Chap 21
Chap 21
_____________
Thu dọn gọn gàng đâu vào đấy rồi, hai người ngồi ngoài phòng khách nhỏ xem ti vi.
YoungMin nhìn xung quanh phòng, gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trên tường là máy điều hòa mới, góc tường là một cái máy giặt, một cái tủ lạnh, vách tường bên kia là tủ ti vi, trên đó bày chiếc ti vi màu đã cũ, tiếp đó là một chiếc bàn trà tinh xảo, mặt bàn là đĩa táo cô mới mua hôm nay, bên cạnh có một con dao gọt hoa quả.
Cô phóng ánh mắt lên người JungKook. Nơi này tựa như một gia đình thật sự, cô và anh chính là chủ nhà. Thật hạnh phúc, thật ấm áp, thật ngọt ngào! Cảnh tượng giống như vô số lần cô đã tưởng tượng.
Cô không kìm được nhào người vào trong lòng anh, JungKook đáp lại cô bằng một vòng tay thật chặt.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi hôn lên môi cô, vẫn chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng không quá trớn.
YoungMin mở to hai mắt nhìn anh.
"Ấn tượng đầu tiên của anh về em như thế nào?"
JungKook ngây người khi nghe cô đột nhiên hỏi vậy. Trong đầu anh lập tức vọt ra hình ảnh cô thập thò ngoài cửa lớp ngày hôm ấy, dáng vẻ láu lỉnh đáng yêu, nụ cười rạng rỡ vô tư. Lúc ấy anh nghĩ, cô nhất định là một người vui vẻ, cả đời này sẽ sống vui vẻ như thế.
Thế nhưng anh không biết, niềm vui lớn nhất của cô chính là anh, nỗi đau lớn nhất của cô cũng chính là anh.
"Hình như là rất tốt!"
JungKook không ngừng gật đầu ra chiều lời mình nói hoàn toàn là sự thật.
YoungMin nâng người dậy, bất mãn vung tay lên đánh, anh nhanh chóng tóm được.
"Chắc chắn là rất tốt, à, quá tốt!".
Anh dùng sức nắm chặt tay cô.
"Vì thế nên khi giữ được rồi mới không muốn buông ra nữa!"
JungKook hoàn toàn không biết, nhiều năm về sau, bao lần tỉnh dậy giữ đêm khuya sau cơn mơ, YoungMin đều nhìn đôi tay mình. Anh nói không muốn buông tay cô, vậy tại sao cuối cùng lại kiên quyết buông? Lúc ấy, YoungMin cũng không hiểu, vì sao tình yêu người đàn ông dành cho một người khiến mọi người đều cảm động, mà sau khi buông tay anh ta lại vô tình đến vậy? Trên mạng có người nói: Một có thể khiến cho người đàn ông từng yêu người đó tha thiết đối xử với người đó như vậy ắt hẳn là vì người đã làm một chuyện hết sức tồi tệ. YoungMin nhìn trang web, muốn khóc, nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Hóa ra sự việc còn có thể nhìn theo cách như vậy. Người đàn ông kia không còn yêu, không phải vì bản thân anh ta, mà là người bên cạnh anh ta mắc sai lầm.
.
.
Ban ngày, JungKook đi làm, YoungMin ở nhà lên mạng chơi, thỉnh thoảng xem tạp chí, đến giờ sẽ đi nấu cơm. Khi anh về, cô sẽ kể cho anh nghe mấy chuyện cười mình xem được, anh còn chưa cười mà cô đã cười ngặt nghẽo rồi.
JungKook tuy được nhận vào làm việc ở QV nhưng công việc không mấy quan trọng. Các bậc tiền bối thường giao cho anh làm những việc lặt vặt, anh vẫn mang theo tinh thần học hỏi lấy kinh nghiệm mà chấp nhận. Tuy nhiên cứ liên tục như thế, JungKook phần nào cảm thấy chán nản, về tới nhà thấy YoungMin mặt mày rạng rỡ, những bất mãn trong lòng anh cũng không bộc phát ra ngoài thành lời.
"Sao mặt mày anh cứ xị ra thế?"
