Chương 3
Jungkook ngay lập tức “biểu diễn” một màn thay đổi sắc mặt, thả phịch thằng bé lên ghế.
Thằng nhóc ngơ ra một lúc, nhưng trẻ con chẳng hiểu gì, nhanh chóng cầm lấy chiếc đùi gà gặm ngon lành.
Chỉ nghe Jungkook nói:
“Trẻ con mà ăn nhiều thế, béo phì không cao được đâu.”
Trẻ con ngây thơ nhưng không ngốc.
Thế là thằng nhóc lặng lẽ đặt chiếc đùi gà xuống, đổi sang xin một cây kem.
Jungkook lại lên tiếng: “Ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng!”
Thằng bé mím môi, đẩy cây kem sang cho tôi: “Mama ăn đi!”
Tức quá, tôi múc một thìa kem lớn cho vào miệng, sau đó múc cho thằng nhóc một bát súp rau.
Nó do dự nhìn tôi một cái, vừa chuẩn bị ăn thì Jungkook lại mở miệng.
“Trẻ con…”
Tôi đập bàn đứng bật dậy.
“Đủ rồi Jungkook, anh định lải nhải tới bao giờ nữa hả? Lớn rồi còn đi bắt nạt trẻ con! Anh không thấy xấu hổ à?”
Jungkook chẳng tỏ vẻ hổ thẹn chút nào.
“Tôi chỉ nói thật thôi mà!”
Thật cái đầu anh ấy, ai mà không nhìn ra anh đang nhằm vào tôi chứ.
Lớp trưởng vội vàng đứng ra hòa giải.
“Không cần căng thẳng đâu, không cần căng thẳng! Mọi người đều là bạn học cũ cả. Ami cậu cũng biết mà, Jungkook từ trước đến giờ là vậy, nói chuyện không vòng vo, toàn nói thẳng thôi!”
Tôi nghiêng đầu liếc qua,
“Tôi không biết, không thân!”
Lớp trưởng vội đổi hướng, quay sang Jungkook:
“Còn cậu nữa Jungkook trước mặt bao nhiêu bạn cũ, cậu cứ nhìn chằm chằm con trai Ami làm gì? Với lại, hôm nay cậu tới trễ, chưa phạt rượu cậu đâu đấy…”
Jungkook cầm chai rượu rót đầy ly, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Bầu không khí bắt đầu chuyển hướng, mọi người lần lượt nâng ly chúc rượu Jungkook, mà anh ta cũng không từ chối, uống hết ly này đến ly khác.
Nếu không phải tôi ngồi gần, ngửi được mùi rượu nhè nhẹ trên người anh ta, tôi đã nghi ngờ anh uống toàn nước lọc rồi.
Lúc này, chị tôi gọi điện, hỏi khi nào tôi đưa thằng bé về.
Tôi nhìn thấy thằng nhóc ăn cũng gần xong, liền trả lời:
“Sắp về rồi.”
Sau khi chào tạm biệt mọi người, tôi dẫn thằng bé ra lề đường bắt xe.
Đợi mãi mà chẳng thấy chiếc xe nào.
Tôi nhớ lại có người trong buổi tiệc vừa nói đùa:
“Hay để Jungkook đưa Ami về đi?”
Jungkook khẽ kéo lỏng cà vạt, đầu không buồn ngẩng lên:
“Tôi vừa uống rượu!”
Ý là không thể lái xe.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, bất giác cảm thấy tủi thân.
Ngày trước, khi tôi và Jungkook còn bên nhau, anh luôn lo tôi về nhà một mình buổi tối sẽ nguy hiểm, liền đạp xe đạp theo sau tôi cả quãng đường dài, đến khi thấy tôi an toàn về tới nhà mới quay lại trường.
Nhưng bây giờ, ai còn quan tâm bạn sống chết thế nào chứ!
Thằng nhóc kéo tay tôi, ngẩng đầu hỏi:
“Dì ơi, sao dì buồn thế, có phải tại con không ngoan không?”
“Không đâu, con rất ngoan, là dì không tốt. Dì nghĩ… dì đã đánh mất một người rất quan trọng và không bao giờ tìm lại được nữa.”
Tôi vốn muốn khoe với Jungkook rằng dù không có anh, tôi vẫn sống rất tốt. Nhưng cuối cùng, tôi lại chẳng thuyết phục nổi chính mình.
Tôi xoa đầu thằng bé tròn vo
“Con ngồi đây chờ nhé, dì ra đầu đường xem có bắt được xe không!”
Tôi đứng ở góc đường chịu lạnh thổi gió hơn mười phút, cuối cùng cũng vẫy được một chiếc taxi.
Khi tôi quay lại định đón thằng bé, phát hiện nơi nó ngồi giờ trống không.
“ Seo-jun? Seo-jun?”
Tôi gọi vài tiếng, nhưng chẳng ai trả lời.
Thằng nhóc này không phải kiểu trẻ con thích chạy lung tung, tôi lập tức hoảng hốt.
Thời buổi này bọn buôn người manh động lắm!
Tài xế taxi bấm còi hối thúc:
“Đi không đây?”
“Xin lỗi, anh đi trước đi.”
Khách sạn lập tức điều động nhân viên giúp tôi tìm kiếm, lục soát khắp trong ngoài, nhưng chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu.
Giữa đêm khuya, nếu xảy ra chuyện gì, tôi chỉ còn nước đi gặp chị mình mà chịu tội.
Tôi không còn cách nào khác, đành báo cảnh sát.
Dựa vào camera giám sát xung quanh, cuối cùng cảnh sát cũng xác định được người tình nghi.
Khi tôi nhìn thấy hình ảnh Jungkook bế thằng bé đi, tôi giận đến mức muốn nổ tung.
Anh ta lẳng lặng bế con người khác đi, không biết cha mẹ nó sẽ lo đến mức nào sao!
Cảnh sát dẫn tôi đến một công viên nhỏ cách đó một con phố nơi họ tìm thấy Jungkook và thằng bé.
Thằng bé ngồi trên bồn hoa, hai tay chống cằm, khuôn mặt lộ vẻ hơi bối rối.
Jungkook thì nửa quỳ nửa ngồi, ánh mắt ngang bằng với thằng bé.
Hai người họ như đang đối đầu với nhau chuyện gì đó.
Tôi lao tới, định mắng cho Jungkook một trận, thì bất ngờ nghe thấy anh ta nói với Ami.
Bằng giọng ra lệnh pha chút đe dọa:
“Gọi baba đi!”
Seo-jun quay đầu nhìn tôi, cố gắng nhảy khỏi bồn hoa, nói nhỏ:
“Chú này hình như uống say rồi.”
“Tôi không say!”
Jungkook lập tức bắt thằng bé lại, còn đặt nó lên một chỗ cao hơn.
“Vì sao không gọi? Mau gọi baba!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com