29
Con dâu bà Bae bị người ta quát như vậy, cái tính la lối khóc lóc lại nổi lên, "Tôi biết cô ghi hận Santae, ước ông ấy ngồi trong đó mãi không được ra!"
Hóa ra con trai bà Bae tên là Santae.
Người phụ nữ kia chỉ liếc nhìn cô ta một cái, "Chị yên lặng một chút cho tôi!"
"Mintae! Tôi là chị dâu của cô! Cô nói chuyện với chị dâu như thế hả?" Con dâu bà Bae nổi giận, mắng người phụ nữ kia.
Hóa ra người phụ nữ này thực sự là con gái của bà Bae.
Ánh mắt Mintae vô cùng lạnh lùng, lời nói cũng rất vô tình, "Chị xứng sao?"
Con dâu bà Bae bị chọc giận, "Cô vẫn nhớ mấy đồng tiền đấy! Không phải chỉ có vài đồng bạc sao? Đến nỗi phải để Santae ngồi tù à? Hai người vẫn là anh em đó! Nói chuyện không có chút tình cảm nào sao?"
Jang Yeon chỉ cảm thấy trên đời này còn những người có lối tư duy thật khó hiểu, người làm con dâu như cô ta còn mặt mũi nào nói đến hai chữ tình cảm vậy? Nhưng đây là bệnh viện, không phải nơi để cãi nhau, cô nhìn về phía Jeon Jungkook chỉ thấy anh đánh mắt ra hiệu với một bác sĩ nam đứng cạnh.
Bác sĩ nam thấy vậy nhanh chóng tiến tới ngăn cản cuộc tranh cãi của hai người họ, Jeon Jungkook lướt qua họ, trực tiếp đến kiểm tra cho bà Bae.
"Bác Bae, hai hôm nay thấy trong người thế nào rồi ạ? Có chỗ nào không thoải mái sao? Anh hỏi han trước tiên.
Jang Yeon vẫn nghe thấy anh nói chuyện dịu dàng như trước, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, không chỉ một mình anh như vậy, mà toàn bộ khoa ngoại thần kinh, từ sau chuyện đánh nhau gây xôn xao, đặc biệt là sau khi bà Bae giúp con trai nói dối gây bất lợi cho Jeon Jungkook, mọi người trong ngoại thần kinh vẫn đối xử với bà Bae như cũ, ngay cả người tính tình nóng nảy như Kang Gureum cũng không ngoại lệ.
Nhưng có lẽ bà Bae cũng tự thấy mình không có mặt mũi nào đối diện với Jeon Jungkook, lúc anh hỏi chuyện vẫn luôn né tránh nhưng anh lại không hề mất kiên nhẫn, từ tốn chờ đợi bà ấy nói chuyện.
Bên này vẫn đang hỏi thăm bệnh nhân, bên kia lại nháo nhào.
Bác sĩ nam kia không khuyên ngăn được hai người phụ nữ, hai người họ cũng mặc kệ bà Bae, lớn tiếng cãi nhau ngay trong bệnh viện.
Mintae mạnh mẽ phê phán tình cảm chị dâu cô ấy nhắc tới, "Tình cảm? Chị không biết xấu hổ mà còn nói chuyện tình cảm với tôi à? Chị với anh tôi để mẹ sống trong túp lều nhặt rác sống qua ngày, các người còn mặt mũi nói chuyện tình cảm với tôi cơ à? Các người không sợ bị sét đánh sao?"
Người phụ nữ cười lạnh, "Cô hiếu thảo? Cô không sợ sét đánh? Vậy tại sao cô không tự chăm sóc bà ấy đi? Cô tự do phiêu bạt bên ngoài, ném bà già rác rưởi này cho chúng tôi, cô còn mặt mũi nói chuyện chắc?"
"Tôi tự do phiêu bạt bên ngoài? Chính ai khi trước vỗ ngực nói với tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà lão? Chính ai nói với tôi chỉ cần gửi tiền sinh hoạt về là được? Tiền mỗi tháng tôi gửi về đi đâu hết rồi? Một chút mẹ cũng không được cầm? Cuối cùng lại phải dựa vào tiền nhặt rác để sống qua ngày, các người còn mặt mũi chối bỏ sao?" Mintae vừa tức vừa khổ sở, nước mắt cũng đã rơi.
Người nhà này đã diễn quá nhiều vở kịch lớn trong bệnh viện, hai người phụ nữ cũng đã cãi nhau hai ngày rồi, người hóng chuyện cũng thấy không còn gì mới mẻ, người bệnh giường bên cạnh cũng khuyên hai người đừng cãi nhau, bệnh tình của bà lão là quan trọng nhất nhưng khuyên thế nào cũng không được, chị dâu em chồng câu qua câu lại, ngay cả đến Jang Yeon cũng cảm thấy hỗn loạn đến đau đầu.
Jeon Jungkook đã hỏi bệnh xong, quay người lại, mặt lạnh bước đến trước mặt hai người.
