Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

we were both young when i first saw you

Chae Yu. Họ Chae, tên Yu, đó là tên đầy đủ của tôi. Cụt lủn như mái tóc tôi tự cắt lấy mỗi khi điên tiết vì gỡ rối đám rơm rạ trên đầu. Bố tôi luôn mong ngóng có một đứa con trai đầu lòng, vừa là để có người nối dõi tông đường, vừa để khớp với tiêu chí gia đình kiểu mẫu mà sau này bố vẫn thường chẹp miệng hoài niệm, "một vợ một chồng hai con, con cả là nam gánh vác gia đình, con thứ là nữ sẽ được cưng như tiểu công chúa" Tên tôi cũng được bố đặt cho từ trước cả khi tôi đạp bụng mẹ đòi ra ngoài, cuối cùng giới tính lại không như dự liệu. Tên cũng đã đặt, nên đành để nguyên.

Chắc là ông trời cũng muốn an ủi người bố đáng yêu của tôi, nên từ lúc lọt lòng đến tận lúc lớn lên, tôi quả thực rất giống một đứa con trai, hệt như cái tên của mình. Tôi thậm chí còn nghịch hơn thằng em sinh sau đẻ muộn. Tôi không thích mặc váy, không thích chơi búp bê. Tôi thích lắp ráp lego, thích xem hoạt hình về các siêu anh hùng, lớp một trêu bạn, làm bạn khóc mà bị phạt ở lại sau giờ, lớp hai vẽ bậy vào áo đồng phục trắng của đứa ngồi bàn trên. Lớp ba giả chữ ký phụ huynh, bị mẹ bắt úp mặt vào tường. Đến tuổi 15, chiều cao đã lên đến một mét bảy hai, không có ngực, cũng chẳng có mông. Ngoại trừ chiều cao được bố tôi khen như hoa hậu, trên người tôi chẳng có một ưu điểm gì khác. Học cấp ba cũng lại vào một lớp toàn con gái, muốn thùy mị nết na nhưng chẳng có ai xem, nên lại đành làm anh em tốt với hai thằng con trai duy nhất, đồng thời làm nam tử hán hàng tuần bê mấy lít nước lên tầng bốn cho các bạn nữ.

Lũ con trai nói tôi quá mạnh mẽ, khiến tụi nó không thể có cảm giác muốn bao bọc chở che, mấy đứa con gái lại nói tôi như vậy thì chúng nó sẽ tự bẻ mình thành cong mất.

Có đôi lúc, tôi thật sự mơ hồ về tính hướng của mình. Cảm giác thích con trai cũng tốt, nhưng thích con gái cũng không tệ. Cảm giác mình có thể tự lực cánh sinh mọi thứ, nhưng cũng có những yếu đuối mà chỉ một đứa con gái mới có. Bạn tôi nói, cứ gặp được đúng người đi, rồi mày khắc biết.

Đến khi gặp JungKook, câu nói ấy liền văng vẳng lại trong đầu tôi.

Hè năm tôi đỗ vào lớp mười, gia đình tôi chuyển đến nơi ở mới. Đó là một khu nhà cao cấp, do mấy năm gần đây làm ăn khấm khá, bố mẹ tôi để dành được không ít, sau khi lên kế hoạch rồi sửa chữa xong xuôi thì liền dọn qua luôn. Nhà JungKook lại vừa vặn đối diện nhà tôi. Mới đầu tôi cũng không để ý nhiều, nhưng lại nhận ra cậu ta cùng trường với mình, còn cùng câu lạc bộ bóng rổ mà tôi mới hăm hở đăng ký cùng hai tên còn lại trong lớp. Cậu ta vốn đã chơi thạo sẵn, nên trong khi tôi còn tập nhồi bóng đến lả cả người ở ngoài, cậu ta đã được vào sân để tập với các anh lớn.

"Chà, đôi giày chơi bóng của cậu ấy chắc cũng cỡ một tháng lương của anh tui đó"

"Trời, nhà cậu ấy không phải giàu bình thường đâu, hè này tui thấy cậu ấy đi du lịch châu Âu đó"

"Ủa sao bồ biết vậy ?"

