20
Bên kia, Jeon Jungkook đã đánh người đàn ông đến mức hắn ta không còn dũng khí đánh trả, người đàn ông thở phì phò: "Chờ đã, bác sĩ mà lại động thủ đánh người! Tao kiện mày! Tao tìm lãnh đạo của chúng mày! Ta sẽ đăng lên mạng, phơi bày bộ mặt thật của chúng mày!"
Jeon Jungkook không nói nhiều lời, chỉ vào bảng tên trước ngực mình: "Khoa Ngoại Thần kinh Jeon Jungkook, nhớ cho kỹ tên tao! Tao đã muốn đánh mày từ lâu lắm rồi! Tìm mãi không thấy người! Giờ thì tự bò đến cửa rồi!"
Kang Gureum nghe xong, nhiệt huyết sôi trào mà hét lớn: "Đáng đánh! Thầy Jeon, anh đẹp trai quá đi!"
Im Yunah và Jang Yeon thầm kêu khổ, Jeon Jungkook chưa bao giờ dễ lên giọng và bốc đồng như vậy, không biết hôm nay có chuyện gì? Cũng không biết việc hỗn loạn sáng nay giải quyết thế nào. Bây giờ mối quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân căng thẳng như vậy, nếu người đàn ông này thực sự muốn đăng lên mạng, dù cho có phải trái đúng sai như thế nào thì khó có thể chối cãi.
Jang Yeon nhìn những người bệnh và người nhà bệnh nhân đang vây lại, cô buông tay người phụ nữ ra, chạy đến bên cạnh anh, chỉ vào người đàn ông, nói với giọng phẫn nộ: "Được rồi! Đừng đến đây hắt nước bẩn vào bệnh viện chúng tôi! Hôm nay rốt cuộc ai đúng ai sai, ở đây nhiều người như vậy cũng biết rõ!"
Nói xong, lại nhìn mọi người ở xung quanh một lượt, cất cao giọng nói: "Mọi người có biết người này là ai không, tại sao lại đến bệnh viện làm loạn thế này? Anh ta chính là con trai của bà Bae giường số mười lăm! Từ khi bà Bae đến bệnh viện cho đến hiện tại, anh ta chưa thực hiện đúng nghĩa vụ của người con! Lần đầu tiên đến bệnh viện, còn kéo bà Bae về nhà, không cho chữa bệnh! Mọi người đều biết bà Bae mà! Chính là bà lão có đôi mắt nhìn không rõ, mới 65 tuổi mà tóc đã bạc phơ, một người bệnh tự mua cơm, tự chăm sóc chính mình!"
"Đúng! Người đàn ông này căn bản không phải là người! Thực sự là một tên súc sinh! Không, nói anh ta là súc sinh chính là phỉ báng súc sinh!"
Tình huống như thế này đâu thể thiếu sự trợ giúp của Kang Gureum, cô ấy cũng gào lên: "Người đàn ông này và vợ của anh ta ở nhà, ăn sung mặc sướng, vứt bà Bae nằm lều ở bụi cũng mặc kệ, cũng không cho một đồng phí sinh hoạt, bà Bae phải tự mình nhặt chai lọ để lấy tiền sinh hoạt! Nếu không tại sao bác sĩ Jeon nói đã muốn đánh hắn từ lâu! Đánh anh ta chính là đánh thể loại súc sinh vô nhân tính này!"
Những việc này Tổ dân phố cũng chỉ nói qua với bác sĩ về sự việc của bà Bae, bọn họ cũng không muốn công khai, nhưng tóm lại cũng không thể để hình tượng của Jeon Jungkook bị bêu xấu, muốn phơi bày ra ánh sáng cũng chính là lôi bản mặt đáng ghê tởm của người đàn ông này ra ánh sáng!
Người đàn ông và người phụ nữ tức giận, nháo nhào nói rằng bác sĩ nói hươu nói vượn: "Chúng mày đánh người chẳng đã, còn bôi nhọ nhân phẩm! Chúng mày đem chứng cứ ra đây!"
Lời nói của Kang Gureum sắc bén, Jang Yeon sợ cô ấy càng nói càng nóng nảy, vội nói: "Chứng cứ? Mỗi câu chúng tôi nói ra, các người có thể đến đối chứng với Tổ dân phố, mỗi người trong Tổ dân phố chính là nhân chứng! Hơn nữa, tiền viện phí của bà Bae, các người cũng chưa đóng một đồng nào, tất cả đều là tiền quyên góp của Tổ dân phố! Bà Bae sợ liên lụy đến các người, đến phẫu thuật cũng không muốn làm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, tối hôm qua tự sát, bệnh viện gọi điện thông báo cho các người, các người lại đổi trắng thay đen, nói bệnh viện chúng tôi không có trách nhiệm! Vừa túm lấy tôi đã đòi bệnh viện trả phí bồi thường, còn tát tôi một cái! Còn lúc bóp cổ tôi, nếu bác sĩ Jeon mà không động thủ, tôi đã bị các người bóp chết rồi! Anh muốn kiện, muốn khiếu nại, chúng tôi không sợ, toàn bộ sự việc có nhiều người chứng kiến như vậy, tất cả những chuyện vừa mới diễn ra đều được theo dõi cả, ai đúng ai sai, đều được xã hội thấy rõ! Tôi đang muốn đòi lại công bằng, đòi công bằng cho bài Bae! Tôi ước tôi có thể đăng các người lên mạng, phơi bày những hành vi của các người trước ánh sáng! Để cho nhân dân cả nước nhìn thấy các người là những kẻ lòng lang dạ sói như thế nào!"
