28
Cô tiếp tục thế nào bây giờ?
Đầu ngón tay chỉ cần xuống chút nữa là sẽ cảm nhận được phần lông xù, mà sự thật rằng, rìa của chiếc quần nhỏ cũng không che được những vật nhỏ nghịch ngợm đó lộ ra ngoài.
Cô là một bác sĩ trưởng thành, không thể có những suy nghĩ khác với bệnh nhân, thời gian luân chuyển khoa liên tục chẳng phải khoa nào cũng trải qua rồi sao, cái gì mà chẳng nhìn thấy rồi? Nhưng bệnh nhân là anh, đây là trường hợp khác...
Bây giờ cô cảm thấy mình phải giữ bình tĩnh, phải đối đãi với anh như đối đãi với những bệnh nhân khác, nếu không sẽ lộ ra rằng mình chột dạ.
Vậy nên, mặc cho trong lòng đang thấp thỏm, gương mặt nóng ran, cô vẫn giả vờ mình bình tĩnh mà tiếp tục ấn.
Càng ấn cô càng cảm thấy bụng anh như đang chống đối lại cô, cứ thế này sao cô ấn được? Vì vậy hơi vỗ nhẹ, "Đừng dùng sức, thả lỏng đi!"
Anh nghe lời, hơi thả lỏng nhưng chỉ trong chốc lát, lực này lại xuất hiện.
"Anh có thể nghe lời một chút không?" Cô mắng anh một câu.
Bỗng nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô.
"Đừng ấn nữa..." Anh nói.
"..." Cô chợt hiểu ra gì đó, theo bản năng mà nhìn xuống bụng anh, mặt như lửa đốt, lập tức dừng tay.
Cổ tay vẫn nằm gọn trong tay anh, anh ho nhẹ một tiếng, vẫn rất bình tĩnh, "Tốt hơn nhiều rồi."
Cô dùng sức rút cổ tay về, thẹn quá hóa giận, "Anh là bác sĩ! Một chút nhận thức cũng không có! Cứ thế này thì làm sao trở thành thầy hướng dẫn cho các sinh viên được chứ?"
Anh nằm trên giường, mày vẫn nhíu lại, sửa sang lại áo ngủ đâu vào đấy rồi kéo chăn đắp lên cho mình.
Jang Yeon xoay người, âm thầm nghiến răng, kiểu này người ta nói dễ nghe thì là không sợ sóng lớn, còn nói khó nghe thì chính là không biết xấu hổ!
Đương nhiên, cô vẫn không cho rằng anh không kiềm chế, chẳng qua là nhục dục khó điều khiển thôi, phản ứng sinh lý và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Trước đây, cô và anh vẫn còn là vợ chồng, nhu cầu sinh lý của anh còn thiếu sao?
Nếu đã cứng lên rồi thì chắc không còn đau nữa nhỉ? Cô cầm điện thoại, nhanh chóng đi ra ngoài, "Em đi nhé!"
Anh không nói gì.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nhớ tới khi nãy anh đau đến nỗi mồ hôi chảy khắp người, lo lắng anh nằm như thế sẽ bị cảm, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, cô quay lại, "Rốt cuộc anh còn đau nữa không? Không đau thì đi tắm! Đừng để chưa hết đau dạ dày lại bị cảm!"
Anh vẫn nằm, lắc đầu, đôi mắt phủ một màng nước mông lung, màu môi đỏ tươi khác thường, "Không muốn đi."
Gặp ma rồi! Cô cảm thấy điệu bộ của anh lúc này cực kỳ giống tiểu thụ da dẻ trắng nõn khiến người ta mê đắm trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại! Chẳng còn lấy một nửa khí phách của "Jeon Nhất đao"!
Nhìn sắc mặt của anh, chắc chắn vẫn còn rất đau đớn, nếu không sẽ chẳng có bộ dạng này, do dự một chút, cuối cùng vẫn cam chịu số phận đi vào nhà tắm lấy cho anh một chậu nước ấm, dùng khăn bông ấm lau người cho anh, đương nhiên giọng nói chẳng có chút dịu dàng nào, còn có phần thô bạo.
"Được rồi! Xoay người!" Cô cau mày, lau xong trước ngực cho anh, hừ nhẹ.
Anh buồn bực không nói, nghiêng người cho cô lau sau lưng, lau xong lại nằm về như cũ.
"Mặc áo ngủ đàng hoàng vào! Đắp chăn vào!" Khi vừa mới lau xong trên người sẽ lạnh, càng phải giữ ấm hơn! Cô tức giận trừng mắt với anh, mãi đến khi anh làm theo lời cô xong, cô mới trở lại phòng tắm.
Lúc quay lại, thấy anh đang yên lặng nằm đó, nhắm mắt ngủ.
Không quấy rầy anh nữa nhưng vẫn không yên tâm rời đi, vì vậy ra sô pha cạnh giường ngồi nghịch điện thoại.
"Thái độ bác sĩ này của em, nếu tôi là bệnh nhân thì khiếu nại lâu rồi." Đột nhiên, giọng nói của anh truyền đến từ trên giường.
Cô hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh vẫn nhắm mắt, sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Nghĩ một hồi, cảm thấy thái độ khi nãy của mình thực sự không tốt, cô cũng không hiểu vì sao mình lại cư xử như vậy. Trước kia cô chăm sóc anh thực sự rất dịu dàng, chỉ sợ sẽ làm đau anh. Nghĩ lại, cô phát hiện ra khoảng thời gian này ở trước mặt anh cô càng khó kiềm chế, tính tình càng lúc càng nóng nảy, chẳng trách khi trước anh còn nói, tính cách này anh thực sự không nhận ra.
