Chuyện của hai ta
Nanami cất tiếng gọi tôi. "Hử", đáp lại anh không còn là tiếng trả lời đầy hi vọng trong quá khứ, cũng không còn cái người con gái ngước mắt nhìn anh, mang một vẻ vừa mong chờ vừa thoáng chút sợ hãi.
- Sao em không cho anh biết chuyện em hiến thận cho anh trai?
- Để?
Tôi không khách khí, bóc ra hộp dâu tây thượng hạng anh mang đến, đút một quả vào miệng, tuyệt nhiên không cần rửa.
- Bố mẹ em đâu?
- Bên phòng anh trai, nếu anh thích thì sang chào họ một tiếng, họ vẫn còn nhắc về anh đó.
Nanami là người đầu tiên và duy nhất có ý định muốn cùng tôi kết hôn, thậm chí còn về nhà gặp bố mẹ tôi. Bố mẹ đều rất vừa ý anh, một người đàn ông nghiêm túc, chính trực có tiền có sự nghiệp, cao to, phong độ, có bậc phụ mẫu nào không thích?
Duy chỉ có anh tôi, ngồi trong phòng khách, lắc đầu không vừa ý. Anh trai bảo, anh không tìm thấy thành ý trong mắt anh ta. Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì tìm được một người như vậy. Tai để dưới mông, háo hức chờ đến ngày đăng ký kết hôn. Trước Cục dân chính hôm đó, mưa mùa đông xối xả, tôi co ro như một con vật nhỏ, chờ một người không bao giờ đến.
- Bao lâu thì được ra viện?
Nanami kéo lại góc chăn, trời cuối thu bắt đầu hơi lạnh. Cũng gần hai năm từ ngày tôi và Nanami chia tay.
- Tháo chỉ là được.
Tôi nhìn anh cẩn thận cắm hoa cẩm tú cầu vào trong bình.
- Chuyện em và Itadori...
- Chia tay rồi, đường ai nấy đi, không có gì để nói cả.
Một số con người, họ vẫn ăn, vẫn cười, vẫn sinh hoạt vô cùng bình thường nhưng thật ra tâm hồn họ đã chết lặng mất rồi.
Lúc ban đầu, nhận được chút tình cảm mà anh bố thí cho, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chống lại được cả thế giới vì anh nhưng chưa bao giờ nghĩ anh lại không cần tôi làm vậy.
Tôi là một con ngốc, tự yêu, tự lừa dối chính mình, tự huyễn hoặc bản thân. Tôi là tự đâm đầu vào ngõ cụt, tự ngược, kết quả bây giờ, nhìn thấy những người mình từng móc tim móc phổi ra yêu, một cái nhướn mày cũng không có.
- Vậy...em có muốn làm lại không?
Nanami quay lưng về phía tôi, tấm lưng anh thật rộng lớn, vững chãi. Tôi của ngày xưa rất thích được ôm anh từ đằng sau, dùng cả chân cả tay như con gấu koala leo lên lưng anh, cảm nhận từng nhịp thở từ sau. Tôi đã nghĩ rằng, nửa đời sau này đều có thể dựa vào tấm lưng này mà sống, không quan tâm đến thế giới có bao nhiêu phồng hoa cùng cám dỗ, chỉ thích được ở bên anh.
Anh là người cho tôi nhiều hi vọng nhất, cũng là người vả tôi đau nhất. Tôi không biết sau ngày mưa hôm ấy, anh đã ở đâu, tôi gào thét, bất lực tìm kiếm anh, nhưng anh chặn tất cả phương thức liên lạc từ tôi. Một người đàn ông mới đêm hôm qua còn nhắn tin nhắc tôi ngủ sớm, đừng đến muộn vào ngày mai, giờ này lại như bốc hơi khỏi thế giới của tôi.
Vậy nhưng chưa đến nửa tháng sau, tôi đã nhận nhiệm vụ hỗ trợ anh trong thanh tẩy Chú linh cấp 1. Anh khỏe mạnh, sung sức, vô cùng phong độ mà thanh tẩy Chú linh, hoàn toàn không hề có vấn đề gì. Thế mà tôi lại lo lắng một người như vậy gặp nguy hiểm. Tôi tự cười trào phúng mình, suốt buổi hôm đấy, không hề hé răng nói với anh một lời, anh cũng không hề muốn giải thích với tôi. Bao nhiêu uất ức đều nén xuống, nuốt lại trong lòng, đêm về khóc đến khó thở.
- Làm lại cái gì?
Tôi vân vê quả dâu tây, lạnh nhạt mà hỏi anh.
- Chuyện của hai chúng ta...
- Nghe không hiểu.
Tôi mắt điếc tai ngơ, quyết định phủ định mọi sự vật hiện tượng.
Làm lại? Anh muốn tôi diễn lại cảm thiếu nữ bị người chồng chưa cưới cho leo cây trước Cục dân chính trong ngày đăng ký kết hôn? Xin lỗi, anh muốn xem, nhưng tôi diễn không nổi.