"À thì, tui stalk Facebook mà, hihi, nhưng cậu chàng chẳng accept tui gì hết, chảnh quá đi"

"Nhìn là biết cool ngầu rồi, tui cùng lớp confirm là cậu ta ít nói lắm nhé"

"Sao tui lại thấy cậu ta có chút tùy hứng ta"

Một đám con gái xúm xít vào bàn luận trong lúc giải lao, đứa nào đứa nấy cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà cứ xúm đầu thì thầm thậm thọt với nhau, đúng là sức hút không thể chối từ của trai đẹp mà. Tôi cũng vì tò mò về hàng xóm của mình mà chăm chú lắng nghe, hệt như đang được đọc đống rumor ngon bổ rẻ truyền tai nhau của các idol KPop. Bỗng HaeYoung huých tôi:

"Ê này, bồ vào câu lạc bộ, có phải cũng vì JungKook giống tụi này không nè ?"

Ầy, nghĩ gì chứ, chẳng qua là tôi thấy bóng rổ thú vị thôi. Trước giờ xem phim vẫn ngây thơ nghĩ chỉ có trung học Mỹ mới có bóng rổ, mới có Wild Cats, có Troy Bolton, hóa ra ở đâu mà chả như nhau, nên muốn tập chơi cho biết nghề chút. Nhưng mà, chơi bóng lại được tặng kèm miễn phí hot boy để ngắm mỗi ngày, cũng được lợi quá còn gì ! Bụng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn act cool trước các bạn:

"Thôi bà ơi, vì trai mà chơi bóng thì tôi không có ham đâu"

Tôi cầm cái ca uống nước, ngồi xổm cạnh bình nước ngúng nguẩy bày trò với tụi con gái, thỉnh thoảng còn cười phớ lớ khi bị đứa nào thọc lét, đến lúc chuẩn bị cười văng nước miếng thì nhận ra có cái bóng thình lình xuất hiện đằng sau mình, cốc trên tay bỗng đâu mất tiêu, bèn ngước mắt nhìn lên, thì nhận ra nhân vật chính nãy giờ của hội nghị bàn tròn đang sừng sững ngay sau lưng mình, thản nhiên nẫng cốc trên tay tôi, điềm nhiên đáp:

"Mượn nhé"

Rồi rót nước ngửa cổ tu ừng ực. Nắng chiều nhuộm vàng những giọt mồ hôi, lăn trên yết hầu đang lên xuống nhịp nhàng của cậu ta. Không biết là do tôi nín thở, hay do tụi kia cũng hít thở không thông, mà bầu không khí bỗng dưng im bặt, không một âm thanh cắt ngang.

Âu đệt

Âu đệt

Âu đệt

Cái gì quan trọng thì phải nhắc lại ba lần. Và chửi thề cũng vậy.

Tôi đã đề cập đến việc cậu ta cười với tôi khi trả lại chiếc cốc chưa nhỉ, vì đệt, cậu ta cười đáng yêu vãi. Sao một người có thể vừa đáng yêu vừa nam tính cùng một lúc như thế được chứ ?

Thật sự là sang chấn tâm lí nặng nề.

Lần tiếp xúc ở cự li gần đó với JungKook đã chính thức khiến nhân sinh quan 15 năm này của Chae Yu thay đổi ngoạn mục. Lần đầu tiên trong đời, Chae Yu tôi, biết con trai cũng có thể hấp dẫn đối với mình như vậy ! Mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ xúc động khóc đủ 7749 dòng sông mất thôi.

Từ lúc đó, không hiểu sao tôi coi việc nhà mình đối diện với nhà cậu ta như thể một điều kì diệu, như thể...

"Một sự sắp đặt của số phận đó mày ưiiiiiii"

"Con ngáo này"

SooAh cầm thìa ăn cơm gõ một phát rõ kêu vào đầu tôi, hại tôi la oai oái như gà mắc đẻ.

SooAh là bạn từ cấp 1 của tôi, vừa là chị em tốt, vừa là đứa chuyên môn chành chọe với tôi từng miếng kem một. Không giống như tôi, SooAh hội tụ đủ yếu tố của một đứa con gái bình thường, biết làm điệu, cao dưới mét sáu lăm, và điện nước đầy đủ. Nó tự nhận nó không phải một đứa ưa nhìn, nhưng không hiểu sao ngăn bàn nó không bao giờ thiếu thư tỏ tình. Trò cũ rích, SooAh toàn than thở như vậy. Nó vẫn mong có một ngày sẽ gặp được anh chàng mạnh mẽ, bá đạo chiếm lấy trái tim nó như đống tiểu thuyết ba xu, thay vì là mấy ông núp tình cảm mình dưới cái gầm bàn và bằng một lá thư sến sẩm. Vậy nên SooAh có một quy tắc bất thành văn, nó không bao giờ thích người bằng tuổi, không bao giờ.