Cô phân tích một chút, cảm thấy có lẽ do trước đây cô quá để tâm đến cuộc hôn nhân đó, chỉ muốn khiến anh vui vẻ, muốn che chở cuộc hôn nhân của hai người thật cẩn thận, bây giờ chẳng cần phải giữ gìn mối quan hệ đó, tự nhiên cũng chẳng cần chuyện nào cũng phải cẩn thận từng chút một.
Nhưng mà hiện tại, anh chính là thầy giáo của cô, bản thân mình đối xử với anh như vậy cũng có phần hơi quá đáng, cũng may anh là người chính trực, nếu không thì nói không chừng đã đắc tội anh rồi.
Nhưng dù thế nào, cô cũng đã ở bên chăm sóc anh cả tối mà? Thái độ không tốt một chút thôi, anh không nhất thiết phải dùng hai chữ "khiếu nại" để đàn áp cô chứ?
Vì vậy cô liếc nhìn anh một cái: "Nếu đã thấy thái độ của em không tốt thì không phải anh không nên để người bạn học khi nãy của anh rời đi chứ? Nếu như anh đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, tối nay cô ấy hầu hạ anh còn chu đáo hơn em nhiều, không chừng là đủ công đoạn luôn!"
Sau đó, anh không nói gì.
Cô hậm hừ trong lòng, mắng thầm anh mấy câu, nói không chừng vấn đề ý chí chiến đấu quyết liệt kia của cậu nhỏ nhà anh cũng sẽ được giải quyết! Đương nhiên, những lời này cô không dám nói ra ngoài, yên lặng cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, đúng lúc Sumin gửi mấy tấm ảnh vừa chụp.
Cô lướt xem từng tấm ảnh, không ngờ rằng chụp ảnh dưới pháo hoa cũng đẹp như vậy, tuy rằng lúc đó có khá nhiều người xung quanh nhưng Sumin chỉnh sửa ảnh rất tốt, cả trời pháo hoa rồi nhiều người như thế nhưng ảnh vẫn rất nghệ thuật.
Chờ chút đã, tấm này là thế nào đây?
Cô chăm chú nhìn tấm ảnh đến ngây người.
Quả thực quá trùng hợp! Thực sự cũng nghệ thuật quá rồi đó!
Chính là bức ảnh cô nghiêng đầu chu môi chụp một mình! Vì sao trong đám đông lại xuất hiện gương mặt của anh? Anh nổi bật giữa đám đông, cao hơn những người khác một đoạn! Vấn đề chính là, đây là kiểu góc độ gì thế này? Rõ ràng anh và cô cách rất xa nhưng tác dụng của bức ảnh Sumin chụp cho cô vừa đúng như cô đang hôn lên mặt anh vậy!
Cô đã từng thấy những bức ảnh kiểu này trên mạng, ví dụ như có người dùng ngón tay đỡ lấy mặt trăng, cô cũng từng nghĩ, ảnh kiểu này chụp thế nào, chụp trông thú vị quá, không ngờ rằng Sumin lại chụp cho cô một tấm như vậy!
"Đang xem gì thế?"
Biểu cảm ngẩn ngơ của cô có chút ngốc nghếch, thu hút sự chú ý của anh.
Cô lập tức đóng album ảnh lại, "Không có gì! Anh cứ ngủ đi!"
"Cho tôi xin ly nước ấm, tôi muốn uống nước." Anh nói.
Cô đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy nhưng vẫn nghĩ lại một chút, anh từng có tiền sử xem trộm album ảnh của cô, cứ cầm điện thoại đi cho chắc, vậy nên cô cầm theo điện thoại đi rót nước.
Đợi anh uống nước xong, cô nhìn thời gian đã qua 12 giờ rồi, không chịu nổi mà ngáp một cái, giảm đèn tối lại, "Anh ngủ đi, em đợi anh không đau nữa, ngủ yên rồi sẽ về."
Cô nghĩ, dù sao anh cũng đã uống thuốc rồi, thuốc cũng không thể có tác dụng nhanh như vậy nhưng ở lại thêm một tiếng nữa cũng không mất mát gì, vậy nên cô quay lại sô pha ngồi xuống, lười nhác dựa vào, lấy điện thoại xem tin tức.
Có thể do mấy ngày hôm nay quá mệt mỏi, tọa đàm buổi chiều lại căng thẳng, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, cực kỳ mệt mỏi, dựa vào sô pha không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Vì vậy, hôm sau tỉnh lại là bị tiếng vo ve của dao cạo râu đánh thức...
Một lần nữa, lúc mới tỉnh, đầu óc cô mê man.
Cô lại ngủ trên giường!
Trong phòng có tiếng dao cạo râu!
Vậy nên, hôm qua cô ngủ ở trên giường của anh?
Hôm qua anh ngủ ở đâu?
Tay cô nắm mép chăn, hoàn toàn không cần nhìn cũng tin quần áo ngủ vẫn còn trên người, anh chính là một người đàn ông chính trực sẽ không làm những việc không nên làm nhưng sáng sớm lại tỉnh dậy trên giường chồng cũ, có phải quá hoang đường rồi không?
Đang rối rắm, có người đến gần đã phát hiện cô đã tỉnh lại, chào hỏi cô, "Tỉnh rồi à?"
Sắc mặt cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước, trừng anh một cái, "Sau này làm phiền anh có thể đánh thức em được không?"