Có lẽ do trước đó anh đã giáo huấn Santae một trận quá lợi hại nên khi đối mặt với anh, gương mặt con dâu bà Bae lộ ra vẻ sợ hãi, rụt rè, ngầm hiểu ý mà lùi lại về sau, miệng hơi giật giật, một từ cũng không nói tiếp được.
Không ai tranh cãi, Mintae cũng không nói gì nữa.
"Cãi nhau xong chưa?" Trước nay anh luôn nói chuyện như vậy, giọng nói nhàn nhạt, thậm chí là thân thiện nhưng khi kết hợp với ánh mắt đó lại vô cớ khiến người ta rụt rè, thậm chí Jang Yeon còn nhìn thấy trên gương mặt của con dâu bà Bae có chút sợ hãi.
Thấy hai người phụ nữ không nói thêm lời nào nữa, Jeon Jungkook chỉ lên chữ "Im lặng" trên tường: "Đây là bệnh viện, nếu không đọc được những chữ này, lát nữa tôi sẽ nhờ y tá dạy cho các cô, nếu hiểu thì lên sân thượng cãi nhau xong rồi quay lại."
Nói xong, quay về phía bác sĩ nam vừa khuyên ngăn hai người phụ nữ mà nói, "Cứ gây mất trật tự bệnh viện thì trực tiếp gọi bảo vệ hoặc gọi điện cho cảnh sát."
Vì có một Santae đã bị tạm giam nên lời nói này rất có lực uy hiếp, con dâu bà Thái không dám bật miệng nói lời nào.
Cuối cùng anh quay lại an ủi bà Bae sau đó lạnh mặt bước ra ngoài, nhóm bác sĩ cũng nối đuôi anh đi ra.
Ai ngờ, con gái của bà Bae, Mintae lại đuổi theo, gọi phía sau, "Bác sĩ Jeon, bác sĩ Jeon!"
Vì sốt ruột nên giọng nói có hơi lớn, hành lang bệnh viện lại yên tĩnh nên càng rõ ràng hơn, đến nỗi mọi người đều quay đầu lại nhìn cô ấy, cô ấy có vẻ hơi xấu hổ, lúc này mới nhỏ giọng đi đến.
"Bác sĩ Jeon, tôi là con gái giường số 15, chuyện khi trước của anh trai tôi, thật lòng xin lỗi anh."
Jeon Jungkook gật đầu, "Đây là bác sĩ Jang, muốn hỏi thêm tình hình về bệnh tình của mẹ cô hãy tìm bác sĩ Jang giải đáp."
"Bác sĩ Jeon, thật sự xin lỗi, anh trai tôi..."
"Vâng, chúng tôi chỉ nói chuyện bệnh nhân, bệnh tật và phương án điều trị. Cô còn muốn biết thêm điều gì khác, mời tới văn phòng nói chuyện."
Quả thật, lời nói này của anh chính là, anh là bác sĩ, anh chỉ chữa bệnh cứu người, việc của anh trai cô ấy anh không hề bận tâm.
Nhưng dường như Mintae vẫn chưa hiểu, vẫn cứ cố gắng quấn lấy anh nói chuyện, "Bác sĩ Jeon, tôi có thể nói chuyện một mình với anh được không?"
Anh hơi im lặng một lát, "Mọi người về văn phòng trước đi. bác sĩ Jang ở lại."
Ánh mắt Mintae vẫn nhìn Jang Yeon khó hiểu.
"Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi, ca phẫu thuật của mẹ cô do bác sĩ Jang mổ chính, tình huống cụ thể thế nào cô ấy là người rõ nhất. Đúng rồi, cảm xúc của bà lão khi trước không ổn định, cô có biết không?"
Mintae gật đầu, "Biết, tôi biết cả."
"Vậy là tốt rồi, bà lão vẫn luôn không chịu phẫu thuật, nhà các cô cũng không có người quyết định, bây giờ cô đến rồi, chú ý khuyên nhủ người bệnh một chút." Anh nói đến đây thì dừng, dù sao cũng là bác sĩ, có vài lời không cần nói quá rõ ràng.
"Mẹ tôi... có thể chữa khỏi không?" Mintae do dự, hỏi một câu mà người nhà bệnh nhân nào cũng thắc mắc.
Nhưng vấn đề này đối với bác sĩ mà nói là một vấn đề khó trả lời, sẽ không có một bác sĩ nào vỗ ngực cam đoan một trăm phần trăm chỉ cần phẫu thuật sẽ thành công, thông thường bác sĩ chỉ trả lời bao quát, lần này cũng không ngoại lệ.
Jang Yeon cũng giải thích cho Mintae nghe tất cả những hạng mục đáng chú ý, những nguy hiểm và các tình huống có thể xảy ra trong khi phẫu thuật.
Từ đầu đến cuối Mintae vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm do dự, cô chần chừ trong chốc lát, nhìn phải nhìn trái, lấy nhanh từ trong túi một phong bì đặt vào tay anh, "Bác sĩ Jeon, xin lỗi anh, chuyện anh trai tôi làm sai, anh đại nhân đại lượng, tôi có chút thành ý nhỏ gửi cho anh và bác sĩ Jang, của ít lòng nhiều."