"Haizz bạn tôi đã rơi vào lưới tình rồi sao, hóa ra Yu của tao dễ dãi vậy ư, thất vọng quá đi à huhuhu"

Rồi nó làm bộ đau khổ rút khăn mùi soa chấm nước mắt, làm tôi ngứa tay muốn cộc lại một phát trả đũa vào đầu.

"Tao không có nhé! Thấy đẹp thì khen thôi, gì căng, mà tao không thích người quá lãnh đạm, mày hiểu hông, trông cứ làm bộ làm tịch sao á"

"Bộ tịch cái đầu mày ấy, mày biết được cậu ta như thế nào mà phán xanh rờn vậy. Theo kinh nghiệm tình trường của tao, có hai giả thiết, một là cậu ta sát gái, hai là cậu ta nhát gái"

Con bạn của tôi không thể nào xàm xí hơn được nữa.

Thật ra tôi không biết JungKook có ít nói thật không, có lạnh lùng thật không, vì tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta, tất cả đều chỉ là đồn đại. Có đôi lúc tôi thấy cậu ta trông rất ồn ào và vui vẻ, mỗi lúc thấy cậu ta lên rổ, rebound, ghi được một bàn thắng vào lưới đối thủ, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy cậu ta rất im lặng, mỗi khi cậu ta bước ngang qua trên sân trường, mỗi khi đi ngang qua lớp cậu ta, thấy cậu ta một mình ở lại trực nhật muộn. Ở JungKook, tôi thấy được những cảm xúc mâu thuẫn, những điều mà tôi chưa trải qua bao giờ, đặc biệt là với một cậu con trai. Chúng khiến tôi phấn khích, khiến tôi bối rối, cũng khiến tôi lo sợ, trở nên rụt rè trước việc bước qua khoảng cách an toàn. Đây là cảm xúc khi ta trót cảm nắng một người ư ? Tôi cũng không chắc nữa, chỉ là, cảm thấy có chút váng vất.

Tôi sẽ vẫn luôn là người xa lạ với cậu ta, nếu như hôm đó, xe cậu ta không hỏng. Haha, bạn tưởng tượng được Jeon JungKook đi xe cub không, trông mắc cười lắm, (nhưng về sau tôi lại thấy rất là đáng yêuuu). Quay trở lại câu chuyện chính, sáng hôm đó, tôi chuẩn bị dắt cái xe đạp địa hình cà tàng ra khỏi cửa thì nghe thấy cậu ta gọi:

"Hàng xóm ơi"

Cậu ta vừa gọi mình ?! Oh my my my, phải thật bình tĩnh, phải thật sang. Sang lên, sang lên nào Chae Yu!

"À, hi đằng ấy"

JungKook gãi gãi, tai cậu ta đỏ hết lên rồi. Hóa ra không phải mỗi tôi ngượng ngùng.

"À thì, ba tôi đi làm rồi, mà xe tôi hỏng, chắc không kịp sửa, không biết cậu có thể cho quá giang đến trường được không ? Nếu cậu thấy phiề-..."

"Oke! Tôi không phiền gì đâu á!"

Mất mặt quá đi...

Kết quả là 5 phút sau, tôi đang định nhảy lên yên trước thì cậu ta ngăn lại:

"Cậu xuống yên sau đi, để tôi chở cho."

"Hầy tôi chở được, cậu đừng coi thường con gái nhé, bố tôi to gấp đôi cậu mà tôi còn đèo được đó"

Thật ra là ngồi yên sau đau mông muốn chết, mông tôi có tí thịt nào đâu, huhu thông cảm cho tôi với.

