1
Trời mưa, cơn mưa cuối hạ rơi như chút nỗi lòng chợt vỡ của Y/n. Mỗi khi trời đổ mưa, cô lại ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn từng giọt nước chảy dài trên tấm kính, trong lòng như cuộn sóng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Từng giọt mưa rơi như chạm vào những ký ức chưa bao giờ được nói thành lời, gợi lên hình ảnh của một người mà cô không thể nào quên—Jungkook.
Jungkook, chàng trai luôn mang trong mình nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại chất chứa sự cô độc vô hình. Anh bước vào cuộc đời Y/n như một cơn gió nhẹ nhàng của mùa thu, mát mẻ nhưng cũng vô cùng xa cách. Cả hai đều hiểu rõ rằng giữa họ có một sợi dây vô hình, kết nối tâm hồn của nhau nhưng chưa bao giờ thực sự dám đối diện với nó, dám đặt tên cho nó.
Một buổi chiều cuối tuần, khi những cơn mưa bất ngờ đổ xuống, căn phòng nhỏ của Y/n trở nên yên bình đến lạ. Trong âm vang của tiếng mưa rơi, có tiếng chuông cửa vang lên—Jungkook đến. Anh xuất hiện, ướt đẫm trong cơn mưa, nụ cười hiền hòa nhưng ánh mắt lại mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
"Anh không định báo trước sao?" Y/n khẽ hỏi, nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác mơ hồ không tên.
"Anh nhớ em, nên đến thôi" Jungkook đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại như nặng trĩu điều gì đó không thể nói ra.
Y/n mỉm cười gượng gạo, mời anh vào nhà. Trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng, sự im lặng giữa họ lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô biết, mối quan hệ này đã dần trở nên phức tạp hơn, nhưng cô không biết phải làm thế nào để thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn ấy.
Jungkook ngồi xuống bên cửa sổ, nơi vẫn còn đọng lại những giọt mưa trên kính. Ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm điều gì đó trong khoảng không vô định.
"Anh biết chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi được" anh nói, giọng khàn đặc.
"Vậy tại sao anh lại đến?" Y/n thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chúng ta đã nói với nhau rằng không nên để mọi thứ đi quá xa."
"Anh biết" Jungkook nhìn thẳng vào cô, đôi mắt như muốn xoáy sâu vào tâm hồn cô.
"Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về em. Em giống như cơn mưa này, khi đến thì khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng khi đi rồi thì lại khiến anh trống rỗng."
Câu nói của anh khiến tim Y/n đập mạnh hơn, nhưng cô không muốn để lộ điều đó.
"Chúng ta không phải là gì của nhau, Jungkook. Không thể tiếp tục như thế này nữa. Em không muốn sống trong một mối quan hệ không tên, không rõ ràng."
Jungkook tiến lại gần, nắm lấy tay cô, ngón tay lạnh lẽo nhưng trái tim anh thì như đang cháy lên.
"Y/n, anh không biết phải làm sao để gọi tên mối quan hệ này. Anh chỉ biết rằng, khi ở bên em, anh cảm thấy mình không còn cô đơn."
Y/n im lặng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Trái tim cô muốn nói ra nhiều điều, nhưng lý trí lại níu giữ, nhắc nhở rằng giữa họ không có tương lai.
"Nhưng anh không thể cho em một danh phận, đúng không?" Cô khẽ nói, giọng cô mềm mại nhưng chứa đựng sự kiên quyết.
Jungkook không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự đau đớn. Anh biết cô nói đúng. Họ đang bước trên một con đường mờ mịt, không có đích đến rõ ràng.
Cả hai ngồi lại bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi như một bản hòa tấu buồn bã. Y/n tựa đầu vào vai anh, tận hưởng giây phút yên bình ngắn ngủi này, biết rằng mối quan hệ này không thể kéo dài mãi mãi. Nhưng vào khoảnh khắc này, khi mưa vẫn còn rơi, họ vẫn có nhau, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi của một cơn mưa cuối hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com