#64.5
// Đây không hẳn là một chương, mà là nơi mình tự nhắn với lòng mình. Các cậu có thể không đọc. Xin cảm ơn. //
Anh không phải là một người quá tâm lý, nhưng cũng không phải là quá lạnh lùng.
Lúc tôi buồn, tôi nghĩ mình vô dụng, anh nhắn cho tôi thế này.
"Đừng có chịu đựng 1 mình 😞 có anh, chia sẽ anh nghe ❤ Thức khuya không tốt đâu 🙂 ngủ sớm đi 🙂 ốm nhớ uống thuốc 🙂 cấm em suy nghĩ linh tinh lang tang 😞 đừng giảm béo nha 🙂 đừng có vì anh mà giảm hay gì hết 😞 em như vậy anh mới yêu ❤ đừng có tỏ ra kiên cường quá 🙂 có anh nè, dựa dẫm vào anh 1 chút cũng kh sao 🙂 dựa càng nhều càng tốt 😉 muốn giận vô cớ cũng kh sao ❤ lâu lâu anh sợ anh vô tâm 😞 rồi em suy nghĩ lung tung 😞 nếu có thế thì anh xl 😞 có gì nói để giải quyết cùng nha ❤ đừng có cố gắng thể hiện bản thân nhìu quá 😞 cứ ngốc nghếch đáng yêu 🙂 ❤ anh yêu ❤. Nếu có khóc vì lý do gì hay vì anh thì cứ cố nhịn, 😞 gặp anh rồi hẵn khóc 🙂 ANH YÊU EM ❤"
Mặc dù câu văn chẳng ra sao, nhưng mà lúc đó tôi khóc, thật sự khóc rất nhiều. Anh vì tôi mà chịu đừng nhiều như vậy, nhưng anh vẫn không bỏ tôi, mặc kệ người ta nói mà vẫn ở bên cạnh tôi. Anh không để tôi chịu thiệt, trong bất cứ chuyện gì cũng vậy, tôi sai nhưng người nhận lỗi luôn là anh. Tôi buồn, người im lặng ôm tôi, nghe tôi tâm sự cũng là anh. Anh thông báo cho tôi mọi việc anh làm hay những nơi anh đi, chỉ để tôi không lo lắng.
Em cảm ơn vì anh đã ở bên em cho dù em không phải là một đứa con gái tốt.
///
Đoạn text trên là do người yêu mình viết chứ không phải do mình tự nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com