Trước đó nét mặt của anh rất dịu dàng, giờ phút này ngay lập tức đóng băng, trong ánh mắt cũng phủ một tầng sương mù.
Jang Yeon biết hỏng chuyện rồi, đây là đại kỵ của bác sĩ Jeon...
"Người nhà giường số 15!" Giọng nói của Jang Yeon cũng trở nên gấp gáp, "Xin đừng như vậy."
Mintae lại chỉ cho rằng họ đang ngại, vẫn cố dúi vào, "Thật sự xin lỗi, chỉ là chút thành ý nho nhỏ, mong hai người đừng trách móc, chữa bệnh cho mẹ tôi thật tốt..."
"Nếu nói như vậy thì cô tìm người khác giỏi hơn đi." Anh dùng sức vung tay, xoay người rời đi.
Phong bì rơi xuống đất, vô cùng chói mắt.
Jang Yeon dậm chân, "Cô còn không nhặt lên đi!"
Dù sao nơi này cũng là hành lang, tuy bây giờ không có người nhưng cũng không thể đảm bảo giây sau không có người đi tới, vấn đề phong bì bao nhiêu mẫn cảm, bây giờ anh lại đang nằm giữa tâm điểm, bị người khác nhìn thấy, dù không làm cũng bị hắt nước bẩn.
Mintae cũng sợ hãi, chạy nhanh đến nhặt, vẫn muốn đưa cho cô.
Cô lập tức lùi ra sau vài bước, tránh như tránh tà, "Cô vẫn còn không hiểu sao?"
Mintae mơ hồ nhìn cô.
Cô hận không thể bốc hỏa, "Nếu bác sĩ Jeon là loại người này, sau khi anh trai cô gây ra nhiều chuyện như thế, sáng nay anh ấy có thể kiên nhẫn với mẹ cô được như vậy không? Cô đừng khinh thường người khác!"
"Nhưng mà..." Mintae do dự, vẫn vô cùng lo lắng, "Mọi người thật sự... không so đo chuyện của anh trai tôi sao?"
"So đo!" Jang Yeon kiên định trả lời, "Nhưng đó là anh trai cô! Không liên quan gì đến mẹ cô cả! Vừa rồi bác sĩ Jeon cũng nói rõ ràng rồi, chúng tôi là bác sĩ, chỉ nói chuyện người bệnh và phương án chữa bệnh, sao cô hồ đồ vậy chứ?"
"Thật sao?" Mintae vẫn hoài nghi.
"Thật!" Cô khẳng định chắc nịch, trong lòng cũng thầm oán trách thái độ khi nãy của Jeon Jungkook, không nhận phong bì thì thôi còn cáu kỉnh như vậy, buông lại đúng một câu tìm người giỏi hơn khác rồi đi mất, bây giờ anh đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ người khác nói anh từ chối chữa bệnh, giở trò sai trái sao? Nhưng trách thì vẫn trách, vẫn cố gắng giải quyết hậu quả cho anh, "Người nhà giường số 15, nhân phẩm của bác sĩ Jeon cô có thể đi hỏi thăm khắp khoa, chính trực lương thiện, gương mẫu y đức, ghét nhất là những hành vi giấu diếm dơ bẩn, cô làm vậy là chọc anh ấy giận rồi!"
"Vậy..." Mintae có chút ngượng ngùng.
"Không sao, anh ấy ghét nhất loại hành vi này nhưng đối với người bệnh vẫn tận tâm có tiếng, việc cô phải làm bây giờ chính là chăm sóc mẹ thật tốt, khuyên nhủ mẹ cô, phẫu thuật là phương án tốt nhất, mẹ cô vẫn luôn từ chối phẫu thuật, chúng tôi cũng không làm gì được, cô cũng biết đấy, anh trai cô không đáng tin cậy, bây giờ cô đã trở lại rồi, cũng coi như có người tử tế."
Vừa nói, Mintae lại rơi nước mắt, "Đáng lẽ tôi phải trở về sớm hơn! Tôi không hề biết gì cả! Anh trai trai tôi không nói bệnh tình của mẹ nghiêm trọng thế này, chỉ nói bị ốm nằm viện, bảo tôi chuyển tiền về, gửi tiền về hai lần vẫn không nói tôi nghe bệnh tình của mẹ, anh ta chỉ nói không có chuyện gì lớn, chuyển tiền về là được."
Nhân phẩm của anh trai Mintae thế nào Jang Yeon cũng hiểu rõ ràng nhưng Mintae một mình mấy năm nay không có tin tức gì, không phải rất kỳ cục sao? Nhưng cô nghĩ lại, không phải mình ra ngoài sáu năm không trở về nhà sao? Tự nhiên cảm thấy bản thân mình không có tư cách gì đánh giá cô ấy, chỉ là trong lòng quặn thắt, hạ quyết tâm sau này sẽ dành thật nhiều thời gian cho bố mẹ.
