Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12

"Chị đi đâu thế?"

"Chúng tôi không hẹn trước đâu."

Hai người đồng thanh nói.

Cuối cùng, Min Dahee cười, "Em đừng hiểu lầm, chị chỉ tới đây một chút thôi, không biết anh ấy ấy cũng tới đây, có lẽ anh ấy không thấy chị đâu."

Cô lắc đầu, cho dù họ có hẹn trước, cô cũng sẽ không để bụng, nguyên nhân hậu quả cô đều biết. Cô không hề oán giận họ, chỉ thực sự thông cảm, ngay cả khi ly hôn, cô cũng không phàn nàn về những điều này.

Mỗi người trong câu chuyện của chính mình đều làm tốt nhất có thể, mặc kệ là chính cô, anh, hay Min Dahee, cuối cùng kết thúc thế nào cũng không có tiếc nuối. Tóm lại, chuyện tình yêu này, không phải một người cố gắng sẽ thành công, cũng không liên quan gì tới việc một người có ưu tú hay xuất sắc không, vì yêu chính là một chuyện khó giải thích nhất.

"Chị đã đi đâu vậy?" Cô và Min Dahee không thân nhưng cô lại hỏi câu này một cách tự nhiên. Người đứng ôm anh trên sân thể dục vừa khóc vừa nói chúng ta cùng nhau đến một nơi không còn ai quen biết cho dù ở tận chân trời góc biển khiến cô đau lòng.

Min Dahee vẫn cười: "Cô gái ngốc, có phải em rất ngốc không thể? Em nên mong chị biến mất, vĩnh viễn không quay lại mới đúng! Còn hỏi thăm tung tích của chị làm gì?"

Không biết vì điều gì, Min Dahee càng cười, cô càng cảm thấy khó chịu, tươi cười như vậy, đã che giấu được bao nhiêu đau thương?

Cô đột nhiên xúc động, nước mắt trào ra, vậy mà lại tiến lên ôm chặt Min Dahee, nghẹn ngào: "Chị nhất định phải sống thật tốt."

Min Dahee chắc chắn không biết, cô đã thích cô ấy từ lâu...

Cơ thể Min Dahee cứng đờ, để cô ôm, sau đó mới thở dài: "Cô gái ngốc, chị ổn mà, thật đó."

Cô cũng cảm thấy chính mình thất lễ, lặng lẽ lau đi nước mắt bên khóe mắt, cô buông Min Dahee ra, cười ngại ngùng: "Thật ngại quá, em..." Cô muốn giải thích hành vi kích động của mình nhưng cô lại không biết phải nói gì.

Thế mà, Min Dahee lại đưa ngón tay lau nước mắt trên má cô: "Yeon, tên rất hay, vừa nghe đã biết em có một trái tim trong sáng, lấy được em là phúc của anh ấy."

Cô cúi đầu xuống, cảm thấy rất xấu hổ, dường như không nên để Min Dahee lau nước mắt cho cô, nước mắt của Min Dahee có lẽ đã trôi hết rồi...

"Cô gái ngốc, chị đi đây, em đưa anh ấy về nhà đi. Em yên tâm, chị sẽ sống tốt, anh ấy cũng thế, bởi sống tốt cũng chính là trách nhiệm của chúng ta." Min Dahee nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi rời đi.

Cô đứng tại chỗ, suy nghĩ kỹ lại những lời Min Dahee nói rồi lại bật khóc.

Khi đó, cô mới thực sự hiểu rõ hai người.

Mặc dù yêu là hy vọng được ở bên nhau nhưng cảnh giới cao nhất chính là không phải vậy. Đối với những người như anh và Min Dahee mà nói, vì yêu mà không màng tất cả chính là một điều dễ dàng, thậm chí có thể chết vì tình yêu. Nhưng mà trên đời này, khó nhất không phải chết đi mà chính là tồn tại. Có thể vì nhau mà chết nhưng cũng không chỉ vì việc này mà không tiếp tục tồn tại.

Mỗi người đều mang trong mình trách nhiệm, ngoại trừ gia đình, bố mẹ, còn có đối phương. Anh vì Min Dahee mà sống tốt, như vậy Min Dahee mới có một cuộc sống tốt đẹp, trên thế giới này nhất định sẽ có người đàn ông khác yêu Min Dahee như anh yêu cô ấy, dành cho Min Dahee một cuộc sống bình dị, hạnh phúc. Và, Min Dahee cũng vậy.

Ít nhất là khi đó, bọn họ đều nghĩ như vậy.

...

