Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Tôi và Thái Sơn lững thững đi cạnh nhau trong im lặng ngạt thở. Chẳng ai có đủ can đảm để bắt chuyện trước. Nỗi đau vẫn còn đó, gặm nhấm từng chút một khiến trái tim đầy lỗ hổng, máu tươi tràn ra.

Đến nơi chôn cất của bốn người mà tôi hại chết, dập đầu xin lỗi, dâng hương cầu mong bọn họ có thể sớm ngày đầu thai, bắt đầu cuộc sống mới dù rằng điều đó khó như lên trời.

"Em về đi. Đừng đến đây nữa."

Tôi mở lời. Nơi này có thêm Jsol và Nicky, chắc họ chẳng nguyện ý nhìn thấy Thái Sơn thêm lần nào nữa, đặc biệt em ấy là kẻ đem đến niềm đau khắc sâu vào xương tuỷ.

"Anh về từ lúc nào? Bây giờ anh ở đâu?"

Thái Sơn chậm rãi đặt câu hỏi. Phong thái của em ấy vẫn như vậy. Bình tĩnh phán đoán và giải quyết mọi vấn đề tựa như không có điều gì có thể làm rối lòng.

"Gần đây thôi."

Ba chữ, vừa đủ để trả lời hai câu hỏi ấy.

"Bé ngoan, có thể kéo tay áo lên cho tôi xem được không?"

Tôi bất giác dùng bàn tay kéo tay áo xuống, che lấp đi vết thương, vết bỏng, làn da cháy sẹm của mình. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn Thái Sơn nhớ đến dáng vẻ khi xưa xinh đẹp nhất của mình.

Dù là con rối nhưng vẫn là con rối xinh đẹp nhất của Thái Sơn.

Tôi lùi lại hai bước, cúi chào Thái Sơn rồi quay lưng đi, chân tôi đau nhức không ngừng, cần phải về 'nhà' trước khi trời tối.

Đúng vậy, nhà của tôi.

Nơi trú ẩn an toàn, thay tôi chống được mưa bão phức tạp ngoài kia.

Leo lên nhà suốt một tiếng, tôi vội dùng bật lửa châm vào cành khô để sưởi ấm. Ngọn lửa 'phực' lên một tiếng rồi cháy hầm hập, nóng đỏ cả người tôi.
Móc bánh mì trong túi xách ra, tôi ăn vội như kẻ chết đói. Cắn từng ngụm nhét đầy miệng đến khi không thể nào cho thêm vào được nữa, bánh mì cứng nghẹt ở cổ, không có cách nào nuốt xuống cũng không thể nhả ra. Tôi ngạt thở, quên cả cách hô hấp thông thường, nước mắt tràn ướt cả mặt.

"Hào."

Có tiếng ai đó gọi tên tôi, dùng hết sức căng mắt nhìn ra bên ngoài, thấy Thái Sơn hấp tấp chạy vào.

Là Thái Sơn bằng xương bằng thịt.

Thái Sơn chạy đến sau lưng tôi bắt đầu thực hiện 'Nghiệm pháp Heimlich'. Thời gian trôi qua, Thái Sơn từng chút lôi kéo mạng sống của tôi với Diêm vương và em ấy đã thành công.

Đến địa ngục còn không muốn mở cửa chào đón mạng rách của tôi.

Mặt mũi tôi tái nhợt, bụng phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề đứt quãng.

"Anh ơi, bé ngoan."

Thái Sơn vỗ nhẹ vào hai má, sau đấy em ấy bắt đầu hô hấp nhân tạo. Đến khi bản năng của tôi có thể tự mình hoạt động lại bình thường, Thái Sơn thở phào, cúi xuống ôm lấy tôi.

"Sao lại để nghẹn như vậy hả?"

Chất giọng trầm ấm của Thái Sơn du dương bên tai. Lại nợ em ấy một mạng.

"Đói bụng đúng không? Em có đem nhiều thức ăn, không ai tranh với anh, đừng lo."