Cái tật xấu một khi ngủ thì sét đánh cũng không tỉnh này, cô thật sự phải sửa đổi! Khi nhỏ mẹ cũng nói với cô, cứ mỗi lần ngủ cô sẽ ngủ như chết vậy, người bị bế đi lúc nào cũng không biết. Không nghĩ đến lời mẹ nói sẽ có ngày thành thật, cô bị bế đi hai lần rồi...
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh rất bình thường, sắc mặt cũng không tệ, màu môi cũng không còn đỏ như tối qua, trở lại dáng vẻ nhàn nhạt của "Jeon nhất đao" thường ngày, xem ra cũng chẳng thèm liếc cô một cái, nói một câu, "Yên tâm, tôi ngủ ở sô pha ngoài phòng khách."
"..." Trực tiếp như vậy làm gì chứ! Nói cứ như cô đang nghĩ quá phận ấy.
Tự nhiên cảm thấy thật mất mặt, bò ra khỏi chăn, chạy một mạch về phòng mình, vừa mở cửa ra, đột nhiên nhớ tới hôm qua mình quá sốt ruột nên không mang theo thẻ phòng, cảm thấy ủ rũ vô cùng.
"Sao vậy? Không mang thẻ phòng sao?" Phía sau truyền đến giọng nói của anh.
Anh có cần cái gì cũng nhìn thấu như vậy không?
Cô bất lực gật đầu.
Vì thế anh gọi điện cho tiếp tân, nhờ phục vụ mang thẻ phòng đến.
Jang Yeon thấy xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất!
Đương nhiên, phục vụ sẽ mang thẻ phòng đến phòng anh, thế nhưng vẫn vô cùng trách nhiệm, đối chiếu tư liệu với cô, hỏi cô số chứng minh nhân dân, đến khi thông tin cô khai báo khớp với thông tin trong tay phục vụ, người ta mới mở cửa cho cô, ánh mắt kia lúc mở cửa cho cô giống như đang nói, mấy người thế này còn thuê hai phòng làm gì chứ?
Ngoại trừ việc lườm anh thì còn có thể làm gì chứ? Tại anh hết!
"Thay quần áo, đi ăn sáng! Đừng đến muộn!" Anh bất biến với cái lườm của cô, nhắc nhở.
Cô không dám trì hoãn, hội giao lưu diễn ra trong hai ngày, hôm nay đến lượt hai bệnh viện khác làm tọa đàm, cô chẳng thể làm gì ngoài việc thu hồi ánh mắt ai oán, vội vàng đi rửa mặt.
Cô tưởng sẽ ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn, không nghĩ rằng anh lại đưa cô xuống tầng, đi vào một con hẻm nhỏ cạnh khách sạn, trong hẻm toàn người bản địa đang ăn sáng. Từng hàng bán đồ ăn sáng nối tiếp nhau.
"Ôi! Sao anh tìm được chỗ này thế?" Cô không nhịn được mà hỏi.
Anh đi đến một nhà có nhiều người nhất, "Không phải hôm qua em đi chơi cùng bạn học sao? Tôi đi dạo khắp nơi thì đi đến đây."
"..." Đi dạo khắp nơi? "Đi dạo cùng bạn học nữ kia sao?"
"Ừ." Thế mà anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy...
"Cô ấy thích anh à?" Sáng sớm hóng hớt một chút, tiện trả thù việc sáng nay bị nhân viên phục vụ kia đưa mắt khinh thường.
"Ừ."
Vẫn thẳng thắn như thế! Thẳng thắn đến nỗi người ta không thể nào tiếp lời!
Mãi cho đến khi đi đến hàng ăn sáng, cô vẫn nghẹn mãi một câu không nói ra được, cảm giác như nếu cô nói ra bất kỳ điều gì đều sẽ giống như vợ cũ là cô vẫn còn để ý.
Lúc cô hạ quyết tâm không nói nữa, anh bỗng nhiên lên tiếng, "Không phải em không đồng ý sao?"
"..." Không đồng ý cái gì chứ? Não cô xoay mấy vòng mới hiểu được ý anh muốn nói là cô không đồng ý cho anh và bạn học nữ kia của anh ở bên nhau... Cô không nhịn được mà mếu máo, "Anh bên ai đâu có gì liên quan tới em!"
"Em muốn ăn loại nào?" Anh đứng trước bảng giá nhìn cô.
Đổi chủ đề nhanh thật đấy...
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, "Thịt bò rau thơm đi! Không, hay gọi thịt xào ớt trắng!"
"Cuối cùng gọi loại nào?"
"Bún cá đi..."
Bây giờ đến lượt anh trừng cô.
"Được rồi! Gọi bún cá!" Cô chắc chắn, sau đó tìm chỗ ngồi, đợi.
Cuối cùng, phục vụ bưng tới ba bát... Thịt bò rau thơm, thịt xào ớt trắng, bún cá đều có đủ.
"Anh nuôi heo sao?" Cô kinh ngạc, trước nay chưa thấy người nào ăn nhiều như vậy.
Anh nhìn cô một cái, "Tôi không ngại."
"..." Anh không ngại nuôi heo? Thế nên đang mắng cô là heo đấy à?
"Ăn đi, mỗi sáng ăn một loại chắc chắn không được rồi, buổi chiều chúng ta nghe xong tọa đàm sẽ về ngay, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thử mỗi loại một chút."
"Lãng phí thật đáng xấu hổ nhé, đại thiếu gia Jeon!" Phong thái hào phóng này thật sự không đáng được tôn sùng.