- Không còn việc gì thì em nghỉ ngơi đi, mai tôi lại đến.
- Không cần đến.
Tôi không chừa cho anh tý mặt mũi nào, lập tức muốn chặn hết đường phát triển quan hệ của anh.
- Em nghỉ đi, mai tôi lại đến!
Anh hình như bị điếc có chọn lọc, không nghe những lời tôi nói vào tai, vén lại chăn cho tôi rồi đi về.
- À quên, mai em muốn ăn gì?
- Chân giò hầm thảo mộc, vịt quay nguyên con, còn nữa anh phải nấu. Không có thì khỏi cần đến, tôi không tiếp.
Nanami ghét những đồ ăn quá mỡ màng, quá mùi, như anh nói chỉ cần nhìn thấy chúng thôi anh cũng đã khó chịu. Tôi lại là đứa cuồng thịt, nhưng những ngày vẫn yêu anh, tôi đều nhịn xuống ham muốn của bản thân, cùng anh ăn những món theo thực đơn lên sẵn bởi chuyên gia dinh dưỡng. Trước đây, bảo anh đứng trước quán bán những thứ ấy anh còn khó, chứ đừng nói đến việc nấu chúng rồi mang đến đây. Đó là điều không tưởng!
Sáng hôm sau, anh thật sự xuất hiện, còn mang thêm cả nước éo hoa quả cho tôi.
Tôi bất động ngồi nhìn anh xếp đồ, rồi gỡ thịt vịt, thịt chân giò, đến tận khi anh dùng tay đút miệng thịt vịt đã được chấm nước dùng đưa đến tận miệng, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nhai kỹ một chút!
Tôi hai mắt mở lớn nhìn anh, quai hàm chuyển động theo quán tính.
- Không cần ngạc nhiên, sau này em muốn ăn gì, anh nấu mang đến cho em.
Nanami dùng khăn giấy, lau đi vết nước chấm trên khóe môi tôi.
Ông trời, có phải ông cảm thấy con sống quá lâu, định chấm dứt sinh mệnh này ở đây nên mới cho con nhìn thấy sự kỳ lạ của thế giới này?
Ngày tôi xuất viện, bố mẹ vẫn ở lại chỗ anh trai, tôi một mình bắt taxi về lại phòng trọ. Chuẩn bị buổi chiều sẽ đi làm luôn.
Những ngày trong viện, Nanami thật sự làm như lời anh nói, hàng ngày đều đến thăm tôi, mang theo những đồ ăn mà ngày xưa tôi vô cùng thích ăn, ân cần mà bồi tôi ăn như bồi trẻ con. Tôi không từ chối anh, nhưng trong lòng biết rõ không thể một lần nữa mạo hiểm mà sa vào chút lòng tốt của anh.
Hôm nay đáng lẽ Nanami sẽ đến đón tôi ra viện nhưng vì có nhiệm vụ đột xuất nên lại thôi, tôi cũng cảm thấy như vậy thật khỏe người. Vươn vai hít một hơi, tôi mặc vào bộ comple của trợ lý, trở lại làm việc.
Thật ra, tôi vẫn còn được cho nghỉ thêm vài ngày nữa, nhưng vốn dĩ tính chất công việc của tôi không phải hoạt động quá nhiều, chỉ cần lái xe đi lái xe về, nói một vài câu là được. Nhưng dĩ nhiên, đấy là trong trường hợp Chú linh cấp thấp. Mà tôi thành công là một con đen đủi tận mạng.
Gojo Satoru ngồi ung dung bên ghế phụ, miệng huýt sáo, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
- Vết khâu lành chưa mà đã đi làm?
- Không còn gì đáng lo ngại cả.
Tôi theo phép tắc, trả lời một câu cực kỳ đầy đủ.
- Đừng cố quá, thành quá cố đó!
- Vâng, cám ơn anh đã nhắc nhở.
- Em không biết chuyện tôi đến tìm em sao?
- Không.
Tôi coi như không biết, coi như tôi bù nhìn, coi như tôi đi viện là bị tách khỏi thế giới loài người, từ chối tiếp nhận mọi thông tin.
- Tôi phải đi công tác, không đến thăm em được.
- Không sao, cũng chỉ là phẫu thuật bình thường thôi.
Tôi khách sáo, tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai.
Xe dừng lại, Satoru bước xuống xe, đi vòng qua mui xe, gõ vào kính bên ghế lái, tôi hạ kính xe xuống, ngước mắt nhìn hắn.
- Em tránh xa ra một chút nhé. Đừng để bản thân bị sao!
- Vâng, cám ơn anh đã nhắc nhở!
Tôi kéo cửa kính lên, lập tức quay đầu, dùng tốc độ thật nhanh, chạy như bị ma lùa.
Ông trời, vẫn là cảm thấy cái số của tôi chưa đủ khổ đi. Tôi lái chưa được 500m, thì xe bị hất tung lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com