...
Cô chưa bao giờ là người thích khiêu khích, trong đời cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy trừ lúc bảo vệ luận án tốt nghiệp. Sau khi nói xong, cô vẫn kích động, hai tay đã nắm lại thành nắm đấm.
Trong đám người xung quanh không ngừng vang lên những tiếng chụp ảnh, với hệ thống mạng internet phát triển như hiện tại, cô thực sự không biết có người nào đăng lên mạng không, nếu đăng lên thì thông tin sẽ thế nào?
Cũng có người thấp giọng bình luận, đa số là đều kinh ngạc, cảm thán rằng hóa ra chân tướng chính là như vậy! Hoặc là, trên thế giới có thể loại con cái bất hiếu thế này sao?
Đôi nam nữ đang ngồi dưới đất thấy dư luận đang nghiêng về hướng của bác sĩ, mới khóc bảo: "Các người là bác sĩ, không thể dựa vào là những người văn minh mà làm khó dễ người khác được! Văn minh của chúng tôi thấp, cũng không cãi lại được, mẹ chúng tôi xảy ra chuyện ở bệnh viện các người, đương nhiên chúng tôi cũng tức giận! Mọi người, nhà mọi người cũng có người bệnh, đổi lại là mọi người, có người nhà ở bệnh viện tự sát, mọi người có sốt ruột không? Chúng tôi cũng nóng ruột, chỉ muốn tới bệnh viện hỏi thăm chuyện với các bác sĩ thôi mà?"
Người phụ nữ kia khóc lóc, hai chân duỗi thẳng cẳng: "Chồng tôi có chút nóng nảy, nói chuyện cũng có phần tức giận, nhưng sao bác sĩ lại đánh người chứ? Còn bôi nhọ chúng tôi không hiếu thuận, trên đời này không còn phép tắc nữa sao? Có còn lý lẽ nữa không? Chúng tôi chỉ là những người dân nhỏ bé không có năng lực là có thể bị chèn ép như vậy sao? Tôi biết ở bệnh viện các người có người chống lưng, chúng tôi chẳng mong gì cả, chỉ mong các người điều trị tốt cho mẹ tôi là sai sao?"
Jang Yeon bị ấn tượng với khả năng đổi trắng thay đen này, không khỏi cười lạnh, giễu cợt: "Đúng rồi! Các người quan tâm đến bà Bae quá nhỉ! Thị lực của bà Bae kém như thế, bệnh viện muốn các người đến chăm sóc người nhà, nhưng các người có tới không? Bây giờ bà Bae xảy ra chuyện, các người vừa vào bệnh viện đã túm lấy tôi đòi bệnh viện chịu trách nhiệm, ngay cả nhìn mẹ mình một cái cũng chưa nhìn! Chính các người chửi bới, náo loạn bệnh viện cả một buổi sáng, các người đã hỏi câu nào về tình hình của bà Bae chưa?"
"Chuyện... Xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nói run rẩy vang lên.
Jang Yeon nhìn thấy bà Bae cổ tay vẫn đang quấn băng gạc được người khác dìu ra.
Người nhà của bệnh nhân nằm cùng phòng với bà Bae đỡ ra, trước đó bà vẫn đang ngủ, lúc tỉnh dậy mắt lại lờ mờ, nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ cũng không bận tâm lắm, mãi đến khi có người cùng phòng nói con trai bà đang đánh nhau với bác sĩ bên ngoài, bà mới đi ra.
Bà lão mở to đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh, miệng gọi: "Tiểu Jeon! Tiểu Jeon!"
"Con đây, bác gái." Vốn dĩ Jeon Jungkook cũng chẳng để ý đến hai người đang ăn vạ trên mặt đất, anh tiến lên đỡ bà Bae.
Bà Bae cầm lấy tay anh, sau đó nhanh chóng chắn trước người anh, vội vàng dùng chính cơ thể ốm yếu của mình bảo vệ anh: "Bác sĩ Jeon! Con đi đi! Đi mau đi! Con là người tốt, thằng con trai kia của ta... quá ngỗ nghịch!"
Ngay cả mẹ cũng không giúp đỡ bọn họ, đám đông vây xung quanh xem càng xì xào to nhỏ về hai người này nhiều hơn.
Người phụ nữ đột nhiên trèo về phía trước, ôm lấy chân bà Bae: "Mẹ, mẹ thật đáng thương quá, mẹ có chuyện gì nghĩ không được thì nói với chúng con! Sao mẹ phải làm như vậy chứ! Bệnh viện này quá vô trách nhiệm! Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ đòi bệnh viện trả lại công bằng cho mẹ!"