"Không đâu, chia mỗi loại một nửa cho tôi."
"..." Lại lần nữa kinh ngạc, vốn dĩ mọi thứ anh đều chưa thử qua. Nếu cô không phải vợ cũ của anh nhất định sẽ bị anh làm cho cảm động, thật sự người tốt như thế này, tốt đến nỗi nhiều lúc không thể dùng từ ngữ để biểu đạt, đặc biệt là đối với cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng anh trước sau vẫn như một, chỉ cần là điều cô muốn, anh nhất định sẽ đáp ứng.
"Đừng nhìn tôi nữa! Chia cho tôi trước khi em thêm ớt." Anh gọi phục vụ xin ba cái bát không.
Khóe mắt cô có chút ướt, "Thầy Ninh, anh mà dùng thái độ đối xử với em này để đối xử với một người phụ nữ khác, Jeon Hanmin đã sớm có mẹ rồi."
Anh nhìn cô một cái, "Tôi không ăn ba bát bún được."
"..." Có ý gì chứ? Trong mắt cô vô cùng mê man.
"Ăn no căng mất!"
...
Nghe những lời này, Jang Yeon lại ngẩn người.
Quả thực, ăn no căng rồi mới có thể đối xử với người khác tốt như vậy. Cả đời này có lẽ anh sẽ không đối xử với người phụ nữ nào tốt thế này nữa, cô cũng không hy vọng bởi vì một lý do nào khác mà bởi vì nếu cứ tiếp tục anh sẽ rất mệt mỏi.
Người nào đó trong tương lai, bất kể là của cô, hay của anh, đều sẽ khiến người ta ấm áp, để người ta hưởng thụ, để người ta thoải mái cười lớn, anh không cần cứ mãi khổ sở như vậy...
Sau khi nghe tọa đàm xong, một lần nữa gặp lại nữ bác sĩ tóc xoăn kia, lúc ăn cơm ở hội nghị, cô ấy ngồi cạnh Jeon Jungkook. Đương nhiên, Jang Yeon ngồi ở một bên khác của anh, cũng lúc này, Jang Yeon mới chân chính quen biết cô ấy, họ Noh, Jang Yeon khách khí gọi cô ấy là cô Noh.
Trước khi cô và Jeon Jungkook rời Ilsan, cô Noh còn đến tiễn họ, hơn nữa còn tặng cho họ một chút đặc sản địa phương.
Một người phụ nữ xinh đẹp, mang theo nhiều đồ đến tặng một người, Jang Yeon thấy từ chối cũng ngại, dù sao cũng nặng như vậy, không lẽ lại để người ta xấu hổ mang về?
Không biết Jeon Jungkook nghĩ thế nào, dù sao cũng nhận rồi.
Nhưng đã nhận rồi thì giữ lấy, lại còn đưa đồ sang cho cô, "Cô Noh mang tặng tổ đề tài của chúng ta, mai em nhớ mang đến văn phòng cho mọi người ăn thử..."
"..." Được rồi, cô sẽ nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó làm một tay sai của anh vậy, cô nhận nhưng cô Noh nhà người ta rõ ràng là tặng anh mà...
Người ta không phải thạc sĩ thì cũng là tiến sĩ, IQ của ai cũng cao, ý thầy Jeon thế nào, trong lòng cũng hiểu rõ, nụ cười tươi tắn của cô Noh có chút miễn cưỡng.
Cái người làm tay sai như cô còn mỉm cười cảm ơn cô Noh, đúng là nợ phong lưu của thầy còn muốn học sinh là cô phối hợp trả thay...
Lên máy bay, về Seoul.
Lúc máy bay hạ cánh xuống Seoul đã là buổi tối, không nghĩ rằng Ôn Nghi lại đưa theo Jeon Hanmin đến đón hai người.
"Mẹ ơi..." Nấm lùn Jeon Hanmin vừa nhìn thấy cô đã chạy tới muốn sà vào lòng cô.
Kết quả, chạy được nửa đường thì bị một người ngăn lại, túm lấy cổ áo nhỏ.
"Bố!" Jeon Hanmin cười hì hì, ôm lấy chân Jeon Jungkook.
"Muộn thế này rồi còn ra đây? Không phải ngày mai còn phải đi nhà trẻ sao?" Anh xách cổ áo Jeon Hanmin lên hỏi.
Jeon Hanmin ra sức giãy giụa vẫn không trốn khỏi tay anh, cuối cùng thỏa hiệp, mếu máo, "Con muốn đến đón bố, lâu rồi không gặp bố..." Nói vậy nhưng vẫn không ngừng liếc về phía Jang Yeon.
Đương nhiên Jeon Jungkook biết tỏng tâm tư của cậu nhưng không vạch trần, buông lỏng tay, Jeon Hanmin nhanh chóng nắm lấy tay Jang Yeon, gương mặt tươi tắn áp lên mu bàn tay cô, gọi một tiếng ngọt ngào, "Mẹ ơi."
"Jeon Hanmin ngoan." Tay kia cô xoa lên đầu cậu bé, nhìn đứa trẻ không muốn rời xa mình này, trong lòng cô luôn mềm mại.
Sau đó cô chào hỏi Ôn Nghi, "Con chào bác gái."
"Về rồi, cũng vất vả rồi, đi thôi, xe đang chờ." Ôn Nghi nhìn cô cười dịu dàng.