"Về sau cô biết tin bằng cách nào?" Cô hỏi.
"Là Tổ dân phố gọi điện cho tôi, họ nói lấy được số của tôi từ phía cảnh sát."
Jang Yeon nghĩ ngợi, đại khái đã hiểu được mọi chuyện.
Mintae lại nghe cô giải thích tình hình của bà Bae một lần nữa, sau đó quay về chăm sóc mẹ cô ấy, Jang Yeon cũng quay trở lại văn phòng, không có thời gian để nói nhiều, giúp anh viết đơn thuốc, cùng anh vào phòng phẫu thuật.
Hơn một giờ chiều mới làm phẫu thuật xong, lúc về đến văn phòng đã thấy đói đến mức ngực dán vào lưng.
"Yeon, cơm vẫn còn ấm đó, lấy ăn đi!" Im Yunah mang thuốc nước vội vàng đến phòng bệnh, để lại cho cô một câu.
"Được, cảm ơn!" Từ phòng phẫu thuật đi ra đã quá giờ cơm trưa là chuyện thường xảy ra, nếu như Im Yunah làm ca sáng thì sẽ luôn gọi cơm cho họ.
Cô đi lấy một phần cho mình, một phần cho anh.
Kang Gureum không cần vì người nhà cô ấy mang cơm đến.
Để cơm lên bàn cho anh còn mình ngồi xuống bên cạnh anh ăn cơm.
Anh nghiêm túc nhìn một loạt tấm MRI, cô nhìn thoáng qua, là giường 46 cô sắp mổ chính.
"Thầy Jeon, ăn cơm đi." Cô nhắc nhở anh.
Lúc này anh mới xoay người ngồi xuống, thuận tay cầm lấy cái thìa, cũng không nói cảm ơn...
"Thầy Jeon." Cô ở bệnh viện mấy năm nay đã rèn được tốc độ ăn cơm, có thời gian phải ăn thật nhanh, bằng không chưa ăn xong lại phải đặt xuống, nhân lúc trong văn phòng không có ai khác, tranh thủ lúc nhàn rỗi hỏi anh, "Con gái bà Bae có phải anh nhờ Minkook tìm ra không?"
Anh thong thả, nhìn xung quanh nói, "Em còn nhớ Minkook sao?"
"..." Nói gì vậy chứ? Dù thế nào cũng vẫn là em họ anh, cô đi học chứ đâu có mất trí nhớ!
"Có phải vậy không?"
"Ừ."
"Nếu đã vậy anh còn nóng nảy cái gì? Nói chuyện bình thường không được à?" Cô thầm trách mắng vài câu.
"Nếu đã nhớ Minkook, sao lại không nhớ tính tình của tôi?"
"..." Tính tình của anh? Hừ, sao cô không nhớ rõ cho được? Con một, từ nhỏ đã lớn lên như một đại thiếu gia, nghe mẹ chồng trước nói đã từng là chúa khoe khoang, nghịch ngợm gây ra không ít rắc rối với mấy đứa trẻ trong nhà. Cô chỉ nghĩ sau chuyện của Min Dahee thì anh cùng trầm xuống. Cô đã từng thấy dáng vẻ khoe khoang của anh nhưng lại hiếm khi thấy anh tức giận, cũng không phải không có, có một lần, một người nhà bệnh nhân đến đưa phong bì cho anh, đối phương còn là người quen, đến tận nhà hỏi thăm, lúc đó anh còn không cho người ta thể diện, khiến cô vô cùng kinh ngạc, dù sao từ lúc kết hôn anh vẫn luôn dịu dàng.
Cô nhất thời rơi vào im lặng, không để ý đến anh, nghe được tiếng thìa vang lên mới đưa mắt nhìn anh, phát hiện anh đã đóng hộp cơm lại.
"Không ăn nữa?" Cô phát hiện cơm còn thừa hơn một nửa.
"Ừ."
"..." Anh chỉ trả lời thế thôi sao? "Ăn không ngon hay dạ dày khó chịu?"
Anh hơi nhíu mày, lại mở cơm ra ăn.
"..." Tính tình kỳ quái! "Có phải anh khó chịu không?" Cô tiếp tục truy hỏi.
Anh nhíu mày nuốt cơm, cuối cùng cũng nói, "Cơm hôm nay khô quá!"
Cơm khô làm anh đau dạ dày à? Làm sao bây giờ?
Cô cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, đúng là khô thật, nghĩ đến trong túi vẫn còn cái bánh bao, lấy ra ném cho anh, không khỏi thầm nhủ, "Em phát hiện em thực sự nợ anh!"
Thuận tay cầm cái ly của anh đi, rót cho anh một ly sữa.
Bộ dạng anh nhàn nhã ăn bánh bao, uống sữa còn có chút vui vẻ.
Cô bắt đầu tiếp tục nói, "Anh đó, bây giờ bệnh viện đang điều tra chuyện của bà Bae, kết quả anh lại tức ngược lại người ta, tỏ vẻ khó chịu với người ta, lỡ đâu cô ấy không phải người tử tế, chẳng phải anh lại đụng đến người ta rồi sao?"