Bà Bae lại dậm chân: "Đủ rồi! Chúng mày đừng đến bệnh viện gây rắc rối cho người ta nữa! Tao là một bà già neo đơn, chết hay sống đều được, chỉ có điều, chúng mày đừng tới làm hại bác sĩ!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ? Người đàn ông cũng từ mặt đất bò dậy, dựa bên cạnh bà Bae: "Mẹ, con biết, bình thường chúng con rất bận, nhưng chúng con rất quan tâm đến mẹ. Lúc nghe bệnh viện nói rằng mẹ xảy ra chuyện, chúng con cũng vội vã đến đây, chẳng qua chỉ muốn hỏi bác sĩ tình hình một chút, kết quả lại bị bác sĩ đánh đến nỗi không đứng dậy nổi..."
"Thôi đi! Đừng có nói hươu nói vượn! Tiểu Jeon là người tốt, các bác sĩ cũng là người tốt! Tao ở bệnh viện, chúng mày không đến, cũng chính là họ bao dung tao!" Bà Bae vẫn dùng cơ thể mình che chắn cho Jeon Jungkook.
Hai người nghe được những lời bàn tán của người xung quanh, bà Bae lại hoàn toàn không đứng về phía họ, mặt mũi như ném vào thùng rác, cả hai người đều đỏ mặt bừng bừng, người phụ nữ lại muốn lên giọng kêu gào, bị người đàn ông liếc mắt ý bảo ngừng lại.
"Mẹ, mẹ vẫn còn ốm mà, trở về giường bệnh nghỉ ngơi thôi ạ!" Người đàn ông kính cẩn đỡ lấy bà.
Jeon Jungkook nhìn dãy hành lang chen chúc toàn người, bắt đầu giải tán đám đông, "Mọi người trở về đi, đừng nhìn nữa, nhanh chóng làm việc, các bác sĩ đến giờ kiểm tra phòng rồi!"
Thấy mọi chuyện đã kết thúc, mọi người cũng nghe lời anh, bắt đầu tản đi. Người đàn ông đỡ bà Bae vào phòng bệnh, tuy người phụ nữ vẫn không chịu, nhưng ý của người đàn ông như vậy, bà ta cũng không thể cãi lại, cùng đi vào bên trong.
Jeon Jungkook xác định không còn chuyện gì nữa, nét mặt bình tĩnh, quay trở lại văn phòng.
Không lâu sau, các bác sĩ ca ngày và các y tá đến, cảnh sát cũng đến, chủ nhiệm khoa cũng đến, từng người làm công việc của mình, cảnh sát hỏi khẩu cung, bác sĩ vẫn họp giao ban như bình thường.
Jeon Jungkook bị chủ nhiệm Lee phê bình: "Bác sĩ Jeon! Cậu chính là tấm gương trong khoa! Cậu còn cầm đầu làm việc này sao? Bác sĩ Jeon! Cậu làm tôi thất vọng quá! Cậu trở nên thiếu cẩn trọng như vậy từ khi nào thế?"
Dù chủ nhiệm Lee có nói gì anh cũng chỉ im lặng lắng nghe, không giải thích, cũng không nhận sai.
Jang Yeon đứng ở một bên, nhịn không được: "Chủ nhiệm Lee..."
Ba chữ mới nói ra, phát hiện Kang Gureum cũng đồng thanh nói ra với cô.
Cô và Kang Gureum liếc nhìn nhau, chủ nhiệm Lee lại nói: "Hai người không cần phải nói gì hết, sự việc thế nào tôi biết cả rồi. Nhưng mà dù sao cậu ta cũng không đúng! Không cần giải thích hộ cậu ta! Bình thường mở họp cũng đã nói rồi!"
Lúc này anh mới có động tĩnh, liếc nhìn hai người một cái: "Hai người đừng nói gì cả."
Jang Yeon bất đắc dĩ, chỉ đành phải cùng Kang Gureum bảo nhau im lặng, không nói gì nữa.
Chủ nhiệm Lee vẫn tiếp tục phê bình anh một trận, nhưng anh chỉ im lặng, cuối cùng, chủ nhiệm Lee biết không làm gì được anh, tức giận bỏ đi.
Sau đó anh xuống phòng cấp thuốc, cầm một lọ cồn, ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt, không cao không thấp, vừa vặn đủ nghe: "Lại đây."
Một tiếng lại đây này là gọi ai?
Cô nhìn xung quanh, ngoại trừ cô, trong văn phòng còn có những người khác, Kang Gureum cũng ở đây, anh gọi ai?
Ánh nhìn của bác sĩ Kim dừng lại trên người cô...
Mũi chân cô hơi xê dịch, hơi cắn môi, vẫn chưa xác định được, trong văn phòng phút chốc đã yên lặng, không khí có điểm khác thường, gương mặt cô không hiểu vì sao lại đỏ bừng.
Cô vẫn có một cảm giác, đúng là anh đang gọi mình, nhưng mà suy cho cùng, hiểu lầm chiếc bánh kem hôm trước đã xảy ra rồi!
Ôi trời, cái người này thật là! Gọi ai tới, không gọi tên được sao?
Anh không đợi ai kịp phản ứng, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang, sắc mặt cũng lạnh nhạt hơn bình thường, giọng nói có hơi lớn: "Lại đây! Hôm nay còn có ca phẫu thuật, đừng trì hoãn thời gian!"
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn cô...
Cô vẫn chưa xác định được, chỉ chính mình: "Em sao?"