Bởi vì xe của Jeon Jungkook gửi ở sân bay nên lúc trở về, Ôn Nghi và tài xế ngồi một xe, Jang Yeon vẫn ngồi xe anh, đương nhiên còn có thêm một Jeon Hanmin. Dù thế nào Jeon Hanmin cũng nhất quyết ngồi xe bố, mặc cho Jeon Jungkook lấy lý do xe mình không có ghế an toàn mà nghiêm túc không cho phép nhưng lúc nhìn Jeon Hanmin tủi thân, ai nấy cũng đều mềm lòng.
"Để em ôm." Jang Yeon không đành lòng đẩy cậu nhóc đang dính chặt lấy mình ra.
Ôn Nghi cũng nói, đủ bốn tuổi rồi, không sao.
Cuối cùng Jeon Jungkook mới đồng ý.
Jeon Hanmin ngoan ngoãn nắm tay Jang Yeon, "Cảm ơn mẹ."
"Đi thôi, lên xe nào." Cô cười cười.
Jeon Hanmin leo lên xe, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp ra, cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào người Jang Yeon, thầm thì vào tai cô, "Mẹ ơi, mẹ giúp con điền cái này."
Jang Yeon ngạc nhiên, đây là gì vậy?
Nhìn kỹ lần nữa, hóa ra là quyển sổ ghi chép hoạt động một ngày của Jeon Jungkook, hơn nữa đã viết được một chồng dày.
"Sao lại phải viết cái này?" Cô hỏi Jeon Hanmin.
Jeon Hanmin lại chỉ vào sổ, "Mẹ ơi, mẹ viết đi ạ." Cuối cùng lại nói thầm vào tai cô, "Mẹ viết xong, Hanmin nói với mẹ."
Jang Yeon nghĩ là bài tập của nhà trẻ, vì thế nghiêm túc giúp cậu viết lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc hai ngày công tác ở Ilsan của Jeon Jungkook, ví dụ như khi nào rời giường, khi nào đi ngủ, ba bữa thế nào.
Năng lực của Jeon Hanmin có hạn, không viết được tất cả nội dung bằng chữ Hán thì sẽ vẽ tranh trông vô cùng đáng yêu.
Điểm đáng chú ý nhất còn có vài chỗ được khoanh tròn, nội dung là bố không thể ăn, bên dưới vẽ ớt, kem và những thứ kích thích dạ dày khác, cuối mỗi bức vẽ đều có thêm một ô vuông dùng để tích và X.
Jang Yeon suy nghĩ, cuối cùng quyết định đánh một dấu X dưới hình vẽ quả ớt.
Lúc điền xong, cô trả lại sổ cho Jeon Hanmin, Jeon Hanmin nhìn một hồi, khuôn mặt nhỏ bé ỉu xìu, dường như muốn khóc.
"Sao vậy? Jeon Hanmin?" Cô không hiểu, nghiêm trọng như vậy sao?
Jeon Hanmin lắc đầu, nhìn bố lái xe ở phía trước, không chịu nói, yên lặng cất quyển sổ vào trong chiếc cặp nhỏ.
Có phải vì lo lắng bố ăn ớt cay đau dạ dày không? Jang Yeon suy đoán, thấp giọng xin lỗi, "Xin lỗi con, Jeon Hanmin, mẹ đưa bố con đi ăn ớt cay, mẹ không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa."
Jeon Hanmin lại lắc đầu, "Nam tử hán đại trượng phu, có làm có chịu, không thể trách con gái."
"..." Còn nhỏ thế này đã có làm có chịu, người nhà dạy dỗ nghiêm khắc quá, cô liếc nhìn người đang lái xe phía trước, thấp giọng hỏi, "Là bố dạy sao?"
Jeon Hanmin lại gật đầu.
Hóa ra Jeon Hanmin thực sự không vui vì chuyện này, hơn nữa sau chuyện này cũng chẳng tài nào vui vẻ được, chỉ ngoan ngoãn dựa vào người cô. Thái độ này của cậu bé khiến Jang Yeon cũng không biết phải làm sao.
Sau đó, Jang Yeon về đến nhà, vỗ nhẹ lên người Jeon Hanmin, "Jeon Hanmin, mẹ xuống xe đây, chào con."
Jeon Hanmin lại nói với Jeon Jungkook, "Bố ơi, con xuống nói với mẹ cái này."
Nói xong, theo Jang Yeon xuống xe.
Cậu nhóc kéo vạt áo Jang Yeon, Jeon Hanmin cúi đầu gọi, "Mẹ ơi..."
Cô cười, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé: "Jeon Hanmin có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?"
"Mẹ ơi..." Cái miệng nhỏ của Jeon Hanmin hơi dẹt lại, "Con bảo bố bắt đầu ngoan ngoãn thêm lần nữa, được không ạ?"
Jang Yeon không hiểu ý của cậu bé, "Jeon Hanmin đang muốn nói gì thế? Có thể nói rõ hơn một chút được không?"
"Con hỏi bố, tại sao bố mẹ lại ly hôn, bố nó là do bố không ngoan. Mẹ ơi, con muốn bố ngoan một chút. Cô giáo nói, biết sai biết sửa vẫn là đứa bé ngoan, vậy biết sai biết sửa vẫn là bố ngoan, mẹ ơi, đợi bố ngoan hơn, mẹ sẽ tha thứ cho bố chứ ạ?" Biểu cảm của Jeon Hanmin vô cùng nghiêm túc.
"Vậy nên con đều ghi lại hoạt động thường ngày của bố sao?" Cô cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng đau lòng, tư duy của một đứa trẻ rất đơn giản nhưng lại rất có lòng.