YoungMin không hài lòng đẩy đẩy cánh tay JungKook:
"Cười lên xem nào!"
Cô giơ tay lên kéo hai bên miệng anh thành bộ dạng cười mỉm, vừa giữ vừa tủm tỉm cười.
JungKok ôm lấy eo cô. Con người này, hễ vui vẻ là quên hết mọi thứ. Lần trước cô nổi hứng đánh anh, kết quả còn chưa thực hiện được ý đồ thì đã bị ngã đụng vào bàn uống nước, thắt lưng đau đến nước mắt ứa ra.
Anh ôm cô vào lòng, cúi gần tới mặt cô:
"Hôm nay ở nhà làm những gì?"
YoungMin lần lượt kể từng chuyện đã làm, toàn là mấy chuyện vặt vãnh. Cô nói rất nghiêm túc, anh cũng lắng nghe nghiêm túc.
Anh với tay lấy cuốn tạp chí trên bàn:
"Em mua đấy à?"
Anh vừa dứt lời, cô liền giật lại:
"Đương nhiên là em mua!"
Giọng nói của cô nhỏ dần, nhẹ nhàng mở cuốn tạp chí trước mặt anh, bên trong toàn bộ đều là mẫu áo cưới. Những áo cưới khoác trên cơ thể người mẫu, hiện rõ vẻ trang nhã và lộng lẫy YoungMin giở đến một trang rồi dừng lại rất lâu.
JungKook kéo cô vào ngực:
"Chọn được bộ nào rồi?"
Cô chu miệng:
"Em thích bộ nào anh sẽ mua bộ đó chứ?".
"Đương nhiên là không."
Giọng điệu còn pha chút thương lượng.
Cô ném cuốn tạp chí xuống đất, tức giận véo anh một cái khiến anh hít mạnh một hơi. Anh nhéo mũi cô.
"Em nghe lời anh mới mua!"
Cô lập tức ôm lấy tay anh:
"Em rất nghe lời, rất nghe lời..."
Anh bật cười.
JungKook rất có hứng thú với tin tức kinh tế, xã hội, còn YoungMin lại thích xem tin giải trí, những thứ khác có liếc mắt cô cũng lười. Ban ngày cô đã ôm máy tính với ti vi suốt rồi nên đến tối cô không tranh giành với anh nữa. Cô nằm trên sofa, gối đầu lên đùi anh:
"Anh nhất định phải mua áo cưới cho em, bằng không em sẽ không thèm lấy anh đâu!"
JungKook vẫn nhìn chăm chú vào màn hình ti vi, dường như hoàn toàn không hứng thú với lời nói của cô.
YoungMin nhìn khắp phòng một lượt, tiếp tục nói:
"Mặc dù em rất thích căn nhà này nhưng mà thật sự là hơi nhỏ. Sau này chúng mình mua căn nhà lớn hơn một chút, màu sắc đồ dùng trong nhà sẽ do em lựa chọn, bốn bức tường nhất định không thể để trắng xóa, quá phổ biến...".
Cô dừng lại ngẫm nghĩ.
"Còn phải chuẩn bị một phòng trẻ con nữa, bên trong bày thật nhiều, thật nhiều đồ chơi và quần áo trẻ con".
Mới chỉ nghĩ vậy thôi mà cô đã cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng rồi.
JungKook không phát biểu ý kiến, nhìn qua có vẻ như hoàn toàn đã bị tin tức trên ti vi thu hút, nhưng chính nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng anh. Anh đang chăm chú nghe cô nói. Trong lòng anh còn đang thầm đáng giá, cô đúng là hay huyễn tưởng về tương lai, lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện xa xôi.
JungKook tắt ti vi, vỗ nhẹ khuôn mặt cô.
"Ngủ thôi!"
"Vẫn sớm mà!"
Cô ngồi dậy, bĩu môi nói.
"Sáng mai anh còn phải đi làm."
"Đi làm, đi làm, đi làm."
Cô bắt chước khẩu khí của anh, chu miệng:
"Đi làm quan trọng đến thế à?"
"Ừ, quan trọng chứ. Phải mua áo cưới cho ai đó, mua nhà cho ai đó, nếu không ai đó sẽ không chịu lấy anh!"