Anh uống một hơi cạn ly sữa, phải đối nói, "Không phải em còn ở đó sao?"
"..." Hóa ra anh vẫn chờ cô giải quyết "hậu sự" cho anh à?
Đúng như suy nghĩ, cô cảm thấy mình thực sự mắc nợ anh! Bỏ thìa xuống, hỏi vặn anh, "Dựa vào cái gì chứ? Em hỏi, em dựa vào cái gì để phải giải quyết vấn đề cho anh? Xung quanh anh nợ phong lưu rối tung rối mù, em giải quyết giúp anh, anh đắc tội với bệnh nhân em cũng giải quyết giúp anh, làm ơn đấy thầy Jeon, em đến học làm bác sĩ chứ không đến học phủi mông cho anh nhé!"
Cô thật sự phối hợp ăn ý với anh như thần giao cách cảm, mỗi lần đều tất ta tất tưởi, chưa kịp nghe lời anh nói! Nghĩ lại, lần trước đánh nhau cũng thế, đánh cũng đã đánh rồi, cô còn đi theo giải thích, chẳng trách anh là người kiêu ngạo như vậy, sao phải giải thích mấy thứ vụn vặt này?
"Cô gái, miệng cứ nói cái mông này cái mông kia rất thiếu nho nhã." Em cầm cái ly đến bồn rửa, tiện rửa mặt.
"Cái mông thì làm sao? Chúng ta đều học y cả, nói thế thì làm sao?" Cô vô tình lại dùng giọng điệu buổi sáng của Kang Gureum mà nói chuyện với anh, với cả cô cũng không còn là cô gái, không khỏi thấy từ này thật phản cảm.
Anh về chỗ ngồi, "Tôi nợ phong lưu ở đâu?"
"Kang Gureum!" Cô lập tức nêu ngay ví dụ, "Không phải sáng nay em nói rõ với anh rồi sao? Còn cô Noh kia nữa! Cũng đẩy em ra nhận đồ giúp! Đủ rồi!"
Lúc này Kang Gureum từ bên ngoài bước vào, kinh ngạc nhìn hai người, "Cái gì đủ rồi?"
"..." May mắn là Kang Gureum đi đứng hùng hổ, không nghe được cô gọi tên cô ấy, vì thế giơ cái bát lên, "Ăn cơm đủ rồi."
Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rửa bát thì bị anh gọi lại, "Từ từ!"
"Chuyện gì!" Cô dừng bước.
"Cầm cả của tôi nữa." Anh chỉ phần cơm mình chưa ăn xong.
Anh đây chính là sai cô thành quen rồi đúng không? Đặc biệt từ tối xoa bóp cho anh, có thể thấy phụ nữ không nên nhẹ dạ...
Cô nhìn Kang Gureum, nếu lúc này cô giận dỗi bước đi, Kang Gureum chắc chắn sẽ nghi ngờ gì đó chứ? Mà thực tế là Kang Gureum đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô...
Cô nhịn!
"Vâng, thầy Jeon." Ngoan ngoãn trả lời, cầm bát của anh đi rửa!
Lúc cô mang bát của anh đi, Kang Gureum lại liếc cô một cái đầy khinh thường giống như đang muốn nói, cô làm thế này để lấy lòng thầy Jeon.
Cô thực sự bị oan, cô đâu có muốn vậy...
Lúc rửa bát cho anh, trong lòng cô có chút thổn thức, Kang Gureum có người đưa cơm cho cô ấy, nhà anh có nhiều người làm như vậy, anh lại không nói với họ đưa cơm tới, mặc dù anh không kén chọn nhưng cơm nhà ăn lúc khô lúc nhão, dạ dày anh chịu thế nào được? Nghĩ tới những ngày trước cô đều tự mình mang cơm đến cho anh, không khỏi có chút ảo não.
Bởi vì tâm trạng lúc này, cô quay lại, anh đưa ly nước của mình cho cô đi rót thêm, cô cũng không chống đối, thuận tay như khi nãy lấy sữa cho anh mà rót.
Lúc anh nhận ly nước cũng không ngẩng đầu lên, "Bác sĩ Jang, chúng ta bàn về phẫu thuật giường 46."
"Vâng." Đây mới là việc chính.
Đây là ca phẫu thuật đầu tiên cô mổ chính ở Beiya, tự nhiên cô cảm thấy anh còn chú ý hơn cô, trước khi họp khoa tuần trước đã kéo cô nói chuyện riêng hai lần, sau khi họp xong còn nói với cô một lần, đây là lần thứ hai sau họp.
"Nhớ kĩ đường rạch phía dưới không được vượt quá phần ngang cung xương gò má, cố gắng đến gần bình tai. Phải tránh các mạch máu để tránh tổn thương thần kinh, tĩnh mạch thái dương nông mắt có thể nhìn thấy, động mạch thái dương nông có thể dùng ngón tay sờ được, lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh em, tôi sẽ xem xét và nhắc nhở em, không cần sợ, còn nữa, có thể điều chỉnh đường rạch thích hợp để tránh tổn thương và xuất huyết..."