Cuối cùng thì Chae Yu hùng hục chở Jeon JungKook đến trường, tan học cũng hùng hục chở cậu ta về nhà. JungKook thấy không cản được tinh thần bất khuất của tôi cũng đành chấp nhận ngồi sau. Thật ra, cậu ta trông thế mà lại rất biết nghe lời, hỏi gì đáp nấy, lại còn lễ phép nữa chứ, trông chẳng giống con người cậu ta lúc tập bóng tí nào. Sát gái hay nhát gái gì đó, nghe thật là xằng bậy quá. Tiếc là đường đi bằng phẳng đến đáng buồn, không có ổ gà ổ vịt gì hết, nên là không có cơ hội lạng lách đánh võng để *khụ* ôm *khụ*

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang cào vội mái tóc ngắn không hàng lối coi như chải đầu thì nghe thấy còi xe bíp, bíp, thò đầu ra cửa thì thấy cậu ta đang ở trước cửa nhà mình rồi. Tôi cuống hết cả lên, đang từ cào tóc thành cầm lược rẽ ngôi thẳng thớm từng mi li mét một, tìm mãi không ra thỏi son nào, mới chợt nhớ ra mình có đánh son bao giờ đâu, chắc mẹ mang đi làm mất rồi, cuối cùng đành bất đắc dĩ bôi vội son dưỡng, hi vọng tút tát được chút cho gương mặt thiếu sức sống này. Lúc tôi xuống dưới nhà, bố đang đứng chuyện trò với cậu ta, nhìn thấy tôi, bố còn nháy mắt đến hoa mày chóng mặt, làm tôi ngại không còn lỗ nào để chui.

JungKook đưa cho tôi mũ bảo hiểm, tôi hỏi:

"Gì đây ?"

"Trả ơn cậu ngày hôm qua đấy, lên xe đi"

Rồi cậu ta lại cười. Đệt, lại là cái nụ cười vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu vừa nam tính vừa- urghhh, tôi nên dừng lại ngay cái mớ suy nghĩ này thôi. Và thế là Chae Yu mặt đỏ au kéo mũ sụp xuống thật sâu để không bị phát giác sự bẽn lẽn của bản thân, trong lòng thì thầm nhảy múa như trẻ con vừa được cho kẹo.

Buổi chiều tan học, lúc tôi ra sân bóng rổ thì thấy cậu ta đã ở sẵn đó, đang đấu qua loa với anh đội phó của tuyển trường. Thỉnh thoảng hai người lại dừng lại để nghe người lớn tuổi hơn dặn dò. Cậu ta bắt gặp tôi đang lén lút nhìn trộm, không những không quay đi mà còn phăm phăm tiến lại về phía tôi. Đám con gái đang khởi động xung quanh thì xoắn xuýt hết vào với nhau, đến lúc JungKook đứng trước mặt tôi rồi, có mấy đứa còn nháy mắt huýt sáo, như thể cố tình muốn cho cả thế giới biết bạn tụi nó đang bối rối cỡ nào.

"Chào buổi chiều Chae Yu"

Cậu ta nói. Còn tôi thì đứng đực ra, hay là lóng nga lóng ngóng, tôi không nhớ nổi nữa, chỉ có thể chắc chắn một điều là trông bản mặt của tôi lúc đấy chín phần mười là cực kì ngu ngốc.

"Ừm... Chae Yu"

"Uhm... huh ?"

"Cặp tôi, ghế đằng sau cậu"

Oh, hóa ra là tôi chắn cái cặp của cậu. Đã ngu ngốc nay lại càng ngu ngốc hơn.

"Ầu. Sorry"

Tôi vội tránh qua một bên. Cậu ta chỉ nói không sao, rồi mở cặp lấy ra một chiếc áo phông khác sạch sẽ thơm tho mùi nước xả vải. JungKook nói:

"Lát nữa tôi phải đi học thêm, khi nào tập xong nhắn tin cho tôi, tôi qua đón cậu về."

Rồi chẳng nói chẳng rằng, Jeon cmn JungKook cởi chiếc áo phông đẫm mồ hôi trên người ra, NGAY TRƯỚC MẶT TÔI, và thay bằng một chiếc khác. Đầu gối tôi mềm nhũn như hai cọng bún, còn trí óc thì trì độn đến không thể điều khiển nổi cơ miệng để đáp lại lời cậu ta. Suy sụp, suy sụp quá đi. Cả buổi tập ngày hôm đấy tôi như người mất hồn, ngay cả khi truyền bóng, bắt bóng thất bại, bị bóng dộng cái binh vô mặt, lệch cả kính, tôi cũng không thể tỉnh táo nổi. Hóa ra cảm giác mê trai lại bi ai thế này sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com