Mặt mày anh sa sầm, như thể đang muốn nói, còn ai nữa?
Gương mặt cô như thiêu đốt, cúi đầu bước nhanh đến trước mặt anh.
Anh chỉ vào chiếc ghế trước mặt: "Ngồi xuống."
"Vâng." Cô nhẹ nhàng trả lời, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh mở lọ cồn ra, dùng tăm bông thấm ít cồn, một tay giữ cằm cô.
Tay anh rõ ràng rất lanh, nhưng mà giống như có luồng điện, khiến gương mặt cô tê dại, cô không nhịn được lùi về sau, anh trừng mắt, tay lại giữ lấy cằm cô: "Đừng cử động!"
Trên mặt cô có một cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu.
Mặt cô bị người đàn ông kia tát một cái, không biết có sưng lên hay không, hơn nữa bây giờ đã đỏ ứng lên xoa cồn có chút thoải mái.
Nhưng mà khoảng cách giữa anh và cô bây giờ quá gần! Gần đến nỗi cô chỉ cần ngước mắt lên là nhìn thấy anh, đôi mắt đen như mực, bóng hình cô càng rõ ràng hơn...
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi cụp mí mắt xuống, nhưng những đường nét đó cứ lượn lờ trước mắt cô, thực sự quá đẹp.
Đầu óc cô có chút hoảng loạn. Cô muốn hít một hơi thật sâu để thả lỏng bản thân nhưng lại không dám chỉ vì hô hấp của anh cũng gần đường thở.
Có lẽ vì anh là bác sĩ, trên người anh dường như có một loại mùi sạch sẽ, thoải mái, không biết rõ là mùi gì, không phải mùi thơm, cũng không phải mùi sữa tắm, nước giặt quần áo hay những gì đại loại thế. Dù rất gần nhưng mùi hương đó cứ nhàn nhạt, sở dĩ cô đặc biệt nhạy cảm với mùi hương này là bởi vì cô đã từng được mùi hương này vây quanh khi ngủ trong một khoảng thời gian dài, nó đã đi sâu vào tiềm thức của cô khó có thể quên được.
Cho nên vì khoảng cách lúc này của cô và anh cô rất dễ dàng bị mùi hương này quý nhiễu hồ hấp có phần nặng nề, chỉ thở nhẹ một chút đã bị mùi hương này chiếm lấy toàn bộ tim phổi cô, sao cô còn dám thở mạnh?
Trái tim cô đã thiếu oxy rồi, nhưng cô không dám thở thêm để cung cấp oxy cho chính mình, cô cảm giác sắp ngạt thở đến nơi.
"Được... được chưa ạ?" Hai má cô ứng đỏ, đôi mắt hơi ươn ướt, như thể nước mắt sắp trào ra tới nơi.
Đúng vậy, cô luôn so sánh đôi mắt anh với dải ngân hà, lấp la lấp lánh, ánh sáng trong đôi mắt như dòng chảy của dải ngân hà. Thực tế, bản thân cô mới là dòng nước mùa thu, uyển chuyển, sóng sánh nước.
Anh nhíu mày: "Bảo em đừng động đậy cơ mà!"
Sau đó không biết anh đã xoa đến chỗ nào, cũng không biết có phải cố ý hay không mà đột nhiên xuống tay rất mạnh, cồn khiến mặt cô đau rát, cô không nhịn được, kêu "á" một tiếng.
Không còn hứng thú phân tích mùi hương của anh nữa, cô suy nghĩ hỏi: "Có phải mặt em bị đánh hỏng rồi không?"
"Ừ!" Anh trả lời một cách dứt khoát.
"Vậy sao anh còn dùng sức như vậy chứ?" Anh không phải đệ nhất đao của Ngoại Khoa Thần kinh sao? Làm phẫu thuật mà mạnh tay thế này thì anh toi đời rồi!
Nét mặt anh bình tĩnh nói: "Không dùng lực thì em không biết đau!"
Biểu cảm này giống như ngày trước quở trách cô không nên sơn móng tay...
"..." Cô á khẩu, nhịn không được mà hỏi lại: "Anh là bác sĩ khoa ngoại đó! Mục đích của anh là làm người bệnh đau sao?"
Anh không nói gì, vết thương trên mặt cô cũng đã xử lý xong, anh bắt đầu thu dọn lọ cồn.
Trên mặt cô vẫn có chút xót, hơn nữa phạm vi còn rất rộng, cô có chút lo lắng, muốn tìm gương để xem.
Bản thân cô không có thói quen mang gương, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, tìm trong văn phòng có hay không.
Thực ra anh lại chú ý đến động tác nhỏ này của cô, hỏi: "Tìm cái gì?"
"Gương." Cô thuận miệng trả lời.
"Không cần tìm nữa đâu! Xác định hỏng mặt rồi!" Giọng điệu của anh có chút không tốt lắm.
Cô giật mình: "Nghiêm trọng như vậy sao?" Cô đứng dậy nhìn lên cửa kính cửa sổ nhưng cũng không rõ lắm, lờ mờ nhìn thấy bên mặt mình có vết máu, chính là chỗ bị người phụ nữ kia cào.
Bác sĩ Kim ngồi một bên cười.