Đêm đó, cô không đưa anh về nhà, lặng lẽ một mình trở về, trong bóng tối vẫn tiếp tục chờ đợi, trước sau gì anh cũng sẽ trở về...

Nửa đêm, cuối cùng cô mới nghe được tiếng cửa mở, cô mang bánh kem ra ngoài, giữa ánh nến cô bình tĩnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Học trưởng, sinh nhật vui vẻ."

Anh chăm chú nhìn cô, đôi mày nhíu lại, ánh mắt trong trẻo nhìn qua bàn ăn thịnh soạn, đồ ăn trên bàn cũng chưa đụng đũa, đôi mày càng nhíu chặt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Em đợi cả tối sao?"

Cô không trả lời, chỉ mím môi mỉm cười.

Anh đến gần, vuốt tóc cô, khàn giọng nói: "Xin lỗi em, sẽ không có lần sau nữa."

Cô đương nhiên sẽ không trách anh nhưng mà không muốn nghe anh nói câu xin lỗi.

Cô cười lắc đầu: "Học trưởng, ước một điều rồi thổi nến được không?"

Anh chỉ nhìn cô, ánh nến trong mắt anh cứ nhảy lên khiến cho đôi mắt lạnh giá của anh thêm vài phần ấm áp, giọng nói như suối trong trẻo vang lên: "Yeon, em giúp anh ước đi."

"Được ạ!" Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ ước một điều, "Em ước ngày nào học trưởng cũng cười vui, giống như trước kia vậy."

Sau đó, anh cùng cô thổi nến, ăn bánh kem và dùng bữa tối.

Đúng, là anh cùng cô.

Có lẽ, anh cũng không cần một ngày sinh nhật thế này, có lẽ chỉ vì bứt rứt nên mới nguyện ý cùng cô làm những điều cô thích.

Anh cũng là người nói lời giữ lời. Anh nói chuyện này không xảy ra nữa, quả thực là không còn nữa.

Sau đó đến sinh nhật cô, sinh nhật anh, mỗi một ngày lễ, anh sẽ đều trở về bên cô, tặng quà cho cô. Sinh nhật bố mẹ cô, anh là con rể càng chu đáo, săn sóc hơn, bữa tiệc trang trọng, quà cáp đầy đủ. Ngay cả mỗi lần Jang Sun đạt thành tích cao trong các cuộc thi, mỗi lần lên lớp, mỗi lần đoạt giải ở đại hội thể thao, anh cũng đều khen thưởng.

Anh là một người thông minh, đồng thời cũng là một người chồng, người con rể mười phần hoàn mỹ, bởi chính vì quá hoàn hảo nên mỗi thao tác của anh khi làm phẫu thuật không có chút khuyết điểm hay thiếu sót nào, ngược lại còn có chút không thực tế.

Nhiều lúc cô muốn hỏi anh rằng anh có mệt không?

Nhưng mà, nhìn đôi mắt trong veo của anh, những điều muốn nói lại nuốt ngược trở lại.

Anh cũng hỏi cô về tương lai và dự định của cô sau khi tốt nghiệp.

Cô không nói với anh về lời mời nhập học, cô đã có kế hoạch của riêng mình. Những gì cô đã từ bỏ ở trong nước đã không còn quay lại được nữa, xé nát rồi, đã trở thành quá khứ, cô chỉ có thể bắt đầu lại từ điểm xuất phát, thi lên thạc sĩ ở trường học địa phương, cũng không cần cách xa anh.

Anh và nhà họ Jeon đương nhiên ủng hộ kế hoạch thi lên thạc sĩ của cô. Tuy nhiên, con đường ba năm thi thạc sĩ này của cô, thật sự là một câu chuyện dài, hoặc nói rằng nó là sự cố...

Năm thứ nhất, cô mới kết hôn, có một gia đình mới, cô lại khao khát được bước vào trái tim anh, toàn tâm toàn lực để thích ứng với cuộc sống hôn nhân. Kết hôn chưa được bao lâu, mẹ cô bị ngã gãy chân, bố cô lại tái phát bệnh cũ cùng một lúc.

Khoảng thời gian đó, cô không có tâm trạng đọc sách, còn anh mệt đến nỗi gầy đi rất nhiều.

Bản thân anh cũng rất bận rộn, ngoài giờ làm việc, thời gian khác ở lại bệnh viện chăm sóc bố mẹ cô, nhất quyết không cho Jang Sun nhúng tay vào chuyện ở bệnh viện, chỉ nói Jang Sun nên chăm chỉ học tập.