Thái Sơn dịu dàng nâng tôi ngồi dậy dựa vào vách đá, đưa chai nước cho tôi uống để bình tĩnh hơn. Vươn tay ra nhận nhưng bị em ấy nắm chặt giữ lấy bàn tay. Thái Sơn vạch tay áo tôi lên, dưới đó là phần thịt cháy sạm, chỗ đỏ chỗ trắng. Tôi hoảng hốt rút vội tay về, hất cả chai nước ra ngoài.

"Tại sao... lại bị như vậy?"

Câu hỏi mà tôi chẳng mong nhận được, cúi gằm mặt, tôi không muốn trả lời.

"Có đau lắm không?"

Sao lại không đau cơ chứ, dù cho da dày thịt béo, tra tấn kiểu này cũng khiến tôi tan tác lớp khiên, lộ rõ xương trắng máu đỏ.

"Sao em đến được chỗ này?"

Tôi đổi chủ đề. Thái Sơn rất thông minh, chỉ cần vài tiểu tiết cũng đủ để em ấy nắm bắt được tình hình.

"Đoán thôi, tôi nghĩ anh sẽ ở gần đây. Muốn ăn thịt nướng không?"

Thái Sơn ra bên ngoài nhặt lại đống đồ khi nãy bị em ấy vứt ngoài đấy. Cầm miếng thịt chưa được nấu, Thái Sơn cầm dao cắt nhỏ từng miếng, cho vào xiên rồi ngồi nướng bên cạnh đống lửa.

Tôi thở dài, số kiếp của tôi và Thái Sơn tránh nhau không được.

"Ăn đi, cẩn thận chút, nóng đấy."

Đưa xiên thịt đến miệng tôi, Thái Sơn ra lệnh. Rụt rè cầm lấy, tôi cho vào miệng. Nóng thật, nóng hết cả lòng tôi.

Tiếng lửa lách tách, thỉnh thoảng sẽ có tiếng 'xèo' do mỡ thịt chảy xuống, bên ngoài là tiếng nhái kêu, thêm vài tiếng quạ hú.

"Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp anh nữa."

Thái Sơn lên tiếng phá vỡ im lặng. Tôi chăm chú lắng nghe, chẳng biết phải đáp gì.

"MI5 quá khó để điều tra, ở Anh lại không thuộc địa bàn của tôi, muốn kiếm thông tin của anh thật sự không có cách nào."

"Tối đó anh rời đi, tôi không thể nào chợp mắt, cho đến khi thuộc hạ đến báo rằng anh an toàn đi theo đồng nghiệp."

"Tôi đánh cược với Chúa trời rằng họ sẽ không làm gì anh cả, chỉ cần tôi còn sống."

"Tôi còn sống một ngày là anh còn cơ hội ở nhân gian này thêm một ngày nữa. Họ cần anh để moi thông tin về tôi."

"Cuối cùng phần cược này, tôi thắng."

Thái Sơn giọng đều đều thuật lại, như đang kể câu chuyện cổ tích ngày xưa.

"Em...em đừng đến gặp tôi nữa."

"Xem như chúng ta trả đủ nợ cho nhau rồi, bây giờ tôi không còn là đặc vụ của MI5, em cũng không cần tôi bên cạnh nữa."

"Chúng ta... kết thúc thôi."

"Xin em đấy."

Câu chia tay tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại được thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.

Như thể đó là điều nên làm từ lâu.

"Sao anh biết tôi không cần anh nữa?"

"Trước đó anh nghe được rằng tôi đã có người khác? Một 'Hào' khác thay anh?"

"Đừng nghĩ nhiều, người đó chỉ là vật thử nghiệm của tôi thôi." Vật thử nghiệm.

Giống như tôi lúc trước.

"Bây giờ tôi tìm đến anh, chỉ có tình yêu."

"Có thể cho phép tôi từng bước tìm hiểu anh không?"

"Anh không còn là con rối, tôi cũng không phải người điều khiển. Chúng ta chỉ là hai người bình thường trao cho nhau cơ hội."

"Được không bé ngoan?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com