Cô cảm thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng cô không chắc chắn sau này có để lại sẹo không, vì thế cô kiểm tra kỹ hơn độ sâu của vết thương.
"Bây giờ mới lo lắng, khi nãy em làm gì hả?" Anh thu dọn đồ đạc, đi đến chỗ cô, giọng điệu đầy chất vấn và khiển trách.
"Khi nãy..." Cô suy nghĩ về ý tứ trong lời nói và biểu cảm của anh, cảm thấy rằng anh chẳng có lý do gì để trách mắng cô, "Vừa rồi không phải em cùng mọi người đối đầu với con trai con dâu của bà Bae sao?"
"Em ở đó muốn thể hiện cái gì? Không phải tôi bảo em đi trước sao? Em còn ở lại làm gì? Ngây ngốc ở đó để người ta cào vào mặt hả?" Anh thấy cô vẫn nhíu mày suy nghĩ, giọng nói lại cao hơn mấy decibel. Loại giọng nói này với người khác là bình thường, nhưng với một người luôn dịu dàng như anh thì chính là mắng người.
Cô cảm thấy rất ấm ức, cô ở lại vì không muốn anh gặp bất lợi! Với cả anh cũng có chịu thiệt đâu! Nhưng tính cách của anh lại không giải thích gì, cô đi được sao? Cô nhớ khi đó chỉ cần dẫn chứng phong phú, phản ứng nhanh nhạy là tốt nhất!
"Không phải em muốn giúp anh sao?" Cô nhịn rất lâu, cuối cùng không chịu được cũng nói ra những lời này.
"Giúp tôi? Em giúp tôi đánh nhau sao? Bác sĩ không thể xung đột với người nhà bệnh nhân! Nhớ đấy!"
Cô nghe xong, nhớ đến những lời chủ nhiệm Lee dạy dỗ anh khi nãy, vừa buồn cười vừa tức giận, sau đó bình tĩnh lại mới nói với anh: "Hôm nay đúng là anh không nên động thủ đánh người, còn cách khác để giải quyết vấn đề, anh nhịn một chút không được sao? Anh đâu phải người dễ nổi nóng như vậy?"
...
Phải.
Trong mắt cô, anh chính là chàng thiếu niên thẳng thắn, cũng từng lạnh như băng, cũng từng cười tươi như mặt trời, cũng từng dịu dàng như ánh trăng, nhưng mà cô chưa từng thấy anh kích động, lỗ mãng như vậy, cho dù đã từng được nghe qua về "tiểu đội" của các anh, dưới sự dẫn dắt của ba lão đại làm những chuyện trẻ tuổi bồng bột, nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ là khi thiếu niên chưa hiểu chuyện thôi.
Sau khi anh nghe xong, nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Cô cho rằng anh không nghe rõ, tiếp tục nói: "Người này nhất định không bỏ qua đâu, hôm nay mới là diễn vẻ kết thúc, bày ra cho người khác xem thôi, lần sau chắc chắn sẽ còn giở trò. Nếu hắn ta còn đến nữa thì anh không cần động thủ đánh người nữa đâu! Vốn dĩ chúng ta đã ở thế bị động, dù anh thắng cũng là thua, hơn nữa..."
Cô nói vân vân mây mây, nhắc lại những lời chủ nhiệm Lee nghiêm khắc chỉ bảo bằng giọng uyển chuyển, dịu dàng, cuối cùng tổng kết lại: "Cho nên, hôm nay anh đã quá nóng nảy rồi, từ nắm đấm đầu tiên đã sai rồi! Lúc đó anh nên nhẫn nhịn mới phải."
Có lẽ anh bị những lời nói lảm nhảm của cô gây phiền phức, cuối cùng trả lời một câu: "Tôi không đấm cho hắn một nhát, không chừng em đã bị hắn bóp chết rồi!"
Cô sửng sốt, không thể đến nỗi bóp chết được, người kia làm gì có gan lớn vậy chứ!
Lời này còn chưa nói ra, ở cửa đã vang lên giọng nói tràn đầy tức giận của chủ nhiệm Lee: "Tôi không tin hắn ta dám làm chết người! Hắn không có cái gan đó! Còn cậu, thái độ bình tĩnh ngày thường của cậu đâu rồi?"
Chủ nhiệm Lee quay lại, giữa tiếng gầm này, Jang Yeon không dám nói thêm gì nữa, cúi thấp đầu, im lặng ngồi về vị trí của mình, trong phút chốc lại thấy Kang Gureum nhìn mình chằm chằm, cô không nhịn được lại liếc nhìn một cái, chính xác là vậy...
Sau tiếng gào, văn phòng càng trở nên yên lặng, bác sĩ Kim lại đột nhiên cười xì một tiếng.
Chủ nhiệm Lee vẫn đang tức giận, thái độ của Jeon Jungkook đã khiến ông ấy nghẹn một bụng tức không có chỗ nào xả giận, tiếng cười này của bác sĩ Kim giống như một nhát dao chủ động lao đến, ông đảo mắt: "Cười cái gì? Chuyện xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không phải trò đùa! Mà là một bài học! Mỗi người phải lấy đây là kinh nghiệm! Mọi người đều cầm dao phẫu thuật! Bình tĩnh vững vàng phải luôn luôn khắc trên trán, tự nhắc nhở chính mình!"
