệt đó khiến em chịu không nổi liền mếu máo mà rưng rưng nước mắt. Em thấy cái chú trước mắt mình bây giờ trông thật đáng sợ.
"Hic... con... con không có mà" – Sol
"Anh ơi có gì mình bình tĩnh, từ từ rồi nói. Đừng làm cháu nó sợ mà" – cô Hòa
Thấy tình hình như vậy khiến cô không thể ngồi yên đành phải đứng lên trấn an vị phụ huynh kia lại. Tuy chưa đồng hành cùng em được bao lâu nhưng cô có lòng tin Sol không có tự ý giành đồ của bạn khác.
"Cô thân là giáo viên chủ nhiệm mà không biết xử lý ổn thỏa, còn để con tôi bị đánh như thế này nữa. Vậy mà cô còn dám bênh nhóc kia nữa sao?" – Tuấn
"Không phải vậy đâu, anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là muốn đợi phụ huynh của em Sol đến để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi" – cô Hòa
"Thế phụ huynh em đó đâu, sao tôi chưa thấy?" – Tuấn
"Dạ chắc là sắp tới rồi, anh chịu khó đợi một chút ạ" – cô Hòa
"Ơ Sol ơi... Dạ chào cô giáo" – Hào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com