"Vâng." Jeon Hanmin gật đầu, "Nhà trẻ cũng bảo phụ huynh ghi lại hoạt động của các bạn nhỏ, cô giáo muốn chúng con nuôi dưỡng thói quen tốt, làm một đứa trẻ ngoan, bố cũng nói bố muốn làm một người bố tốt. Bạn nhỏ nào ngoan, mỗi tuần cô giáo sẽ phát cho một ngôi sao, bố ngoan con cũng sẽ phát cho bố một ngôi sao, chờ đến khi bố có thật nhiều sao, bố sẽ trở thành bố ngoan! Mẹ có thể về nhà rồi đúng không ạ?"
"..." Cô ngẩn người, "Đây là suy nghĩ của Jeon Hanmin sao?"
"Vâng." Jeon Hanmin gật đầu, sắc mặt lại càng ủ rũ, "Cuối tuần này bố sắp có ngôi sao nhưng lại ăn ớt rồi..."
Xem ra Jeon Jungkook thật sự không biết con trai anh đang tập hợp ngôi sao để đổi mẹ, có lẽ anh vẫn coi là một trò chơi của trẻ con.
"Hanmin, bố vẫn luôn rất ngoan, bố không có gì không tốt cả, bố là một người bố ngoan, cũng là một bác sĩ giỏi, con quên rồi sao?" Cô không thể hứa với Jeon Hanmin sẽ về nhà nhưng cũng không thể nhìn Jeon Hanmin buồn rầu như vậy.
"Vậy tại sao bố mẹ lại ly hôn ạ?" Jeon Hanmin chớp mắt hỏi.
Cô rất muốn kéo cái người trong xe kia ra đây đánh cho ba phát! Vấn đề này của Jeon Hanmin lại đổi thành cô trả lời rồi!
Tuy trong lòng gào thét nhưng khi đối diện với Jeon Hanmin lại chỉ có sự dịu dàng và dịu dàng, "Jeon Hanmin, vấn đề này thực sự rất phức tạp, sau này Hanmin trưởng thành sẽ hiểu nhưng bây giờ không phải bố không ngoan, bố chính là ông bố tốt nhất thế giới, cũng là người yêu con nhất, cả mẹ cũng vậy, tuy không ở cùng bố và con nhưng cũng thật lòng yêu Jeon Hanmin."
Những lời này nếu để người lớn nghe thấy thực sự sẽ lộ ra mười phần dối trá, bởi vì trước năm này cô cũng không biết mình có một "cậu con trai" thế này, càng chẳng nói đến chuyện "yêu" anh nhưng cậu bé nghe vậy lại vô cùng thỏa mãn, đôi mắt của Jeon Hanmin trong đêm tối cũng lóe sáng giống anh, "Thật vậy không ạ? Mẹ?"
"Thật." Cô chỉ có thể gật đầu.
"Mẹ..." Jeon Hanmin ôm cô, khuôn mặt mềm mại dán lên người cô, "Mẹ, Jeon Hanmin cũng rất yêu mẹ."
Cô nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, nhịn không được mà hôn lên má cậu một cái, "Jeon Hanmin ngoan."
"Vâng, mẹ ơi, Hanmin về nhà, mẹ ngủ ngon ạ." Jeon Hanmin chu cái miệng nhỏ, hôn lên mặt cô, "Mẹ ơi, Hanmin phải làm bé ngoan, Hanmin về chỗ ngồi, chào mẹ ạ."
Nói xong, vẫy tay nhỏ, chạy về chỗ ngồi của mình trên xe của Ôn Nghi.
Rất lâu sau trên mặt Jang Yeon vẫn còn sót lại những nụ hôn của Jeon Hanmin, đứa trẻ này coi như có duyên với cô nhưng lại không biết phần duyên này sẽ thay đổi thế nào trong cuộc sống, thật sự không thể đoán trước.
...
Bệnh viện.
Sáng sớm, Jang Yeon đã bị ánh mắt thù địch của Kang Gureum nhấn chìm, chắc đã biết cô và thầy Jeon đi Ilsan, dù sao cũng không giấu được, tuần này còn mở họp đề tài, cô và Jeon Jungkook phải truyền đạt lại nội dung buổi tọa đàm, đương nhiên thầy Jeon sẽ lại đẩy nhiệm vụ này cho nhân viên quèn là cô.
Trước khi kiểm tra phòng, cô lại bị Kang Gureum gọi sang góc một mình.
"Jang Yeon, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao thầy Jeon lại để cô vào tổ đề tài? Vì sao lại dẫn cô đi Ilsan?" Tính tình của Kang Gureum luôn luôn thẳng thắn như vậy, nghĩ gì nói đó.
Vấn đề này thực sự khiến cô khó xử, không lẽ còn muốn cô nói, cô là vợ cũ của anh, anh cảm thấy cực kỳ áy náy với cô nên mới giúp đỡ cô sao?
Cô không có nghĩa vụ trả lời một vấn đề riêng tư của mình cho một người xa lạ, đối diện với một Kang Gureum hùng hổ muốn dọa người này chỉ cẩn thận mà trả lời, "Có lẽ là bởi vì tôi ở khoa ngoại thần kinh đã hơn một năm rồi, tính là có chút kinh nghiệm lâm sàng thôi."
"Được!" Kang Gureum khịt mũi coi thường, "Cô chỉ là một thạc sĩ còn tỏ ra ghê gớm! Cô làm ơn nhìn lại ngoại thần kinh của Beiya xem, ai cũng là tiến sĩ! Còn không biết cô được lên chức nhờ gì nữa!"