Nụ cười của bác sĩ Kim thu lại một chút nhưng cái ý cười như không cười vẫn trên khóe miệng, trước sau cũng chẳng giấu đi: "Chủ nhiệm Lee, cái này ngài không biết rồi, ngày hôm nay nếu như ngài gặp chuyện này thì vẫn có thể vững vàng bình tĩnh, nhưng bác sĩ Jeon không bình tĩnh được."
Cuối cùng, bác sĩ Jeon giống như một hòn đá ném vào vũng nước vẫn có thể nổi lên quát, lạnh lùng, nghiêm mặt, rõ ràng có ý uy hiếp: "Kim Mingyu!"
Chủ nhiệm Lee cau mày: "Còn có chuyện gì chưa giải thích rõ ràng hả?"
Jang Yeon cúi đầu, lén nhìn bác sĩ Kim, càng lúc càng thấy hỏng việc...
"Nói chuyện đi chứ! Bình thường các cậu mạnh miệng lắm mà, sao nín thinh thế, cứ nói nửa vời lại thôi, có phải muốn tôi tức chết không hả? Còn nội tình gì mau nói ra hết đi! Tôi cũng sẽ cố gắng sắp xếp tốt mớ hỗn độn cho các cậu!" Sáng nay chủ nhiệm Lee cực kỳ nóng nảy, đã bực mình với Jeon Jungkook bị người ta mắng chửi, càng tức giận hơn nữa, đưa cả bác sĩ Kim vô tội vào mắng chung.
Jeon Jungkook nhìn ông ấy, nói với ông ấy câu đầu tiên trong hôm nay: "Không cần ngài thu dọn, ngài cứ đợi đi, như thế nào thì sẽ thế đó!"
"Jeon Jungkook! Có phải bây giờ cậu thấy mình ghê gớm lắm, bệnh viện không dám làm gì cậu đúng không? Tôi nói cho cậu biết! Dù cậu có là đệ nhất đao của Ngoại thần kinh, phải xử phạt cũng phải xử phạt!" Chủ nhiệm Lee nổi giận lôi đình.
Jang Yeon nghe xong, trong lòng không khỏi lo lắng, hoảng sợ đứng dậy, thú nhận với chủ nhiệm Lee: "Chủ nhiệm Lee đừng tức giận, thầy Jeon không chủ động đánh người. Khi đó là hắn ta đánh tôi trước, thầy Jeon chỉ..."
"Chuyện này tôi biết, không cần cô giải thích!" Chủ nhiệm Lee không chờ cô nói xong, nhanh chóng cắt đứt lời cô.
Jeon Jungkook liếc nhìn cô, ý bảo cô không cần nhiều lời, bác sĩ Kim vẫn đang bị chủ nhiệm Lee trừng mắt nhìn. Dưới cái nhìn đe dọa của chủ nhiệm, anh ấy lại nhẹ nhàng cười: "Được rồi, sở sĩ bác sĩ Jeon kích động như vậy là bởi vì cậu ấy chính là... của bác sĩ Jang."
Một từ "lão", giống như một tiếng sấm đánh ngang qua đầu Jang Yeon, phản ứng đầu tiên của cô chính là tên này thực sự muốn nói anh là chồng cô!
Vì thế cô chẳng nghĩ ngợi nhiều, buột miệng nói: "Anh ấy là thầy của tôi!"
Hơn nữa giọng nói còn lớn hơn rất nhiều, nói xong thì liếc nhìn xung quanh, mọi người đều nhìn cô chằm chằm, bao gồm cả Jeon Jungkook.
Mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, đưa tay lên sở thử, không cẩn thận lại đụng phải vết thương đau đến nỗi không dám bật ra tiếng, yên lặng cúi đầu, cô nhận ra đây chính là cái bẫy mà bác sĩ Kim bày ra cho cô. Chủ nhiệm Lee bị âm lượng của cô dọa sợ, bác sĩ Kim thì nhịn cười vô cùng khổ sở, ra sức gật đầu: "Đúng, là thầy của bác sĩ Jang. Thầy giáo sao có thể trơ mắt nhìn học trò của mình bị bắt nạt được? Đương nhiên không thể bình tĩnh nổi!"
Chủ nhiệm Lee còn tưởng có chuyện mập mờ gì, vừa nghe thấy vậy thì càng tức giận, quay về phía Jeon Jungkook mà nổi nóng: "Cả khoa đều biết cậu là thầy của cô ấy! Đây là cách giáo viên làm gương bằng lời nói và hành động sao? Chính vì cậu là thầy giáo của cô ấy thì phải càng thận trọng cả lời nói lẫn hành động!"
Thái độ của anh vẫn như vậy, không giận cũng không nóng, vẫn dịu nhẹ như nước, còn dùng những lời khi nãy của chủ nhiệm Lee để trả lời: "Chủ nhiệm Lee, là một bác sĩ ngoại khoa thần kinh, lúc nào cũng phải khắc trên trán bốn chữ vững vàng bình tĩnh, ngài uống cốc nước này rồi bình tĩnh lại đi."