Tuy rằng anh đã gánh vác phần lớn trách nhiệm nhưng cô vẫn không thể chuẩn bị tốt, năm đầu tiên thi lên thạc sĩ đã nhanh chóng thất bại.

...

Năm thứ hai, có lẽ do cô đã quá tập trung, dùng toàn bộ sức lực để ôn tập, anh cũng cố gắng thuyết phục cô cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi nhưng cô không nghe, kết quả là trước ngày thi một ngày, cô bị ốm và sốt cao, thi môn tiếng Anh và Chính trị đều rối tinh rối mù.

Năm thứ ba.

Đầu năm thứ ba, Min Dahee kết hôn. Cô biết anh đi Busan, tự mình giao Min Dahee cho người quân nhân kia. Anh chỉ có một ngày, nửa đêm lại ngồi máy bay đi Daegu, cả đêm thuê xe vội vàng đến thị trấn nhỏ nơi bộ đội đang đóng quân chỉ vì một khoảnh khắc đó. Sau đó lại ngay lập tức trở về Seoul, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.

Ngày hôm sau có một ca phẫu thuật lớn, anh là trợ thủ.

Thời điểm anh bước vào, cô thấy đôi mắt mệt mỏi và đôi lông mày đã thả lỏng.

Từ lâu cô đã quen với việc không nói gì, chỉ lặng lẽ mang cháo nóng đến cho anh, nhiệt độ trong phòng ngủ cũng được điều chỉnh đến mức tốt nhất, cô cố gắng sắp xếp để anh đi ngủ sớm nhất có thể vì ngày mai anh có một ca phẫu thuật lớn, cô không dám lãng phí một chút thời gian nghỉ ngơi nào của anh.

Min Dahee tìm được bến đỗ hạnh phúc của chính mình, có lẽ anh cũng đã buông bỏ được rồi.

Ba năm nay vẫn có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài học tập, anh đều không đi. Nhưng sau lần này, anh đã tốt nghiệp Tiến sĩ và chính thức làm việc ở Beiya một năm, một lần nữa lại được cử ra nước ngoài trao đổi học tập.

Cuối cùng, lần này anh cũng đã chấp nhận.

Rốt cuộc thì không còn gì để bận lòng nữa đúng không?

Cô không biết vì sao, nhưng cô có linh cảm, nếu lần này anh rời đi, liệu cô có mất anh mãi mãi không?

Đêm trước khi anh ra nước ngoài, cô vẫn nấu một bữa thịnh soạn và chuẩn bị rượu vang đỏ.

Cô không bao giờ uống rượu, ngay cả trong những bữa tiệc khác mà anh chuẩn bị cho gia đình cô, vậy mà lần này, cô nâng ly lên và hỏi anh, có muốn uống cùng cô không?

Việc cô muốn anh làm, anh chưa bao giờ từ chối.
Đêm đó, cô và anh đều ngà ngà say.

Trong men say cô hỏi anh: "Học trưởng, đã ba năm rồi, anh có yêu em không?"

Khi anh hơi say, đôi mắt anh càng thêm sáng ngời, lấp lánh những ánh sao, là sự im lặng, là sự tiếc nuối, là sự do dự.

Cô cảm thấy từng giọt rượu chảy róc rách trong tim, cô vuốt ve gương mặt anh: "Một chút thì sao?"

Anh cầm lấy tay cô, trong ánh mắt có chút lẩn tránh: "Yeon, không cần suy nghĩ linh tinh, anh đi một năm sẽ trở về."

Anh thật sự rất thông minh, cô lo lắng điều gì, nghĩ những gì, anh đều biết, chỉ là không thể nói ra ba chữ mà cô muốn nghe.

Cô không nói gì nữa, chỉ kiễng chân lên hôn anh thật mạnh, hơn nữa còn chủ động cởi nút áo sơ mi và thắt lưng của anh...

Đêm đó thực sự rất nồng nhiệt, cô quấn lấy anh cả đêm.

Thời điểm anh rời đi, anh không đánh thức cô, nhưng cô biết, biết tất cả, cô chỉ không muốn tỉnh lại, không muốn mở to mắt nhìn anh rời đi, càng không muốn đến sân bay tiễn anh. Không tiễn biệt thì sẽ không giống biệt ly đâu nhỉ?

Anh đi, để lại một tờ giấy nhắn: Yeon, anh đi rồi, không đánh thức em, bảo trọng.

Ký tên là Jungkook. Trước giờ cô chưa bao giờ gọi anh là Jungkook.

Cô nhìn tờ giấy, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.
Nhưng mà anh không biết, anh đã để lại nhiều hơn một mảnh giấy này.

Một tháng sau, cô có thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com