Lần này, sau khi khinh thường cô, Kang Gureum không lập tức rời đi ngay, lần đầu tiên Jang Yeon có cơ hội phản bác, chưa hẳn là phản bác, chỉ là nói rõ quan điểm của chính mình thôi, "Không sai, tôi chỉ là một thạc sĩ thôi, căn bản chẳng có địa vị nào ở Beiya, chứ chẳng nói đến chức danh. Tôi đến từ bệnh viện Teiyuo, bệnh viện của chúng tôi cũng chẳng so được với Beiya, tôi có cơ hội đến Beiya bồi dưỡng là bệnh viện Teiyuo đề cử tôi, chính bởi vì cơ hội khó có được nên tôi càng quý trọng hơn, càng nỗ lực hơn, chỉ thế mà thôi.
Kang Gureum nghe xong "ồ" lên một tiếng, "Được, đừng nghĩ bản thân mình cao thượng như vậy! Tưởng tôi không biết chắc? Nhưng để tôi nói cô nghe một bí mật, có lẽ cô nghe xong sẽ từ bỏ mộng tưởng đó, thầy Jeon không tốt như cô nghĩ đâu, đã từng ly hôn, còn có một đứa con trai! Cô muốn làm mẹ kế sao? Cho dù cô muốn làm cũng chưa chắc gì đã qua được cửa ải của con trai nhà người ta, làm mẹ kế khó lắm!"
"..." Trời, nói vậy là nếu để Kang Gureum làm mẹ kết chắc chắn sẽ qua cửa vậy.
Nhưng cô cũng chẳng cần bàn luận vấn đề này với Kang Gureum làm gì bởi vì nam chính trong thảo luận của các cô đang đến đây, cách không xa Kang Gureum.
Cô cười hì hì, "Đúng vậy, thầy Jeon không tốt như vậy, tôi đã sớm biết rồi! Tôi và anh ấy là bạn cùng trường, cô quên mất rồi sao? Nghe nhiều tin đồn lắm."
"Tin... tin đồn gì?" Hiển nhiên Kang Gureum không ngờ cô lại nói như vậy.
Thầy Ninh đã dừng bước, từ phía xa nhìn cô cũng nghe cô nói chuyện.
Cô ho hai tiếng, làm ra vẻ thần bí, "Đây là bí mật nha, cô đừng có nói chuyện này cho người khác. Tôi nghe nói thầy Jeon đã ly hôn được sáu năm, sáu năm sau lại không có bạn gái, cũng không có tin đồn với phụ nữ, cái này..."
Mặt Kang Gureum trắng bệch, "Có ý gì vậy?"
Cô đưa mắt nhìn thầy Jeon phía sau Kang Gureum, bộ dạng càng thêm thần bí, "Cái này... Chẳng cần tôi phải nói rõ nữa chứ? Cô nghĩ lại đi, thầy Jeon ưu tú như thế, sao vợ trước của anh ấy lại muốn ly hôn chứ?"
Kang Gureum đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, "Ý cô là... sinh lý của thầy ấy..."
"Khụ khụ, tôi chưa nói, chưa nói gì nhé..." Cô rút tay mình ra khỏi tay Kang Gureum.
"Cô nói cho rõ ràng, rốt cuộc là yếu hay đồng?" Giọng nói của Kang Gureum càng lớn hơn, "Chúng ta đều là người học y, đừng có che che giấu giấu như thế được không? Yếu thì đến khám nam khoa là được! Có bệnh thì phải chữa!"
Jang Yeon nhịn cười vô cùng khổ sở, chắp tay lạy cô ấy, "Không phải! Không phải! Nhỏ giọng thôi! Nhỏ giọng thôi! Đừng có nói xằng bậy!"
Nói xong lại chuẩn bị phóng vọt đi bên cạnh Kang Gureum.
Kang Gureum đời nào bỏ qua cho cô, quay người nói lớn, "Jang Yeon, cô..."
Hai chữ "đứng lại" còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy thầy Jeon, sắc mặt của Kang Gureum hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, "Thầy... thầy Jeon, là cô ấy nói..."
Jang Yeon bày ra vẻ mặt vô tội, "Tôi nói cái gì? Tôi nói thầy Jeon nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu nghĩa nặng mà! Thế nên sáu năm sau anh ấy mới chưa có bạn gái."
Ừ, gương mặt nghiêm túc!
Dù mặt mũi vẫn nghiêm túc nhưng trong trái tim lại có chút chua xót, nhớ mãi không quên? Tình sâu nghĩa nặng? Truyện cười thôi, thế nhưng cô đã có thể lấy quá khứ đó ra nói như một truyện cười, có phải thực sự chỉ còn lại một câu chuyện cười không?
Kang Gureum tức điên, "Jang Yeon, cô trêu tôi?"
Sắc mặt thầy Jeon trầm xuống, "Chuẩn bị kiểm tra phòng!"
Kang Gureum buồn bực mà liếc xéo Jang Yeon một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cô sụp mí mắt xuống, chuẩn bị đi theo Kang Gureum lại bị người đằng sau xách lấy cổ áo, giống như Jeon Hanmin bị xách đi vậy.
"Làm gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân!" Cô cố gắng giải cứu cổ áo nằm trong tay anh.
"Có tiền đồ đấy!" Anh nhẹ nhàng nói một câu, "Nhiều năm như thế mà chưa nhìn ra em là loại người này."
"..." Cô vẫn luôn là loại người này mà, không phải lúc sống cùng nhau cô cũng thường xuyên chọc cho anh cười hay sao? Chẳng qua anh chưa từng để cô trong lòng, sao chú ý đến chứ?