"Cậu..." Chủ nhiệm Lee bị anh làm tức giận, không nói nên lời: "Jeon Jungkook, cậu có bản lĩnh rồi đúng không? Tôi mà còn quản chuyện của cậu nữa, tên tôi sẽ viết lộn ngược, cậu đợi bị xử phạt đi!"
Anh rót cốc nước ấm, đưa cho chủ nhiệm Lee.
Chủ nhiệm Lee giận dỗi không nhận.
Anh nhét cốc nước vào tay của ông ấy: "Chủ nhiệm Lee, tôi biết ngài lo lắng vì tôi, yên tâm đi, nghiêm trọng nhất không phải là bị khai trừ sao? Ngài xem biểu hiện của tôi hôm nay, đấm đá tốt thế này, nếu tôi bị khai trừ thật thì cũng sẽ tới bệnh viện xin một chân bảo vệ, ngài yên tâm, kể cả làm bảo vệ cũng sẽ cố gắng hết sức! Không để ngài mất mặt."
Chủ nhiệm Lee vẫn đang tức giận lại muốn cười, cảm giác muốn cười mà không thể trông rất kỳ quái, ít nhất thì trên mặt chủ nhiệm khoa cũng có chút kỳ lạ. Cuối cùng, ông ấy vẫn uống nước, thở dài: "Cậu đó, vẫn còn tâm trạng nói đùa!"
"Tôi không nói đùa, không sao, dù gì đánh cũng đã đánh rồi, tôi tự chịu trách nhiệm. Jang Yeon là một cô gái tới bệnh viện của chúng ta bồi dưỡng, bị tên khốn đó đánh như vậy, sao tôi có thể không cứu cô ấy? Đổi lại nếu là ngài, ngài cũng làm vậy chứ?" Cuối cùng, anh cũng bắt đầu nói chuyện tử tế với Chủ nhiệm Lee.
Chủ nhiệm Lee vẫn thở dài: "Vậy cậu đấm một cái rồi cứu cô ấy là được rồi, còn đánh thêm làm gì? Chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không, cậu thì ngược lại, càng làm càng lớn!"
Anh dừng một chút: "Dù sao cũng đánh rồi..."
Chủ nhiệm Lee vừa nghe vậy lại bực mình, đặt mạnh cốc nước xuống: "Thế nên đánh một cái thành nghiện hả?"
Jeon Jungkook nhìn ông ấy, đôi mắt chớp chớp, ngầm thừa nhận.
Chủ nhiệm Lee tức giận, nhanh chóng đứng dậy bước đi: "Tôi còn quản chuyện của cậu nữa, tên tôi viết lộn ngược!"
Bác sĩ Kim còn cố tình đuổi theo nói một câu: "Chủ nhiệm Lee, lộn ngược hai lần rồi!"
Chủ nhiệm Lee càng thêm tức giận, lúc đi ra ngoài, suýt chút nữa đập đầu vào khung cửa.
Bác sĩ Kim còn đang cười, Jeon Jungkook nhàn nhạt nhìn anh ấy một cái: "Kiểm tra phòng."
Một đám người tụ tập lại, bắt đầu đội kiểm tra phòng mênh mông cuồn cuộn như hằng ngày.
Bệnh viện đã yên ắng trở lại, trong lúc anh đi kiểm tra phòng vẫn bình tĩnh như thường, dường như không có chuyện gì xảy ra, đến khi kiểm tra đến giường số 15, anh dừng bước, quay đầu tìm cô.
Vóc dáng cô thấp bé, không ở giữa nhiều người, cũng không biết anh quay đầu lại có mục đích gì, sau đó lại nghe anh gọi một tiếng: "Bác sĩ Jang!"
"Đây ạ!" Cô vội vàng kiễng chân lên.
"Lại đây!" Anh nói.
"Vâng!" Vì thế bắt đầu đi lên phía trước, lại nghe anh tiếp tục gọi: "Bác sĩ Kang?"
"Ở đây!" Kang Gureum cũng cùng cô bước đến bên cạnh anh.
"Hai người theo sát tôi, nhớ chú ý theo dõi." Anh nhẹ giọng dặn dò.
"Đã rõ!" Kang Gureum vội nói.
Bây giờ Jang Yeon mới hiểu được, anh muốn hai cô đi theo sau mình để bảo vệ các cô, sợ đôi nam nữ kia lại gây sự.
Thật là hiếm thấy, đôi nam nữ kia vẫn còn ở đây, trông nom bà Bae, không biết đang thì thầm gì, nhìn thấy họ bước vào lại nhanh chóng im miệng.
Jeon Jungkook cũng không quan tâm bọn họ, nhanh chóng đi về phía bà Bae.
Nhiều bóng trắng như vậy, bà Bae đã có kinh nghiệm, biết là bác sĩ, bà Bae lập tức gọi: "Tiểu Jeon à!"
"Con đây, bác gái." Anh cúi người, cầm đôi tay bà Bae đang vươn tới.
Đôi mắt bà Bae vẫn tìm trong những bóng áo trắng: "Bác sĩ Jang đâu rồi?"
"Con cũng ở đây, bác gái." Cô từ đằng sau Jeon Jungkook ló mặt ra, cô không tin ở đây có nhiều người như vậy, hai người kia còn dám gây sự. Nhưng mà, Jeon Jungkook vẫn hơi giật mình, cô cũng nhìn ra, anh như vậy là đang chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ cô.