Anh cẩn thận dặn dò cô các hạng mục công việc, mà quả thật những điều này cô đã nhớ kỹ từ trước rồi nhưng anh nghiêm túc thế này vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Con đường y học này không có bến đỗ, có lẽ sau khi rời Beiya cô vẫn sẽ gặp rất nhiều bác sĩ giỏi nhưng anh sẽ mãi mãi là người đặc biệt nhất, cũng là người đối tốt với cô nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.
Nhìn khuôn mặt tinh tế trước mắt không thay đổi, nhìn thấy trong mắt anh có sự nghiêm túc và mong chờ, còn có giọng nói của anh dịu dàng như khe nước khẽ chảy bên tai, chóp mũi cô có chút ê ẩm, trong mắt cô, nét mặt anh hiện lên như phủ một lớp sương mù dần trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên mơ hồ.
Mãi đến khi anh quát lớn một tiếng, "Jang Yeon!"
Cô chợt bừng tỉnh, đôi mắt như ngọc như mây mờ nhìn anh.
"Chú ý được không? Sắp mổ rồi! Em tưởng trò đùa sao?" Anh thật sự tức giận rồi.
Cô biết mình có chút thất thố, xin lỗi nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, "Thầy Jeon, sao em cảm thấy anh còn sợ hơn em nữa?"
Ánh mắt anh hơi đọng lại.
"Yên tâm đi, thầy Jeon, những gì anh nói em nhớ kỹ rồi! Anh đã nói bốn lần rồi đó!" Cô mỉm cười, "Thầy Jeon, phẫu thuật quan trọng thế nào em hiểu cả, kỳ vọng của anh đối với em em cũng hiểu, em sẽ không phụ lòng anh, càng sẽ không phá hỏng danh tiếng của anh."
Một câu nhàn nhạt nói sẽ không phụ lòng anh, là lời hứa với anh cũng là với chính mình.
"Anh không dám tin tưởng ở em sao?" Cô chăm chú nhìn anh cười.
Gương mặt anh có chút thả lỏng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, "Dùng sự thật nói chuyện."
Cô giơ tay hình chữ V, nháy mắt với anh một cái, nét mặt cực kỳ sống động và rực rỡ.
Anh thực sự lo lắng cho cô, cô hiểu.
Nhắc tới mối quan hệ của họ chính là vi diệu và kỳ diệu như vậy.
Anh là người gần gũi với cô nhất, cũng chính là người xa vời nhất...
Cô tin trên thế giới này, ngoại trừ người nhà sẽ không còn ai yêu quý cô như anh, bất kể là sáu năm trước hay sáu năm sau là hiện tại, nếu giữa hai người họ có thử thách sinh tử, cô muốn anh chết, anh chắc chắn sẽ không do dự, về điểm này cô chưa từng hoài nghi, chẳng qua người vì cô mà chết này lại chẳng sống vì cô.
Là anh đã khiến cô hiểu rõ, sống còn khó hơn chết đi rất nhiều. Nếu chết giải quyết được vấn đề, có thể rất nhiều năm trước anh đã lựa chọn chết đi, mà thực tế rằng, có lẽ anh cũng đã chết rồi...
"Cố lên." Anh nói.
Anh ngồi sát bên cửa sổ, ánh mắt dịu dàng, nắng thu ngoài cửa sổ in lên đôi mắt anh, vô cùng ấm áp cũng rất chói mắt. Xa một chút, có lẽ sẽ còn ấm áp cũng sẽ không bị thiêu đốt.
Khoảnh khắc đó, cô thừa nhận mình có chút không coi ai ra gì, lúc bác sĩ Kim huýt sáo tiến vào, cô mới nhớ Kang Gureum cũng đang ở bên cạnh, lúc này đang nhìn cô chằm chằm.
"Bác sĩ Jang, lúc phẫu thuật mong cô giúp đỡ!" Bác sĩ Kim cười hì hì nhìn cô.
Sao Jang Yeon có thể không biết anh ấy đang trêu chọc mình? Tất nhiên là khó bật lại, chỉ có thể giả bộ hào phóng, "Bác sĩ Kim thật khéo đùa, phải nhờ anh giúp đỡ tôi nhiều mới đúng."
Bác sĩ Kim cũng được coi là bạn tốt của anh, tuy không giống anh được đặc cách làm bác sĩ chủ nhiệm nhưng trong khoa cũng một mình gánh vác một phương, hơn nữa đội ngũ phẫu thuật trong khoa trước nay đều cố định, ai hợp tác với ai đều rất ăn ý nhưng lần này cô mổ chính, anh lại đưa bác sĩ Kim tới làm trợ lý cho cô, ắt hẳn có ý tứ lại còn dẫn đến việc vài người trong khoa không rõ tình hình mà nghi ngờ, ví dụ như Kang Gureum.