"Em nói tôi nhớ mãi không quên vợ cũ, tình sâu ý nặng?"
Rõ ràng giọng nói rất nhẹ nhàng, đáng lẽ phải cảm giác như tắm mình trong gió xuân mới đúng, vì sao Jang Yeon lại cảm thấy hơi thở của mùa đông thế này.
"Cái này... Em chỉ tùy tiện nói thôi, giúp anh giải quyết phiền phức, Kang Gureum... Anh cũng nhìn ra đó, đương nhiên, nếu anh thấy cô ấy phù hợp với mình, em lại giúp anh giải thích với cô ấy là được." Cô ôm tập hồ sơ, cẩn thận nói.
"Không cần!" Anh nói.
"Vậy... Em phải đi đây, chuẩn bị kiểm tra phòng rồi..." Cô lại lần nữa chạy đi.
Đi được hai bước, nghe được giọng nói từ phía sau có người gọi cô, "Lưu Tranh."
"Dạ?" Ôm chặt tập hồ sơ, cô có một dự cảm không lành.
Tiếng bước chân tiến tới gần cô, bên tai đồng thời lướt qua "từng đợt gió lạnh", "Có một bí mật chỉ tôi và em biết."
"Bí mật... bí mật nào?"
"Em nói thử đi?" Anh đi về phía trước, vừa đi vừa ném lại một câu, "Tôi cũng không ngại em nói cho người khác đâu."
"..." Cô đứng chôn chân một chỗ mơ màng. Bí mật? Chỉ có anh và cô biết? Lúc cô nhắc đến từ bí mật này, chính là lúc Kang Gureum đoán anh "yếu", cũng lúc này cô dặn dò Kang Gureum không được nói cho người khác biết, vậy bí mật anh nói chính là anh không những không yếu mà còn rất mạnh mẽ? Sau đó còn không ngại cô nói cho người khác?
Trong đầu cô xuất hiện vô số dấu chấm than!
Chơi với lửa có ngày chết cháy!
"Còn chưa đi kiểm tra phòng?" Anh đã đi được khá xa từ đó còn nghe thấy tiếng quát của anh.
Cô ôm tập hồ sơ, điên cuồng đuổi theo.
Chồng cũ chính là một từ khó xử, đặc biệt là khi đề cập đến một vấn đề bí mật nào đó...
Cô cho rằng sau khi đuổi theo đối mặt với anh, cô vẫn sẽ tiếp tục xấu hổ nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi, lúc này thầy Jeon đang nghiêm túc dẫn đầu đoàn người đi kiểm tra phòng chẳng hề giống người vừa nói chuyện bí mật với cô khi nãy.
Cô cũng ổn định tinh thần, nghiêm túc ghi chép.
Cô mổ chính cho bệnh nhân giường số 46, đã xem xét xong, đường vào pterion, bệnh nhân và người nhà đều căng thẳng, hỏi cô rất nhiều vấn đề, cô cũng giải đáp cặn kẽ từng cái một, đồng thời cũng động viên bệnh nhân.
Giường bệnh số 15 là bà Bae, đã năm lần bảy lượt từ chối phẫu thuật nên thời gian phẫu thuật cũng bị trì hoãn, hơn nữa sáng sớm nay cô đến làm việc còn nghe nói hai ngày trước bà ấy làm ầm ĩ muốn xuất viện.
Hai ngày trước, cô và Jeon Jungkook ở Ilsan, tình hình bên này không thể bao quát, chỉ biết tin con trai bà Bae vì tụ tập gây rối còn làm ảnh hưởng lớn nên bị tạm giam, còn Jeon Jungkook kiện hắn ta tội tung tin đồn nhảm và xâm phạm quyền danh dự cá nhân đã đệ đơn kiện còn chưa mở phiên toà.
Lúc tiến vào phòng bệnh, bên cạnh bà Bae có hai người phụ nữ, một người là con dâu bà Bae, người còn lại hoàn toàn xa lạ.
Vừa thấy họ tiến vào, con dâu bà Bae đã bước đến van xin, chẳng còn chút khí thế ngang ngạnh, ngạo mạn ngày trước.
"Bác sĩ Jeon, bác sĩ Jeon, anh là người tốt! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho vị kia nhà chúng tôi đi! Ông ấy bị bắt rồi, còn bị ngồi tù..." Vừa nói vừa níu tay áo anh mà cầu xin.
Jeon Jungkook cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn nói, "Xin chào, có thể cô đã nghĩ sai rồi, tạm giam không phải ngồi tù, hơn nữa, anh ta bị bên chấp pháp đưa đi, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh cứu người, không có quyền lực can thiệp vào việc thi hành công vụ của bên chấp pháp."
Người phụ nữ đó vẫn níu lấy anh không buông, Kang Gureum nổi nóng, "Phiền cô nhường đường một chút được không? Chúng tôi còn đi kiểm tra phòng, không tới đây để xử lý tranh chấp, cô có ý kiến gì thì trực tiếp tìm văn phòng của bệnh viện, đừng nên cản trở chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân, chữa bệnh là chuyện liên quan đến mạng người, làm chậm trễ thì cô tự chịu trách nhiệm nhé?"
Lúc này, người phụ nữ kia mới kéo con dâu bà Bae ra, "Được rồi! Mất mặt còn chưa đủ sao? Để bác sĩ khám bệnh cho mẹ đi!"
Cô ấy cũng gọi mẹ? Không lẽ là con gái bà Bae?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com