YoungMin khúc khích cười, ngoan ngoãn nghe lời anh đi ngủ.
.
Cuộc sống như vậy của hai người duy trì chưa được mấy ngày thì YoungMin nhận được điện thoại của mẹ. Bà Park hung hăng mắng cô một trận vì tội được nghỉ học lâu rồi mà còn không chịu về nhà. Bà bắt cô lập tức về không được nán lại thêm một ngày. YoungMin nghe mà chỉ muốn khóc, cô gọi điện báo cho JungKook đang ở công ty, sau đó tự mình thu dọn đồ đạc.
JungKook vừa nhận được điện thoại của cô liền xin nghỉ, vội vàng về nhà trọ. Thấy cô rầu rĩ, anh dỗ dành.
"Mẹ chỉ vì lo cho em thôi, sợ em ở đây một mình xảy ra chuyện, bây giờ người xấu nhiều quá mà!".
YoungMin ném chiếc áo trong tay vào người anh.
"Anh chính là kẻ xấu lừa bắt em đi ấy! Hại em không nhớ mẹ cũng chẳng nhớ ba!".
JungKook nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô, càng thấy cô đúng là trẻ con, anh vui vẻ nói:
"Xem ra anh làm người xấu rất xứng đáng!".
Cô hừ một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc, thực ra sắp xếp cũng gần xong rồi nhưng cô cố tình lấn át kéo dài thời gian.
Về sau, YoungMin vô số lần thầm nguyền rủa "kẻ xấu" đã đánh cắp trái tim cô sống không được như ý, rời xa cô anh sẽ khốn đốn, sẽ bất hạnh. Thế nhưng cô đã quên mất rằng, "kẻ xấu" thường phúc lớn mạng lớn.
Tới bến xe
JungKook đưa cô lên xe. Khoảnh khắc nắm tay anh trượt khỏi bàn tay cô, cô thật sự rất muốn khóc. Cô không muốn thấy bóng lưng anh nên cố gắng không nhìn anh.
"Mỗi ngày nhớ em một trăm lần!".
Ai bảo anh khiến em muốn khóc chứ!
Đây là hình phạt dành cho anh.
JungKook vốn đã xoay người định xuống xe, nghe thấy cô nói vậy liền quay lại bên cạnh cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đi. Xưa nay anh không hề thích diễn mấy cái trò ân ân ái ái này ở nơi công cộng, nhưng đối diện với cô, lúc nào anh cũng có những điều ngoài ý muốn đến không tưởng tượng được.
.
Hằng ngày, anh đều nói chuyện điện thoại với YoungMin quá nửa là nghe cô nói, lúc thì khoe chậu hoa trong sân mà cô thích đã nở, lúc thì kể một ngày cô đã ăn bao nhiêu dưa hấu. JungKook nghiêm túc lắng nghe, anh không thích nói với cô những chuyện đau đầu ở công ty, cô sẽ không hiểu được, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc lại những chuyện khiến mình phiền muộn.
Hai tháng làm việc ở QV kết thúc rất nhanh, anh xin thôi việc, phía công ty cũng không làm khó, vẫn trả đủ tiền lương, còn ngỏ ý mời anh quay lại làm sau khi tốt nghiệp. JungKook nói, nếu có cơ hội nhất định sẽ tới.
Kết thúc công việc ở QV, JungKook về nhà một chuyến. Ba mẹ hỏi han đủ chuyện, sau đó mời toàn bộ bác, người thân họ hàng tới liên hoan một bữa.
.
.
Sắp đến ngày khai giảng. Một năm họ ở bên nhau cũng trôi qua mà không có gì thay đổi nhiều, YoungMin vẫn là người thiếu cảm giác an toàn, JungKook cuối tuần nào cũng tới chỗ cô. Cuộc sống bình yên trôi qua như thế, chỉ là đôi khi, anh sẽ nhìn người ngủ bên cạnh mình đến ngây người. Anh không thể phủ nhận, sau khi vào năm ba, những điều về hiện tại, về tương lai mà xưa nay vốn chưa nghĩ tới đã đến lúc phải cân nhắc kĩ càng.
________End chap 20______
#quinn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com