Bác sĩ Kim là người hay đùa giỡn, cười hì hì, "Sao lại cảm ơn tôi?"
"Kim Mingyu!" Người nào đó lên tiếng cảnh cáo.
Bác sĩ Kim lại cười, căn bản chẳng để lời cảnh cáo của anh vào tai, nằm bò lên bàn cô, "Muốn ăn cháo quá đi, ngày nào cũng nấu cháo cho tôi ăn được không?"
"..." Gò má của Jang Yeon lập tức ửng hồng.
"Thầy Kim, anh không thể bắt nạt người khác như vậy được chứ?" Kang Gureum nói chen vào.
Bác sĩ Kim và Jang Yeon có chút xích mích, có lẽ là do không có thiện cảm với tính cách kiêu căng ngạo mạn và bối cảnh của cô ấy, ngay lập tức tiện ngồi xuống một chiếc ghế, "Liên quan gì đến cô? Bố cô còn muốn quản lý chuyện tôi nói chuyện với người mới à?"
"Anh..." Mặc dù Kang Gureum vẫn luôn kiêu ngạo vì có bố là phó viện trưởng nhưng người khác nói trắng ra như vậy vẫn hơi lúng túng, lập tức nổi giận bỏ đi.
Jang Yeon nhìn hai người này chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Hôm làm phẫu thuật cho bệnh nhân giường 46, trong lòng Jang Yeon vừa phấn khích vừa căng thẳng, một buổi sáng đã vào phòng rửa tay hai lần, lần thứ hai bước ra, anh đang đợi ở cửa.
"Thầy Jeon." Cô thở phào, khẽ gọi.
Anh nhìn cô, đôi mắt sáng lòa, "Có cần tôi nói lần thứ năm không?"
Cô cười thành tiếng, "Không cần."
"Vậy đi thôi."
"Vâng."
Anh đi bên cạnh cô, "Mặc dù tôi đã nói bốn lần nhưng trong lòng em cũng đã nhẩm đi nhẩm lại mười mấy hơn trăm lần rồi nên không phải sợ."
"Em biết, em không sợ đâu thầy Jeon." Anh nói không sai nhưng hẳn anh cũng hiểu rõ hai lần đi phòng rửa tay một buổi sáng của cô.
"Còn nữa, đừng quên tôi ở bên cạnh em."
Cô không trả lời.
Cô không phủ nhận, câu nói dịu dàng nhất trên thế giới chính là tôi ở bên cạnh em, nghe anh nói những lời này, trong lòng cô an tâm hơn, bao nhiêu những lo lắng hỗn loạn cũng vì những lời này mà bình tĩnh trở lại. Cô cũng hiểu, không ai có thể bên cạnh một ai đó mãi mãi, cô đã từng rời đi, đến cuối cùng cô vẫn muốn rời đi, vậy nên cô cần phải trưởng thành nhanh hơn.
Trong phòng phẫu thuật, đây chính là cảnh mỗi ngày cô đều đã trải qua rất nhiều lần, điểm khác biệt ngày hôm nay là cô tự mình mổ chính, còn anh ở một bên quan sát cô.
Sau khi đứng trên bàn mổ, cô cực kỳ bình tĩnh, tư duy cũng vô cùng rõ ràng, giọng của anh rất nhẹ nhàng, rành mạch, "Bóc tách phần cân trên sọ bao ngoài xương cùng mạc thái dương, ở một phần tư mạc thái dương, cách bờ mắt 4cm, kéo phần mảnh da gần vành mắt lên..."
Anh còn lo lắng sao, cô đâu có quên mấy cái này chứ?
Cô thao tác chậm rãi mà chắc chắn, từng bước cắt ra, mở rộng, khoan rồi cắt bỏ tổ chức bệnh...
Thoạt nhìn cô có vẻ chậm rãi mà cẩn thận, trợ lý là bác sĩ Kim có vẻ thành thạo hơn nhưng hai người cùng phối hợp lại không chê vào đâu được.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng nhưng với cô mà nói lại rất ngắn ngủi, thời gian mấy tiếng đồng hồ, từng bước chậm rãi đến cuối cùng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, cô mới phát hiện cả người mình đầy mồ hôi, phẫu thuật cũng thành công tốt đẹp.
Sau ca phẫu thuật, bác sĩ Kim cũng cười nói, tóm lại là học trò của thầy Jeon, đao pháp xuất sắc như nhau.
Lúc đó, anh ngồi một bên hướng dẫn Kang Gureum viết báo cáo, cô trộm nhìn, thấy sườn mặt với những đường nét thanh tú của anh, mí mắt cụp xuống, lông mi đen dài, dương như không nghe thấy những lời nói khi nãy của bác sĩ Trình.
Cô tự cảm thấy phẫu thuật mình làm rất ổn nhưng sau khi phẫu thuật xong, một câu khích lệ anh cũng không có, không khen thì thôi nhưng bình luận cũng không có nốt. Lúc tổng kết, cũng chỉ chỉ chú trọng giảng về ca bệnh này cho những sinh viên khác, đối với cô lại chẳng khen cũng chẳng chê.