Bà Bae không nhìn thấy vết thương trên mặt cô, chỉ nhìn thân hình mơ hồ trước mắt mà xin lỗi: "Bác sĩ Jang, xin lỗi con, các con đối tốt với ta như vậy, còn hại con bị đánh, đều là do ta không tốt..."
"Bác Bae, bác không liên quan, bác đừng nghĩ nhiều, yên tâm dưỡng bệnh, đừng bao giờ nghĩ đến làm điều ngốc nghếch thế nữa, chúng con đều rất lo lắng cho bác." Cô nhẹ nhàng an ủi.
"Chính vì các con quá tốt, ta mới cảm thấy có lỗi với các con!" Nói xong lại nhìn về phía của Jeon Jungkook: "Tiểu Jeon, con ta mà ta dạy không tốt, lại gây thêm phiền phức cho các con rồi, ta..."
Jeon Jungkook lại nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Bác gái, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay bác cảm thấy thế nào rồi ạ? Có choáng váng đầu óc không?"
"Có một chút." Bà Bae trả lời xong, sau đó lại không muốn nói về bệnh tình của mình, chỉ kéo Jeon Jungkook mà nói: "Tiểu Jeon à! Mỗi ngày ta đều thế này, các con cũng đừng vì ta mà lo lắng, hôm nay vẫn phải thực lòng xin lỗi các con! Là con ta không đúng, ta cũng không quản nổi nó, chỉ có thể để bà lão này xin lỗi các con!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Đương nhiên chúng con nghe lời mẹ, mẹ nói gì sẽ là như thế, không sai, sáng nay chúng con nghe nói mẹ tự sát nên sốt ruột, có thái độ không tốt với bác sĩ, có chút hung hãn, cũng vì lo lắng cho mẹ! Mẹ để con xin lỗi, con xin lỗi là được." Thái độ của người đàn ông này đột nhiên thay đổi 180 độ so với khi trước, tốt đến nỗi khiến người ta không thể tin nổi.
Jang Yeon hoài nghi nhìn người này, chỉ thấy hắn ta kéo lấy vợ mình, thực sự tử tế xin lỗi cô: "Bác sĩ, sáng nay chúng tôi nhất thời xúc động, rất xin lỗi, chúng tôi cũng là do sốt ruột, hy vọng mọi người rộng lượng tha thứ cho tôi."
Nếu hắn ta không có tiền sử bất hiếu thì đúng thật là lời xin lỗi này có thể khiến người ta tin tưởng là chân thành, nhưng mà hắn có! Jang Yeon không khỏi tự hỏi hắn ta làm vậy là vì mục đích gì. Sợ đắc tội với bệnh viện, sau này sẽ không chữa trị tốt cho mẹ hắn ta sao? Đương nhiên, hắn ta đâu phải người hiếu thuận như vậy.
Đang suy nghĩ, vợ hắn ta cũng bắt đầu xin lỗi, bộ dạng không tình nguyện, mặt lạnh mắt trắng nói một tiếng: "Xin lỗi."
Đương nhiên Jeon Jungkook sẽ không để việc kiểm tra phòng thành một màn xin lỗi, vậy nên chỉ nói mấy câu rồi nhanh chóng để chuyện xin lỗi này chuyển qua chuyện khác, trở lại kiểm tra cho toàn bộ phòng, còn tỉ mỉ hỏi thăm tình hình cơ thể của bà Bae, sau đó còn dặn dò bà Bae phải chăm sóc tốt thân thể, quay ra ở ngay trước mặt bà Bae hỏi con trai bà ấy chuyện phẫu thuật suy nghĩ thế nào.
"Làm! Đương nhiên phải làm!" Người đàn ông trả lời rất thoải mái, giống như người khi trước không hiếu thuận kia không phải là hắn ta: "Bác sĩ, anh yên tâm, dù bao nhiêu tiền tôi cũng mong anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, chúng tôi là con cái, chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp!"
Jang Yeon càng nhìn càng mơ hồ, Jeon Jungkook lại không nói gì, anh chỉ giải thích những điều cần lưu ý về ca phẫu thuật. Về thời gian phẫu thuật, bởi vì lần tự sát này của bà Bae, sợ rằng tình hình hình sức khỏe có biến động, sức khỏe tinh thần cũng không ổn định, xem ra vẫn cần phải xem xét lại lần nữa.
Kiểm tra phòng xong, Jang Yeon không nhịn được, ở đằng sau lưng anh nhỏ giọng nói: "Người này làm gì vậy chứ? Thay đổi quá nhanh."
Kang Gureum cũng thấy khó hiểu: "Đúng vậy, tôi còn nghi ngờ có phải sáng nay tôi chưa tỉnh ngủ, chắc đang nằm mơ!"
Anh nghe xong, từ phía trước nhỏ giọng giải thích: "Hai người trách hắn ta bất hiếu, nói hắn ta đánh người trước, hắn phải tỏ ra bộ dạng đó để chứng minh mình không phải người như vậy, nếu không tới lúc hắn ta muốn vạch trần và tố cáo chúng ta thì ai sẽ tin hắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com