Anh là thầy hướng dẫn của cô, nói thẳng ra khi sờ lên tim mình thì cũng là chồng trước của cô, điều cô hi vọng nhất là có thể nghe được lời nhận xét của anh, tốt hay không tốt cũng phải nói một câu chứ?
Cả nửa ngày còn lại cô đều thấp thỏm, hay là cô làm không tốt? Không đạt kỳ vọng của anh? Dù sao thì anh mới là "Jeon nhất đao".
Buổi chiều thảo luận một ca phẫu thuật khác, anh quyết định để Kang Gureum mổ chính.
Điều này cũng không có gì không phù hợp, cô hiểu, cô và Kang Gureum đều do anh dẫn dắt, anh không có lý do gì để cô mổ chính toàn bộ, chỉ là mơ hồ cảm thấy anh đối xử với Kang Gureum và cô không có gì khác biệt.
Lúc ý nghĩ này vừa nảy ra, cô cảm thấy rất không ổn, lẽ nào đối xử bình đẳng không phải điều cô mong đợi sao? Dựa vào đâu mà muốn anh ưu ái cô hơn?
Vừa nghĩ như vậy, những khó chịu mơ hồ này cũng dần nhạt đi, có điều, vẫn rất muốn nói chuyện với anh về phẫu thuật lần này, cho nên lúc tan ca cô chủ động đợi anh.
Hình như anh biết cô đang đợi, thay quần áo đi ra, tự nhiên đi đến chỗ cô, "Đi thôi."
"Vâng."
Cô đi theo anh, vừa định nói về ca phẫu thuật buổi chiều, Kang Gureum lại chạy đến, dáng vẻ vừa vui vẻ vừa căng thẳng, "Thầy Jeon, em rất sợ, rất căng thẳng, làm sao đây?"
Anh mắt anh dịu dàng nhìn Kang Gureum, "Không cần sợ, đến lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh cô."
"..." Bỗng nhiên, Jang Yeon không muốn nói thêm gì nữa, chút chua xót trong lòng này cô muốn kiềm chế lại nhưng không hiểu sao lại không khống chế được.
Thì ra, những lời này không phải nói với một mình cô, cũng không có tác dụng ấm áp hơn, đây chỉ là viên thuốc an thần mà thầy giáo đưa cho sinh viên, anh nói với cô, nói với Kang Gureum, tất nhiên cũng sẽ nói với rất nhiều sinh viên khác của anh.
Cảm giác trong lòng lúc này là gì? Thất vọng sao?
Bất kể là cái gì, lý trí cũng đang nhắc nhở cô, không cần có tâm trạng như vậy nhưng lại có lúc lý trí và tình cảm cùng đi trên một sợi dây, giống như lúc này, trên hành động cô luôn coi anh là thầy nhưng tình cảm đối với anh từ tận đáy lòng vẫn như thuở ban đầu.
Cô muốn kiềm chế nhưng nếu tình cảm và tâm trạng có thể kiềm chế thì trên thế giới này sẽ chẳng có việc gì khó khăn.
Sau đó Kang Gureum đi cùng họ vào thang máy, cùng nhau đi ra khỏi khu nội trú, tính cách của Kang Gureum thoải mái, nói chuyện ríu rít bên cạnh anh không ngừng, liên quan đến phẫu thuật, không liên quan đến phẫu thuật cũng đủ cả khiến cho người khác không xen vào được.
Không xen vào được cũng không sao, mấy lời lúc trước muốn nói bây giờ cũng không còn tâm trạng để nói.
Sau khi ra khỏi khu nội trú, cô bước nhanh hơn, bỏ lại họ, một mình đi đến bãi đỗ xe.
Cô lấy xe, lái ra khỏi bệnh viện, giờ cao điểm tan tầm, hôm nay lại có chút buồn bực, trong lòng cô khó chịu, bị chặn trong dòng xe cộ lại có chút hơi nóng nảy.
Bất chợt, xe bên cạnh bấm còi, cô liếc mắt nhìn, là xe của anh, cửa sổ xe đang mở, hình như có chuyện muốn nói với cô.
Cô mở cửa sổ, gió lùa vào, cô xua xua tay với anh, ý bảo gió lớn quá, cô lạnh, không muốn mở cửa.
Sau đó, điện thoại cô vang lên.
Đây thực sự là tắc đường, một chút cũng không nhích nổi, coi là cô bất ngờ gặp đi.
Nghe điện thoại, "Alo?"
"Sao đi nhanh vậy? Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?" Giọng anh vang lên.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nước bắt đầu đóng băng trên thành cửa kính, bóng người cũng không còn rõ ràng, cô dựa vào ghế, hơi kinh ngạc, "Sao anh biết em có chuyện muốn nói với anh?"
"Không phải em đợi tôi sao?" Anh lại nói.
"Anh biết em đợi anh á? Ai đợi anh chứ?" Cô khâm phục khả năng quan sát của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com